"Thập tứ đệ, việc trốn học này của đệ ta tính không nói, nhưng e là giấu không được."
Đôi mắt thiếu niên tức khắc sáng lên. "Tứ tẩu tốt, tẩu hẳn là không biết, những nữ nhân lục đục với nhau nhưng rất lợi hại, mấy ngày trước còn có người hạ thuốc xổ Ngọc Lan, đem nàng ấy dọa phát khóc. Đệ, đệ lo lắng Ngọc Lan, nhưng cố tình ngạch nương quản tất cả người chung quanh đệ, không cho đệ tới cũng không cho đệ báo tin, đệ liền nghĩ...... Hôm nay nạn nhân ấy khó được ra giáo phòng, đến nhìn một chút......"
Thiếu niên trước mặt nói một tràng dài, nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn Dận Trinh vừa nhắc tới ý trung nhân thì mắt liền sáng lên, chỉ cảm thấy giống như nhìn vở kịch tự nói tự diễn.
Nàng nghiêm túc mà đánh gãy lời Dận Trinh..
"Thập tứ đệ, các người là đã lén qua lại?"
Thập tứ sửng sốt, mặt tức khắc đỏ., "đệ, đệ chỉ là nhờ người hỏi thăm tình trạng của nàng thôi..... Cũng không dám quá đường đột, tóm lại sợ ảnh hưởng thanh danh Ngọc Lan không tốt"
Trang Uyển nhẹ nhàng thở ra, trong hậu cung sợ nhất là lưu lại nhược điểm có thể bị người khác nắm được, đứa nhỏ này xem ra chỉ là đơn đầu kính, ngay sau đó an ủi nói.
"Thập tứ đệ, đệ tới nơi này vạn nhất bị phát hiện, chẳng phải là đem Trương cô nương cũng liên lụy vào sao?"
Dận Trinh liên tục gật đầu.
" Đúng vậy, mới vài lần thiếu chút nữa bị người khác phát hiện, đệ mới không dám tiếp tục hướng bên trong đi vào. Chỉ là này vừa xoay đầu đã gặp tứ tẩu, tứ tẩu tốt của đệ, tẩu giúp đệ đi!"
Chẳng trách Đức phi luôn hết sức sủng ái Dận Trinh, hắn thật sự là đứa nhỏ dẻo miệng khéo làm nũng. So với Dận Chân, Dận Trinh lớn lên càng có nét giống Đức phi nương nương, da trắng môi đỏ, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt đen tuyền mà Trang Uyển từng nhận xét là Hoằng An rất giống, lập tức khiến cho lòng Trang Uyển mềm hơn phân nửa.
Một bên Trúc Tương nhìn chủ tử nhà mình lâm vào tình huống như vậy nhịn không được mở miệng.
"Thập tứ gia, Đức phi nương nương còn đang chờ phúc tấn......"
Trang Uyển giơ tay bảo Trúc Tương khoan nói
"Ngươi đi trước, người khác hỏi chỉ nói là giúp ta về lấy đồ, nhớ nhìn xem có người lại hay không."
Chờ Trúc Tương hướng về phía hoa viên nhỏ, lúc này mới nói khẽ nói với Dận Trinh.
"Ta tốt xấu cũng là tứ tẩu của đệ, đệ đã nói như vậy ta đây cũng không thể đuổi đệ. Chỉ là bên này nhiều người nhiều con mắt phức tạp, thập tứ đệ, đệ nói tóm lại nói cho ta nghe, nếu được thì..."
Lời còn chưa dứt, mặt sau xa xa mà lại truyền đến một chuỗi giọng của cô nương, Trang Uyển ngay sau đó ngừng lời nói, nhưng mà nơi này là liếc mắt một cái là có thể vọng đến ven tường hoa viên nhỏ, dưới chân là một lối đi, đi theo phía trước ra hoa viên liền đến Trữ Tú Cung - tất nhiên sẽ bị người nhìn thấy duy nhất một lối đi phía sau...
Chỉ có thể cho đứa nhỏ này ủy khuất một chút, hướng bụi cây kia cuộn người ngồi xổm xuống, bên cạnh có khối giả sơn chống đỡ, hơn nữa chính mình làm bộ đi qua, không nói được có thể cho nữ tử này thỉnh an rồi mau chán rời đi.
Trang Uyển chuyển quá mức, đang muốn thấp dặn dò Dận Trinh lại bị đối phương bỗng nhiên bị hắn kéo xuống, sức thiếu niên cường tráng, trên eo bị kéo liền bị mang vào bụi cây, không chờ nàng phản ứng lại cả người liền bị ấn trên tảng đá lớn, trước người bị hình dáng nam nhân dán lên, mang theo hô hấp nóng bỏng khô ráp như muốn bao phủ nàng, nàng lúc này mới phát hiện ở trong mắt nàng thiếu niên nếu trưởng thành sẽ là đại tướng quân, so với chính mình cao hơn nhiều.
"Dận......"
Một bàn tay nóng hầm hập hơi hơi dùng sức che lại miệng nàng.