Say rượu Dận Chân giống một đứa trẻ, Trang Uyển không thể không chăm hắn, thuận tiện giải bím tóc chải đầu cho hắn, bọn nha hoàn bên cạnh sớm đã nhận được ánh mắt mà lui đi ra ngoài.
Chỉ nguyện năm xưa nếu lúc này, sớm sớm chiều chiều không chia lìa. Chiếu theo cách nói của Tam phúc tấn, chính mình không phải cũng là cái tâm không khoan sao?! Nghĩ đến đây, Trang Uyển thấp đầu, nhẹ giọng nói.
"Năm lại các tỷ muội mới nhập phủ cũng nên chuẩn bị vài gian phòng, tây viện của Tống muội muội xem chừng có hơi nhỏ một chút, nên để muội ấy cùng tiểu hài tử dọn vào gian rộng rãi hơn. Nên tây viện sẽ trống, có thể để cho người mới dọn đến ở. Ngài xem như vậy được không? "
Nghe vậy, Dận Chân đang gối đầu trên chân Trang Uyển nhíu nhíu mi, cất giọng.
"Năm sau việc nhiều...... Thổ mộc vẫn là mạc động, miễn cho bị kéo."
So với đặc quyền hoàng gia mà nói, cái gọi là kéo, đơn giản là bởi vì việc tang lễ cử quốc cùng ai. Trong cung các quý nhân đều còn hảo hảo, có thể cùng hoàng thân quốc thích dính dáng, dư lại chỉ có thân vương.
Cung Thân Vương Thường Ninh bị bệnh vẫn không có gì khởi sắc; Dụ Thân Vương Phúc Toàn vào năm trước cáo bệnh ở nhà, bởi vì sau chuyện của Sách Ngạch Đồ, cũng không biết tình hình sẽ như thế nào.
Dận Chân ở trong cung đại khái nghe được chút tin tức, cũng không biết rõ là ai......
Không phải nàng có thể tiếp tục hỏi nói, cũng khó trách Dận Chân nói lời hàm hồ, nay may có việc dự là không được. Trang Uyển trong lòng tính toán, trên mặt vẫn tiếp tục nói chuyện người mới.
"Nhưng bên kia không thể ở lâu dài...... Bằng không đem một bên chính viện bên này sửa thành 2 gian phòng? Tiện có sẵn đồ dùng......"
Dận Chân hơi hơi mở mắt ra, kỳ quái mà nhìn phúc tấn.
"...... Bố trí phòng ở đây, chẳng phải là lại ngày ngày đều nghe ầm ĩ?"
Nói xong, bản thân Dận Chân mình gật gật đầu, giống như trách cứ Trang Uyển suy nghĩ không chu toàn, "Cực phiền." Trang Uyển nheo mắt, rốt cuộc là nữ nhân nào cư nhiên còn phiền. Trang Uyển châm chước tiếp tục nói.
"...... Vậy thừa Nam Viện, lúc trước Tứ gia có phân phó để dành cho Lý muội muội......"
Lần này Dận Chân thẳng thắn mà nhìn nàng, thanh âm hơi mang nghẹn ngào.
"Ta chưa từng nói qua."
Được, Trang Uyển lần này lại không biết nam nhân là cố ý hay vô tình. Đường đường là Tứ bối lặc tôn quý, là chính nhân quân tử - nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, lời đã nói ra lại có thể lật lọng. Trang Uyển không nói nên lời, giơ tay đánh Dận Chân một chút.
"Việc này muốn biến, trước tiên cùng Lý muội muội thương lượng, tìm cái cớ thích hợp......"
"Chủ tử đã quyết nàng ta có chỗ từ chối sao? "
Dận Chân hừ một tiếng, lại nhắm hai mắt lại.
" Việc này để Tô Bồi Thịnh làm đi." Nói xong, dứt khoát ngồi dậy, hướng về phía bên ngoài gọi người tới, cách mành đem việc này phân phó. Đúng rồi, hắn tâm tư kín đáo, làm sao thấy không rõ điều này đang làm nữ nhân quay lòng vòng?
Đoan xem hắn có nghĩ nhúng tay.
Thời điểm yêu thích thì sủng đến vô pháp vô thiên, khi chán ghét liền chiếu theo quy cũ.
Cho nên, Trang Uyển nàng mới nhất định phải làm người đi trước, ích kỷ mà đem người này từ chỗ nữ nhân khác đoạt lấy.
Căn dặn Tô Bồi Thịnh xong, Dận Chân trực tiếp gối lên đùi Trang Uyển, kiều kiều khóe môi, giống như hài tử làm nũng.
" Ta cho nàng đem chuyện này xử lý "
Trang Uyển bật cười, buông lược trong ta, khom lưng dâng cho nam nhân một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước. Nụ hôn này liền như đóm lửa lan ra giữa đồng cỏ hoang...
Ahjhj vote chương sau dự là sủng ái triền miên nhé nhé