Mục lục
PHÚC TẤN THUẦN PHU KÝ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngẫu nhiên cùng nam nhân này ngọt ngào, cảm giác cơ hồ cũng không tồi. Hiện tại điều mà nàng nên làm chính là tranh thủ Dận Chân đang yêu thương mình mà đoạt đi tâm của hắn, càng thêm chú ý đến đích phúc tấn là nàng.



Trang Uyển quên mất đáy lòng chợt hiện lên một chút lạnh lẽo, cánh tay thon dài mềm mại mà quấn quanh ở đầu vai Dận Chân, một đôi mắt yếu ớt mà nhìn phu quân, hơi hơi cắn môi mang theo một tia kiên định làm Tứ gia hận không thể một ngụm cắn nuốt mỹ nhân vào bụng.



" Tứ gia, chàng thực sự yêu Uyển nhi sao?"



Dận Chân vốn không quá để tâm nữ nhân, nhưng không phải vì vậy mà hắn không biết nói lơi dịu ngọt, cúi đầu hôn lên môi hơi sưng của Trang Uyển, thì thầm:



" Đương nhiên, nàng là đích phúc tấn của ta, lại ngoan ngoãn dịu dàng..."



" Có hơn Lý thị không?"



Động tác Dận Chân chợt dừng lại, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo giống như không nghĩ đến Trang Uyển sẽ chất vấn hắn điều này. Ngay tức khí không khí như chững lại,mặt Dận Chân không biểu cảm còn Trang Uyển thì nhợt nhạt như đã đoán được đáp án. Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý niệm, bỏ qua biểu cảm cứng đờ của Dận Chân, nàng ôm lấy hắn tiếp tục nói.



"Uyển Nhi thì trước giờ vẫn một lòng với Tứ gia, ngay từ nhỏ lần đầu nhìn thấy Tứ gia, Trang Uyển lienefnnn



Lời này nói ra có chút đại nghịch bất đạo, nhưng Dận Chân một chút trách cứ nói cũng nói không nên lời, chỉ gọi nàng một tiếng:



"Phúc tấn."



"Uyển Nhi vẫn hy vọng được mãi ở cạnh Tứ gia, vì Tứ gia mà quản lý phủ đệ, vì Tứ gia mà hạ sinh đích tử..."



Ngừng một chút Trang Uyển thở dài, mắt dời sang hướng khác, mông lung nói tiếp:



" Nhưng tiếc là, từ đầu tới cuối trái tim Tứ gia chưa từng đặt ở chỗ Uyển nhi"



Trang Uyển si ngốc mà đem mặt dán ở lồng ngực Dận Chân, phảng phất như nữ nhân si tình, vòng tay ôm Dận Chân càng thêm siết chặt:



" Thiếp biết Tứ gia yêu thương Lý muội muội,vì dù sao muội ấy cũng sinh cho ngài nhiều hài tử. Thiếp luôn bỏ qua ghen tỵ, một lòng đối đãi với thê thiếp hậu viện, ngay cả nhưng đứa trẻ không phải do mình sinh ra vẫn chăm sóc, quan tâm.. Nhưng mỗi lần thiếp mơ thấy Hoằng Huy, nghe con hỏi" Ngạch nương, có phải A mã không thích Hoằng Huy không?" là thiếp lại thấy đau lòng, cảm giác nợ Hoằng Huy một thứ gì đó"








Đây là hắn không biết sự tình. Hoằng Huy ngay từ khi sinh ra đã là niềm hy vọng của Dận Chân nên rất nghiêm khắc trong giáo dục, chẳng dám mềm lòng nuông chiều. Tuy nhiều lần hắn cũng tự hỏi đối với Hoằng Huy hắn có quá nghiêm khắc hay không nhưng mà vì thể diện, vì hậu vận về sau hắn không cho phép mình buông lỏng. Hoằng Huy dù sao cũng là tôn tử của Ái Tân Giác La, trừ bỏ con cái của Thái tử Dận Nhưng ra thì được Khang Hi chú ý nhất chính là con cái dó Tứ a ca Dận Chân sinh ra.



Lúc Hoằng Huy lâm bệnh, thái y đã nói rõ thân thể bạc nhược, buồn bực khúc mắc mà tích tụ thành, cần từ từ khai đạo...... Hắn lúc ấy không để bụng, nghĩ thầm trẻ con bệnh vặt là bình thường, hơn nửa còn cho rằng con trai viện cớ để trốn việc đọc sách, luyện võ..



Trang uyển khóc thút thít còn ở tiếp tục nỉ non:



"...... Tứ Gia nếu chàng thích con trai của Lý muội muội, thì mang đến cho thiếp làm con cũng không sao.Dù không do thiếp sinh ra nhưng thiếp sẽ cố gắn xem nó như con ruột mà chăm sóc"



Càng nói Trang Uyển cảm giác càng không thở nổi, cho đến khi bên ngoài có tiếng nói vọng đến:



"Tứ gia, phúc tấn, nô tài mang nước vào"



Tình hình trước mắt tất nhiên Dận Chân không gọi người đi vào, nói mấy câu liền đuổi đám nô tài cút đi, cúi xuống nhìn Trang Uyển. Hắn trước giờ không phải người ưa giải thích, chỉ đem Trang Uyển ôm vào trong ngực, dùng chăn đắp lên cơ thể hai người...



Trang Uyển cảm thụ được nhiệt khí nóng bỏng trong cơ thể, thấy nam nhân không nhân cơ hội đòi hỏi thêm điều gì, tự biết lời nói lúc nãy của mình đã khiến Dận Chân áy náy, nàng nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ. Chỉ khố cho nam nhân phía sau, dục hỏa bốc người nhưng không dám manh động sợ làm nữ nhân bên cạnh thức giấc, dày vò nửa đếm mới mòn mỏi mà ngủ quên.



Sáng hôm sau, trải qua giấc ngủ trọn vẹn Tranh Uyển bị thanh âm của Tô Bồi Thịnh gọi mà tỉnh lại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK