Mục lục
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vận khí tốt, luyện thành một cái Tụ Lôi Bình.

Lời nói cực kỳ tự nhiên thế nhưng lại khiến những người Trảm Kim Tông rất chói tai, đây là lời một người có thể nói sao?

“Tu Lôi Bình này có thể thu được lôi ư?” Tông chủ Thượng Khuyết Tông hỏi Diệp Tố, trong lời nói mang theo ý khó có thể tin được.

“Trước mắt có thể tính là như vậy, tuy nhiên chỉ là tạm thời phong ấn ở bên trong.” Diệp Tố thản nhiên đáp lời không chút nào khoác lác, tuy nhiên có một điều mà nàng không nói ra đó chính là trên bình nàng có trát một tầng Hàn Tinh Bùn mỏng, phần tài liệu này ở tu chân giới quá khó tìm, vì thế nên chiếc bình trắng này xem như là độc nhất vô nhị.

Từ lúc luyện chế Tập Lôi Bình đến bắt lôi nhét vào, trong đầu Diệp Tố hiếm khi hỗn loạn như thế, thần thức tiêu hao quá nhiều, nàng gần như đã lâm vào trạng thái mất trí nhớ tạm thời.

“Vậy cũng đã rất lợi hại rồi.” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt nói, “Thiên Cơ Môn không hổ là tông môn luyện khí sừng sững vạn năm.”

Có tông chủ Hợp Hoan Tông chính miệng đóng dấu xác nhận, các tu sĩ chung quanh không tự giác gật đầu trong lòng, thừa nhận người Thiên Cơ Môn xác thật có chút tài năng.

“Luyện ra Tụ Lôi Bình này thì thiên phú của Diệp Tố sợ không phải chỉ là đệ nhất Bách Thanh Bảng thôi đâu.”

“Đừng nói nữa, ngươi thấy có luyện khí sư nào có thể làm ra được thứ này chưa?”

Đột nhiên có người hô lên hỏi Diệp Tố: “Tụ Lôi Bình này có bán không?”

Hắn vừa dứt lời thì toàn bộ sân thi đấu đột nhiên an tĩnh xuống một nhịp, ngay sau đó là rất nhiều tu sĩ cũng nhao nhao hỏi: “Có bán không?”

“Xin lỗi, không bán.” Diệp Tố cầm lại Tụ Lôi Bình từ tay Minh Lưu Sa, “Một nửa nguyên nhân ta có thể luyện chế thành công pháp khí này chính là nhờ vào vận khí, ta không cách nào đảm bảo có thể luyện ra được một Tập Lôi Bình tương tự nữa.”

Lời này của luyện khí sư cũng không tính là hiếm.

Nhưng nghĩ lại thì nàng ta có thể luyện chế ra được pháp khí nghịch thiên như thế, cũng khó trách bị sét đánh khoa trương đến vậy.

“Diệp tiểu hữu, tuổi còn trẻ, có tương lai.” Phong Trần đạo nhân ôn hòa cười nói, ông đi về phía trước vài bước, nhìn quanh mọi người, sau đó một lần nữa cất giọng: “Hiện giờ tu chân giới có chư vị thanh niên anh kiệt ở đây, tương lai nhất định có thể quét sạch ma tộc.”

Ông vận linh lực truyền mấy câu nói đi xa, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy niềm kỳ vọng chân thành của Phong Trần đạo nhân, cảm xúc không khỏi vì thế mà dâng trào, bọn họ cũng là thanh niên hào kiệt!

“Bởi vì Diệp Tố và Cốc Lương Thiên tiến giai khiến cho các cặp đấu khác phải ngừng đối chiến, các vị chờ một lát, chúng ta sẽ cho người dọn sân thi đấu sạch sẽ để mọi người có thể tiếp tục.” Phong Trần đạo nhân thành khẩn nói, “Các đệ tử đối chiến hãy nhân thời gian này mà nghỉ ngơi cho tốt.”

Trạng thái của Diệp Tố hiện tại đã rất tốt, nàng không bị đạo Huyền Thiên Lôi cuối cùng đánh trúng, hơn nữa linh khí trong linh phủ còn cực kỳ dư thừa vì nàng không dám luyện hóa thêm thành linh lực của mình.

Cốc Lương Thiên từ đằng xa đi tới, khi nhìn thấy Diệp Tố thì đồng tử của hắn không khỏi co rụt, hắn tiến giai tuy thành công, xóa bỏ được lôi ngân nhưng không cách nào xóa bỏ được chuyện bản thân hắn đã chủ động rời khỏi lôi đài.

Diệp Tố cũng nhìn thấy hắn, nàng khẽ nhướng mắt, cũng không nói lời nào nhưng tay thì ngay lập tức lấy ra bút ký của Đồ Thế tiền bối, cố ý lật lật trước mặt hắn.

Cốc Lương Thiên mới bị sét đánh bị thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, nhìn thấy động tác của nàng thì khí huyết lại dâng lên cuồn cuộn, tay hắn siết chặt lấy pháp trượng mới có thể áp xuống cổ máu tươi trong cổ họng.

Các trưởng lão và chấp sự của Côn Luân bận rộn xử lý các hố to trong sân thi đấu cùng sửa chữa lại lôi đài bị hỏng, những người khác thì nghỉ ngơi đả tọa ngay tại chỗ.

“Lục Trầm Hàn rất mạnh.” Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời nói, “Đệ đánh với hắn có phần thắng hay không?”

Du Phục Thời nắm Khấp Huyết kiếm đưa ngang đến trước mặt Diệp Tố: “Hắn không thắng được.”

“Chờ đệ đánh xong trận này thì chỉ còn một trận nữa là sẽ kết thúc.” Diệp Tố nói.

“Đánh xong là có thể về Thiên Cơ Môn chưa?” Du Phục Thời đột nhiên hỏi.

Diệp Tố sửng sốt: “Đệ muốn về Thiên Cơ Môn sao?”

Một lúc lâu sau Du Phục Thời mới gật đầu: “……Ừ.”

Sau khi tông môn đại bỉ kết thúc và trước khi đi Luân Chuyển tháp, ở khoảng giữa đấy hẳn là sẽ có một đoạn thời gian để chuẩn bị.

“Được, thi xong chúng ta sẽ trở về.” Diệp Tố đồng ý.

Chờ khi sân thi đấu được khôi phục lại như ban đầu thì trời đã sáng, một ngày mới lại đến.

Các trận đối đầu bị tạm dừng trước đó đều bắt đầu lại một lần nữa.

Đối thủ của Nhan Hảo là Ninh Thiển Dao, vốn nàng đã chiếm thế thượng phong nhưng lần này sau khi bắt đầu lại thì nàng phát hiện kiếm của Ninh Thiển Dao rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

…… máu của Huyền Âm chi thể.

Nhan Hảo đen mặt, Ninh Thiển Dao nhất định đã bôi máu của mình lên kiếm trong lúc tạm ngừng. Tuy nhiên nàng lại không có cách nào chất vấn nàng ta vì đại bỉ cũng không có quy định không được cho kiếm uống máu.

Mà không chỉ riêng kiếm của Ninh Thiển Dao mạnh hơn mà nàng ta còn tung ra vài món pháp bảo khiến ảo thuật của Nhan Hảo không cách nào triển khai được.

“Đánh xong sớm, đỡ lại phát sinh ngoài ý muốn.” Ninh Thiển Dao bổ xuống một kiếm phá vỡ ảo thuật của Ninh Thiển Dao, khi hai người thoáng lướt qua nhau thì nàng ta nhỏ giọng nói với Nhan Hảo.

Tông chủ Hợp Hoan Tông ở trên đài cao xem đến mi mắt không ngừng giật giật, bà đã đưa cho Nhan Hảo không ít pháp bảo, là một tông chi chủ, đồ trong tay Ngô Nguyệt bà không có thứ nào là kém cỏi.

Kết quả Ninh Thiển Dao mỗi lần ra tay là lại lấy ra một pháp bảo quý hiếm, mạnh hơn thứ trong tay Nhan Hảo mấy lần.

Ngô Nguyệt sờ sờ khuyên tai của mình, vậy là Nặc Linh Châu lần trước chỉ là món khai vị thôi sao?

Đều là đệ tử Thiên Cơ Môn nhưng lại chưa từng thấy Diệp Tố lấy ra pháp bảo gì bao giờ, dùng pháp khí thì cũng đều là do tiểu nha đầu tư luyện chế ra. Ninh Thiển Dao này không những là Huyền Âm chi thể mà lại còn có nhiều pháp bảo vượt trội các đại tông như vậy.

Ảo thuật của Nhan Hảo có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không thể thắng nổi pháp bảo chuyên khắc nàng, cầm cự một canh giờ cuối cùng cũng bị Ninh Thiển Dao chém một kiếm rơi xuống lôi đài.

“……” Nhan Hảo bò dậy từ trên mặt đất, hít một hơi thật sâu, dùng hết sức bình sinh để khống chế cảm xúc của bản thân.

Xong rồi, nàng đã mất cơ hội để vào Luân Chuyển tháp.

Ninh Thiển Dao bước xuống từ trên lôi đài: “Xin lỗi, cô có bị thương không?”

Nhan Hảo nhìn thấy Ninh Thiển Dao đi tới liền lui về sau vài bước: “Bị thương khi đối chiến là hết sức bình thường.”

“Ta biết cô sẽ thấy ta thắng không có gì vẻ vang khi dùng nhiều pháp bảo như vậy đối phó cô.” Ninh Thiển Dao khẩn thiết nói, “Ta chỉ là muốn cố gắng giành thêm một vị trí, như vậy sư phụ và chưởng môn sẽ càng vui mừng hơn.”

“Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã dùng thân phận Vô Danh Tông để tham gia tông môn đại bỉ.” Nhan Hảo mở ra quạt lông hồng phấn che đi nửa mặt, “Còn việc dùng pháp bảo thì chẳng có gì là thắng không vẻ vang cả, ngươi có bao nhiêu thì có thể dùng bấy nhiêu, trước giờ đại tông chúng ta cũng không phải chưa từng dùng pháp bảo để thắng tán tu.”

Ninh Thiển Dao còn muốn nói gì nữa nhưng Nhan Hảo đã xoay người chạy về phía lôi đài của Du Phục Thời và Lục Trầm Hàn.

Thua thì cũng thua rồi, Nhan Hảo nàng thắng được thì thua được, việc cấp bách trước mắt vẫn là phải xem hai vị sư đệ Thiên Cơ Môn thi đấu.

Nhan Hảo đứng ở giữa hai lôi đài, đầu tiên chào hỏi với nhóm Từ Trình Ngọc sau đó liền một mắt xem Du Phục Thời, một mắt xem Dịch Huyền.

Bất quá Dịch Huyền vừa mới thăng cảnh giới, những đối thủ sau này căn bản không đánh lại hắn.

Tuy nhiên phía Du Phục Thời và Lục Trầm Hàn bên này thì khói thuốc súng mỗi lúc một dày đặc.

Diệp Tố đang đứng ở dưới lôi đài, hơi ngửa đầu nhìn lên trên.

Lúc này đây Khấp Huyết kiếm đang được Du Phục Thời nắm trong tay, Lục Trầm Hàn ở đối diện hẳn là do hôm qua đã lĩnh giáo qua nên khi vừa lên đài liền rút kiếm, không chút nào nương tay mà tấn công trực diện về phía Du Phục Thời.

Kiếm ý của Côn Luân huyền diệu khó lường, Cô Thương kiếm của Lục Trầm Hàn lại được bao phủ bởi thương băng liệt ý, một kiếm vừa chém xuống thì các tu sĩ đứng vây xem xung quanh liền có thể cảm nhận được một cổ sát khí lạnh thấu xương.

Từ thời khắc Du Phục Thời cầm kiếm thì mày Diệp Tố liền nhăn lại chưa từng thả lỏng, lúc trước nàng từng tò mò bộ dáng cầm kiếm của tiểu sư đệ, hiện giờ bỗng nhiên lại cảm thấy Khấp Huyết kiếm tự động thủ vẫn tốt hơn.

“Kiếm ý của Lục Trầm Hàn còn mạnh hơn so với hôm qua.” Từ Trình Ngọc đang ngồi xem ở trên ghế bỗng nhiên lên tiếng, hắn đã từng bị Cô Thương kiếm đả thương nên rất mẫn cảm với kiếm ý của Lục Trầm Hàn.

“Chắc là cảm thấy Du công tử khó đối phó.” Mã Tòng Thu suy đoán, “Cho nên mới xuất toàn lực.”

Từ Trình Ngọc lắc đầu, hắn nhìn sang Ninh Thiển Dao ở đằng xa như suy tư gì đó, nàng ta đã bắt đầu chuẩn bị đối chiến với Lữ Cửu.

Đêm qua mọi người đều đả tọa nghỉ ngơi tại sân thi đấu, Từ Trình Ngọc lại phát hiện Ninh Thiển Dao và Lục Trầm Hàn không có mặt, hắn suy đoán có lẽ Lục Trầm Hàn đã lau Huyền Âm chi thể lên thân kiếm.

Nếu không thì chỉ trong một đêm kiếm ý không thể mạnh lên đến mức này, nửa trận của Du Phục Thời cùng Lục Trầm Hàn hôm qua hắn cũng có xem, lúc ấy Lục Trầm Hàn rõ ràng cũng không hề áp chế thực lực, nhưng Du Phục Thời vốn chỉ là một Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh vậy mà cũng không hề rơi xuống thế hạ phong.

Sắc mặt của Từ Trình Ngọc vẫn như cũ tái nhợt do bị thương còn chưa lành, nhưng trong mắt hắn lúc này lại xẹt qua một tia thất vọng, thất vọng đối với Lục Trầm Hàn, cũng thất vọng chính bản thân mình.

Máu của Huyền Âm chi thể là thứ tốt, nhưng từ một khắc Lục Trầm Hàn bôi thứ đố lên kiếm thì bản tâm duy kiếm đã bị dao động.

Bại bởi một người như vậy Từ Trình Ngọc đối với chính mình cũng thất vọng. Đồng thời trong lòng Từ Trình Ngọc một lần nữa bừng cháy lên chiến ý, hắn không muốn lại thua một người dao động bản tâm như vậy.

“!”

Mã Tòng Thu vừa quay đầu liền bị dọa nhảy dựng, đại sư huynh của hắn bỗng nhiên nhắm mắt, bắt đầu ngộ đạo.

Trong số các tu sĩ đứng xem xung quanh có một trưởng lão của một tông môn không nhịn được mà lầm bầm một câu: “Các đệ tử năm nay làm sao mà cứ tùy tùy tiện tiện là ngộ đạo tiến giai vậy.”

Nếu so sánh với nhau thì tu sĩ các thế hệ trước không cần sống nữa, đều hổ thẹn mà chết hết rồi.

Trên lôi đài, Du Phục Thời đang khẽ di chuyển theo một vận luật độc đáo, tránh thoát kiếm ý của Lục Trầm Hàn, hắn nắm Khấp Huyết kiếm, cổ tay nhẹ nhàng run một cái, thân kiếm liền giống như sống dậy, hắn nhẹ điểm mũi chân, phi thân về phía đối diện, mũi kiếm nhanh như cắt chỉ thẳng vào yết hầu Lục Trầm Hàn.

Hắn không dùng kiếm ý, sau khi kéo gần khoảng cách của hai người thì liền dùng Khấp Huyết kiếm liên tục đâm, chém.

Điều này lại cho Lục Trầm Hàn cơ hội, hắn cầm kiếm từ bên phải chém vào trên thân Khấp Huyết kiếm, cùng lúc đó hắn nghiêng thân đè Cô Thương kiếm kéo dọc theo thân Khấp Huyết kiếm, cho đến khi đụng vào chuôi kiếm.

Hai người cách nhau cực gần, hai tay của Lục Trầm Hàn vốn dĩ nắm Cô Thương kiếm thì đột nhiên một bàn tay lại buông ra, lòng bàn tay ẩn chứa linh lực của Hóa Thần kỳ, duỗi tay đánh thẳng vào ngực Du Phục Thời.

Diệp Tố nhịn không được tiến lên một bước, nàng vốn không có bất luận cảm xúc dao động nào khi bản thân đối chiến vậy mà khi nhìn thấy một màn này lại không cách nào khống chế được mà lo lắng.

Tiểu sư đệ ngày thường rất lười phản ứng, không nhất định có thể tránh được công kích của Hóa Thần kỳ, cho dù Du Phục Thời hẳn là một vị đại năng nào đó chuyển thế đi chăng nữa.

Lúc này Du Phục Thời chợt khom lưng, né thoát một chưởng của Lục Trầm Hàn, sau đó nâng lên một chân, vòng chân đá thật mạnh qua đầu, đạp vào nắm tay của hắn, lại kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Lục Trầm Hàn chỉ cảm thấy cánh tay trái tê rần, linh lực bị đảo ngược, hắn vậy mà lại bị một Nguyên Anh hậu kỳ đá trúng.

Gương mặt anh tuấn trong nháy mắt trở nên lạnh băng, linh lực trên người bùng nổ, hắn nắm lấy Cô Thương kiếm, xoay tay lại bổ xuống một kiếm, một kiếm này mang theo kiếm ý thị huyết lạnh lẽo chém xuống chính diện Du Phục Thời.

Từ một kiếm này có thể thấy được Lục Trầm Hàn một kiếm phá vạn vật trong tương lai.

Giờ phút này Du Phục Thời lại đang cúi đầu nhìn Khấp Huyết kiếm, hắn tựa hồ đột nhiên thất thần, không chú ý kiếm ý đang chém tới.

Ngực Diệp Tố nhảy dựng một nhịp thật mạnh, nàng quá rõ tật xấu của tiểu sư đệ, nói thất thần liền thất thần, nói ngủ liền ngủ.

Nàng sải một bước muốn xông lên lôi đài mang Du Phục Thời xuống dưới, thua một trận đấu mà thôi, dù sao hắn cũng đã nắm được cơ hội tiến vào Luân Chuyển tháp.

Một kiếm này của Lục Trầm Hàn quá mức lóa mắt chấn động, ngay cả Tân Thẩm Chi đứng cách đó không xa đều không tự chủ được bị kích ra chiến ý.

Mọi người chung quanh đều nín thở trong vô thức, chờ đợi kết quả của một kiếm này.

Diệp Tố đã tới gần lôi đài nhưng đột nhiên chợt dừng lại, ngửa đầu nhìn Du Phục Thời, trong mắt hiện lên ý cười.

Đệ ấy không có đang thất thần.

Kỳ thật đây là việc phát sinh trong nháy mắt, khi mọi người đều tưởng Du Phục Thời sẽ bị loại thì hắn bỗng nhiên lại động.

Tay phải Du Phục Thời nắm chuôi Khấp Huyết kiếm, tay trái nắm thân kiếm, hắn nhẹ nhàng kéo một cái, cổ bạc vậy mà lại bị kéo ra, từ đó lộ ra bộ dáng thật sự của Khấp Huyết kiếm.

— Cổ bạc này không ngờ lại là vỏ kiếm mà không phải là lưỡi kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK