Đáng tiếc, sau trận chiến với Phong Kiếm Thần, tây phương không những các tu sĩ bị hút sạch linh lực và máu thịt mà các linh mạch cũng bị hấp thụ không còn lại gì.
Muốn khôi phục lại như trước thì không biết phải đến khi nào.
Trong lúc này Diệp Tố có liên lạc qua với mấy người Từ Trình Ngọc và Nhan Hảo, thông tin quan trọng chỉ có một, đó là nàng ở trên thượng giới chờ bọn họ, có việc cần hỗ trợ.
Nhóm người trẻ tuổi này, nếu chỉ nói mong bọn họ phi thăng thành Thần thì có lẽ bọn họ cũng chẳng có mấy động lực, nhưng Diệp Tố lại nói cần sự giúp đỡ của bọn họ nên ai nấy đều vỗ ngực đảm bảo sẽ lên đó.
“Lôi kiếp sắp kết thúc rồi.” Diệp Tố nhìn về phía Ma giới nói.
Du Phục Thời đứng ở phía sau Diệp Tố hỏi: “Ta cũng nên lên rồi sao?”
Diệp Tố quay đầu nhìn hắn: “Thượng Trọng Thiên đều đang đợi đệ trở về.”
Du Phục Thời cúi đầu xoay xoay Vụ Sát Hoa trên cổ tay: “Sau khi lên thượng giới, ta muốn thấy nàng đầu tiên.”
“Được.” Diệp Tố đồng ý.
“Đại sư tỷ, người Bồng Lai tới.” Tây Ngọc truyền tin đến, “Bọn họ đang ở dưới Thí Luyện Trường.”
Diệp Tố cũng không ngạc nhiên, khi nàng hạ phàm đã gỡ hạt giống Bồ Đề từ trên đỉnh tháp xuống, sau khi bước ra khỏi Luân Chuyển tháp thì chôn nó xuống đất, dùng thần lực thúc đẩy nó nảy mầm, từ đây về sau một thần thụ Bồ Đề hoàn toàn mới mọc lên ở nơi giao nhau của tam giới.
Lấy địa vị của Bồng Lai, tọa trấn tam giới là thích hợp nhất.
Khi Diệp Tố dẫn theo Du Phục Thời đi xuống Cửu Huyền Phong thì nhìn thấy một vị Bồng Lai Thánh Sứ đang đứng trên Thí Luyện Trường, đối diện là Trương Phong Phong và Hồ trưởng lão.
Bồng Lai Thánh Sứ, hiện tại nên xưng là chưởng sử, ông ấy đến là để nói lời cảm tạ.
“Chuyện Bồ Đề thần thụ, đa tạ Diệp đạo hữu.” Tân Bồng Lai chưởng sử nghiêm túc nói.
Diệp Tố lắc đầu: “Chỉ là chịu sự ủy thác của người mà thôi.”
Vạn năm trước, nàng cố ý phong ấn hạt giống Bồ Đề trong cổng thành Quy Tông, lấy lực lượng của tòa thành ôn dưỡng Bồ Đề.
Vạn năm sau, người Bồng Lai mượn thần lực trong hạt giống Bồ Đề đưa nàng về trước Thần Vẫn kỳ.
Suy đi tính lại cũng là một vòng luân hồi mà thôi.
Muốn chấm dứt vòng luân hồi không dứt này, cần phải trở lại thượng giới, lau đi thông tin về Phù Thế đại lục trên Bàn Luân Hồi.
“Chưởng sử tiền nhiệm bảo ta giao cái này cho đạo hữu.” Bồng Lai chưởng sử đưa cho Diệp Tố một cuộn giấy.
Diệp Tố vừa nhìn thấy liền biết là cái gì, là bức họa Du Phục Thời mà vạn năm trước nàng vẽ xong đã lặng lẽ nhét lẫn vào trong các bức họa của Bồng Lai.
“Đa tạ.” Diệp Tố duỗi tay nhận lấy.
Hồ trưởng lão ở bên cạnh vốn chỉ là đứng xem náo nhiệt, trong lúc lơ đãng tầm mắt ông lại dừng trên ngón tay của Bồng Lai chưởng sử, hai mắt đột nhiên trợn to.
—— Trên ngón áp út của Bồng Lai chưởng sử có một nốt ruồi.
“Người, người……” Hồ trưởng lão trừng lớn đôi mắt một lần nữa đánh giá vị tân Bồng Lai chưởng sử này, muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt bình thường đến không thể nào bình thường hơn kia.
“Hồ trưởng lão?” Trương Phong Phong xoay đầu kinh ngạc hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Hồ trưởng lão thất thố như thế.
“Phó……” Vẻ mặt Hồ trưởng lão hiện lên sự khó mà tin được.
Bồng Lai chưởng sự giao bức họa cho Diệp Tố xong thì gật đầu với Hồ trưởng lão một cái, sau đó liền xoay người biến mất trước mắt mọi người.
Chờ sau khi ông đi khỏi, hốc mắt Hồ trưởng lão đột nhiên ửng đỏ, nước mắt không nhịn được mà rơi lã chã, miệng lẩm bẩm: “Còn sống là tốt rồi……”
Khó trách vừa rồi Bồng Lai chưởng sử lại dừng lại ở Thí Luyện Trường, đây là là nơi mà năm đó khi Phó sư tổ gia nhập Thiên Cơ Môn đã bước đến đầu tiên.
Diệp Tố ở bên cạnh thấy thế mới hiểu rõ vừa rồi Hồ trưởng lão hô từ Phó có nghĩa là gì.
Phó sư tổ mất tích đã lâu của Thiên Cơ Môn thế mà lại ở Bồng Lai.
……
“Đây là cái gì?” Những người khác tuy rằng tò mò cuộn giấy Bồng Lai chưởng sử đưa cho Diệp Tố là cái gì nhưng không ai hỏi nhiều, chỉ có Du Phục Thời hỏi thành tiếng.
Diệp Tố đưa cuộn giấy cho Du Phục Thời: “Cho đệ.”
Du Phục Thời có chút ngạc nhiên, hắn nhận lấy mở bức họa ra, thấy người trong tranh thì trầm mặc nhìn thật lâu, sau đó cẩn thận thu vào giới: “Ta muốn mang nó theo lên đó.”
“Được.”
……
Linh Lung Cốt Vu Thừa Duyệt ở Ma giới dẫn đầu phi thăng rời khỏi Phù Thế đại lục, theo sát sau đó là Đồ Thế cũng độ lôi kiếp phi thăng thành công.
“Nên đi rồi.” Diệp Tố cảm ứng được tình huống của hai người, liền nói với Du Phục Thời.
Từ thời khắc Du Phục Thời khôi phục ký ức thì lực lượng Ngự Thần cũng hoàn toàn thức tỉnh, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Hắn đứng trong sân viện trên Cửu Huyền Phong, lấy ra từ trong giới các loại pháp khí và đan dược để lại Thiên Cơ Môn: “Những thứ này cho bọn họ.” Quần áo và bức họa hắn giữ lại.
Sau khi lên thượng giới sẽ có thứ càng tốt hơn, Diệp Tố cũng tùy hắn.
“Ta đi đây.” Tiểu sư đệ do dự nói, rõ ràng biết đối phương đang ở thượng giới, trước mắt chỉ là một sợi thần thức nhưng hắn không khỏi cảm thấy có chút khủng hoảng.
Diệp Tố thay hắn vén gọn tóc mai ra sau tai: “Ta ở bên trên chờ đệ.”
Du Phục Thời lúc này mới rời đi, phi thăng cùng với hai người vừa mới thành Thần.
Diệp Tố cúi đầu nhìn tay của mình, vừa rồi còn nắm bàn tay thon dài lành lạnh của đối phương, lúc này đột nhiên trống không, ngực cũng tựa hồ cảm thấy trống rỗng.
……
Lôi phi thăng sau khi đánh xong Đồ Thế ở phía nam thì còn chưa đã ghiền, vì thế những đại năng Đại Kiếp hậu kỳ định của tu chân giới vừa mới trở về tu dưỡng liền bị nó theo dõi.
Từng người một bị đánh liên tiếp.
Trong một vùng núi hoang vu nào đó ở tu chân giới, Vu Phong Hải ngửa đầu nhìn ba đạo ánh sáng phóng lên thượng giới, quay đầu nhìn sang một đạo Thần ảnh bên cạnh.
“Hắn đã lên rồi.”
“Thanh kiếm này thuộc về ngươi.” Thần ảnh mở miệng nói.
Nếu Diệp Tố có ở đây nàng nhất định có thể nhận ra được Thần ảnh này là ai.
— Du Ly Giáng.
Năm đó khi đưa hai vị tân Ngự Thần xuống hạ giới, Du Ly Giáng đã trộm phái một đạo Thần ảnh mang theo một thanh kiếm lén đi theo Du Phục Thời.
Đây không phải là vì để cung cấp lực lượng cho hắn, giúp hắn nhanh chóng phi thăng mà là vì phòng ngừa Du Phục Thời xảy ra vấn đề, không thể quay về được.
Vu Phong Hải là người mà Du Ly Giáng lựa chọn, chỉ cần ông còn sống thì cứ cách một đoạn thời gian sẽ đến tòa núi hoang này.
Một khi đến cuộc chiến trở về mà Du Phục Thời vẫn còn chưa đi lên thì Vu Phong Hải có thể mang theo thanh kiếm này đi tìm Du Phục Thời, một kiếm đâm vào trái tim hắn.
Trong giây phút tử vong, huyết mạch Dung gia sẽ hoàn toàn thức tỉnh, Du Phục Thời sẽ có thể nhớ lại thân phận của mình, trở về thượng giới.
Tuy nhiên hiện tại Du Phục Thời đã tự mình thức tỉnh, ước định này cũng theo đó tự động được giải trừ, Thần ảnh tự động biến mất, kiếm cũng thuộc về Vu Phong Hải.
Vu Phong Hải vừa chớp mắt thì Thần ảnh đã biến mất, ông có chút mất mát nhưng rất nhanh liền khom lưng rút ra Thần kiếm được khảm trong núi đá.
Sau khi Vu thủ vệ mang thanh kiếm rời đi, toà núi hoang bỗng nhiên tỏa ra một luồng sáng sinh cơ, từ đây trong núi quanh năm cỏ mọc xanh rì, hoa nở không dứt.
……
Khi Du Phục Thời phi thăng lên thượng giới, Diệp Tố lặng lẽ rời khỏi Phi Tiên Đài, giải trừ trận pháp bí ẩn, lẫn vào trong đám người.
Vừa đứng lẫn trong đám đông Diệp Tố liền phát hiện không ít Ngự Thần từ Chung Ly gia sốt ruột nhìn sang bên này.
Nhưng mà……đã chậm.
Phù Thế đại lục đã rất lâu không có ai phi thăng, đột nhiên trong nháy mắt xuất hiện ba vị, tức khắc tạo ra một cơn chấn động.
Ngoại trừ Linh Cảnh đại lục, chưa từng có trường hợp nào nào lại có đến ba vị cùng nhau phi thăng thành Thần.
Ai chẳng thích hóng hớt náo nhiệt.
“Ngươi cũng phi thăng à?” Đồ Thế vừa mới đứng vững, quay đầu thì thấy ngay Du Phục Thời đứng ở chính giữa, không khỏi khiếp sợ hỏi.
Du Phục Thời không rảnh lo đến Đồ Thế và Vu Thừa Duyệt ở bên cạnh, hắn vừa lên tới thì liền nhìn quanh quất trong đám người bên dưới, muốn tìm thân ảnh của Diệp Tố, ngực như là bị thứ gì siết chặt, có khi nào nàng lại lừa hắn hay không?
“Tiểu sư đệ.” Diệp Tố chen ra từ đám đông, vươn tay với người bên trên, ngửa đầu cười nói, “Chờ được đệ rồi.”
Rõ ràng phi thăng chỉ mất một lúc mà thôi, thế mà Du Phục Thời lại cảm thấy như đã lâu rồi không thấy nàng.
Du Phục Thời nhanh chóng nhảy xuống Phi Tiên Đài, nắm lấy tay Diệp Tố.
“Lần này không có lừa đệ.” Diệp Tố nghiêm túc nói.
“Chậc, chậc haiza.” Đồ Thế ở trên đài lắc lắc đầu, ý vị chua lòm, sau đó lại xoay sang nhìn Vu Thừa Duyệt, “Ngươi nhìn khá lạ mặt, ta tên Đồ Thế, còn ngươi?”
“Vu Thừa Duyệt.”
Đúng lúc này, xe phi mã của Du gia đột nhiên từ Thượng Trọng Thiên bay nhanh tới, cũng là một đội chín chiếc xe ngựa, quy cách của những chiếc xe khác không khác so với xe của Chung Ly gia, nhưng chiếc xe ở giữa lại là do chín hắc phi mã kéo.
Mười tám nhà Ngự gia trên Thượng Trọng Thiên đều dùng bạch phi mã, hắc phi mã quá hiếm có, không đủ để kéo xe nên chỉ có người cưỡi mà thôi.
Diệp Tố tốn không ít sức lực mới gom được chín thớt phi mã thuần hắc, đen tuyền từ đầu đến chân, nàng giao cho Du Ly Giáng, nói là hiến tặng cho tân Ngự Thần.
Chỉ trong một chớp mắt, đoàn xe ngựa bay đã đến trước Phi Tiên Đài ở Hạ Trọng Thiên.
“Đồ Thế tiền bối, Vu thiếu gia có muốn đi cùng chúng ta không?” Diệp Tố nhìn về phía hai người trên Phi Tiên Đài hỏi.
Hai người tất nhiên cũng không cự tuyệt, lập tức xuống đài.
“Nhi tử!” Dung Nhai vội vàng bước xuống xe ngựa, ông cảm giác được Thần tức của Du Phục Thời nên liền lập tức kéo đạo lữ chạy tới.
Sau đó Du Ly Giáng và Dung Nhai lại nhìn thấy Diệp Tố nắm tay nhi tử của mình: “……”
Thần ảnh mà Du Ly Giáng truyền xuống hạ giới đã cắt đứt liên hệ với bản thể, chỉ là một hình ảnh dùng để ra lệnh, sau khi Du Phục Thời phi thăng sẽ tự động biến mất, dù cho Thần ảnh có nhìn thấy gì ở hạ giới thì bản thể cũng không nhận được thông tin thế nên bà hoàn toàn không biết gì về chuyện của Diệp Tố và Du Phục Thời.
Du Ly Giáng quay đầu nhìn lại chín thớt thuần hắc phi mã giữa đoàn xe, lại nhớ tới mấy tháng trước Diệp Tố chính nghĩa đường hoàng nói muốn tạo dựng khung cảnh chào đón tân Ngự Thần không thua gì nhà Chung Ly gia, lúc ấy bà còn cảm thấy Diệp Tố có chút dã tâm, chưa gì đã muốn bắt đầu lấy lòng Ngự Thủ đời kế tiếp.
Hiện giờ xem ra…… ha hả.
“Hai đứa……” Dung Nhai do dự hỏi Du Phục Thời, “Con là nhi tử của ta sao?”
Đừng lại nhầm lẫn nữa.
Du Ly Giáng mặt vô biểu tình nói: “Huyết mạch của nhi tử chàng cũng cảm ứng không ra rồi à?”
Du Phục Thời vẫn như cũ không buông tay Diệp Tố ra, Diệp Tố tự nhiên cũng nắm lại tay hắn, chỉ là đuôi mắt khẽ thấy mấy Ngự Thần của Chung Ly gia đã rời đi với sắc mặt khó coi.
“Nhi tử, chúng ta trở về thôi.” Dung Nhai sau khi xác nhận Du Phục Thời là nhi tử của mình thì nhiệt tình dẫn bọn họ lên xe ngựa.
Dọc theo đường đi Dung Nhai không ngừng nghỉ, nhiệt tình giới thiệu về Tam Trọng Thiên hiện tại.
Du Phục Thời sau khi bước lên xe ngựa thì liền dựa cả người vào Diệp Tố, nắm tay nàng không buông, lười biếng lắng nghe.
Nếu người đối diện không phải là cha hắn mà là một người mới gặp thì nói không chừng Du Phục Thời đã bắt đầu che lỗ tai.
Còn về phần Đồ Thế và Vu Thừa Duyệt, hai người trực tiếp được nhận Ngự Lệnh, trở thành người Thượng Trọng Thiên.
“Qua một thời gian nữa ta sẽ dẫn hai người đến Phù Thế viện ở Trung Trọng Thiên gặp gỡ mọi người.” Diệp Tố nói với hai người.
Tân Ngự Thần Du gia trở về là một chuyện lớn, sau khi tin tức truyền khắp Tam Trọng Thiên thì náo nhiệt cực kỳ, chư Thần đều chờ đợi cuộc chiến trở về.
Du Phục Thời ngay sau đó bị Du Ly Giáng dẫn theo bên người làm quen với các sự vụ của Du gia, trong đó cũng có mấy lần gặp mặt các Ngự gia khác, có không ít kẻ thầm cười nhạo hắn.
Mà những chuyện đó cũng không quan trọng, Du Phục Thời cũng không thèm để ý.
Quan trọng là Diệp Tố lại đột nhiên sinh bệnh.
Sau khi trở về từ hạ giới, Diệp Tố dẫn Đồ Thế và Vu Thừa Duyệt dạo qua một vòng Thượng Trọng Thiên, nhưng khi về phòng lại ngủ mãi không tỉnh, sau đó còn phát sốt.
Các tu sĩ bình thường đã cực kỳ khó sinh bệnh, huống chi là Diệp Tố đã là thượng Thần.
Du Phục Thời nôn nóng không thôi, vốn dĩ muốn dẹp hết mọi chuyện sang một bên, canh giữ cả ngày lẫn đêm bên người nàng, nhưng trong lúc đó từ Phù Thế đại lục lại liên tục có người phi thăng lên, mỗi lần như vậy hắn đều phải xuống Hạ Trọng Thiên một chuyến.
Vì nếu Diệp Tố tỉnh nàng ấy nhất định sẽ đi đón mọi người.
Nàng còn ngủ mê thì hắn sẽ đi thay nàng.
Du Phục Thời nửa quỳ ở cạnh giường, mặt dán vào lòng bàn tay Diệp Tố, nhắm mắt lại nhẹ nhàng cọ cọ.
Phụ thân nói nàng căng thẳng, mệt mỏi quá lâu nên mới xuất hiện tình trạng ngủ sâu không tỉnh.