“Mấy đứa đi……” Ngô Nguyệt nói được một nửa chợt phản ứng lại, “Cấm địa?!”
Nhan Hảo gật đầu nghiêm túc nói: “Cấm địa.”
Ngô Nguyệt đánh giá đệ tử của mình từ đầu xuống chân, tay chân đầy đủ, sắc mặt hồng nhuận, cảnh giới ổn định, bà xoay người nửa nằm trên ghế mềm: “Hai đứa đi cấm địa một chuyến, sau đó đủ chân đủ tay ra tới?”
“Dạ thật đó sư phụ.” Nhan Hảo giơ tay lên nói, “Tụi con còn dạo một vòng trong cấm địa.”
Ngô Nguyệt nghe lời này thì bị tức đến bật cười: “Trước kia có nhiều chấp sự Hóa Thần kỳ được phái vào đó như vậy mà kết cục đều chết hết, hai đứa một đứa Nguyên Anh một đứa Kim Đan, đi vào, còn dạo một vòng nữa hả.”
Đại khái là Ngô Nguyệt cảm thấy phản ứng của bản thân có chút thái quá, bà dừng một chút lại hạ giọng nói: “Có thể là pháp trận đã truyền tống hai đứa đến nơi nào đó thôi.”
Nhan Hảo cúi đầu mở túi Càn Khôn, lấy ra một đống thú đan lục giai: “Sư phụ, người xem”
Ngô Nguyệt nhìn đống thú đan đủ màu trong tay đồ đệ: “?”
Nhan Hảo giơ túi Càn Khôn lên: “Trong này còn một đống nữa.”
Ngô Nguyệt: “……”
Trong nháy mắt đó, tông chủ Hợp Hoan Tông cho rằng mình bị hoa mắt rồi, nếu không sao bà lại nhìn thấy đồ đệ mình cầm một đống lục giai thú đan trong tay.
“Hai đứa ở trong cấm địa giết nhiều lục giai yêu thú như vậy ư?” Ngô Nguyệt hoảng hốt hỏi.
“Dạ không, tụi con câu lên.” Nhan Hảo lắc đầu.
Ngô Nguyệt: “…… mi nói câu nào ta cũng nghe không hiểu hết.”
Vì thế Nhan Hảo kể lại từ đầu tới đuôi những chuyện nàng cùng Diệp Tố đã trải qua trong cấm địa, câu chuyện khiến cho người có kiến thức rộng rãi như tông chủ Hợp Hoan Tông cũng không thể không sửng sốt, thường phải hớp một ngụm trà để bình tĩnh lại.
“Sư phụ, nếu chỉ có một mình con ở trong cấm địa thì phỏng chừng cũng sẽ giống mấy người trước kia, có đi mà không có về.” Nhan Hảo cảm thấy thật may mắn, nếu nàng không đi cùng Diệp Tố thì bản thân vẫn sẽ đi con đường đó, nhất định cũng sẽ phát hiện ra pháp trận có phủ ảo thuật trên thân cây.
Với cảnh giới Nguyên Anh của nàng, ở bên trong sợ chưa đến ngày thứ hai thì đã thân vẫn đạo tiêu.
“Khó trách.” Ngô Nguyệt rốt cuộc hiểu rõ, “Nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ được phái đi như vậy mà tất cả đều chết ở bên trong.”
Nhiều lục giai yêu thú như vậy, hơn nữa còn có Kiến Xanh, Hóa Thần kỳ tu sĩ lợi hại thế nào thì cũng chỉ có một kết cục.
“Không biết ai đã thiết hạ pháp trận đó, thế mà không có người nào phát hiện ra.” Nhan Hảo khó hiểu nói.
“Con và Cừu Nhân tính đến hiện tại là hai đệ tử có thiên phú nhất của nhóm đệ tử Hợp Hoan Tông tham gia đại bỉ.” Ngô Nguyệt nhìn về phía nàng, “Ảo thuật đó hẳn không phải là thuật tu bình thường có thể phát hiện.”
“Vậy Diệp Tố đã đi vào bằng cách nào?” Nhan Hảo chết lặng hỏi. “Không lẽ nàng ấy còn biết giải ảo thuật?”
Ngô Nguyệt cẩn thận hồi ức lại cảnh tượng lúc đó, lắc đầu: “Nha đầu đó không giải ảo thuật mà là dùng tay sờ s0ạng thân cây một hồi mới biến mất.”
“Sư phụ, con cảm thấy lần tông môn đại bỉ này, Hợp Hoan Tông chúng ta nhất định không có hy vọng đoạt giải quán quân.” Nhan Hảo phe phẩy quạt lông, “Tuy rằng trước khi đến cũng không có hy vọng gì.”
“Trước tiên con cất thú đan đi.” Ngô Nguyệt liếc mắt nhìn đệ tử một cái, “Rốt cuộc con muốn nói gì?”
Nhan Hảo thu hồi lục giai thú đan, đi đến bên cạnh sư phụ, vừa đấm vai cho bà vừa nói: “Con muốn nói là Diệp Tố thật sự lợi hại, đầu óc của nàng xoay chuyển cực nhanh, con nghi là vị trí của Lục Trầm Hàn nguy hiểm rồi.”
“Con tém tém lại cái bộ dạng vui sướng khi người gặp họa đó đi.” Ngô Nguyệt nằm trên ghế mềm, như suy tư nói, “Thiên Cơ Môn luôn có thiên tài xuất hiện, Diệp Tố này thậm chí trông còn lợi hại hơn.”
“Sư phụ, Diệp Tố cũng coi như là ân nhân cứu mạng của con.” Nhan Hảo lấy lòng nói, “Có chuyện gì ngài hãy che chở một hai nhé.”
Ngô Nguyệt nghiêng người nhìn đồ đệ của mình: “Sẽ không ai cố ý khó xử một thiên tài.”
……
Thiên tài Diệp Tố lúc này đang cầm gương của tam sư muội soi đầu tóc của mình.
Nàng hơi dùng sức nắm tóc của mình một chút, nhúm tóc đó liền nát thành bột than bay lả tả.
Du Phục Thời ngồi bên cạnh thấy thế thì cảm thấy tóc của phàm nhân này có vẻ chơi vui, cũng duỗi tay tới bóp thử, mở tay ra thì bàn tay toàn than đen thùi.
“Đừng bóp nữa.” Liên Liên vẫn mặc một thân quần áo đỏ rực, đứng ở ngoài sân, nói với Diệp Tố, “Bóp nữa thì tu chân giới lại nhiều thêm một người đầu trọc đấy.”
Diệp Tố buông gương, xoay cái đầu đang không khác gì tổ chim nhìn Liên Liên và Trình Hoài An đang đứng bên ngoài cửa: “Sao hôm nay hai người lại rảnh mà qua đây?”
Tuy cửa thứ nhất đã kết thúc nhưng đệ tử của các đại tông môn đều đang bận rộn chuẩn bị cho vòng tiếp theo.
“Tới vấn an cô đấy.” Liên Liên đi vào, ném một lọ đan dược cho Diệp Tố: “Dưỡng Phát Đan, ăn một viên là có thể khôi phục tóc lại như cũ, còn dư thì cô cứ giữ đấy về sau dùng.”
“Đa tạ.” Diệp Tố tuy rằng không quá để ý vẻ bề ngoài nhưng lần này thiên lôi thật sự đã đánh nàng thoát ly diện mạo của người bình thường.
“Bên ngoài mọi người đều đang bàn tán về cô.” Liên Liên ngồi xuống nói, “Thiên Cơ Môn lấy lại vị trí đệ nhất Bách Thanh Bảng, nghe nói Trảm Kim Tông tức chết rồi.”
“Có một nửa là công lao của Phá Nguyên Môn, Bát Kỳ Biến là do chúng ta hợp luyện ra.” Diệp Tố nuốt xuống Dưỡng Phát Đan, quả nhiên tóc lại một lần nữa mọc ra, những đoạn tóc bị cháy rơi xuống mặt đất.
“Vậy cũng rất lợi hại rồi.” Liên Liên lấy ra từ túi Càn Khôn một bầu linh tửu và mấy cái ly, mỗi khi nàng vừa rót đầy một ly thì Trình Hoài An liền cầm ly chia cho mọi người trong sân, mãi đến hai ly cuối cùng thì hắn không nhúc nhích.
Liên Liên cầm lên hai ly rượu, đưa cho Diệp Tố một ly: “Chúc mừng.”
Diệp Tố cụng ly với nàng, sau đó lại hơi nâng người chạm ly với những người khác, cuối cùng ngửa đầu uống sạch rượu trong ly.
Tất cả mọi người trong viện đều cùng nhau nâng chén.
Nhân lúc mọi người ngửa đầu uống rượu, Diệp Tố vươn ra một tay chặn lại ly của Du Phục Thời bên cạnh, nhét ly không của mình vào tay hắn, lại uống cạn rượu trong ly kia.
Du Phục Thời nhíu mày, phàm nhân này thật phiền.
“Không quấy rầy nữa, hai chúng ta còn phải đi tu luyện.” Liên Liên uống rượu xong thì đứng dậy nói.
Diệp Tố tiễn hai người ra ngoài, khi quay lại thì nói với các sư đệ, sư muội: “Chúng ta nên liên lạc với sư phụ.”
Lữ Cửu có chút không được tự nhiên: “Ta đi tu luyện trước.”
“Cô cũng là người Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố nói, “Sư phụ còn chưa gặp qua cô, huống hồ về sau cô cùng Dịch sư đệ còn phải làm người khai sáng kiếm tu cho Thiên Cơ Môn mà.”
Lữ Cửu do dự một hồi rốt cuộc đáp: “Vậy ta lưu lại.”
Du Phục Thời tuy rằng không cao hứng nhưng vẫn ngồi bên cạnh Diệp Tố.
Đầu bên kia cơ hồ nháy mắt liền liên hệ được, tựa như vẫn luôn canh giữ bên cạnh truyền tin ngọc điệp.
Trong viện một trận trầm mặc.
“Ngươi là ai? Sao lại cầm truyền tin ngọc điệp của sư phụ ta?” Hạ Nhĩ nhìn chằm chằm người xuất hiện bên kia, vội la lên, “Sư phụ ta đâu?”
Đối diện là một thanh niên xa lạ, đôi mắt đào hoa liễm diễm im lặng nhìn thôi cũng đã thấy cực đa tình.
“Sư, phụ, lại, thu, đồ, đệ, mới” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói.
Tây Ngọc vuốt vuốt cây trâm trên đầu, hoang mang hỏi: “Sư phụ có phải trước kia đã từng ở Hợp Hoan Tông không?” Đệ tử của người không có ai xấu cả.
Diệp Tố nhìn sắc mặc của người kia hết xanh lại trắng, sau một lúc lâu rốt cuộc mở miệng: “Trương Phong Phong?”
“Đại đồ đệ!” Thanh niên xa lạ ở đối diện cơ hồ lệ nóng doanh tròng, phát ra âm thanh hiền từ quen thuộc, “Thiên Cơ Môn lấy được đệ nhất Bách Thanh Bảng! Sư tổ của tụi con cuối cùng cũng nhắm mắt rồi.”
“Sư phụ?!” Ba người Minh Lưu Sa trừng lớn mắt, nhìn thanh niên đối diện, thất thanh hô lên.
Ngay cả Dịch Huyền từ trước đến nay vô cùng bình tĩnh trong mắt cũng lộ ra hoang mang cực lớn.
Lữ Cửu chưa từng gặp qua chưởng môn của Thiên Cơ Môn, khi vừa nhìn thấy thanh niên đối diện thì nàng còn nghĩ Thiên Cơ Môn so với Hợp Hoan Tông còn giống Hợp Hoan Tông hơn, ngay cả sư phụ cũng đẹp như vậy.
“Dịch Huyền, lần sau con kêu nhị sư phụ của con qua đây.” Trương Phong Phong vừa nói vừa theo bản năng muốn sờ râu của mình, “Ai mới xấu.”
Dịch Huyền: “……”
“Thật sự là sư phụ sao?” Hạ Nhĩ nhìn chằm chằm thanh niên, “Sao ngay cả đôi mắt đều thay đổi?”
“Trước kia tông chủ Hợp Hoan Tông giúp ta hạ ảo thuật.” Trương Phong Phong đắc ý nói, “Râu càng dài thì người càng xấu.”