Nàng đã từng gặp qua kiếm có lưỡi còn rộng hơn những thanh đao bình thường, hoặc là một vài thanh đao còn dài hơn cả kiếm.
“Cho ta nhìn thử một chút.” Diệp Tố bước tới muốn mượn Dịch Huyền Trọng Minh đao để xem xét.
Khi cầm được trên tay thì nàng liền phát giác ra được chỗ nào không đúng, mặt vỡ này không phải là một mặt vỡ chân chính, hay nói cách khác cây đao này từ lúc thành hình đã có bộ dáng như thế này.
Ngón tay Diệp Tố vuốt nhẹ theo sống đao: “Thanh đao này……nguyên bản vốn là một thanh kiếm.”
Vị luyện khí sư kia hẳn là ban đầu muốn luyện chế ra một thanh kiếm, không biết vì sao khi sắp hoàn thành lại đột nhiên thay đổi chủ ý, cắt bỏ đoạn mũi kiếm đồng thời bịt lại một bên lưỡi kiếm.
Giấu lưỡi đoạn mũi……thú vị đấy.
“Đao này thích hợp với đệ.” Diệp Tố đưa lại Trọng Minh đao cho Dịch Huyền, “Bất quá kiếm chiêu có lẽ sẽ phải thay đổi một chút.”
Dịch Huyền cúi đầu cẩn thận vuốt v e thanh đao, trong lòng rất vui mừng nhưng trên mặt lại cố gắng khắc chế: “Không sao.”
“Có thể lấy máu nhận chủ.” Một đệ tử đứng bên cạnh kích động nói, “Dịch sư đệ, nhanh lên, để chúng ta xem Trọng Minh đao nhận chủ với.”
Các đệ tử của các phong khác cũng sôi nổi thúc giục, ai cũng muốn chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.
Trên mặt Dịch Huyền tuy vẫn như cũ không có biểu tình gì nhưng khóe miệng lại không giấu được mà nhếch lên, tay hắn nắm chặt chuôi đao Trọng Minh, rũ mắt nhìn nó thật lâu mới vươn ra hai ngón tay quẹt qua lưỡi đao một đường, máu đỏ nhanh chóng dính lên thân đao.
Một đạo bạch quang chói mắt hiện lên, khế ước nhận chủ thuận lợi kết thành.
Khế ước vừa hoàn thành thì khắp nơi trong Kiếm Trủng vạn kiếm tề minh, tựa như đang chúc mừng Trọng Minh đao nhận chủ.
“Không hổ là Trọng Minh đao, động tĩnh lớn như vậy.” Một đệ tử của phong khác thậm chí còn phải áp chế một chút thanh kiếm mình vừa mới lập khế ước, để nó không được manh động.
Khi vạn kiếm an tĩnh lại thì dưới chân họ lại xuất hiện một truyền tống pháp trận, thì ra giờ Kiếm Trủng một lần nữa mở ra đã đến.
“Vào đây.” Diệp Tố thấy thế duỗi tay kéo Du Phục Thời đang đứng ngoài phạm vi pháp trận bước vào, “Chúng ta phải đi rồi.”
Du Phục Thời tùy ý để nàng nắm tay, một tay khác chậm rãi nắm linh thạch, hấp thu linh khí thuần túy bên trong.
……
Khi bọn họ xuất hiện trong mây mù, tông chủ Ngô Kiếm Phái phất tay đưa cả đám lên vách núi, sau đó rút Mạc Vấn kiếm, đóng lại Kiếm Trủng.
“Đứa nào rút lên được Trọng Minh đao đấy?” Tân Thẩm Chi xông đến đầu tiên, trước hết nhìn về phía tay của đồ đệ mình, kết quả thật sự nhìn thấy thanh đao không thể nào quen mắt hơn đó, tức khắc vui mừng ra măt, đắc ý nói, “Đồ đệ, ta đoán là con mà!”
Ông nhào tới ôm lấy Dịch Huyền, nói với các trưởng lão xung quanh: “Lão tử không rút lên được nhưng đồ đệ của lão tử thì rút được! Haha haha.”
Bất luận đã qua bao nhiêu lần rồi Dịch Huyền vẫn chưa quen được thái độ nhiệt tình như vậy của Tân Thẩm Chi, nhưng cũng đã chậm rãi không né tránh nữa.
—— đương nhiên vì hắn có tránh cũng không thoát.
“Chu tông chủ, thật sự xin lỗi.” Diệp Tố lôi kéo Du Phục Thời bước qua xin lỗi, “Chúng ta không phải cố ý muốn tiến vào Kiếm Trủng.”
“Không sao.” Chu Kỳ cũng không để ý, “Cũng là do chúng ta không dựng kết giới bên vách núi.”
Diệp Tố không chỉ xin lỗi mỗi việc này mà còn một việc khác nữa.
“Tiểu sư đệ, lấy thanh kiếm ra.” Diệp Tố quay đầu nói với Du Phục Thời.
Chờ Du Phục Thời chậm rì rì xách thanh Khấp Huyết kiếm ra khỏi túi Càn Khôn, Diệp Tố mới một lần nữa nói với Chu Kỳ: “Chu tông chủ, thanh kiếm này có thể bán cho Thiên Cơ Môn không, tuy nhiên hiện tại chúng ta chưa có nhiều linh thạch nên có thể xin ngài viết trước một tờ giấy nợ được không?”
Khoảnh khắc Khấp Huyết kiếm bị lấy ra tới, xung quanh lập tức liền rơi vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị, vô luận là Chu tông chủ hay là các trưởng lão, ngay cả Tân Thẩm Chi cũng nhìn qua đầy khiếp sợ.
“Thanh kiếm này vậy mà cũng bị rút ra tới!” Mã Tòng Thu trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói “……Mấy người Thiên Cơ Môn, ngay cả rút kiếm cũng phải mạnh hơn người khác vậy sao?”
Chu Kỳ rốt cuộc vẫn là một tông chi chủ, rất nhanh liền hoàn hồn, trấn định hỏi Du Phục Thời: “Kiếm này là do tiểu hữu rút được sao?”
Du Phục Thời cố gắng gật đầu với ông một cái.
“…… Diệp tiểu hữu.” Chu Kỳ thân thiết nhìn về phía Diệp Tố, “Nếu hắn đã có thể rút được thanh kiếm này chứng tỏ là có duyên, nói chuyện linh thạch thì quá dung tục rồi, cứ cho là Ngô Kiếm Phái ta tặng cho hắn, thế nào?”
Tốt như vậy sao?
Trong ánh mắt của Diệp Tố lộ ra một tia hoài nghi.
“Cứ cầm đi, thật ra từ lâu chúng ta đã muốn rút thanh kiếm này ném đi rồi.” Tân Thẩm Chi huỵch toẹt, “Nhưng mà nó cố tình lại giống Trọng Minh đao vậy, làm sao cũng không rút lên được.”
Trọng Minh đao có lai lịch chính đáng, có ký lục tỉ mỉ của từng thời kỳ, là thanh đao đã có mặt từ khi Ngô Kiếm Phái lập tông tới nay, một khi xuất thế liền ý nghĩa yêu ma có dị. Nhưng thanh kiếm mà Du Phục Thời rút lên này lại hoàn toàn không có một ghi chép nào về nó cả, chỉ biết kiếm này có thể mê hoặc nhân tâm, mỗi lần các đệ tử đi ngang nó trong Kiếm Trủng chỉ cần không cẩn thận liền sẽ trúng chiêu.
Theo thời gian trôi qua huyết khí trên thanh kiếm này cũng ngày một nặng hơn, Ngô Kiếm Phái vì vậy rất muốn xử lí thanh kiếm này, đỡ phải ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng mà ngặt một nỗi kiếm này không ai có thể rút lên được, thậm chí thời gian nó ở Kiếm Trủng còn lâu hơn cả Trọng Minh đao.
Một khi đã như vậy, Diệp Tố liền để Du Phục Thời nhận lấy thanh kiếm, bất quá trong lòng cũng ghi nhớ phần ân tình này.
……
Sau khi bọn họ ra khỏi Kiếm Trủng, Dịch Huyền liền trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ trên dưới Ngô Kiếm Phái, từ đại trưởng lão đến tiểu đệ tử mới nhập môn nếu muốn nhìn phong thái của Trọng Minh đao một lần.
“Trọng Minh chính là thanh đao có thể so sánh ngang hàng với thanh Thất Tuyệt kiếm kia của Côn Luân Phái đó, mọi ngươi nghĩ xem lợi hại đến cỡ nào chứ.” Mã Tòng Thu đạp một chân lên bàn đá, khoa tay múa chân nói, “Trọng Minh Thất Tuyệt, nghe đi, Trọng Minh của tông môn chúng ta thậm chí còn đứng trước Thất Tuyệt!”
“Không sai, Trọng Minh đao xuất hiện, đến lúc tông môn đại bỉ chúng ta nhất định sẽ có thể thắng!”
“Mã sư huynh, hiện giờ Thất Tuyệt kiếm đang ở trong tay ai?”
“Chuyện này……chắc là trong tay một ai đó trong Côn Luân thôi.” Mã Tòng Thu vò đầu, hắn có nghe qua Thất Tuyệt kiếm nhưng không biết nó đang ở trong tay ai.
Thanh danh của Thất Tuyệt kiếm so với Trọng Minh đao thì lớn hơn nhiều, vì vạn năm qua, không ít thiên tài thanh danh cực đại của Côn Luân đều dùng qua thanh kiếm này, bất quá hiện giờ kiếm tu trẻ tuổi lóa mắt nhất của Côn Luân kia lại đang dùng một danh kiếm khác.
—— Cô Thương kiếm.
“Tóm lại, lần tông môn đại bỉ này, Ngô Kiếm Phái chúng ta khẳng định sẽ quang mang vạn trượng!” Mã Tòng Thu giơ hay tay thẳng lên trời, ngửa đầu cảm thán.
“Mau nhìn kìa! Là Dịch sư huynh!” Nhóm tiểu đệ tử vốn dĩ đang vây quanh Mã Tòng Thu lập tức sôi nổi chạy hết về phía Dịch Huyền, vừa nhìn thanh đao trong tay Dịch Huyền vừa xuýt xoa, “Đây chính là Trọng Minh đao sao!”
Mã Tòng Thu: “……”
Dịch Huyền cầm đao, bên cạnh còn có Lữ Cửu, Từ Trình Ngọc, ba người đang đi về hướng sân luyện kiếm.
Trong khoảng thời gian này Tân Thẩm Chi hứng thú bừng bừng, ngày nào cũng muốn chỉ điểm bọn họ luyện kiếm.
Còn Mã Tòng Thu cùng Chu Vân thì bị ông ghét bỏ, ông bảo hai người không thú vị, lại đều có sư phụ của riêng mình, suốt ngày chạy tới cọ ông chỉ điểm làm chi.
Bên này Trọng Minh đao và chủ nhân Trọng Minh đao bị mọi người chú mục thì bên kia Khấp Huyết kiếm lại chẳng có ai chú ý.
Sau khi Du Phục Thời mang Khấp Huyết kiếm về tất nhiên hắn sẽ không đời nào luyện kiếm, dù sao ngay cả việc cơ bản như nhập định tu luyện hắn cũng chẳng thèm làm.
Chỗ ở duy nhất của Khấp Huyết kiếm đó chính là trong một túi Càn Khôn rẻ tiền.
Bất quá hôm nay nó rốt cuộc có thể lại thấy được ánh mặt trời, Hạ Nhĩ muốn nhìn thanh kiếm này, hắn yêu kiếm, mỗi loại kiếm hắn đều muốn quan sát.
Giờ phút này Khấp Huyết kiếm đang nằm trên bàn đá trong viện, chủ nhân nó ngồi một bên, ngón tay xoay xoay một chén trà, thỉnh thoảng sẽ giơ đến trước mặt Diệp Tố, muốn nàng rót linh trà cho hắn, hoàn toàn không nhìn tới Khấp Huyết kiếm dù chỉ là một cái liếc mắt.
“Đại sư tỷ, cổ bạc ở mặt trên kiếm này phẩm chất thật tốt, gỡ xuống một chút hẳn là giá trị liên thành.” Hạ Nhĩ nhìn nhìn, đôi mắt sáng rực.
Diệp Tố nhận lấy chén trà từ trong tay Du Phục Thời, một tay khác nhấc ấm trà, sau khi rót đầy ly mới đặt lại trước mặt hắn: “Cổ bạc là dùng để áp chế sát khí của huyết ngọc, không thể gỡ.”