“Ngươi đặt bên nào?” Diệp Tố hỏi hắn.
Hoàng Nhị Tiền: “Khụ khụ…… Côn Luân.”
“Vừa rồi còn nói muốn thơm lây, ta còn cho rằng ngươi đặt Thiên Cơ Môn.”
Diệp Tố kinh ngạc.
“Hôm nay ta đặt liền!” Hoàng Nhị Tiền nói, “Cô đã tìm về quyển trục giúp ta, đặt, đặt ngay, ta sẽ đặt toàn bộ vốn liếng vào Thiên Cơ Môn.”
“Tùy ngươi.” Diệp Tố chỉ dặn dò hắn nhớ chuẩn bị đầy đủ tài liệu.
5000 người rút thăm đối chiến, chia ra làm mấy đợt đánh.
Du Phục Thời cùng Dịch Huyền đều là đánh vào ngày đầu tiên, Lữ Cửu và Diệp Tố ở ngày hôm sau.
Trời vừa sáng Diệp Tố liền qua gõ cửa phòng tiểu sư đệ, kéo người từ trên giường dậy, mang đến sân thi đấu.
Tiêu điểm của ngày thứ nhất chính là cặp đấu của Lục Trầm Hàn và Chương Sơn, cơ hồ tất cả đệ tử của các tông môn đều tới, những người đoạt thứ hạng cao của các phương đều tập trung xung quanh lôi đài đó.
“Các ngươi cũng tới xem Lục Trầm Hàn đối chiến sao?” Mai Cừu Nhân nhìn thấy Diệp Tố thì mười phần nhiệt tình xáp lại. “Thật là có duyên.”
Diệp Tố: “…… Chúng ta tới để thi đấu.”
Lôi đài của Du Phục Thời ở ngay bên cạnh lôi đài của Lục Trầm Hàn, và cả hai đều là trận thứ hai trong ngày.
Mai Cừu Nhân tay cầm một nhành hoa, bám theo nói: “Duyên phận của chúng ta không chỉ có mỗi chuyện này.”
“Ngươi đang nói về Nguyệt Nha Sạn được Thiên Đạo chúc nguyện sao?” Diệp Tố bình tĩnh nói, sau khi biết tên của hắn thì nàng liền biết người mua Nguyệt Nha Sạn lúc trước là ai, “Về sau nếu có hư hỏng gì ta có thể giúp ngươi sửa một lần, miễn phí.”
Mai Cừu Nhân tức khắc nói: “Quả nhiên người đẹp thì tâm địa cũng thiện lương.”
Diệp Tố: “Lấy lòng cũng vô dụng, chúng ta sẽ không gia nhập Hợp Hoan Tông.”
Mai Cừu Nhân nhìn nhìn Diệp Tố, lại nhìn nhìn Du Phục Thời, thở dài một tiếng nói: “Nguyện vọng cả đời của ta chính là tu chân giới không có người xấu xí, nếu các ngươi gia nhập Hợp Hoan Tông thì lực lượng của chúng ta liền lớn mạnh thêm vài phần, cách nguyện vọng của ta lại gần hơn một bước.”
Diệp Tố: “……” Sư phụ nói không sai, người Hợp Hoan Tông xác thật là hết thuốc chữa.
“Sư huynh, Lục Trầm Hàn đánh chưa?” Nhan Hảo nhảy xuống từ một lôi đài khác vội vã chạy tới, hiển nhiên là vừa mới đối chiến xong, nhìn thấy Du Phục Thời cùng Diệp Tố thì hai mắt nàng ta liền phát sáng, thở ra một câu y đúc Mai Cừu Nhân: “Thật là có duyên.”
Diệp Tố thậm chí còn hoài nghi đệ tử Hợp Hoan Tông luyện qua công pháp gọi là thuật làm quen sứt sẹo.
Lúc này hai lôi đài đầu tiên vừa vặn một trước một sau đã kết thúc, đến phiên loạt đấu thứ hai.
Diệp Tố lấy ra một túi linh thạch đưa cho Du Phục Thời, phòng ngừa lát nữa hắn cần đến.
Du Phục Thời nhận lấy, chậm rì rì kéo Khấp Huyết kiếm bước lên lôi đài.
Ở một lôi đài khác, Lục Trầm Hàn từ xa ngự kiếm bay tới, chỉ xẹt qua một đạo tàn ảnh, đợi mọi người định thần nhìn kĩ thì hắn đã đứng trên lôi đài.
“Cẩn thận.” Trình Hoài An vỗ vỗ bả vai Chương Sơn nói.
Ngày đầu tiên đã có thể xem được lôi đài của đệ nhất đông phương và Côn Luân đệ nhất nhân nên số người vây xem mỗi lúc một nhiều.
Chương Sơn bước từng bước lên bậc thang, từng bước như dẫm trong lòng mọi người.
Ngay trận đầu tiên đã đụng phải Côn Luân đệ nhất nhân, cho dù là ai cũng đều sẽ không nhẹ nhàng.
Lục Trầm Hàn cũng không để Chương Sơn ở đối diện vào mắt, tầm mắt hắn quét một vòng, dừng trên người Du Phục Thời ở lôi đài kế bên.
“Lục đạo hữu, mời.” Chương Sơn chắp tay nói.
Lục Trầm Hàn đứng ở giữa lôi đài, một tay cầm kiếm, hắn không đáp lời mà chỉ thoáng gật đầu.
Chương Sơn kẹp lá phù vào giữa hai ngón tay, chủ động công kích, nhất phù sinh vạn phù, hai tay hắn phóng phù ào ạt về phía trước, giống vạn mũi tên bay về phía Lục Trầm Hàn.
Với áp lực của cái tên Côn Luân Lục Trầm Hàn mang lại mà Chương Sơn có thể phát huy như vậy có thể nói đã vượt xa ngày thường, nhưng kiếm của Lục Trầm Hàn thậm chí còn chưa ra khỏi vỏ, chỉ xoay tròn vung lên một cái thì tất cả phù chú đều đã bị hắn phá tan tác, nổ tung.
Chiêu chủ động đầu tiên thất bại, đồng thời thân hình Lục Trầm Hàn thoắt một cái liền biến mất trước mắt Chương Sơn khiến trán hắn không khỏi rịn mồ hôi, lông tơ chợt dựng lên, hai tay tức khắc mở rộng, xoay hai lá phù chú thành vòng, hạ một lớp chắn ở phía sau lưng.
Vỏ kiếm của Lục Trầm Hàn đâm vào phù trận của Chương Sơn, linh lực chấn động xung quanh lôi đài.
Phản ứng của Chương Sơn cũng đã đủ nhanh nhưng vẫn còn kém một chút, Lục Trầm Hàn cầm kiếm bằng một tay, kiếm chỉ hơi chuyển nhưng phù trận của Chương Sơn liền phảng phất như một khối đậu hủ bị nhẹ nhàng chọc mở.
“Hiện tại nếu ngươi đi xuống thì ta sẽ không đả thương ngươi.” Lục Trầm Hàn nói.
Chương Sơn không đáp lời, trong bàn tay vươn ra phía sau một lần nữa xuất hiện phù chú nhưng lần này thậm chí cơ hội ra tay hắn cũng không có.
Bởi vì Lục Trầm Hàn vung ra một đường kiếm, kiếm ý sắc bén đi ngang đánh về phía Chương Sơn, cả người hắn bị một kiếm này nốc lên cao sau đó lại nện xuống lôi đài thật mạnh, không có một chút lực chống cự nào.
—— cách vỏ sinh kiếm ý, thực lực của hắn đã kh ủng bố đến mức này.
Chương Sơn muốn đứng lên nhưng lại chỉ có thể động đậy được mấy ngón tay, hắn nằm trên lôi đài, ngay cả đầu cũng không thể chuyển động, thậm chí nhìn không tới được Lục Trầm Hàn.
Lục Trầm Hàn chậm rãi đi đến trước mặt Chương Sơn, duỗi tay bóp nát thông hành đơn của hắn sau đó mở bàn tay ra, hất vụn ngọc rơi lả tả xuống lôi đài.
Dưới đài một mảnh trầm mặc, sắc mặt của Liên Liên cùng Trình Hoài An rất khó coi, Phật Tử Vạn Phật Tông Cốc Lương Thiên đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này thì bàn tay lần tràng hạt cũng dừng trong một khắc, sau đó hắn xoay người rời đi.
So với bên này thì lôi đài kế bên cực kì an tĩnh.
Du Phục Thời vừa bước lên đài thì Khấp Huyết kiếm liền bắt đầu tự lực cánh sinh, bản thân đối thủ vốn không quá mạnh nhưng thấy chính mình còn có thể tới lui mấy chiêu với thanh kiếm nên cũng cảm thấy tự tin hơn một chút.
Sau đó mọi người dưới đài liền thấy Du Phục Thời lấy ra một cái đệm từ túi Càn Khôn, hắn vỗ vỗ đệm rồi cứ vậy tự nhiên mà ngồi xuống đả tọa.
Lực chú ý của Diệp Tố vẫn luôn ở lôi đài bên này của Du Phục Thời, nhìn thấy hắn đả tọa thì nàng đột nhiên nhíu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Từ Trình Ngọc đã đối chiến xong trước đó: “Đánh xong có thể tiếp tục ở trên lôi đài hay không?”
Từ Trình Ngọc khó hiểu: “Nhưng tiếp theo sẽ có một cặp khác bước lên thi đấu.”
“Đệ ấy sợ là phải tiến giai.” Diệp Tố nói.
“……Tiến giai?” Từ Trình Ngọc nhìn về phía Du Phục Thời đang đả tọa trên đài, tư thái đoan chính khó gặp, “Tình huống này thì vẫn có thể tiếp tục ở trên đó, trưởng lão chủ trì sẽ mở một lôi đài khác.”
Tu sĩ đối diện trên lôi đài nhanh chóng bị Khấp Huyết kiếm đánh bay xuống dưới, linh khí xung quanh bắt đầu đổ về phía Du Phục Thời, động tĩnh lớn đến nỗi kéo tới vài vị trưởng lão xem xét, các trưởng lão nói với nhau vài câu sau đó hạ thêm một tầng kết giới xung quanh lôi đài, phòng ngừa có người quấy rầy.
Trong tông môn đại bỉ có rất nhiều người luôn nhìn chằm chằm, Du Phục Thời cũng đã đánh xong vòng đối chiến, hiện tại hắn tiến giai không thể tùy ý quấy nhiễu.
“Sao lại đột nhiên tiến giai? Cũng không thấy hắn đánh ra hoa ra lá gì mà.” Có người khó hiểu.
“Chuyện của thiên tài chúng ta bớt hỏi chút đi.”
“Nói cũng đúng.”
Lục Trầm Hàn bước xuống đài, xoay người nhìn Du Phục Thời trên đài kế bên, đôi mắt thâm trầm, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.
Khi hắn rời đi, mọi người xung quanh liền chủ động tránh ra một con đường.
Một ngày trôi qua, Du Phục Thời vẫn còn ngồi trên đài tiến giai, không có động tĩnh gì khác.
“Đại sư tỷ, ngày mai tỷ còn có trận đấu.” Hạ Nhĩ chạy tới nói, “Tỷ về trước nghỉ ngơi đi.” “Không cần đâu.” Diệp Tố xoay người hỏi hắn, “Có người tìm các đệ để chữa trị pháp khí không?”
Ba người Minh Lưu Sa tới đây không riêng để xem đại bỉ mà còn tận dụng cơ hội để chữa trị pháp khí cho các tu sĩ khác.
“Chỉ có vài người của đông phương là nguyện ý, còn lại mọi người đều tìm đến Trảm Kim Tông và Phá Nguyên Môn.” Hạ Nhĩ nói.
“Không vội.” Diệp Tố bảo hắn cứ đi về trước, “Trận của tỷ chính là trận đầu tiên của ngày mai, tối nay tỷ sẽ qua đêm ở đây.”
Hạ Nhĩ từ trước đến nay đều rất nghe lời đại sư tỷ nên nhanh chóng liền rời đi.
Nhưng sau đó đến Dịch Huyền lại tìm tới.
Hắn cũng không nói lời nào, cứ đứng ở bên cạnh.
Diệp Tố quay đầu nhìn hắn: “Sao không quay về tu luyện?”
“Tu luyện ở đây cũng vậy thôi.” Dịch Huyền nói xong thì thật sự liền ngồi xuống.
Trên sân thi đấu đã sớm không còn một bóng người, chỉ còn hai người bọn họ và một người trên lôi đài.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, qua đến ngày hôm sau nhưng Du Phục Thời vẫn chưa có động tĩnh gì, Dịch Huyền đứng dậy: “Tỷ nên đi thi đấu.”
Diệp Tố ngẩng đầu nhìn thoáng qua Du Phục Thời trên đài, nói với Dịch Huyền: “Lát nữa ta sẽ quay lại.”
Tìm được lôi đài mình sẽ đối chiến, Diệp Tố bước lên.
“Lại gặp nhau rồi.” Diệp Tố nhìn thanh niên phù sư đối diện nói.
“Khoan đã!” Mã Thượng Tấu giơ tay ra nói nhanh trước khi nàng ra tay, “Nhờ vào Phù Pháo Ống của cô mà ta giành được thông hành đơn.”
“Ừ.” Diệp Tố hỏi hắn, “Ngươi còn muốn mua?”
Mã Thượng Tấu điên cuồng lắc đầu: “Ngày hôm qua ta cho người khác mượn dùng, bị đánh hỏng rồi, cô có thể giúp ta sửa trước được không?”
Diệp Tố sửng sốt: “Được, đưa đây ta xem thử.”
Vì thế có mấy người vốn tùy tiện đến xem đối chiến, thấy hai người trên đài như thế thì không hiểu nổi.
Chờ cả nửa ngày mà cứ thấy hai người cứ chụm đầu vào nhau, không thấy hai người động thủ.
“Các ngươi còn đánh nữa hay không?”
Mã Thượng Tấu nhấc tay: “Tới ngay tới ngay, các người đừng gấp, chờ Phù Pháo Ống của ta sửa tốt đã.”
Mấy người dưới đài cạn lời: “……”
“Bị kiếm tu chém?” Diệp Tố nhìn dấu vết trên Phù Pháo Ống hỏi.
“Đúng vậy, sư huynh của ta hôm qua bị kiếm tu chém.” Mã Thượng Tấu vò đầu, “Khiến Phù Pháo Ống của ta cũng bị chém hỏng rồi.”
“Trình độ của kiếm tu đó không tồi.” Diệp Tố lấy từ túi Càn Khôn ra mấy loại tài liệu, “Để ta gia cố sửa lại giúp ngươi.”
……
“Hai người các ngươi ở trên đó chơi đồ hàng à?” Ở dưới có vài người chờ đến mất kiêng nhẫn, trong đó có một người cả giận nói, “Chờ đó.”
Người nọ quay đầu tri hô trưởng lão chủ trì đến đây, cử báo hai người này trên lôi đài không động thủ.
“Hai người các ngươi cuối cùng có đánh hay không?” Trưởng lão chủ trì không kiên nhẫn nói, ông còn muốn đi xem tân Phật Tử Vạn Phật Tông đối chiến nữa.
Mã Thượng Tấu nhanh chóng đứng lên: “Đánh!”
Diệp Tố khiêng Phù Pháo Ống, theo bản năng nghề nghiệp bỏ vào trong một lá Bạo Phù: “Để ta thử xem đã được chưa.”
Nàng chĩa pháo lên trời nã thử một phát.
Tuy nhiên Diệp Tố quên mất là toàn bộ lôi đài đã được thiết hạ kết giới.
Một tiếng ầm cực lớn vang lên, khiến người trên đài dưới đài đều giật nảy mình.
“Nứt, nứt ra luôn rồi!” Mã Thượng Tấu che đầu ngồi xổm trên lôi đài, ngón tay chỉ vào vết rạn nứt hiện ra trên kết giới, lắp bắp nói.
Trưởng lão chủ trì cũng bị dọa nhảy dựng, nhìn chằm chằm Phù Pháo Ống trên tay Diệp Tố, kết giới này chính là tu sĩ Hóa Thần kỳ dựng lên đấy.
Tu sĩ cử báo lúc nãy giờ phút này há hốc miệng, hắn bắt đầu hối hận bản thân quá lỗ m ãng, vạn nhất bị mang thù thì phải làm sao.
“Phù của cô thật lợi hại.” Mã Thượng Tấu đứng dậy, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Diệp Tố cúi đầu nhìn thoáng qua Phù Pháo Ống, Bạo Phù mà nàng bỏ vào là phù chú mà nàng đã vẽ trong lúc nhàm chán đêm qua, có vẻ là uy lực của nó còn mạnh hơn trước.
Mã Thượng Tấu lặng lẽ ôm lại thanh Phù Pháo Ống của mình, còn đưa một ít linh thạch cho Diệp Tố: “Mà ta nói này, ta có thể không đánh được không?”
“Không thể đánh sao?” Vừa rồi Diệp Tố nghe hắn nói một đống lời nói như vậy, còn muốn sửa Phù Pháo Ống nên nàng còn tưởng rằng hắn muốn đại triển thân thủ.
“Sư huynh của ta hôm qua đã bị chém đến bán thân bất toại, tương lai ta còn phải dưỡng huynh ấy, còn phải lo tống chung (lo hậu sự) cho sư phụ của ta nữa, không thể cũng bị phế đi.” Mã Thượng Tấu ném trả lại thông hành đơn cho Diệp Tố, chạy đến bên rìa lôi đài, gõ gõ lên kết giới, nói với trưởng lão chủ trì bên ngoài, “Thả ta ra ngoài, bỏ quyền, ta bỏ quyền.”
Trưởng lão chủ trì: “……”
Kết giới vừa mở ra, Mã Thượng Tấu khiêng Phù Pháo Ống lập tức chạy nhanh như chớp.
Diệp Tố: “……”
Trên đường quay lại lôi đài của Du Phục Thời, Diệp Tố đụng phải Lữ Cửu vừa mới đấu xong.
“Diệp Tố, cô đối chiến sao rồi?”
“Không đánh.”
Lữ Cửu cho rằng đã xảy ra chuyện gì gì: “Sao lại không đánh?”
“Hắn bỏ quyền.” Diệp Tố nghĩ nghĩ lát nữa cải tạo Phù Pháo Ống thử xem.
“Thì ra là vậy.” Lữ Cửu thở phào một hơi, “Vậy là vòng một tất cả đệ tử Thiên Cơ Môn đều qua.”
Hai người đang nói chuyện thì chân trời nơi xa đột nhiên hiện ra kim quang.
Diệp Tố nhíu mày nhìn về phía đó, đó là phương hướng lôi đài của Du Phục Thời.
Tác giả có lời muốn nói:
Mã Thượng Tấu: Nhiệm vụ gian khổ, đi trước!