Yến Dung không hé răng, phủ ở trên lưng bàn tay Lục Lê nhấn về phía trước một cái, liền để thân thể hai người phục tùng càng gần hơn. Đón lấy, khẽ hôn trên mặt nam nhân hồ đồ.
Lục Lê không đẩy y ra, trên thực tế hắn đã sớm đối với tên biến thái hay làm hành động hôn môi tập mãi thành quen, chỉ là hiện tại đang làm bộ dáng vẻ không biết làm sao.
Hắn nhân thăm dò duỗi ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên môi Yến Dung, tiếp đó mút vào, con mắt sung sướng cong lên hình trăng lưỡi liềm, trong miệng còn phát sinh âm thanh mơ hồ, thở dài nói: “Rất ngọt a.”
Yến Dung hô hấp bỗng dưng gấp gáp lên, hai tay nam nhân nâng lên mặt Lục Lê, đầu lưỡi đỉnh mở hàm răng hắn, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Lục Lê cảm thấy Yến Dung vẫn thật thích hắn làm ra giọng nói này, bằng không hừng hực như thế này, như muốn tìm ánh mắt bất mãn từ y.
Nhưng Lục Lê đột nhiên thay đổi biểu hiện ung dung sung sướng, mà là khá là phản cảm nhíu mày lại, hai tay ở trước ngực Yến Dung khước từ y, quay đầu đi, liền né tránh nam nhân hôn môi.
Lục Lê lên án nam nhân: “Ngươi làm gì đem đầu lưỡi luồn vào bên trong?”
Yến Dung nói: “Bởi vì ta yêu huynh, cho nên muốn cùng huynh thân cận hơn một chút.”
Lục Lê chống cự: “Nhưng ta không yêu ngươi.”
Yến Dung nói: “Huynh sẽ yêu ta.”
Lục Lê không thèm cùng Yến Dung xoắn xuýt vấn đề “Yêu hay không yêu, không yêu hay yêu nói một lời”, nói xong mặt lạnh lùng từ trên đùi Yến Dung giãy dụa hạ xuống, hắn một lần nữa nằm nhoài trên bàn sách, chấp lên bút lông trên tờ giấy trắng như tuyết viết viết vẽ vời.
Hắn vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, đợi đến khi vẽ ra hình dạng xấu đến không thể miêu tả, liền nghiêng đầu hỏi Yến Dung: “Ngươi tên là gì nhỉ?”
Yến Dung đại thể có thể nhìn ra hắn vẽ ra cái gì, kỳ dị cảm thấy không có một chút sinh khí nào, mà là thuận lý thành chương vui vẻ từ phía sau lưng ôm lấy Lục Lê, nắm chặt tay hắn đem bút lông chấp lên, ở trên mai rùa nhất bút nhất hoạ viết xuống tên của chính mình.
Sau khi viết xong, Lục Lê hiện tại tuy rằng đang giả bộ chính là kẻ ngu si, nhưng nhìn thành phẩm cũng cảm giác mình có chút ấu trĩ.
Yến Dung còn hỏi: “Cao hứng sao?”
Đương nhiên cao hứng rồi, không biết chữ Ninh vương tự tay viết có thể bán ra bao nhiêu tiền nhỉ?
Đến khi Yến Dung lên làm hoàng đế, nó sẽ càng đáng giá tiền hơn.
Lục Lê đang ảo tưởng đến lúc đó trước mắt tiền chất đống trước mặt, liền nghe ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, ngoài cửa thị tỳ nói: “Ninh vương điện hạ, thiếu gia, lão gia dặn dò nô tỳ gọi các ngài đi dùng bữa.”
Lục Lê còn nhớ mình muốn ăn canh móng heo, liền vội vàng hỏi: “Có làm canh móng heo không?”
Thị tỳ cố nén âm thanh tiếng cười cách cửa gỗ chạm trổ truyền vào: “Nô tỳ không biết, sẽ lập tức phân phó nữ đầu bếp vì thiếu gia mà làm.”
Lục Lê nói được rồi.
Hắn đem trang giấy do chính Yến Dung tự tay viết gấp gọn bỏ vào trước ngực, kéo tay y nói: “Đi dùng bữa thôi.”
Hai tay nắm lấy nhau, tâm Yến Dung hầu như nhu thành một bãi nước, nam nhân nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lục Lê nghe được độ HE tăng lên trong lòng cũng rất cao hứng.
Cho tới lúc đó sẽ ăn cơm ăn nhiều hơn một bát.
Yến Dung ngồi xuống bên cạnh Lục Lê, vẫy lui hạ nhân muốn tiến lên hầu hạ, thỉnh thoảng lại lấy lòng chia thức ăn cho hắn.
Lục Lê yên tâm thoải mái hưởng thụ Yến Dung hầu hạ hắn, ánh mắt liếc về phía Tôn thị cùng Trưởng Tôn Ngọc Nhi vẻ mặt khó coi, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Chính là Yến Dung cùng Trưởng Tôn Ngọc Nhi kết hôn.
Chuyện hôn sự này vẫn do hoàng đế, cũng chính là cha Yến Dung tự mình tứ hôn. Yến Dung vừa bắt đầu liền đối với hôn sự này ôm thái độ thờ ơ, đối với y mà nói, cưới Trưởng Tôn Ngọc Nhi đều là vì dựa vào thế lực gia tộc Trưởng Tôn, ở phía sau cùng Tề vương tranh đấu được thêm một phần trợ lực mà thôi.
Thế nhưng Trưởng Tôn Lân liền không vui.
Hắn trước sau đối với việc kết hôn canh cánh trong lòng, tuy rằng cuối cùng hắn đem muội muội mình nhốt trong phòng, cũng vào ngày kết hôn hôm đó quậy tung một trận, nhưng hắn làm ra hành động này hiển nhiên khiến Yến Dung tức giận.
Không cho cưới, nhất định phải cưới.
Hơn nữa một khi đã cưới thì phải cưới cả một đội bóng.
Lục Lê biểu thị vì nguyên tác nội dung biên kịch đốt một nén nhang cho Trưởng Tôn Lân.
Hệ thống nổi giận đùng đùng hỏi hắn: “Anh còn muốn giả bộ giả ngu tới khi nào? Muốn vỡ thiết lập rồi anh có biết không?”
Lục Lê nói: “Tao giả bộ đó, mày quản được tao sao?”
Hệ thống nói: “Đừng có mà quên đi nội dung biên kịch.”
Lục Lê nói: “Tao không làm đó, mày quản được tao sao?”
Hệ thống bị hắn chặn họng âm thanh máy móc bên trong run rẩy lên, uy hiếp nói: “Có phải anh muốn lại luân hồi?”
Lục Lê như được đoán đúng tâm sự, cười nói: “Đúng đó, sao mày biết hay vậy.”
Xong đời, con trai này điên thật rồi. Hệ thống liền trầm mặc, dự định chờ đầu óc cậu chủ bình thường trở lại.
Lục Lê thành công làm cho hệ thống tức giận, tâm tình liền trở nên càng tốt hơn, lại ăn nhiều một bát cơm.
Lực Lê vừa ăn còn một bên hỏi: “Hạc Hạc trở lại?”
Trưởng Tôn Ngọc Nhi nhớ tới mới vừa rồi bị Yến Dung lừa gạt đến phòng ấm gặp Tần Hạc, sắc mặt liền trở nên khó xem, nhưng nàng không dám tỏ rõ thái độ bất mãn ra ngoài, trong mắt chứa đầy oan ức nhìn Yến Dung, không hề có một tiếng động lên án nam nhân, nói rằng: “Hồi phủ.”
Lục Lê ồ một tiếng, tiếp tục ăn.
Hệ thống không nhịn được nhổ nước bọt nói: “Anh là heo à, ăn nhiều đến thế.”
Đây nhất định là đố kị trần trụi, Lục Lê gặm móng heo không phản ứng nó.
Yến Dung không nhìn Trưởng Tôn Ngọc Nhi, mà là thả xuống tư thái, cam tâm tình nguyện chăm chú hầu hạ Lục Lê, dáng dấp ân cần đến cả Thừa Tướng cũng lúng túng khụ một tiếng, trong lúc nhất thời tìm không ra đề tài để hòa hoãn bầu không khí này.
Làm sao mà nhi tử chính mình cùng Ninh vương giữa trưa liền trở nên quen thuộc đến như vậy, thật giống như hai người nhận thức đã từ lâu.
Yến Dung cuối cùng đem ánh mắt dính trên người Lục Lê dời đi, đối với Thừa Tướng nói: “Lệnh công tử cùng bản vương từng có một đoạn ngọn nguồn, lúc đó bản vương gặp Hùng Chiến làm hại, thuận dòng suối trôi xuống, là hắn đem bản vương cứu lên.”
Thừa Tướng bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay khiêm từ nói: “Tiểu nhi có thể may mắn gặp phải vương gia là phúc phận của nó.”
Lục Lê yên lặng nghe hai người đối thoại văn vẻ nho nhã, không có hứng thú vùi đầu ăn tiếp. Hắn sở dĩ có thể ăn như vậy, thích ăn đến như thế, hoàn toàn là bởi vì thế giới này vị giác quỷ dị đã khôi phục lại như cũ, ăn cái gì cũng có mùi vị, mà không phải như thường ngày không tư không vị.
Nhưng Lục Lê không nghĩ tới buổi sáng hắn làm hành vi tìm đường chết, buổi chiều liền gặp phải báo ứng.
Thật giống như đáp lại lời lẽ chí lý: no zuo no die, what are you try?
Hắn thoi thóp nằm ở trên giường, trên trán mới vừa đổi khăn hạ sốt, Thừa Tướng lo lắng liên tục nhìn phía ngoài cửa, than thở: “Điện hạ cùng đại phu sao còn chưa tới?”
Hồng Linh canh giữ ở đầu giường yên lặng rơi lệ, tự trách lúc đó nên khuyên can thiếu gia, hắn lúc đó bệnh còn chưa khỏi không nên tự ý ra ngoài.
Sau khi Thừa Tướng nói xong, Yến Dung từ ngoài phòng gió tuyết đẩy cửa mà vào, phía sau mang theo ngự y mang từ bên trong Vương Cung ra.
Ngự y một đường theo Yến Dung cưỡi ngựa xóc nảy, ngoài phòng cuồng phong gào thét, tuyết lớn đầy trời, trên áo bào đã tích một tầng tuyết thật dầy, nam nhân cởi ngoại bào đưa cho hạ nhân, ngay cả ngự y bận rộn nhất cũng nhấc hòm y đi tới trước giường.
Lão sờ sờ lên trán người nằm trên giường, bị nhiệt độ muốn làm phỏng cả tay sợ hết hồn, vội vã từ trong hòm thuốc đem một tấm da trâu chứa đầy ngân châm lấy ra, đối với những người khác nói: “Mọi người tạm thời đến gian ngoài tránh đi một chút, để thần thi châm cho tiểu tiếu gia.”
Lục Lê trên người mát lạnh, cảm giác được một trận đâm nhói, cắn vào môi, vô ý thức suy yếu hô một tiếng: “Nương tử…”
Canh giữ ở ngoài phòng nam nhân thính lực rất tốt, y lập tức phân biệt ra được thanh âm kia là một câu xưng hô thân mật, tâm liền lập tức thu hồi lại. Nội tâm chua xót lại đố kỵ đứng tại chỗ, do dự một hồi, không nhịn được mở cửa sau hướng vào phía trong phòng đi vào.
Nương tử nương tử, không biết kẻ ngu si đến cùng là đang gọi ai.
Lục Lê bởi vì sốt cao mà đỏ cả mặt, lao lực mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy nam nhân áo bào màu đen, nhưng không thấy rõ mặt y.
Lục Lê nhìn thấy nam nhân nhưng phảng phất nhìn thấy đối tượng, khóe mắt chảy ra lệ quang, thật giống như chịu đựng một trời oan ức nói: “Nương tử, ta đau…”
Yến Dung tiến lên nắm chặt tay hắn, ngược lại hướng về ngự y quát khẽ nói: “Châm nhẹ chút.”
Ngự y lo sợ mặt mày tái mét liền nói tuân mệnh.
Lục Lê nước mắt không khống chế được chảy xuống —— không những như thế, bị sốt thiêu đốt muốn hồ đồ rồi.
Nhưng hắn quyết định nhân cơ hội để Yến Dung khó chịu một hồi, ai bảo cái tên biến thái lúc đó ra đi không lời từ biệt, để hắn khó chịu như vậy.
Lục Lê ngữ khí run rẩy: “Nương tử, nàng đừng đi.”
Yến Dung quả nhiên càng thêm đau lòng, y nhẹ giọng nói: “Không đi.”
Nói xong, liền quỳ một gối xuống đầu giường, để càng gần hắn hơn.
Ngay lúc ngự y do dự có hay không theo điện hạ đồng thời quỳ xuống, Yến Dung nhàn nhạt liếc lão, nói rằng: “Không cần.”
Ngự y lúc này mới kinh hồn bạt vía tiếp tục thi châm.
Muốn nói về Ninh vương điện hạ, lần này sau khi từ trong tay nghịch tặc Hùng Chiến trở về từ cõi chết, tính cách hoàn toàn biến đổi, từ trước đối xử với hạ nhân vẻ mặt đều ôn hòa, mà hiện tại tuy rằng mặt ngoài vẫn giống như trước, nhưng hơi bất cẩn một chút liền vong mạng.
Nghe nói Hùng Chiến sau khi bị bắt trở về, liền bị Ninh vương điện hạ ném vào động cổ trùng trong Vương Cung, gặp vạn ngàn cổ trùng gặm nuốt đến chết, cuối cùng ngay cả xương cũng không bỏ xót.
Điều này làm cho tất cả mọi người đều biết, hóa ra Ninh vương từ xưa đến nay không phải ôn hòa quân tử khiêm tốn, trên người nam nhân giữ lại huyết mạch hoàng thất Yến gia, tất nhiên có chứa huyết tính dòng dõi hoàng thất.
Ai mà không biết Hùng Chiến là tâm phúc của Tề vương điện hạ.
Ngự y cảm khái chợt lóe lên, lão không dám thất lễ, đem ngân châm trên thân nam nhân đều rút ra hết, liền một lần nữa vì Lục Lê che chăn lại, từ hòm thuốc bên trong móc ra mấy bao dược, tìm hạ nhân đi ngao dược.
Yến Dung an vị trước giường, thế Lục Lê đem viền góc chăn nhét vào, cũng đem tay hắn đặt vào trong chăn.
Lục Lê lại lấy tay đưa ra ngoài, cùng tay nam nhân nắm chặt lấy.
Giữ ở ngoài cửa đám người sau khi ngự y kêu ra ngoài lập tức liền đi vào, Thừa Tướng đứng mũi chịu sào, lão lo lắng nên không phát hiện Yến Dung cùng nhi tử chính mình có cử chỉ thân mật, ân cần nói: “Lân nhi có làm sao không?”
Yến Dung nói: “Đã không còn đáng ngại.”
Thừa Tướng thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt.” Lão nhìn một chút Yến Dung, vội vàng nói, “Không cần làm phiền điện hạ ở đây chăm sóc tiểu nhi, điện hạ sự vụ bận rộn…”
Yến Dung đánh gãy lời Thừa Tướng, nói rằng: “Lệnh công tử là ân nhân cứu mạng bản vương, bản vương muốn ở lại bên cạnh hắn chăm sóc hắn, mãi đến khi bệnh tình chuyển biến tốt mới thôi, lấy báo đáp ngày đó thi cứu chi ân.”
Thừa Tướng vừa nghe như thế lập tức vui vẻ ra mặt, đến thời điểm nhi tử chính mình cùng Ninh vương giữ gìn mối quan hệ, con gái tái giá tiến vào Ninh vương phủ càng như hổ thêm cánh.
Yến Dung đuổi khéo Thừa Tướng rời đi, liền một mình canh giữ ở bên giường, lẳng lặng nhìn sắc mặt như thiêu đốt của nam nhân, tiếp nhận khăn mặt ẩm ướt Hồng Linh đưa tới, cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi lui ra đi.”
Hồng Linh hành lễ liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Dược ngao xong được bưng tới, Lục Lê vừa ngửi tới mùi vị đó liền phản cảm nhíu mày lại, nặng nề mở mí mắt ra, tùy hứng nói: “Ta không uống dược.”
Yến Dung nói: “Ngoan, nhất định phải uống.”
Câu nói này làm sao quen tai đến như vậy.
Lục Lê cự tuyệt nói: “Ta không uống.”
Yến Dung sớm biết hắn không thích uống dược, lúc ra khỏi Vương Cung dọc đường vì hắn mua mứt hoa quả, nam nhân cầm lấy một lọ thủy tinh ở trước mắt Lục Lê quơ quơ, nói rằng: “Uống một hớp dược, ăn một mứt hoa quả, thế nào?”
Lục Lê mới cố hết sức gật gù.