Hắn mơ tới Từ Trăn, mơ tới Phùng Đình, cũng mơ tới Tô Mộ.
Mơ tới hết thảy sự việc.
Hết thảy những điều hắn không biết, lại muốn biết.
Lục Lê vào một ngày đẹp trời sau giờ ngọ gặp phải Từ Trăn.
Bọn họ quen biết tại một phòng ăn cơm kiểu Tây với tên gọi là “Mật đường”, lúc đó Từ Trăn một thân quần áo thể dục đang ngồi ở trước dương cầm màu trắng, ngón tay thon dài trên phím đàn trắng đen nhảy múa, cậu nhắm hai mắt lại, cùng với mọi người say mê bên trong những khúc nhạc tràn đầy sức sống.
Sau khi kết thúc một khúc nhạc, Từ Trăn đặt tay trên phím đàn, đang suy tư muốn biểu diễn khúc nhạc nào tiếp theo.
Lục Lê gọi một ly cà phê, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đó là khoảng cách xa chỗ đặt đàn dương cầm nhất.
Thế nhưng hắn tùy ý đem tầm mắt nhướn lên, liền nhìn thấy trên quần jean Từ Trăn tẩy đến trắng bệch, còn có túi xách xám xịt đặt ở trên mặt đất.
Hắn suy đoán thanh niên này vẫn còn là học sinh, hơn nữa còn hay ra ngoài kiếm việc làm để nhận tiền ngoài giờ.
Từ Trăn đã nghĩ ra một khúc, đầu ngón tay sung sướng tuôn tràn ra ngoài, Lục Lê nghe bên tai khúc dương cầm vui vẻ, bưng ly lên nhấp một ngụm cà phê.
Lục Lê lúc rời đi, lén lút đem ly cà phê đặt phía trên nắp đàn dương cầm, phía dưới đè lên tiền boa cho Từ Trăn.
Liên tục mấy ngày, Lục Lê vẫn đi đến nhà hàng cơm Tây, đến xem cùng một người.
Đương nhiên cũng cho cậu không ít tiền boa.
Từ Trăn đem số tiền Lục Lê đưa cho mỗi lần đều cất đi, một phần đóng học phí, còn lại lén lút tích góp, dự định kiếm lời đủ tiền rồi liền trả lại Lục Lê.
Tuy rằng mỗi ngày Lục Lê đều sẽ cho cậu tiền, thế nhưng hai người vẫn chưa bao giờ trò chuyện cùng nhau.
Từ Trăn rất tự ti, hắn đem cảm động cùng cảm kích đặt ở dưới đáy lòng, không dám cùng Tô Mộ nói chuyện, chỉ những lúc chơi đàn mới dám liếc trộm Lục Lê.
Rốt cục có một ngày, Từ Trăn tích góp đủ số tiền muốn trả lại Lục Lê, cậu đem tiền mặt kia đặt ở bên trong phong bì, nghĩ đến ngày mai có thể cùng nam nhân nói chuyện, Từ Trăn tâm hưng phấn như nổi trống, buổi tối ở trên giường trằn trọc trở mình hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Nhưng cách ngày sau, Từ Trăn không thể toại nguyện nhìn thấy nam nhân.
Cậu biết nam nhân buổi trưa mỗi ngày sẽ đến phòng ăn cơm kiểu Tây, hắn đến gọi một ly cà phê, ngồi ở cùng một vị trí, lẳng lặng nhìn người đi đường ở bên ngoài cửa sổ.
Mỗi lần Từ Trăn nhìn đến nam nhân, không chú ý đến tình huống liền bấm ra phím đàn sai. Cậu sẽ hoang mang cúi đầu, khóe miệng mím môi ngượng ngùng mỉm cười, đợi đến khi có dũng khí lại ngẩng đầu nhìn đến nam nhân, sẽ phát hiện tầm mắt Lục Lê chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ.
Từ Trăn không muốn mình không có gan can đảm như vậy.
Cậu muốn bước đến gặp gỡ nam nhân.
Vào cái ngày không thấy nam nhân đến, Từ Trăn mới hậu tri hậu giác hướng về người chung quanh hỏi thăm hắn là ai.
Từ Trăn biết tên của người đàn ông đó gọi là Tô Mộ.
Còn biết hắn là bác sĩ khoa tâm thần có tiếng tại C thị.
Khoảng cách từ bệnh viện Tô Mộ đến phòng ăn cơm kiểu Tây cách mấy con phố rất xa, Từ Trăn cố ý trước thời gian tan việc, thừa dịp hoàng hôn buông xuống ngồi lên xe buýt hướng về nội thành.
Từ Trăn đưa tay sờ lên lòng ngực đụng vào phong thư kia, cậu tưởng tượng nhìn thấy nam nhân làm sao để có thể mở miệng, làm sao để có thể nói cho thật tốt ngỏ ý muốn cám ơn hắn.
Chỉ cần vừa nghĩ tới nam nhân lộ ra vẻ mặt vui mừng, Từ Trăn liền không nhịn được nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cậu đi vào một con hẻm hẻo lánh, đi qua cái ngõ nhỏ này, lại xuyên qua lối đi dành cho người đi bộ, liền có thể đến nơi gặp Tô Mộ.
Bước chân Từ Trăn càng ngày càng nhẹ nhàng, cậu đã không thể chờ đợi được nữa muốn đến gặp nam nhân.
Chìm đắm trong niềm vui sung sướng Từ Trăn không phát hiện phía sau có tiếng bước chân.
Càng không phát hiện, mấy người ở phía sau đã dõi theo cậu ròng rã suốt một chặng đường dài.
“Bốp” một tiếng, từng cú đánh trút xuống lên trên da thịt từ trong con hẻm nhỏ yên tĩnh truyền ra ngoài, sau một vài cú quyền đấm cước đá, tiếng âm thanh đánh nhau từ từ yên tĩnh trở lại.
Lục Lê là người đứng xem nhìn khắp nơi trên mặt đất dầy đặc máu tươi, không nhịn được nữa nhào tới, muốn tiến lên đem thanh niên nâng dậy, nhưng kinh hãi phát hiện tay của mình hoàn toàn trong suốt, thời điểm chạm đến được Từ Trăn liền vượt qua thân thể của cậu.
Thanh niên nhuốm máu từ trong cổ họng phát sinh tiếng rên rỉ, trên đầu cậu máu tuôn xối xả, chảy qua gò má, như huyết lệ uốn lượn chảy xuống.
Cậu dùng hết sức lực, muốn đem phong thư bị dẫm đầy vết chân cách đó không xa cầm ở trong tay, tay vô lực nâng lên trong phạm vi rất nhỏ, nhưng thất bại liền hạ xuống.
Thế nhưng cậu không hề từ bỏ, lấy cùi chỏ chống thân thể của chính mình, gian nan bò qua.
Đem phong thư nhàu nát dơ bẩn nắm ở trong tay, chăm chú nắm chặt.
Lục Lê nhìn thấy trên mặt Từ Trăn mang theo nụ cười cay đắng.
Từ Trăn nhắm hai mắt lại.
Lục Lê như điên lên liền hét to: “Không, Từ Trăn! Có người ở đây không! Mau cứu cứu cậu —— ”
Hắn quên đây là ở trong mơ, chính mình chỉ là một người đứng xem mà không phải là người tham dự. Lục Lê la khàn cả giọng nhưng không một ai đáp lại, hắn tuyệt vọng quỳ trên mặt đất ôm lấy Từ Trăn, mặc dù biết khả năng Từ Trăn không nghe được, vẫn cứ đau lòng an ủi thanh niên.
Lục Lê kêu tên Từ Trăn.
Kêu cực kỳ lâu, âm thanh gọi đến rất nhiều.
Mãi đến tận trước mắt hắn xoay một cái, hết thảy trở nên mơ hồ không rõ, tất cả lại trở nên dị thường rõ ràng.
Hình ảnh vỡ vụn chắp vá hiện ra hoàn chỉnh, Lục Lê mới phát hiện mình đang trong cảnh tượng, hiện tại đã đưa thân vào trong bệnh viện. Hắn nhìn thấy khắp nơi tường màu trắng tinh, còn có mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Lục Lê nhìn thấy đối diện thanh niên bận đồng phục bệnh nhân.
Từ Trăn trên đầu còn quấn một vòng băng gạc, không biết cậu đã đi đâu, đồng phục trên người đầy vết bẩn. Thời điểm cậu nhìn thấy Lục Lê, thần thái vốn có chút rầu rĩ đột nhiên hai mắt liền sáng lên, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Bác sĩ Tô.”
Lục Lê “Ừ” một tiếng, cầm trong tay bản lịch bệnh màu xanh, hỏi Từ Trăn mấy vấn đề, Từ Trăn trả lời rõ ràng lại nhanh chóng.
Hộ sĩ đi bên cạnh bỗng nhiên thở dài nói: “Bác sĩ Tô, không bằng anh lưu lại nơi này chăm nom cậu ta đi, Từ Trăn chỉ có thể ở trước mặt anh mới chịu nghe lời.”
Lục Lê liếc nhìn Từ Trăn, lúc này mới phát hiện cậu thật sự ốm đi rất nhiều, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.
Thế nhưng Từ Trăn vẫn đứng ở đó, nhìn chằm chằm Lục Lê không nhúc nhích.
Cô hộ sĩ còn đứng bên cạnh nói liên miên cằn nhằn, nói đến việc trong nhà Từ Trăn bi thảm đến ra sao: “Đứa nhỏ này thật đáng thương, lúc nó bị đưa vào bệnh viện, suýt chút nữa bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, thế nhưng nghe nói lúc nó còn đang hôn mê, lại bị người trong nhà đưa đến bệnh viện tâm thần…”
Cô hộ sĩ buồn bực nói: “Có điều anh nói cũng phải, làm sao người này nói ngốc liền ngốc cho được, một người đang bình thường như thế kia mà.”
Lục Lê làm bộ không nghe, thế nhưng trong đầu cũng không rõ ràng cho lắm, chậm rãi hiện lên những gì liên quan đến quá khứ Từ Trăn.
Từ Trăn là con riêng, hơn nữa là đứa con riêng không được yêu thương.
Mẹ cậu là tình nhân của ba cậu, gia tộc nhà ba cậu không cho phép loại sự tình bẩn thỉu này phát sinh, nhưng càng không muốn để tôn tử Từ gia lưu lạc bên ngoài.
Từ Trăn lúc còn rất nhỏ liền bị Từ gia đoạt lại. Nói thẳng ra là cướp.
Bị bà vợ cả hết sức chèn ép, không được ba quan tâm, thậm chí bị cả gia tộc coi thường, Từ Trăn căn bản không có kinh tế khởi nguồn, càng thiếu hụt tiền đóng học phí.
Từ nhỏ học phí của Từ Trăn đều do mẹ của cậu gánh hết chi trả.
Từ Trăn gian nan trưởng thành, cái gì gây khó dễ đều không ngăn cản được cậu tiến bước trưởng thành.
Mãi đến khi phát sinh chuyện chó cắn áo rách*, mẹ Từ Trăn được chẩn đoán bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
*Chó cắn áo rách: ví tình trạng đã nghèo khổ cùng cực lại còn khốn khổ hơn nữa.
Từ Trăn chạy lại cầu cứu Từ gia, đổi lấy lại là lời nói từ chối lạnh lẽo.
Không lâu sau đó mẹ Từ Trăn tạ thế, ngay cả một lễ tang còn không có. Cậu lẻ loi quỳ gối trước mộ phần mẹ mình, khóc lớn một trận.
Lục Lê hồi tưởng lại một đoạn cố sự này, trong lòng đối với Từ Trăn đau lòng khôn xiết.
Hắn chưa từng nghĩ tới, bên trong nguyên tác nội dung vở kịch người được thiết lập như thế, lại phải trải qua tao ngộ bi thảm đến như vậy.
Từ Trăn nhìn hắn ngây ngốc nở nụ cười, cậu không hề che giấu ánh mắt mê luyến nóng rực, Lục Lê không thể nhịn được liền dời tầm mắt sang hướng khác, liền nghe Từ Trăn đối với hắn nói: “Bác sĩ Tô, em yêu anh…”
Lục Lê cả người óc át nổi da gà.
Cô hộ sĩ ngắt lời nói: “Được rồi được rồi, nhóc đừng có vờ ngớ ngẩn. Bác sĩ Tô là người rất quý hiếm, nhóc không có cơ hội đó đâu.”
Lục Lê có chút đau đầu, lúc kiểm tra phòng gặp được cô hộ sĩ thích hắn, chính là Tôn Hiểu Cầm, lúc này cô vẫn chưa thăng chức thành trưởng y tá trong bệnh viện.
Lục Lê ghi chép xong xuôi, xoay người muốn rời đi, đột nhiên cảm giác được góc áo bị nhẹ nhàng kéo lại.
Lục Lê quay đầu nhìn, liền thấy Từ Trăn cặp con ngươi trắng đen rõ ràng, vô cùng đáng thương nhìn hắn, nước mắt lưng tròng chỉ chực chờ rơi xuống.
Lục Lê trong lúc nhất thời không đành lòng rời đi, hắn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Từ Trăn, nhưng dùng sức cực kỳ nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu thanh niên.
Lục Lê hỏi: “Sao thế?”
Từ Trăn cúi đầu, như đứa nhỏ làm sai chuyện, cậu chậm rãi nói: “Em không muốn anh rời đi.”
Tôn Hiểu Cầm khuyên nhủ: “Chỉ cần mỗi lần em ăn uống thật ngoan, bác sĩ Tô sẽ thường xuyên ghé đến đây.”
Kỳ thực bác sĩ kiểm tra phòng cố định mỗi ngày vào tám giờ sáng, Tô Mộ rất có quan niệm chuẩn mực thời gian, mỗi ngày đều chưa từng đến muộn, hắn thậm chí đem mỗi một gian phòng bệnh cần phải hao phí bao nhiêu thời gian đều tính toán ra hết, nếu không khi rời đi chứng bệnh ép buộc đúng giờ sẽ phát tác khiến hắn rất chi là buồn bực.
Lục Lê cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại thời gian cách hắn dự tính đã vượt quá hai phút.
Từ Trăn lại không chịu thả hắn ra, chấp nhất dùng tay lôi kéo góc áo Lục Lê, đối với Tôn Hiểu Cầm nói: “Chị lừa người ta!”
Tôn Hiểu Cầm nói: “Chị, chị lừa em được gì?”
Từ Trăn nói: “Lần trước em ăn cơm thật ngoan ngoãn, nhưng mà bác sĩ Tô cũng không có đến.”
Nói xong câu này cậu liền khóc toáng lên, Lục Lê có chút dở khóc dở cười.
Tôn Hiểu Cầm chỉ có thể thở dài, tiến lên an ủi cậu, muốn cậu nhanh một chút buông tay.
Lục Lê lại nhìn một chút bên ngoài, Tô Mộ đối với thời gian cực kỳ cố chấp, kéo dài thời gian vô vị như vậy, nếu như đổi lại là Tô Mộ lúc trước thì đã sớm đẩy cửa đi liền.
Nhưng Lục Lê không nỡ bỏ Từ Trăn.
Hắn cảm thấy Từ Trăn rất đáng thương, ở trong lòng hắn, hiện tại không có ai so với Từ Trăn càng đáng thương hơn, cũng chỉ có Từ Trăn khiến cho hắn để ở trong lòng.
Lục Lê trong nháy mắt liền đưa ra lựa chọn, hắn lưu lại, thuận theo tự nhiên đem thời gian kiểm tra phòng trì hoãn lại.
Hắn thế Từ Trăn thay đổi đồng phục bởi vì ham chơi mà nhiễm phải bụi đất, sau đó một lần nữa đổi quần áo mới.
Lại đi dạy cho Từ Trăn làm cách nào chăm sóc tốt chính mình.
Hắn biết người bệnh tâm thần thiếu hụt không phải năng lực gánh vác, mà là không có người dốc lòng giáo dục bọn họ nên làm như thế nào.
Từ Trăn rất nghe lời Lục Lê, Lục Lê muốn cậu làm cái gì, cậu sẽ đi làm cái đó.
Lục Lê đang suy tư trong lời nói của cô hộ sĩ “Không nghe lời” có phải là nói sai người.
Có điều dáng vẻ Từ Trăn hiện tại thật đáng yêu, cậu như một đứa trẻ hồ đồ, mặc kệ Lục Lê nói cái gì, đều rất hào hứng nhảy cẫng lên hoan hô, để Lục Lê không nhịn được cùng cậu chia sẻ một chút chuyện thú vị.
Các bệnh nhân phòng bệnh sát vách vừa nghe nói bác sĩ Tô ở nơi này, dồn dập đều muốn đi qua gặp hắn.
Lục Lê vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Từ Trăn phát điên lên, cậu đem hết thảy những người chen lấn vào mạnh mẽ đẩy ra ngoài, sau đó đem cửa khóa lại, trên mặt hung thần ác sát như mới vừa đi giết người.
Nhưng khi xoay người đối mặt với Lục Lê, lại là một bộ dáng vẻ cừu nhỏ vô hại, ngoan ngoãn vô cùng.
Lục Lê ngồi ở trên ghế salông nhìn thấy tất cả những thứ này, không nhịn được nói: “Em thật khờ.”
Từ Trăn không trả lời, cậu tiến lên chậm rãi quỳ gối, quỳ trước mặt Lục Lê, đem mặt kề sát ở trên người hắn, nhắc đi nhắc lại: “Bác sĩ Tô, em yêu anh.”
Lục Lê không biết Từ Trăn học từ đâu ra câu nói này, trên căn bản hắn vừa nhìn thấy Từ Trăn đầu tiên, thanh niên sẽ thật lòng đối với hắn nói “Yêu anh”.
Lục Lê cũng không chán ghét Từ Trăn đối với hắn đưa ra lời thông cáo này.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Từ Trăn càng ngày càng không thể rời bỏ Lục Lê.
Chỉ cần Lục Lê vừa rời đi tầm mắt cậu, cậu liền đột nhiên phát điên lên, đem tất cả đồ vật nằm trong tầm ngắm cầm trên tay quăng xuống đất vỡ nát, chỉ đến khi bị trói gô lại, chích một liều thuốc trấn định mới triệt để yên tĩnh lại.
Đương nhiên, nếu như Lục Lê ở đây, hai thứ đó liền không cần phát huy tác dụng.
Toàn bộ bệnh viện đều biết có một bệnh nhân, cậu đối với bác sĩ Tô không muốn rời xa cố chấp đến nỗi hết thuốc chữa.
Tất cả mọi người khi nhìn thấy Lục Lê, đều muốn hắn cẩn thận Từ Trăn.
Lục Lê lại không cảm thấy sợ hãi gì.
Tuy rằng nội dung vở kịch có chút vỡ nát, thế nhưng đại thể hướng đi là đúng.
Còn có chính là, hắn thích Từ Trăn như vậy, thích ở cùng với cậu, thích nghe cậu lặp đi lặp lại nói em yêu anh, thích trong ánh mắt của cậu chỉ có chính mình.
Lục Lê cảm giác mình có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, có lúc nhìn thấy Từ Trăn ngu như vậy hắn liền rất chột dạ.
Nhưng hắn lại an ủi chính mình, lúc đó Từ Trăn sau khi bị đánh một trận, còn có thể quan tâm cái phong thư kia, điều đó nói rõ cậu cũng quan tâm chính mình.
Có điều loại tình cảm này có phải là yêu hay không, hắn không biết.
Hết thảy đều có thể là giả, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, chính là Lục Lê thích Từ Trăn, mà hắn cũng biết, Từ Trăn cũng sâu sắc yêu hắn.
Thích cùng yêu như thế, đều phải xây dựng trên cơ sở song phương với nhau.
Lục Lê thích loại ái tình này, như hắn cùng Từ Trăn lẳng lặng gắn bó cùng làm bạn.
Lục Lê đã từng cho rằng ở chung như vậy cùng làm bạn, trên cơ sở căn cứ vào đối phương giống như một “Cô gái”
Nhưng hiện tại cảm thấy không cần thiết nữa.
Lại như hắn trong nguyên tác sẽ coi chính mình bài xích việc Từ Trăn hôn môi, nhưng đến phút cuối cùng, hắn chỉ ghét cậu làm đau môi mình thôi.
Một điểm bài xích đều không có.
Thế nhưng có một ngày, cũng như bao nhiêu nội dung vở kịch cẩu huyết khác, Từ Trăn đột nhiên khỏi bệnh, cậu không còn phát điên nữa.
Ánh mắt nhìn về phía Lục Lê sáng tỏ đến đáng sợ.
Lúc trước bọn họ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, lúc này Từ Trăn như người xa lạ nhìn về hướng Lục Lê, khiến trong lòng hắn trở nên lạnh lẽo.