Kê Thủy lẳng lặng chờ đợi.
Chờ đợi Quốc Sư kiêu ngạo ngông cuồng tự đại thả xuống tôn nghiêm.
Qua một lát, nhìn thấy nam nhân giật giật đầu ngón tay, động tác chầm chậm bắt đầu mở vạt áo chính mình.
Hắn đem lụa mỏng mở ra, sau đó cởi y phục tơ lụa trắng bên trong.
Thoát đến lớp lụa mỏng cuối cùng, tay Lục Lê khẽ run lên, coi như không nhìn thấy, vẫn như cũ hắn có thể cảm giác tầm mắt Kê Thủy ngưng trệ trên người hắn.
Lục Lê cầm sợi dây buộc y phục tính cởi xuống, nhưng ngoài ý muốn Kê Thủy ngăn lại hắn, sau đó nói: “Dừng lại, mau đến chỗ ta.”
Y phục Lục Lê lỏng lẻo khoác lên người, do dự hướng về y đi tới.
Lục Lê đi rất chậm, Kê Thủy cũng không giục, liền ngồi ở chỗ đó chờ hắn đi tới.
Đợi đến khi Lục Lê cẩn thận từng bước một đi đến trước người y, liền nghe Kê Thủy nói: “Tiên Sinh, có thể đến hầu hạ Kê Thủy hay không?
Y nói “Hầu hạ”, đối với Lục Lê mà nói tuyệt đối không muốn nhớ lại hồi ức ấy.
Lục Lê ở trong lòng tự nhủ vô số lần tâm lý, rốt cục tự thuyết phục chính mình, đầu gối hắn cứng ngắc chậm rãi quỳ trên mặt đất.
Lục Lê đưa tay tìm tòi vạt áo Kê Thủy, sau đó dần dần hướng lên trên vạt áo sờ soạng, tay thuận thế tiến vào trong y phục, tìm đồ vật thuộc về Kê Thủy.
Tay Lục Lê nắm tới bên trong chạm vào độ cứng sợ hết hồn, trong lòng thầm mắng tên cầm thú Kê Thủy này, dĩ nhiên đã sớm trở nên cương cứng.
Kê Thủy xoa đầu hắn giống như cổ vũ, không hề có một tiếng động giục hắn làm động tác kế tiếp.
Lục Lê hít một hơi thật sâu, trong lòng vui mừng hắn bây giờ nhìn không thấy, vì lẽ đó chí ít không cần cùng Kê Thủy mắt chạm mắt giao lưu với nhau.
Hắn đưa tay xoa nắn đồ vật nóng rực kia, cảm nhận được món đồ chơi ở trong tay phồng lớn, sau đó ở trong lòng mình làm tư tưởng kiến thiết, lúc này mới không cam lòng cúi thân xuống, môi cách vải vóc khẽ hôn hạ thân y.
Kê Thủy rất hài lòng dáng vẻ hắn thuận theo, y đè lại sau gáy Lục Lê, để nam nhân quỳ ở trước người càng gần sát chính mình.
Lục Lê cảm thấy rất sỉ nhục, phi thường sỉ nhục.
Hắn lại nghĩ đến cùng là làm sao mới đi đến mức độ này.
Đầu lưỡi liếm ở phía trên, nước bọt ẩm ướt nhiễm trên lớp vải, Lục Lê có thể cảm giác được mặt trên hằn lên gân xanh cuồn cuộn. Thời điểm khi hắn đụng vào, vật kia liền trở nên đặc biệt hưng phấn.
Thật mụ nội nó đúng là tên biến thái.
Lục Lê ở trong lòng chửi bới y, nhưng trong tay bị đối phương nắm được nhược điểm, khiến hắn không thể không đi lấy lòng Kê Thủy.
Kê Thủy vỗ vào đầu hắn, ra hiệu Lục Lê lui về phía sau một chút, sau đó ở trong tay hắn đặt một chiếc hộp sắt hình tròn khéo léo.
Lục Lê phản xạ muốn đem cái hộp kia trả lại y, nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống, tiếng Kê Thủy ở bên tai hắn vang lên: “Tiên sinh hẳn phải biết làm sao rồi chứ?”
Lục Lê đương nhiên biết.
Kê Thủy thích hắn chủ động, như vậy hắn chỉ có thể nhận mệnh làm cho tốt.
Lục Lê nhẹ nhàng xoay mở nắp hộp sắt, ngửi thấy bên trong bay ra mùi hương hoa. Hắn do dự một chút, duỗi ra ngón tay thon dài, quết mỡ trong suốt bên trong lên ngón tay.
Bên trong khố hắn đã mở, chỉ mặc lớp y phục thật dài khoác bên ngoài che cả người lại, nhưng hạ thân hắn gió lạnh thổi vào trong, không có bất kỳ thứ gì có thể che lại.
Trái lại càng thuận tiện cho hắn làm hành động kế tiếp.
Ngón tay Lục Lê run rẩy hướng dưới thân mình tìm kiếm, lối vào chịu sự xâm lấn liền hơi co lại. Hắn cắn răng, đem cả nguyên một ngón tay đâm vào.
Toàn bộ quá trình Kê Thủy không nói một câu, trong phòng lặng lẽ, vang vọng chỉ có tiếng nước rít rít, khiến Lục Lê dị thường lúng túng.
Đợi đến khi hắn khai thông lối vào qua loa, Lục Lê liền dừng động tác lại.
Kê Thủy nói: “Tiên sinh lại đây.”
Lục Lê cắn răng, tóm chặt vạt áo Kê Thủy đứng lên, hai chân như nhũn ra khiến cả người hắn lay động một chút, suýt nữa liền ngã xuống.
Lục Lê mở hai chân ra, ngồi trên người Kê Thủy, cánh tay vòng qua cổ y, gương mặt đỏ bừng kề sát bên gáy Kê Thủy.
Lục Lê không thể hướng về y cầu mong sự khoan dung hay nói ra lời cầu xin yếu đuối, nhưng có thể hướng về hắn làm ra những động tác vô ý thức này.
Bởi vì Lục Lê phát hiện, bình thường chỉ cần thấy được chính mình có khuynh hướng nhu thuận, Kê Thủy biến thái trở nên đặc biệt chủ động.
Sẽ từ vênh mặt hất hàm sai khiến muốn hắn làm này làm cái kia, biến thành không kiềm chế nổi táy máy tay chân.
Quả nhiên, Kê Thủy lập tức liền dùng hạ thân hướng lên trên đụng vào hắn, tiếp theo đè lại eo hắn, bàn tay cách lớp vải tơ lụa ám muội vuốt nhẹ lên vòng eo Lục Lê.
Một lát sau, Kê Thủy khoác lớp ngân hồ lên trên người Lục Lê.
Lục Lê biểu thị hoàn toàn không thể hiểu rõ dụng ý biến thái này, toàn thân hắn như nhũn ra được Kê Thủy ôm vào trong lồng ngực, cảm nhận được đồ vật nóng rực kia từng bước từng bước tiến vào trong cơ thể.
Mở rộng lối vào phía sau không tốt, Lục Lê đau đến cau mày lại, mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn túm lấy vai Kê Thủy, dùng móng tay trút giận cấu vào da thịt bên trong y.
Lần này Kê Thủy như đang dằn vặt kéo dài thời gian đối với hắn, tiến vào dị thường chầm chậm.
Đợi đến khi toàn bộ được tiến vào, Lục Lê không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi.
Kê Thủy động viên vỗ lưng hắn, muốn nam nhân thả lỏng một tí.
Thân thể Lục Lê đang muốn thả lỏng nhưng trong lúc lơ đãng nghe được một tiếng khóc mơ hồ thê thảm.
Âm thanh quen thuộc đó khiến Lục Lê ngay lập tức cứng người lại, móng tay hắn cắm chặt lên vai Kê Thủy, hồi lâu không chịu mở mắt ra nhìn Kê Thủy.
dương v*t còn tồn tại bên trong không hẹn mà tự nhiên mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất, Lục Lê cắn môi, lời đến bên mép nhẫn nại cầu xin.
Ngay lúc Lục Lê tập trung suy nghĩ nghe âm thanh đó có còn phát ra trong phòng hay không, bên trong điên cuồng liền gõ lên hệ thống, Kê Thủy liền nâng mặt hắn lên, trao đổi một nụ hôn sâu nồng nhiệt.
Sau khi kết thúc nụ hôn, trong miệng Lục Lê toàn mùi máu tanh rỉ sắt.
Lục Lê lại nghe được thanh âm quen thuộc, thuộc về nữ tử khinh nhu, lúc này tràn ngập bi thương cùng tuyệt vọng.
Một tay Lục Lê tóm lấy cổ áo Kê Thủy, bình tĩnh chế ngự thâm tâm vỡ nát —— hắn phẫn nộ hỏi: “Ai ở trong này?!”
Động tác Kê Thủy rất ôn nhu, hắn đem mồ hôi thấm ướt tóc Lục Lê vén ở sau tai, lời nói ra khiến Lục Lê chỉ muốn đánh chết y: “Tiên sinh muốn gặp người kia sao?”
Trời ơi!
Ý thức được Quý Thanh Hoan còn ở trong thư phòng, đồng thời ánh mắt còn thấy lời cầu khẩn suốt cả quá trình hắn vừa nói ra, Lục Lê cả người đều muốn vỡ nát.
Thân thể Lục Lê run lên cầm cập, hắn giơ tay lên nhanh như điện xẹt, bốp một tiếng vang lên giòn giã đánh vào mặt Kê Thủy.
Kê Thủy trốn cũng không trốn, cho phép hắn tát mình một cái. Ngược lại giữ chặt eo hắn, tiếp tục động tác vừa nãy.
Lục Lê cắn chặt môi, lần này cho dù có làm sao cũng không chịu hé miệng, hắn tóm chặt tóc Kê Thủy, trong lòng mắng to tên cầm thú biến thái.
Kê Thủy hôn lên gò má hắn, nói rằng: “Cứ để cho Quý tiểu thư nhìn, nàng ái mộ nhất là Quốc Sư sẽ nghĩ như thế nào khi thấy ngươi trằn trọc hầu hạ dưới thân.”
Lục Lê tức giận đến mức cả người run lên, hắn càng khống chế không lên tiếng, Kê Thủy càng muốn nghe hắn thở dốc dồn dập.
Kê Thủy biết địa phương mẫn cảm của hắn nằm ở đâu, sau cơn đau đớn, cảm quan cảm giác đều thực cốt vui thích.
Nước mắt Lục Lê rơi xuống, hắn không ngừng ở bên tai y xin tha: “Cầu ngươi, buông tha ta đi, cầu ngươi…”
Nghĩ đến hết thảy phát sinh đều bị Quý Thanh Hoan thấy được, trong lòng Lục Lê dâng lên tuyệt vọng khốn khổ.
Mặt trái tâm tình đồng thời đều dâng lên.
Lúc này Lục Lê không kịp nhớ đến dáng vẻ rụt rè, hắn vòng lấy sau gáy Kê Thủy, đem đầu y hướng phía dưới kéo xuống, không thể chờ đợi được nữa đem môi xẹt qua.
Sau cái hôn nhợt nhạt đó, trán Lục Lê chặn y lại, nói ra: “Dẫn ta đi, mang ta rời đi, ta van cầu ngươi —— ”
Hắn cũng không muốn tiếp tục ở trong thư phòng này một giây một phút nào, từ trước hắn có khát vọng nhìn thấy Quý Thanh Hoan, hiện tại liền suy nghĩ đào một cái lỗ chui xuống đất không nhìn thấy ai nữa.
Nghe được tiếng cổ họng Lục Lê khàn giọng gào khóc, Kê Thủy rốt cục dừng lại động tác của y, tiếp theo từng cái hôn lên khóe mắt hắn ướt nước.
Lục Lê lắc đầu chống cự y hôn lên, liên tục lặp lại muốn rời đi.
dương v*t Kê Thủy còn thâm nhập ở bên trong, Lục Lê khóc lóc muốn y đi ra.
Sau khi kết thúc hết thảy, không biết có phải sản sinh tiếc thương gì không, Kê Thủy đem vạt áo Lục Lê thu dọn lại, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đắp lên kín kẽ, dưới thân nhếch nhác được dọn dẹp sạch sẽ.
Kê Thủy đem nam nhân đang không ngừng run cầm cập ôm vào trong lòng, nhanh chân ra khỏi thư phòng.
Trước khi đi, y liếc mắt nhìn toàn thân bị xích sắt trói chặt, trong miệng Quý Thanh Hoan bị nhét vào miếng giẻ lau.
Trong mắt Quý Thanh Hoan tràn ngập hoảng sợ cùng đau lòng.
Lục Lê lần thứ hai tiến vào lồng sắt chế tác từ hoàng kim, biểu hiện hắn đờ đẫn, ngoan ngoãn ôm chặt thân thể chính mình lui vào trong góc.
Hệ thống nói: “Cậu ta phá hủy hi vọng duy nhất của anh.”
Lục Lê không lên tiếng.
Hệ thống nói tiếp: “Cậu ấy muốn thuần phục anh.”
Lục Lê bỗng nhiên cúi đầu, từ trong cổ họng phát sinh tiếng cười ha ha đầy lạnh lẽo.
Thanh âm kia quả thực không giống như tiếng người phát ra.
Hệ thống vội vã đính chính nói: “Tui nói không phải anh đâu, là Bạch Đinh Ca đó. Anh chính là Lục Lê nha.”
Lục Lê không phản ứng lại với hệ thống, phát sinh ý cười khiến người khác sởn cả tóc gáy.
Một vệt hàn quang từ phía sau thảm lông bên trong xuất hiện, tiếp theo được hắn cầm ở trong tay.
Đó là một con dao mài bóng lưỡng, nguyên bản được đặt ở thư phòng Quân Chủ, hiện tại được hắn sử dụng.
Giọng Lục Lê rất trầm thấp, hỏi nó: “Mày mới vừa nói độ HE là bao nhiêu?”
Hệ thống phát hiện trạng thái của hắn có chút bất ổn, nhưng vẫn trả lời: “85 điểm.”
Lục Lê gật gật đầu.
Thời gian này khá là lỏng lẻo, Kê Thủy đi ra bên ngoài mật thất xử lý xong sự vụ, trở về nhanh nhất cũng phải mất một nén nhang*.
*Với một nén nhang bình thường, thời gian cháy khoảng 1h-1h30 phút.
Chút thời gian này đủ cho hắn làm một chuyện.
Lục Lê đem con dao nắm trong tay, trái phải nhìn một hồi, sau đó nằm ngang ở trên cổ tay của mình.
Hắn đối với hệ thống nói: “Nếu như tao chết rồi, luân hồi trở lại quá khứ tao phải giết chết Kê Thủy. Nếu như tao không chết, tao liền tìm một cơ hội khác tự sát.”
Hệ thống tận tình khuyên nhủ hắn: “Cậu chủ, chỉ còn 15 điểm, anh nhẫn nại thêm một chút là có thể giải thoát.”
Lục Lê dừng lại động tác cắt xuống, đột nhiên hỏi: “Độ HE cao như vậy, Kê Thủy nên yêu Bạch Đinh Ca chứ?”
Hệ thống liền vội vàng nói: “Đúng vậy, vì lẽ đó anh không thể…”
Hệ thống nói còn chưa dứt lời, Lục Lê liền gọn gàng nhanh chóng cắt đứt gân máu trên tay.
Ai biết con dao này nhìn thì sắc bén, kì thực lại rất cùn. Lục Lê cắn răng nhịn đau làm đến hai lần, máu mới từ từ nhiễu xuống.
Bởi vì mất máu quá nhiều, Lục Lê đầu váng mắt hoa nằm ngửa ở trên thảm lông, hắn dùng mu bàn tay che lại con mắt.
Đau nhức mãnh liệt mang đến không chỉ có là đau đớn, còn lại là sự vui vẻ như sắp được giải thoát.
(Hết chương 42)