Vì lẽ đó khi Thanh Linh đỡ lấy hắn, Lục Lê lập tức bỏ qua cánh tay cậu, thân thể thuận thế ngã vào trên thảm nhung mềm mại.
Thanh Linh đứng ở trên cao nhìn xuống hắn, bỗng nhiên nói: “Nếu cha không muốn mang những viên cầu này đi ra ngoài, liền tự chính mình bài tiết ra đi.”
Bài tiết? Phải làm như thế nào?
Lục Lê còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ động từ này làm sao hoàn thành, Thanh Linh liền đưa tay luồn dưới nách hắn, như bế hài đồng đem hắn ôm lên, sau đó một lần nữa đặt lên bàn.
Giống như khi đưa viên cầu lạnh lẽo vào bàn tay tiến vào bên trong khố hắn, Lục Lê không kìm lòng được run lên lập cập, hai tay hắn được tự do vội vã đưa tay ngăn thanh niên lại, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?!”
Thanh Linh ánh mắt nhàn nhạt lườm qua hắn làm vướng bận tay, lập tức giương mắt đối đầu con mắt Lục Lê, bình tĩnh nói: “Cha sẽ không muốn ở ngay tại Thập Lục Dạ trước mặt mọi người, để bọn họ trơ mắt nhìn ngài bị xâm phạm chứ?”
Ngữ khí bình thản phảng phất như miêu tả đúng sự thật, chắc chắn sẽ xảy ra.
Chỉ cần Lục Lê phản kháng, cậu sẽ thật sự làm ngay.
Mẹ nó đúng là biến thái, vô liêm sỉ.
Lục Lê không dám đi trêu chọc Thanh Linh, sợ tên biến thái này sẽ làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể mạnh miệng mắng “Nghiệt tử”.
Thanh Linh thấy trên mặt hắn dáng vẻ không cam lòng liền lấy tay buông ra, lúc này mới cởi dây lưng bên hông hắn, lột ra khố cùng tiết khố thuần trắng bên trong.
Hai chân gió thổi lạnh vù vù, không có bất kỳ đồ vật che chắn nào, Lục Lê buông mí mắt xuống, cảm nhận được tầm mắt Thanh Linh đưa tới, hai tay bất chợt nắm thành quyền.
Vốn tưởng rằng Thanh Linh còn có thể làm những gì, cũng không định đến đem y phục Lục Lê cởi ra, lập tức lùi về phía sau mấy bước.
Hai tay Lục Lê chống đỡ ở trên bàn, hắn liếc nhìn Thanh Linh, thanh niên hắc y hai tay hoàn ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.
Lục Lê giật giật môi, nói ra lời tối nghĩa: “Ngươi…”
Thanh Linh nhíu mày nói: “Nếu như cha không muốn, thôi thì mang theo chúng nó đi ra ngoài.”
Cậu nhìn thấy nam nhân thở hổn hển mấy hơi, trong tròng mắt đen lập lòe yếu đuối thủy quang. Giằng co trong chốc lát, mới rốt cục thỏa hiệp, chậm rãi đem hai chân thon dài mở ra.
Bắp đùi trắng nõn chếch lên nhẹ nhàng run rẩy, trên dung nhan diễm lệ mang theo vẻ ngượng ngùng đỏ ửng, biểu hiện thường ngày kiêu căng ngạo mạn hiện tại thay thế bằng giận dữ cùng xấu hổ, xinh đẹp không gì tả nổi.
Chí ít đối với Thanh Linh mà nói, ngoại trừ người trước mắt này ra không còn ai có thể hấp dẫn đến cậu.
Viên cầu trong cơ thể theo động tác của hắn bắt đầu va chạm, thân thể vốn mẫn cảm có hơi run rẩy lên.
Lục Lê nhíu lông mày, miệng huyệt có ý thức bắt đầu co rút lại, đem vật bên trong bài tiết ra.
Một viên cầu không hề có tiếng động rơi xuống trên thảm nhung.
Cơ thể Lục Lê căng thẳng bỗng dưng thả lỏng ra, hắn buông mắt xuống, cật lực muốn lơ là tầm mắt Thanh Linh đưa tới.
Ánh mắt Thanh Linh trầm xuống, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Lê cắn răng, ánh mắt quá mức nóng rực khiến hắn không dễ chịu, chỉ muốn chui xuống đất trốn thoát cậu.
Hắn điều chỉnh hô hấp mấy lần, khi viên cầu dính dịch thể rơi xuống đất, nước mắt không thể khống chế từ cằm của hắn tích lạc xuống đất.
Thanh Linh lúc này mới cười nhẹ một tiếng, đi lên trước, vươn ngón tay đem khóe nước mắt Lục Lê phủ đi.
Lục Lê phẫn hận trừng mắt nhìn cậu.
Thanh Linh cũng không thèm để ý, hắn lại lần nữa vì Lục Lê đem tiết khố cùng khố bên trong mặc vào, chờ tất cả trở về nguyên trạng, hướng về Lục Lê nói: “Cha muốn tự mình đi ra ngoài, hay vẫn là Linh Nhi ôm cha đi ra ngoài?”
Lục Lê thấy rõ dáng vẻ Thanh Linh làm bộ ngoan ngoãn, chỉ muốn tát bạt tai lên mặt cậu.
Lục Lê lạnh lùng nói: “Bản tọa không đi.”
Thanh Linh nhíu mày, nói rằng: “Xem ra cha càng muốn được ôm đi.”
Nói xong, cậu cũng mặc kệ Lục Lê có đồng ý hay không, một tay nâng đỡ lưng hắn, cánh tay luồn vào hai chân hắn uốn cong, đem hắn từ chỗ ngồi ôm lên.
Lục Lê tức giận nói: “Coi như bản tọa sủng ái ngươi, nhưng ngươi trăm phương ngàn kế nhục nhã bản tọa như vậy, đợi công lực ta khôi phục, ta thề muốn đem ngươi bầm thây ngàn đao! Muốn sống không được, muốn chết cũng không được yên!”
Hắn tức khí liền quên dùng danh xưng bản tọa, Thanh Linh bước chân liên tục, phảng phất giống như không nghe gì hết.
Cửa liên thông mật thất chính là giá sách tẩm điện Lục Lê, sau khi cửa được xoay tròn mở ra, Thanh Linh ôm hắn bước ra ngoài.
Hệ thống trong khoảng thời gian này vì Lục Lê phổ cập tri thức tình thế bây giờ, muốn hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Toàn bộ hành trình vẻ mặt Lục Lê đều lạnh lùng.
Lục Lê khinh nhu được đặt xuống ghế, hắn phẫn nộ kích động đánh một cú lên bàn, hô thuộc hạ cùng thập nhị ảnh vệ muốn bọn họ đi ra.
Thanh Linh nhìn hắn dáng vẻ giống như điên dại, cũng không đánh gãy lời hắn.
Mãi đến tận Lục Lê lạnh nhạt xuất hiện biểu hiện nứt toác, Thanh Linh mới nhẹ nhàng đi lên trước, như uy hiếp nói: “Ta đã nói qua, Trầm Đình Quân, ta cướp đi của ngươi tất cả.”
“Mặc kệ là ma giáo chi chủ, thập nhị ảnh vệ, Thập Lục Dạ, hay là người thứ nhất trong bảng xếp hạng võ công… Hiện tại hoặc tương lai đều sẽ thuộc về ta.”
“Kể cả ngươi.”
Lục Lê nghe cậu nói không biết xấu hổ như vậy, thật muốn phun nước bọt vào mặt cậu.
Lục Lê thực sự không nhịn được hỏi hệ thống: “Nó làm sao có năng lực lớn như vậy? Làm sao tao lại không biết? Mẹ mày có phải cho nó phần mềm hack đúng không?”
Hệ thống nói: “Không có, hệ thống không thể xen vào chỉ trừ chủ nhân.”
Lục Lê nói: “Biến mẹ mày đi.”
Hệ thống bị hắn mắng không lên tiếng nữa.
Thanh Linh còn muốn nói gì đó, lúc này tiếng gõ cửa lại nhẹ nhàng vang lên, cậu thu lại khóe miệng mỉm cười, thanh âm lạnh nhạt nói: “Tiến vào.”
Nữ nhân đẩy cửa mang theo hắc sa đấu bồng tiến vào, nàng hiển nhiên không nghĩ tới Lục Lê lại ở chỗ này, thân hình có chút chấn động.
Lục Lê nhận ra nàng là ai.
Thanh Linh nhìn trên mặt nam nhân mang theo chút ngạc nhiên nghi ngờ, đối với Tam Nương nói: “Tam Di.”
… Tam Di?
Nghe được danh xưng này Lục Lê ngẩn người ra, lập tức trong đầu xuất hiện một suy đoán lớn mật, khiến hắn không khỏi trợn to hai mắt.
Tam Nương đúng mực nói: “Giáo chủ, sau ba ngày chính là lúc lưu danh, thiệp mời đã được phát.”
Thanh Linh phất tay nói: “Làm phiền Tam Di.”
Tam Nương không nói gì nữa, bên trong hắc sa tựa hồ có hơi vặn vẹo, nàng nhìn chằm chằm phương hướng Lục Lê vẫn đang nhìn.
Lục Lê cảm nhận được ánh mắt nàng bất thiện.
Thanh Linh nói: “Còn có chuyện gì?”
Tam Nương lúc này mới nhàn nhạt thu tầm mắt lại, nói câu “Vô sự”, liền xoay người ra tẩm điện.
Thanh Linh nhìn thấy ánh mắt Lục Lê vẫn dừng lại nơi phiến cửa đóng lại kia, hơi bất mãn muốn hắn quay đầu, nói rằng: “Cha bồi Linh Nhi đi lưu danh.”
Lưu danh kỳ thực chính là mỗi một môn phái mỗi năm một lần mở ra đại hội luận bàn võ nghệ, Trầm Đình Quân mỗi năm đều sẽ đi bộc lộ tài năng, luôn luôn duy trì đứng đầu bảng xếp hạng võ công vị trí thứ nhất.
Lúc này hắn võ công mất hết Thanh Linh lại muốn hắn đi lưu danh, nói rõ là muốn mượn cớ nhục nhã hắn.
Nhìn thấy trên mặt nam nhân hiện lên phẫn nộ, Thanh Linh nói: “Cha không muốn đi?”
Lục Lê giận dữ nói: “Đương nhiên không muốn.”
Thanh Linh làm bộ chần chờ chốc lát, còn nói: “Tần cô cô đến lúc đó cũng sẽ đến.” Cậu nói bổ sung, “Cùng phu quân nàng.”
Tần cô cô trong miệng cậu nói chính là Tần Thủy Nguyệt, phúc lớn mạng lớn, đại cô nương từ Thập Lục Dạ trốn về Nam Đô.
Lục Lê không biết Thanh Linh đột nhiên nhắc tới Tần Thủy Nguyệt là có ý gì, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bất động, thờ ơ.
Thanh Linh quan sát kỹ vẻ mặt hắn hờ hững một hồi, bỗng nhiên câu môi nở nụ cười: “Con còn tưởng rằng cha đối với Tần cô cô là tình yêu nam nữ… Lần này xem ra là Linh Nhi nghĩ sai rồi.”
Lục Lê nghe vậy lại bắt đầu lý sự, đừng tưởng rằng hắn không nghe ra trong lời nói Thanh Linh tràn ngập niềm sung sướng.
Cậu rõ ràng là đang cao hứng chính hắn không để ý đến Tần Thủy Nguyệt, mà muốn cùng cậu đi lưu danh.
Lục Lê cảm thấy tiểu tử này tiện.
Lục Lê nhịn không được hỏi: “Tam Nương vì sao thành Tam Di của ngươi?”
Vốn tưởng rằng Thanh Linh sẽ suy tính một chút rồi mới trả lời, cũng không nghĩ đến cậu sẽ trả lời không chút do dự, “Đã sớm dự liệu được cha sẽ hỏi như vậy, Tam Di là chị em ruột của mẫu thân con.”
Nhìn thấy biểu hiện Lục Lê ngạc nhiên đến không dám tin tưởng, Thanh Linh lạnh nhạt nói: “Kỳ thực ta từ rất sớm liền biết, ngươi là kẻ thù của ta.”
Rất sớm, rất sớm… Lẽ nào là từ nhỏ đã biết? Vì lẽ đó trong bóng tối ngủ đông, liền vì thời khắc này mà lật đổ hắn?
Tuy trong lòng quá mức khiếp sợ, nhưng Lục Lê vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, trên mặt của hắn lộ ra biểu tình tức giận vì bị lừa gạt, cuối cùng ngưng tụ lại thành một nụ cười lạnh: “Đã như thế, muốn chém muốn giết ngươi muốn làm gì cũng được.”
Thanh Linh lẳng lặng nhìn hắn, nhìn Lục Lê cả người đều sợ hãi.
Thanh niên mặt không hề cảm xúc nhìn hắn một lát, sau đó nâng lên một nụ cười tàn nhẫn, cậu nói: “Trầm Đình Quân, ta không giết ngươi. Ta muốn mạnh mẽ dằn vặt ngươi, dạy dỗ ngươi, khiến ngươi không thể rời bỏ ta.”
Lục Lê sởn cả tóc gáy nhìn cậu, vẫn mạnh miệng nói: “Đáng lẽ bản tọa phải đem ngươi đá tới Câu Lan Viện, mà không phải nhất thời nhẹ dạ, đưa ngươi mang về Thập Lục Dạ.”
Thanh Linh không cười, tầm mắt cậu nguy hiểm đảo qua người Lục Lê, bờ môi đẹp đẽ phun ra một câu hỏi: “Câu Lan Viện?”
Đón lấy câu hỏi, cậu giống như hiểu rõ liền gật đầu: “Con phải hướng đến Câu Lan Viện thỉnh giáo một chút, hỏi bọn họ làm sao đem người ngông nghênh như cha, dạy dỗ thành kỹ nữ cả ngày chỉ biết đến cầu hoan.”
Nhìn vẻ mặt cậu lúc đó, Lục Lê chỉ muốn tát cậu một bạt tai.
Thanh Linh nhấc tay lên sờ xoạng đỉnh đầu Lục Lê, giống như khi cậu còn bé nam nhân thường xoa cậu như thế, một hồi rồi lại một hồi, khinh nhu chạm tới.
Lục Lê buồn bực lắc lắc đầu.
Thanh Linh thu tay về, thân mật nắm lên bờ vai của hắn hỏi: “Cha có đói bụng không?”
Nghe cậu vừa nói xong, lúc này Lục Lê mới nhận ra được mình quả thật là rất đói, đặc biệt đói bụng, phi thường đói bụng.
Coi như hiện tại xuất hiện ở trước mặt hắn chính là cơm nước ở thế giới này, Lục Lê dám khẳng định chính mình cũng có thể tiêu diệt sạch hết.
Thanh Linh muốn biết hắn đang suy nghĩ gì, nói tiếp: “Con vì cha chuẩn bị chút cơm nước, đặt ở bên ngoài phòng.”
Lục Lê sợ bị hố, liền liếc mắt nhìn cậu không nhúc nhích.
Thanh Linh bỡn cợt nói: “Cha đói bụng đến nỗi không nhúc nhích được? Có cần Linh Nhi ôm cha ra ngoài không?”
Cậu giống như nhớ lại quãng thời gian xa xưa, nói: “Còn nhớ cha từng ôm con lúc nhỏ, dùng khinh công bay lên trên nóc nhà hóng gió ngắm trăng, lúc đó Linh Nhi liền cảm thấy chỉ cần cùng cha ở bên nhau, mọi thứ khác đều không quan trọng.”
Lục Lê không muốn nghe cậu nói những lời này, lập tức đứng lên, nhẫn nhịn hạ thân đau đớn bước nhanh ra phía ngoài phòng mà đi.
Thanh Linh quả nhiên làm một bàn toàn món ăn, không chỉ đẹp đẽ, ăn lại càng ngon.
Lục Lê khởi đầu còn có chút do dự, sợ tiểu tử này lại đặt bẫy hắn, trước tiên Thanh Linh nếm lên một chiếc đũa, hắn mới vội vã không nhịn nổi bưng bát lên liền ăn.
Lục Lê ngồi ở chính giữa nghỉ ngơi nhìn ngoài cửa sổ một chút, mới phát hiện hiện tại không phải ban ngày, mà là đêm khuya.