Bị hãm hại nhiều lần như vậy, tính cảnh giác của Lục Lê càng ngày càng tăng lên.
Lục Lê đem áo khoác đặt ở trên ghế sô pha, nới lỏng cổ áo ra, tự mình đi tới phòng bếp, chuẩn bị rót ly nước để uống.
Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên anh nghe được một tiếng khẽ khàng vang lên.
Thần kinh Lục Lê căng thẳng phản xạ tính mở miệng: “Nam Thù?”
Anh quay đầu lại, nhưng không thấy bóng người.
Lục Lê hai ba ngụm liền đem nước sôi uống hết, anh đặt ly thủy tinh xuống, chuẩn bị đi đến phòng ngủ nhìn, xem thử Nam Thù đã đi ngủ chưa?
Anh đi tới trước cửa phòng ngủ, vặn ra tay cầm mở cửa, phát sinh một tiếng cót két trầm đục.
Trong phòng ngủ không có mở đèn, chỉ có ánh đèn bên ngoài, Lục Lê không thấy rõ trên giường chỉ có chăn, hay là có người nằm phía trên.
Anh buông tay cầm ra, tiến lên một bước vào phòng.
Lục Lê lại nghe được tiếng vang khẽ khàng kia, như là đế giày ma sát xuống sàn nhà bằng gỗ, tuy không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh dị thường này lại đặc biệt nghe rõ ràng.
Một chiếc khăn mặt chứa thuốc mê che lại mũi miệng anh, Lục Lê theo bản năng phản kháng giãy dụa mãnh liệt, lại bị cánh tay mạnh mẽ siết lại, móng tay anh cào lên tay của đối phương, dưới tác dụng của thuốc, lực đạo anh càng ngày càng nhỏ, ý thức cũng càng ngày càng mê muội.
Trước mắt Lục Lê như hơi nước bốc lên mặt kính, trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Nhưng anh rõ ràng nghe được, bên tai là âm thanh thanh niên quen thuộc tiếng nói nhẹ nhàng: “Đêm khuya uống rượu lái xe, đến cùng là ai sẽ bị phạt đây? Hở?”
Lục Lê cắn vào đầu lưỡi, muốn chính mình tỉnh táo lại, anh lắc đầu loạn xạ, trong miệng ngoại trừ tiếng thở dốc gấp gáp không phát ra được tiếng nói nào.
Ngón tay Nam Thù vuốt nhẹ qua gò má anh, chạm đến hầu kết, mãi cho đến tận dấu son in lại trên cổ áo sơ mi, nhìn đến dấu vết đó trong lòng buồn bực nhíu mày, thô bạo xé áo sơ mi chướng mắt kia, cái áo đáng thương không chịu nổi sức mạnh liền xé rách tả tơi.
Mùi nước hoa quẩn quanh không thuộc về nam nhân khiến cậu càng thêm buồn bực.
Nam Thù khẽ thở dài: “Anh thật dơ bẩn.”
Lục Lê dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể lung lay như muốn ngã xuống đất, anh kéo ống quần Nam Thù, trong miệng phun ra lời nói đứt quãng: “Không… không phải…”
Tôi không có, rõ ràng tôi chưa hề làm gì cả.
Mặt Nam Thù không cảm xúc bỗng nhiên vung lên vệt cười yếu ớt, tay cậu đặt trên đầu nam nhân vuốt ve khinh nhu, nói rằng: “Không sao, tôi sẽ đem anh tắm rửa sạch sẽ, từ trong ra ngoài.”
Cậu dễ như trở bàn tay đem nam nhân còn nằm trên mặt đất ôm eo bế lên, động tác ôm đến khinh nhu nhìn không hợp mắt, đi vào trong phòng tắm, liền hung hăng vứt Lục Lê xuống sàn nhà —— cũng hoàn toàn biểu lộ ra trong lòng cậu tức giận đến như thế nào.
Lục Lê đau đến mức ngũ tạng lục phủ nứt toác muốn vỡ ra ngoài, nhưng anh vẫn bướng bỉnh nắm lấy chân Nam Thù, nói với cậu “Tôi không có”.
Nam Thù tóm chặt lấy tóc Lục Lê, nâng mặt lên nắm lấy cằm anh, nói rằng: “Sợ hãi sao? Xin tha sao? Hóa ra anh không phải như những gì tôi nghĩ.” Cậu cười khẽ một tiếng, còn nói, “Thế nhưng mà, tôi hiện tại lại thích anh như bây giờ hơn.”
Cậu nói chính là thích.
Không mang theo sắc thái tình cảm nào khi nói ra câu này.
Đáy lòng Lục Lê lạnh buốt cả người.
Nước lạnh từ vòi hoa sen không chút lưu tình phun lên trên thân thể anh trần trụi, Lục Lê lạnh đến nỗi run lên một cái, nhưng chỉ có thể chật vật duỗi tay ra ngăn trở dòng nước.
Thắt lưng được cởi bỏ, quần tây màu đen cũng bị cởi xuống, toàn thân Lục Lê vô lực dựa vào bồn tắm lớn, nhận lấy từng dòng nước lạnh cọ rửa.
Nam Thù đưa vòi hoa sen dời đi, một tay ôm lấy nam nhân toàn thân run rẩy, phá lệ nhẹ nhàng đem anh ôm lên.
Tiếp xúc được da dẻ Nam Thù ấm áp, Lục Lê vội vàng ôm chặt lấy cậu, kề sát trên người cậu, môi run rẩy, nhưng một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.
Động tác theo bản năng không thể nghi ngờ đi lấy lòng Nam Thù, thanh niên tóc đen gỡ xuống kính mắt, tiện tay ném qua một bên, tiếp đó đem nam nhân toàn thân chỉ còn lại quần lót ôm lên bồn rửa tay.
Cho đến lúc này Lục Lê mới ý thức được, Nam Thù nói rửa sạch sẽ, là thật sự hoàn toàn rửa sạch sẽ.
Mặc kệ là bên ngoài, hay là bên trong, đều bị rửa sạch sành sanh.
Toàn thân đều không còn một tia sức lực nào cả, hoàn toàn không thể phản kháng.
Ngón tay hơi lạnh đâm vào bên trong vách, địa phương chưa bao giờ khai thác qua bị dị vật xâm lấn, bên trong vòi hoa sen nước lạnh không chút lưu tình ở trên người anh cọ rửa.
Toàn thân Lục Lê run rẩy không ngừng, anh muốn dùng lời nói cầu xin, động tác muốn quy hàng, nhưng đều bị thuốc mê liều cao cướp đoạt lý trí không cho anh một cơ hội nào.
Nhưng cố tình là, cố tình không cho phép anh ngất xỉu.
Tay chân như nhũn ra, ý thức mơ hồ, lại cố tình không cho anh ngất xỉu.
Nước lạnh bên trong vòi hoa sen chuyển thành nước nóng, đột nhiên nhiệt độ nước chuyển đổi khiến Lục Lê càng thêm run rẩy, anh há miệng lớn thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, nước mắt không khống chế được chảy xuống dưới.
Làn da bị xoa nắn đến ửng hồng, cũng không chịu nổi thêm một điểm kích thích nào nữa, bất luận cho dù chỉ là nhẹ nhàng sờ soạng cũng là một hình phạt nghiêm khắc tàn khốc nhất.
Không biết qua bao lâu, Nam Thù tiến sát vào cổ nam nhân ngửi một hơi, chỉ nghe được mùi sữa tắm thơm ngát, lúc này mới thỏa mãn dùng khăn tắm bao bọc lấy nam nhân, khinh nhu lau chùi bọt nước dính trên người anh.
Cùng với động tác nôn nóng thô bạo không giống như lúc trước, lần này cậu phi thường ôn nhu, giống như đang lau chùi món đồ trân quý dễ vỡ.
Lục Lê cho rằng màn tra tấn tàn nhẫn sẽ dừng lại, mờ mịt nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị ngủ thiếp đi.
Nhưng Nam Thù đem anh ôm lên, nhéo nhéo gò má Lục Lê, nói rằng: “Không được ngủ, bởi vì… Trừng phạt còn chưa kết thúc đâu.”
Lục Lê nhợt nhạt nhắm hai mắt lại, đem lời nói của cậu một chữ cũng không nghe vào tai.
… Trừng phạt?
Chẳng lẽ lại có thêm trừng phạt nào nữa?
Nam Thù tiến sát vào tai anh, âm thanh vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, nhưng lại khiến cho lông tơ Lục Lê dựng đứng hẳn lên, cậu nói: “Nói cho tôi biết, đêm nay ở cùng với ai? Hai người đã đi đâu? Làm cái gì?”
Lục Lê gian nan mở mắt ra, hai mắt như bị nhựa cao su dính lấy không thể mở ra, động tác đơn giản nhưng cũng không thể làm được, căn bản không còn khí lực dư thừa gì để mà đi giải thích.
Nam Thù lại ngắt lên mặt anh một hồi, khổ sở mở miệng nói: “Không nói sao? Vậy thì trừng phạt này không chỉ đơn giản đâu nha.”
Tuy trong lời nói ngữ khí cậu giống như trêu đùa, nhưng Lục Lê đối với cậu quen thuộc đến cực điểm nhận ra được bên trong là hàn ý sâu sắc.
Lục Lê suy yếu lắc đầu, nếu như có thể, anh rất muốn nghiến răng nghiến lợi nói mày cút đi, mẹ mày lẽ nào mày đã quên dùng thuốc mê đối phó với tao sao?
Nam Thù nhưng không thèm nghe anh nói, đem Lục Lê nhẹ nhàng ôm ngang lên, đá tung cửa rời đi phòng tắm.
Trong tiềm thức Lục Lê biết cậu mang chính mình đi đâu, ngón tay anh vô lực kéo lại cổ áo Nam Thù, nói: “Không, tôi không… Không có…”
Nhìn ra trên mặt anh có nét kinh hoảng, bước chân Nam Thù đi liên tục, chỉ nhẹ giọng động viên: “Đừng sợ, chúng ta đi đến chỗ mà anh thích nhất.”
Lục Lê nghe được tiếng cửa mở ra trầm đục.
Đây là căn phòng dưới đất.
Triệu Dư thích nhất là nơi này.
Nam Thù đem Lục Lê quăng xuống giường lớn màu đen làm bằng da, sắc mặt trầm xuống nói: “Tôi biết anh là hạng người gì, mặc kệ ngày hôm nay anh có cầu xin ra sao, tôi sẽ không dừng lại.”
“Không cho anh chút dạy dỗ, anh sẽ không nhớ thân phận của mình.
Ngón tay cậu mạnh mẽ ma sát lên gáy Lục Lê, mãi đến khi da dẻ nơi này ửng hồng lên như muốn rách mảng da đều không dừng lại.
Lục Lê thở hổn hển muốn né tránh, mười ngón tay anh bấu xuống dướp lớp da giường, nhưng bởi vì bên ngoài bóng loáng làm như thế nào cũng đều không bắt lấy được.
Hai tròng mắt Nam Thù tràn đầy sự ghen ghét đố kỵ, cậu cắn răng nói: “Tôi ghen tị, hâm mộ, lại không cam lòng. Rốt cuộc là ai được chạm vào anh, hôn anh, ở bên cạnh anh… Tôi muốn biết hết tất cả, tôi sẽ tìm cho ra được người đó.”
Sau đó ngay tại trước mặt anh, giết chết người đó.
Lục Lê sợ hãi nhìn Nam Thù.
Thế giới biến thái này càng ngày càng đáng sợ.
Nam Thù rốt cuộc cũng buông tha Lục Lê, cúi thân xuống, áp sát bên gáy anh hôn lên.
Lục Lê ngẩng đầu lên, hàm răng sắc bén Nam Thù cọ xát nơi cổ anh, khiến anh có cảm giác cậu sẽ đi đến động mạch cổ chính mình lập tức cắn xé nơi đó, hút cạn máu tươi của anh.
Linh cảm ảo giác này lập tức biến thành sự thật, Nam Thù đột nhiên buông anh ra, xoay người rời đi.
Lục Lê còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền thấy thanh niên tóc đen đã đi rồi trở lại, trên tay cậu còn cầm một sợi dây thừng nhỏ màu đen.
Ngón trỏ Nam Thù thon dài chống đỡ trên môi Lục Lê, để sát vào nói: “Đạo cụ bên trong phòng dưới đất có những thứ tôi chưa từng thấy, chỉ thấy được sợi dây này là hữu dụng nhất.” Cậu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bổ sung thêm một câu, “Chủ nhân, tôi nghĩ rằng anh sẽ thích nó cho xem.”
Thần linh ơi cái tên biến thái giả heo ăn thịt hổ này.
Thích cái đầu mày.
Tuy rằng Nam Thù nói chưa từng nhìn thấy, thế nhưng tốc độ buộc chặt nút thắt cùng thủ pháp thuần thục đến từng chi tiết, rõ ràng đã từng nghiên cứu qua.
Coi như hiện tại cho dù ý thức Lục Lê có thanh tỉnh như thế nào đi chăng nữa, khả năng cũng không tránh thoát được sợi dây thừng rắn chắc này.
Hai tay bị trói buộc lên đỉnh đầu, hai chân mở lớn không thể khép lại, tất cả mọi ánh sáng đều bị dây buộc mắt màu đen che lấy, trên người chỉ còn mặc cái quần lót duy nhất sớm đã ướt nhẹp vì ngâm nước, hết thảy khiến Lục Lê cảm thấy quá xấu hổ chỉ hận không thể sớm ngất xỉu đi.
Bị cưỡng chế cướp đoạt thị lực, các cảm quan khác liền trở nên mẫn cảm hơn.
Lục Lê nghe được tiếng bật lửa vang lên.
Anh còn nghe được tiếng Nam Thù tự nói lẩm bẩm: “Có khả năng sẽ rất đau đi, nhưng cũng có thể đem lại sự khoái cảm vui sướng. Thân thể chủ nhân dâm đãng như vậy, hẳn là khoái cảm sẽ chiếm nhiều hơn một chút. Nếu như có đau quá thì tạm thời nhịn một chút, rất nhanh liền ổn rồi.”
Cái gì chứ? Đau ư? Khoái cảm sao?
Lục Lê còn chưa kịp phân tích hàm nghĩa trong lời nói của cậu, trên người liền truyền đến từng trận đau nhói.
Từng giọt nến đỏ nóng bỏng nhỏ xuống trên người anh không có vật gì che đậy, từng giọt từng giọt, kiên định lại tàn khốc rơi vào trên da thịt trần trụi của anh. Mồ hôi lạnh trên trán Lục Lê chỉ một chốc liền chảy xuống, anh lung lay đầu, liều mạng muốn tránh khỏi, nhưng chỉ càng làm sợi dây thừng siết chặt lại hơn.
Đau đớn khiến sắc mặt anh nhăn nhó lên, Lục Lê thở dốc càng thêm nặng nề, động tác anh tránh né nhấc lên hứng thú từ Nam Thù, nến đỏ theo bắp đùi anh hướng về phía trước, mãi đến tận bộ phận được quần lót bao vây lấy.
Lục Lê từ trong kẽ răng bỏ ra vài chữ: “Không, không —— ”
Nước mắt như những hạt châu rơi xuống phía dưới.
Ngón tay Nam Thù gạt đi nước mắt trên khóe mắt anh, đem nước mắt dính trên đầu ngón trỏ thon dài đưa đến bên môi khẽ liếm, nói: “Nhiệt độ cây nến có hơi cao một chút, không cần phải lo lắng.”
(Hết chương 136)