Nhân ngư kề sát ở trên vách thủy tinh, nó lại cười lên, vừa quỷ quyệt lại yêu diễm, nói những điều Lục Lê nghe không hiểu. Ngữ điệu nó rất nhẹ hoãn, tiết tấu âm tiết phun ra không nhanh không chậm, cặp mắt giấu diếm tâm tình không tên nhìn chằm chằm Lục Lê, thật giống như có thật nhiều lời muốn truyền đạt cho hắn.
Lục Lê cảm thấy hành vi nhân ngư rất quỷ dị, liền cảnh giác lui về phía sau một bước.
Tầm mắt nhân ngư nhìn theo hắn, dính ở trên người Lục Lê, ánh mắt sáng quắc như muốn nhìn xuyên thấu qua hắn.
Ánh mắt kia thực sự quá mức sắc bén, Lục Lê nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ có thể vội vàng dời tầm mắt, không cùng nhân ngư ánh mắt giao lưu nữa.
Trong phòng thí nghiệm to lớn, chỉ có tiếng gào nhân ngư càng ngày càng thấp, nó như đang không ngừng hô hoán một ai đó, nhưng thủy chung không chiếm được đáp lại.
Cuối cùng, không nhận được câu đáp trả âm thanh nhân ngư dần dần nhỏ đi.
Nhân ngư vẫn cứ lẳng lặng nhìn Lục Lê, chỉ là tâm tình trong mắt nó không mãnh liệt tuôn trào, mà là bình tĩnh đến mức dị thường.
Mãi đến khi trong phòng thí nghiệm quay trở lại yên tĩnh hoàn toàn, bên cạnh Lục Lê vẫn là một mảnh yên tĩnh không hề có một tiếng động, tất cả mọi người đều nín thở, không dám phát ra âm thanh đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Nhân ngư cảm thấy vô vị liền vẩy vẩy đuôi, nó nhìn Lục Lê một chút, tiếp theo từ từ chậm rãi rời đi vách thủy tinh, lấy tốc độ nhàn nhã từ trước cho đến giờ bơi về phương hướng kia. Một lần nữa trở lại vị trí chính mình, ở trong góc tối mọi người không thấy được, ánh mắt không muốn nhìn thấy nhân loại chỉ hận không thể đem hắn cắn xé.
Đợi đến khi nhân ngư bơi đi, Hán Tư mới nhẹ nhàng ấn xuống nút tắt máy ghi âm, cẩn thận nói: “Thưa thầy…”
Lục Lê đánh gãy lời cậu muốn nói, nói rằng: “Đem máy ghi âm lưu vào trong vi tính, thử xem có thể căn cứ vào sóng âm phân tích văn tự nhân ngư.”
Hán Tư đáp một tiếng, liền không nói gì nữa.
Lục Lê thần sắc phức tạp đưa mắt nhìn đến phía trong thủy hang, ở trong phòng thí nghiệm khô khan đợi cả một ngày bọn học sinh rốt cục cũng nhìn thấy nhân ngư, những chờ đợi uể oải cũng tiêu tán theo, cả bọn đều nhỏ giọng nói nhỏ, dồn dập than thở cảm thấy tiếc vì chỉ nhìn thoáng qua.
Có học sinh hưng phấn đối với Lục Lê nói: “Thưa thầy, không nghĩ tới con nhân ngư này chỉ vì thấy được ngài mới chịu đồng ý xuất hiện ở trước mặt tụi em. Không biết vừa nãy nó cùng ngài nói cái gì?”
Lục Lê mím môi lắc lắc đầu, không trả lời được.
Hắn bỗng nhiên cảm giác được có chút đau đầu, liền vội vã bố trí bài tập cho mấy đứa học trò, để bọn họ ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tất cả thanh âm huyên náo không còn nữa, Lục Lê ngồi lặng lẽ trong phòng thí nghiệm một hồi, đợi đến khi cỗ đau đớn đột nhiên xuất hiện chậm rãi giảm xuống, mới từ trên ghế đứng lên.
Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn vào bên trong thủy hang.
Bởi vì con nhân ngư kia khi thấy những người khác liền lập tức rời đi, sau đó lại một lần nữa bơi trở về, còn sợ Lục Lê không nhìn thấy nó, nâng tay lên vẫy vẫy. Trong tay nó còn cầm lấy một con cá vùng vẫy trong vô vọng, quơ quơ như muốn khoe khoang trước mắt Lục Lê.
Lục Lê nhìn nó, vẻ mặt bất biến.
Nhân ngư độ cong bên môi từ từ lớn lên, Lục Lê quen thuộc cực kỳ nụ cười này của nó, mặc kệ ở thế giới nào, nếu như tên biến thái này lộ ra vẻ mặt như vậy, vậy thì có khả năng nó sắp sửa làm chuyện xấu.
Nhân ngư dùng ngón tay nắm con cá lên, một ngón tay khác duỗi ra móng tay sắc bén, Lục Lê có thể thấy rõ ràng, móng tay nó trong suốt đột nhiên xuyên qua bụng con cá kia, máu tươi cùng ruột gan trong khoảnh khắc liền tràn ra ngoài.
Lục Lê cho rằng hắn sẽ thấy nhân ngư nuốt sống con cá kia.
Thế nhưng không nghĩ tới, nhân ngư lại ghét bỏ đem con cá kia vứt đến một nơi khá xa.
Thấy được tính nó khá là trẻ con, Lục Lê muốn cạn lời.
Trong đầu Lục Lê lại bắt đầu đau đớn, hắn dùng tay vỗ lên huyệt thái dương, cầm lấy sổ tay, chuẩn bị tiếp tục đem nhân ngư ghi chép xuống.
Lục Lê giống như đang kêu chú chó con, hướng về nhân ngư ngoắc ngoắc ngón tay.
Nhân ngư bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ đang tìm tòi nghiên cứu động tác này của hắn chứa hàm ý gì, vừa giống như đang chần chờ liệu hắn có đáng tin hay không.
Cuối cùng nó vung vẩy vây đuôi màu bạc, bên trong nước vẽ ra một gợn sóng nhợt nhạt, hướng về phương hướng Lục Lê bơi tới.
Lục Lê có chút ngạc nhiên với nhân ngư ngoan ngoãn cùng nghe lời đến như vậy.
Nhân ngư đem hai bàn tay dấu ở phía sau, con ngươi buông xuống, lông mi màu đen thật dài ngoan ngoãn cụp xuống, tư thái như vậy khiến hắn cảm thấy nó rất ôn nhu lại nhỏ yếu.
Nếu như là những người khác nhìn thấy nó bộ dạng này, chỉ sợ sẽ không nhịn được móc tim gan phèo phổi hiến dâng cho nó.
Nhưng mặc dù nó ngoan đến thế Lục Lê cũng không dám thả xuống cảnh giác.
Lục Lê cẩn thận từng li từng tí một quan sát nhân ngư một hồi, mắt thấy nó không nghĩ ra chiêu trò gì, mới đứng thẳng lưng lên, nhấc bút lên vừa nhìn máy móc bên cạnh vừa ghi chép.
Lục Lê đem những điều cần hiểu rõ ghi chép vào sổ, sau đó đem tầm mắt một lần nữa phóng tới trên người nhân ngư, nhân ngư dung mạo trẻ đẹp cùng da thịt trắng nõn, thêm tóc đen dài tôn lên dáng hình, tăng thêm không ít mị lực.
Lục Lê lại không nghĩ ra thành ngữ nào để hình dung, nếu như chỉ rút gọn lời nói, vậy thì thật con mẹ nó nó quá đẹp đẽ đi.
Không trách trong thần thoại nói nhân ngư là vật chủng tà ác, xem ra người biên soạn đã sớm tiên đoán được điều này.
Nhân ngư ngoẹo cổ nhìn Lục Lê.
Lục Lê cảm thấy nhân loại mỗi lần phát hiện một vật chủng mới đều sẽ rất kinh ngạc, nhất là khi vật chủng đó lại là nhân ngư nhất định sẽ càng mới mẻ hơn.
Dù sao đối với nhân ngư mà nói, nhân loại cũng là vật chủng phi thường xa lạ.
Nguyên tác trong nội dung biên kịch Bùi Nhan bắt được con nhân ngư này, chưa từ bỏ ý định đi trinh sát phụ cận hải vực, muốn phát hiện càng nhiều nhân ngư.
Thế nhưng kết quả trinh sát khiến cho hắn rất thất vọng, bởi vì hắn tìm khắp tất cả địa điểm xuất hiện nhân ngư, nhưng đều không phát hiện ra con nào.
Sau đó, Bùi nhan liền đem chủ ý hướng đến trên người nhân ngư.
Vì muốn phát hiện càng nhiều, bắt giữ càng nhiều, thu được càng nhiều, Bùi Nhan rút khô huyết dịch nhân ngư đáng thương trói lên trên thuyền. Sau đó hắn còn phát hiện ra sóng âm kỳ diệu, cố ý nghiên cứu phát minh ra mũ giáp cho nhân ngư đội lên.
Cái mũ giáp chế từ kim loại kia có dòng điện lưu, thông qua điện lưu điều khiển sóng điện não.
Nhân ngư đáng thương bị dằn vặt đau đớn muốn sống không được muốn chết không xong.
Nhưng kết quả càng làm Bùi Nhan thất vọng, bởi vì nhân ngư kêu rên rỉ một ngày một đêm, toàn bộ người trên thuyền đều không chịu được âm thanh thê thảm kia, dồn dập vì nhân ngư mà buông lời cầu xin.
Bùi Nhan mới không cam lòng không tình nguyện đem nhân ngư một lần nữa thả lại trong bể chứa thủy tinh, thuyền cũng kết thúc rà soát vùng biển này, ngược lại hướng về trên đất liền xuất phát.
Dọc theo đường đi đến D thị, Bùi Nhan đối xử với nhân ngư quả thật không còn lời nào để miêu tả.
Lục Lê hồi tưởng lại nội dung hung tàn này, không nhịn được run lên lập cập, sâu trong cảm giác Bùi Nhan là một tên biến thái đến điên rồ.
Bất chợt, hắn nhìn nhân ngư trong ánh mắt dẫn theo một mạt đồng tình.
Lục Lê phát hiện mặc kệ ở thế giới nào, bên trong nguyên tác nội dung đều là tra công bắt nạt tiện thụ cực kỳ thê thảm. Lục Lê cũng không dám tưởng tượng, nếu như mình không đi tới thế giới này, có hay không thế giới kia vẫn dựa theo quỹ tích, sẽ còn tiếp tục nữa hay không.
Lại như hắn một khi thất bại sẽ mở ra luân hồi lần thứ hai, vô số thế giới biến thái khác có hay không cũng trải qua vô số lần luân hồi, trải qua vô số lần dằn vặt tương đồng.
Thấy Lục Lê vẻ mặt nghiêm túc, nhân ngư giơ bàn tay, muốn vuốt lên lông mày hắn nhíu chặt, nhưng động tác của nó bị ngăn trở bởi vách thủy tinh.
Lục Lê từ trong suy tư phục hồi tinh thần lại, vừa vặn nhìn qua nhân ngư vẻ mặt đột nhiên âm trầm xuống, sợ nhân ngư một khi không cao hứng liền đem thủy tinh phá vỡ, Lục Lê gõ gõ thủy tinh, vội vã dời đi sự chú ý của nó nói rằng: “Tên của ta là Bùi Nhan, còn cậu?”
Nhân ngư lại méo xệch đầu, vây đuôi nó tần suất lay động từ từ chậm xuống, thật giống như đang nghiêm túc suy tư ý tứ lời nói Lục Lê.
Lục Lê nói: “Bùi Nhan.”
Nhân ngư không nhúc nhích.
Lục Lê rất có kiên trì lặp lại tên của chính mình.
Từng lần từng lần một, không phiền chán chút nào, hi vọng nhân ngư nhớ kỹ tên của hắn.
Mãi đến tận nhân ngư thử nhúc nhích môi, muốn há miệng ra, Lục Lê mới ngừng lại.
Không nghĩ tới từ trong miệng nhân ngư phun ra một chuỗi bong bóng nước.
Lục Lê nhìn nó ngơ ngác, không kìm lòng được bật cười, nói rằng: “Thật là khờ.”
Nhân ngư kiêu căng nghiêng đầu qua một bên, không thèm nhìn Lục Lê.
Lục Lê đợi nửa ngày không thấy nhân ngư nhìn lại mình, liền hướng về nó ngoắc tay một cái nói, “Tức rồi hở? Ta không chọc cậu nữa, cậu tên gì?”
Trong nguyên tác tuy rằng nhân ngư là nhân vật chính, cũng là vật thí nghiệm chuyên môn của Bùi Nhan, nhưng từ đầu tới cuối đều không có một cái tên.
Bởi vì Bùi Nhan chỉ xem nó như một vật thí nghiệm, đợi đến khi đem nhân ngư chế tác thành tiêu bản, Bùi Nhan chỉ đặt một cái danh hiệu mỹ miều “Vật thí nghiệm hoàn mỹ”.
Lục Lê suy tư một hồi, nói rằng: “Cậu mới vừa lúc nãy nói chuyện thổi phù phù ra bọt bong bóng… Vậy thì gọi cậu là Tán Tỉnh đi? Thế nào?”
Nhân ngư quay đầu lại, nó nháy mắt nhìn về phía Lục Lê, hồ đồ kêu lên một tiếng vô tri.
Lục Lê không biết tên biến thái này là giả ngu hay ngốc thật sự, tự ý vì nó quyết định nói: “Ok gọi là Tán Tỉnh đi, kỳ thực cái tên này dễ nghe mà.”
Nhân ngư lỗ tai màu bạc giật giật, vảy mắt nó sáng chói không giống nhau, mắt nó sắc bén cực kỳ thâm trầm, Lục Lê cùng nó đứng đối diện, vẫn phải cẩn thận đề phòng không nên bị nó mê hoặc tâm trí.
Lục Lê đưa bút đặt ngay bìa ngoài sổ tay viết lên đại khái: Nhật ký chăn nuôi Tán Tỉnh.
Vốn bên trong đều là nội dung nghiên cứu, nhìn như vậy, còn tưởng rằng ghi chép chăn nuôi thiết thực.
Lục Lê lại bắt đầu dạy nhân ngư nói tên của chính mình.
Nhân ngư hiển nhiên rất không tình nguyện, vây đuôi lắc lư trái phải uể oải buông xuống, tuy rằng nó cùng Lục Lê khoảng cách rất gần, nhưng lại không muốn phản ứng, nam nhân ngu xuẩn kia một lòng đem tên thật của mình truyền vào cho nó.
Lục Lê hứng thú càng ngày càng cao, hắn cười nói: “Tán Tỉnh, cậu có nghe hiểu lời ta nói không?”
Nhân ngư ngày hôm nay tự mình tự chơi đi bắt cá tôm ăn, không thèm phản ứng Lục Lê.
Lục Lê kiên trì không ngừng hỏi: “Tán Tỉnh, cậu có nghe hiểu lời ta nói không?”
Nhân ngư tựa lưng vào thành thủy tinh, chỉ để Lục Lê nhìn thấy bóng lưng đẹp đẽ, cột sống như ngọc hướng xuống dưới, khoảng cách gần còn nhìn thấy bao trùm một tầng lụa mỏng giống như vây đuôi.
Như tự dẫn theo BUFF đặc hiệu, trong phòng thí nghiệm ánh đèn luôn luôn sáng sủa, nhưng Lục Lê vẫn có thể nhìn thấy mặt trên nhàn nhạt, như ánh trăng tỏa sáng lạnh lẽo.
Lục Lê không thể không cảm thán tạo hóa thật vĩ đại, dĩ nhiên lại có vật chủng nhân ngư hoàn mỹ đến thế này.
Không nghe được âm thanh Lục Lê ồn ào, nhân ngư nghiêng thân qua, ánh mắt xéo xắt nhìn Lục Lê một hồi, tiếp đó hai tay ôm ngực, làm ra tư thái một bộ ta đây rất cao lãnh.
Lục Lê nhíu mày, cường điệu gọi tên mới của nó: “Tán Tỉnh, Tán Tỉnh, Tán Tỉnh… Thẹn thùng rồi?”
Nhân ngư tiến sát vào Lục Lê, nó bơi tới đứng xấp xỉ vị trí Lục Lê, cùng nam nhân mặt đối mặt.
Nó đặt tay lên trên vách thủy tinh, rất muốn dùng tay chạm vào gò má Lục Lê, nhưng cuối cùng không làm được.
Tiếng nói nhân ngư ma mị vang lên bên tai Lục Lê: “——”
Nó nói một câu rất dài, thế nhưng Lục Lê một câu đều nghe không hiểu.
Chỉ là phần kết ở câu cuối cùng, tốc độ nói có nhanh hơn một chút.
Nhân ngư nói: “Bùi —— Nhan ——”
Lục Lê nghe được trong nháy mắt sửng sốt lên, nhân ngư tự mình điều chỉnh âm điệu, ý đồ gọi tên Lục Lê cho gần chính xác hơn.
Giống như khi nãy Lục Lê vẫn lặp lại danh tự “Bùi Nhan”, nhân ngư từng lần từng lần một hô tên tương đồng