Cuối cùng chuyên mục "nghỉ hè đi đâu chơi" của Chu Tú Mẫn vẫn vỡ kế hoạch: Chu Sa và giáo sư Liêu đi Thượng Hải công tác, những một tuần, sau đó lại đi Bắc Kinh, bao giờ về còn chưa định. Một người bạn sưu tập đồ cổ của cô Trịnh sưu tập được một lượng lớn mảnh gốm thời Đường, Chu Tú Mẫn và đàn anh nghiên cứu sinh của phòng thí nghiệm đương nhiên bị cử đi lao động cực khổ, còn được gọi mĩ miều là "thực tiễn xuất kiến thức". Chu Tú Mẫn tay phải mang găng tay trắng, tay trái cầm một quyển vở vẽ, ngồi trên chiếc ghế dài vẽ suốt một buổi sáng, tay cứng tới nỗi không nâng lên được, còn lưng à, vừa đau vừa mỏi, lúc đầu còn không đứng thẳng được, qua mấy ngày, lưng như sắp gãy đôi. Đó cũng chưa tính là gì, cô Trịnh còn yêu cầu bọn họ căn cứ theo hình dạng của mảnh vỡ để tạo ra mười tác phẩm mô phỏng, không được làm bậy, ít nhất phải có mấy phần giống, cô Trịnh quay về sẽ kiểm tra. Thiếu chút nữa khiến Chu Tú Mẫn và vị đàn anh kia phát điên, khảo cổ còn phải có kiến thức của chuyên gia phục dựng đồ cổ, mẹ nó, quá khổ đi mất. May mà là nghỉ hè, nếu không chỉ việc cướp chỗ của sinh viên khoa Mỹ thuật thôi cũng đủ để bọn họ không chịu nổi. Khoảng thời gian đó, Chu Tú Mẫn giống như con dao đã được mài sắc, toàn thân toả ra sát khí, nếu có sinh viên Mỹ thuật nào đó to gan nhắc nhở cô ấy đến thời gian hẹn rồi thì xác định sẽ bị Chu Tú Mẫn dùng ánh mặt đầy sát khí băm vằm người kia thành từng mảnh. Sau đó người ta cũng sợ Chu Tú Mẫn, nguyện đến một phòng nhỏ khác chen chúc cũng không dám làm phiền cô ấy, vậy là căn phòng làm gốm lớn bỗng nhiên trở thành phòng chuyên dụng cho Chu Tú Mẫn và đàn anh nghiên cứu sinh. Có bạn học không chịu, đi lí luận với giáo viên phụ trách, giáo viên quanh co: Khà khà. Khà xong tiếp tục không quản... không quản nổi, tình tính học trò của cô Trịnh ngang ngược y như cô Trịnh, quản thế nào đây? Sau này có lẽ cô Trịnh sẽ đảm đương chức vụ hiệu phó, vị giáo viên này không dám đắc tội với người ta.
Cho nên Chu Tú Mẫn hoành hành ở khoa Mỹ thuật khiến người trong khoa tức giận mà không dám nói, nhưng vị đàn anh nghiên cứu sinh kia cảm nhận sâu sắc cảm giác "theo đàn em có thịt ăn". Khoảng thời gian đó, bàn tay Chu Tú Mẫn đầy bùn đất, bùn đọng lại trong móng tay có rửa thế nào cũng không hết. Chu Tú Mẫn dành ra chút thời gian về nhà một chuyến, dùng tư thế ngồi như dân anh chị rồi ăn uống như thú hoang khiến mẹ Chu hoảng hốt, nói với anh trai Chu Tú Mẫn, sao Tú Mẫn lại trở nên thô lỗ như thế? Chu Tú Mẫn âm thầm rơi lệ, khóc lóc với Chu Sa: Thời gian ngủ còn chẳng có, nào có tâm tư quan tâm đến tư thế ăn uống?
Đáng hận nhất chính là, sau tất cả những đau khổ của Chu Tú Mẫn, cô Trịnh lại nhàn nhã, thong dong, bình tĩnh dẫn cô dâu nuôi từ bé – Chu Tú Mẫn nhận định Oa Oa như thế – về nhà thăm thân thích, rồi đi nghỉ dưỡng, thật khiến răng lợi người ta ngứa ngáy. Căn phòng làm gốm lớn "chuyên dụng" của bọn họ bày một tượng người đất, Chu Tú Mẫn và đàn anh nghiên cứu sinh tưởng tượng nó thành cô Trịnh, mỗi khi oán hận sẽ đi tới chọc mấy cái, dùng dao mỹ thuật đâm hai nhát, phát tiết thù hận xong lại tiếp tục ha ha làm việc.
Chu Tú Mẫn cũng chưa tính là cực khổ, cực khổ nhất chính là đàn anh nghiên cứu sinh, bạn gái của hắn vì hắn không có thời gian ở cạnh, cô nàng đá hắn luôn rồi. Nội tâm Chu Tú Mẫn bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ: May mà mình không học Tài chính, may mà mình học Khảo cổ, nếu không mỗi người một ngả, mình cũng đá Chu Sa rồi.
Chu Sa cùng giáo sư Liêu tham dự hội thảo khai quật mộ Tần Vương, gửi báo cáo lên trên, bên trên rất coi trọng, lập tức cử đoàn đội chuyên gia đi khảo sát, kết quả chứng thực có chuyện này, theo đó, công việc khai quật cũng đã được định ra thời gian. Giáo sư Liêu đương nhiên cũng muốn học trò cưng của bản thân tham gia, nhưng Chu Sa còn nghi vấn đối với công việc khai quật – bố cô từng vào ngôi mộ đó, biết được bên trong nguy hiểm và hùng vĩ không biết gấp bao nhiêu lần so với những ngôi mộ từng được nghi là mộ Tần Vương trước đây – bây giờ trình độ khoa học tiến bộ nhưng có thể khai quật được hay không vẫn còn là câu hỏi. Nhưng bên trên đã quyết định chuyện này, Chu Sa chỉ là một nhân vật nhỏ bé đương nhiên không có quyền lên tiếng. Hơn nữa, mộ Tần Vương thực sự đã bị bọn trộm mộ phát hiện, đương nhiên nếu để ngôi mộ chìm trong lòng đất quá lâu cũng sẽ rất nguy hiểm. Chu Sa có chút do dự với đề nghị của giáo sư, mộ Tần Vương với cô mà nói đã không còn là cơ hội, cô muốn chuyên tâm dồn tinh thần vào học kiến thức, cô muốn tập trung tinh thần nghiên cứu văn tự và truyện kí của "bộ lạc Giả Giám", Chu Sa cũng muốn biết "vùng đất vi diệu" nằm ở đâu. Cô bàn bạc với Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn nói: Cậu muốn làm gì thì làm cái đấy, nghe theo con tim mách bảo. Giáo sư Liêu muốn tìm người làm công việc ghi chép, cậu bảo thầy tìm mình, mình làm cho thầy.
Chu Sa lại hỏi ý kiến của giáo sư Trịnh, giáo sư Trịnh cũng coi như là một nửa giáo viên hướng dẫn của cô, cô Trịnh nói: Không sai, em cũng quen thuộc với quá trình khai quật rồi, mộ em cũng vào rồi, hiện tại mộ Tần Vương quả thực không còn là cơ hội với em nữa. Mộ Tần Vương cũng không dễ khai quật như thế, có lẽ trong một hai năm đầu cũng không có kết quả gì, như vậy đi, đợi khi khai quật đến giai đoạn quan trọng, em bảo ông già Liêu kia cho em tham gia, như vậy lợi cả đôi đường.
Chu Tú Mẫn rất bội phục giáo sư của mình: Thật gian xảo. Vừa có thể miễn được những công việc nhàm chán ban đầu, lại có thể nhìn được những đồ quý trong mộ Tần Vương, thật là một mũi tên trúng hai đích, từ đó cũng không xiên tượng đất "cô Trịnh" nữa, cũng không để đàn anh xiên nữa, lí do là: Cô Trịnh tốt với Chu Sa, mình cũng phải tốt với "cô Trịnh" một chút. Đàn anh nghiên cứu sinh nghe không hiểu đờ đẫn, cảm giác Chu Tú Mẫn điên rồi.
Chu Tú Mẫn biết, cũng chỉ có giáo sư Liêu đức cao vọng trọng mới có quyền lợi này, những người khác muốn cũng không được, cô ấy cũng thật lòng cảm kích cô Trịnh đã suy nghĩ thay Chu Sa, để Chu Sa có thể làm chuyện cậu ấy thích, có thể tranh thủ quệt thêm một nét bút vàng chói lọi trên lí lịch. Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao cô Trịnh lại tốt với Chu Sa hơn cả bản thân mình thế? Lẽ nào thật sự bản thân được "nhặt về"? Chết tiệt!
Một kì nghỉ hè khổ sở cứ thế qua đi. Chu Tú Mẫn hoàn thành công việc – tuy trước giờ cô Trịnh rất nghiêm khắc quá đáng, nhưng rất thưởng thức tài năng hội hoạ và nghệ thuật làm giả của Chu Tú Mẫn, hiếm thấy khen ngợi mấy câu, khiến công sức suốt một kì nghỉ hè của Chu Tú Mẫn cũng coi như không uổng phí – lại bắt đầu nhập học, cô ấy nghĩ rằng sau đây có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, kết quả không phải, lí do rất đơn giản: Giáo sư Liêu để Chu Sa thay ông ấy lên lớp giảng bài cho sinh viên năm hai. Lí do của ông thầy cũng rất hoang đường: Bạn học Tiểu Chu hoàn toàn có thể đảm đương được. Càng hoang đường hơn là, trường học lại đồng ý. Đồng ý rồi! Chu Tú Mẫn nghe xong mà lòng hoảng hốt, thật muốn hét lên hai câu: Đừng tuỳ hứng như thế được không?
Nhưng các giáo sư lúc nào cũng tuỳ hứng như thế, Chu Tú Mẫn oán thán với Chu Sa: Chúng ta chẳng có thời gian bên nhau, lúc đó chia tay thì làm sao? Đảm đương cái rắm, cậu cũng không nhận được lương của ông thầy, tại sao không thấy ông thầy trả lương cho cậu? Về cơ bản, giáo sư Liêu giống giáo sư Trịnh, đều là kẻ bóc lột theo chủ nghĩa tư bản.
Chu Sa cũng không nghe được những lời phỉ nhổ phía sau, chỉ mới nghe tới "chia tay" liền căng thẳng, "Tú Mẫn, cho dù không có thời gian bên nhau, cậu... cậu cũng đừng chia tay với mình được không... mình không muốn chia tay với cậu."
Chu Tú Mẫn tức chết mất, "Ai muốn chia tay với cậu, tai cậu nghe thấy toàn cái gì ấy? Cậu muốn chia tay, mình cũng không đồng ý. Cậu muốn chia tay, đưa mình một tỉ 'phí chia tay', cậu có không?"
Chu Sa lắc đầu. Chu Tú Mẫn nói thế là đúng rồi, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ đến, cậu cứ làm gì cậu thích đi, ngoan ngoan đợi mình kiếm tiền về cho cậu. Chu Sa liền hỏi: "Cổ phiếu của cậu lại tăng giá à?" Chu Tú Mẫn cười ha ha, cổ phiếu đó vốn đã định ném đi rồi, kết quả thời gian này bận quá, cũng quên mất, lúc nhớ ra cứ tưởng đã chết yểu rồi, kết quả nó lại giống như phát điên tăng giá từ 35 lên 42, kiếm được một món tiền kha khá, thật là "Tái Ông thất mã không biết là phúc hay hoạ."
Chu Tú Mẫn còn chưa cảm thán xong "bi kịch" với Chu Sa, có lẽ cô Trịnh thấy cô ấy "quá rảnh rỗi", liền vứt cô ấy đi làm hướng dẫn lớp cho lớp Lịch sử năm nhất.
Lớp Lịch sử, là lớp Lịch sử!
Chu Tú Mẫn nghiến răng: Em học Khảo cổ cơ mà?"
Cô Trịnh thản nhiên như thường: Khảo cổ và Lịch sử cùng một cội.
Chu Tú Mẫn phát điên: Em mới năm ba thôi. (Đại học Tây Hoa thường giữ lại sinh viên vừa tốt nghiệp làm hướng dẫn lớp cho tân sinh viên)
Cô Trịnh không quan tâm còn đả kích: Ừm, em có thể rèn luyện trước.
Chu Tú Mẫn điên rồi, cô ấy không phải đàn anh Giang, cô ấy cũng không muốn ở lại trường, luyện tập cái gì chứ? Hơn nữa, đi đông đi tây làm bảo mẫu cho người ta, cô ấy cũng không có hứng thú, còn không bằng ngồi vẽ mảnh gốm đau tay mỏi vai.
Nhưng cô Trịnh là người như thế nào, chính là ngang ngược nói một không nói hai, Chu Tú Mẫn không tình nguyện cũng không dám làm trái cô Trịnh, chỉ đành không cam tâm tình nguyện đi làm việc. Đám tân sinh viên lớp Lịch sử nhìn thấy đàn chị xinh đẹp như hoa, khàn giọng đùa bỡn, có mấy cậu nam sinh tự cho mình phong lưu ôm khát vọng mãnh liệt muốn ngắt đoá hoa này xuống, khiến Chu Tú Mẫn tức giận muốn rống lên:
Đi chết đi, ti tiện! Nhịn mấy ngày mới nhịn xuống được, một bụng tức giận sắp muốn bùng nổ.
Chu Tú Mẫn nói: Thật là hồng trần luyện tâm mà!
Sau đó thỉnh thoảng Chu Tú Mẫn còn giúp giáo sư Liêu một số công việc ghi chép các loại, cho nên... cô ấy cũng rất bận, so với Chu Sa cũng không rảnh rỗi hơn là bao. Chu Tú Mẫn cảm khái với Chu Sa: Thế giới học giả thật đáng sợ, quá trình trở thành học giả thật gian khổ. Vừa nói vừa làm bộ nhăn mày sầu khổ, khiến Chu Sa buồn cười chết mất.
Chu Tú Mẫn hỏi: "Cảm giác làm giáo viên thế nào?"
Chu Sa nghĩ nghĩ: "Cũng được, nhưng mình thích nghiên cứu đơn thuần hơn."
Chu Tú Mẫn cười nhìn cô, "Không được, cô giáo Chu, chỉ học lí thuyết mà không thực hành là không được đâu."
Chu Sa bị cười đến đỏ mặt, cũng phản bác, "Hướng dẫn Chu, trong lòng bảo học sinh đi chết đi cũng không tốt."
Chu Tú Mẫn:... Dù sao mình cũng chưa nói ra, cũng coi như là cho chúng mặt mũi rồi.
Chu Tú Mẫn lại cố ý hờ hững hỏi: "Cậu giảng bài cho bọn nhóc kia, có đứa nào nhìn trúng muốn theo đuổi cậu không?"
Chu Sa lúng túng: "Không biết!"
Chu Tú Mẫn yên tâm, "Tốt lắm, tiếp tục duy trì bộ dạng ngốc nghếch đó."
Thời gian này, người khiến người ta bất ngờ nhất chính là Oa Oa, cô ấy thuê một cửa hàng nhỏ trong khu nhà cô Trịnh, mở một tiệm châm cứu, chuyên châm cứu và ngâm thuốc. Từ tiệm châm cứu đến nhà cô Trịnh, đi đi về về không tới năm phút, vô cùng thuận tiện. Cô Trịnh tận dụng tài nguyên nhân lực: Béo làm giấy phép kinh doanh – bố Béo là quan lớn, một câu dặn dò cấp dưới, cục Công thương liền chủ động dâng giấy phép tới tận cửa, cũng không phải đi lại một chuyến. Rất hữu dụng! Giang Viễn Lâu tìm một người họ hàng làm xây dựng giúp Oa Oa sửa sang cửa hàng, thiết kế là do cô Trịnh bảo người làm giúp. Oa Oa? Oa Oa không cần làm gì hết, chỉ cần đợi cửa hàng mở cửa làm bác sĩ.
Oa Oa rất ngại ngùng khi làm phiền "ông Chu" và "ông Giang", lúc khai trương còn tặng hai người thẻ VIP, Giang Viễn Lâu ôm theo suy nghĩ "có thể giúp được cô Chương việc gì đều đáng giúp", thản nhiên nằm lên bàn châm cứu, thân thể được châm cứu vô cùng dễ chịu, sau đó quay về không tiếc lời khen ngợi với Béo, Béo cũng ngứa ngáy muốn đi thử, quả nhiên! Hai đàn anh cật lực giới thiệu, Chu Tú Mẫn cho rằng bọn họ là chân chó của cô Trịnh, khiến hai đàn anh oan uổng chết mất, Giang Viễn Lâu tức giận kéo Chu Tú Mẫn đến thử một lần, Chu Tú Mẫn quay về kéo Chu Sa đến.
Người trong khu nhà thấy một tiệm châm cứu nhỏ, lại có người trẻ thường xuyên tới lui – chủ yếu là khoảng thời gian này, cửa tiệm vẫn chưa làm xong biển hiệu, chưa quảng cáo tên tuổi, người đến đều là đám sinh viên được đàn anh (Giang Viễn Lâu và Béo) dụ dỗ, sau đó đám sinh viên lại rỉ tai nhau – âm thầm bàn tán xem bên trong liệu có phải buôn bán không lành mạnh, còn có người muốn báo cảnh sát. Sau đó người trong khu nhà hiếu kì không nhịn được nữa, có người đi thử, kết quả, tiếng thơm ngày càng truyền xa, làm ăn càng ngày càng tốt. Hiện tại nhóm Giang Viễn Lâu có đến, cũng không được hưởng thụ phục vụ tốt như những ngày trước nữa, phải chờ đợi.
Sau đó, ngay cả người "chậm chạp" như Chu Sa và Béo cũng cảm thấy cô Trịnh hình như có gì đó khác lạ, chỉ là khác chỗ nào thì không nói rõ được, chính là có cảm giác... ngọt ngào. Có một lần, ngay cả giáo sư Liêu thanh cao cũng không nhịn được nghi ngờ hỏi: "Tiểu Trịnh sao thế? Sao gió xuân đầy mặt thế nhỉ?"
Chu Tú Mẫn nói không biết. Trong lòng âm thầm nói: Yêu rồi chứ còn gì nữa!
Chu Tú Mẫn nói với Chu Sa: Tình yêu giống như con đom đóm, dù mắt có mù, có bị bịt lại, người khác cũng có thể nhìn thấy.
Huống hồ, cô Trịnh cũng không giấu giếm.
Danh Sách Chương: