Một cái tên
Chu Sa có chút sững sờ, chẳng qua bản thân tiện nên hỏi, vì nghĩ rằng một cái tên thôi cũng không thể không cho người khác biết, không ngờ người ta vừa mở miệng đã có ý "Tại sao tôi phải nói cho cô biết". Trong lòng có chút khó chịu, cô cúi đầu, miệng lắp bắp đáp lại: "Ừm... vậy... được thôi." Người kia như muốn trợn mắt, nghĩ không thông cái gọi là "được thôi". Phương Tranh vừa đuổi kịp, hỏi làm sao thế, Chu Sa lắc lắc đầu nói không sao, người kia hờ hững liếc qua Phương Tranh một cái liền quay người rời đi.
Người kia đi thêm mấy mươi mét rồi bước vào một trung tâm thương mại gần đó, mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp gọi cô ấy, "Sumi, nhanh lên, không phải bảo đến ngay sao? Sao lâu thế?"
Cô gái được gọi là Sumi bĩu bĩu môi, "Không có gì, vừa gặp chút chuyện tốn chút thời gian."
"Sao thế?" Cô gái mặc chiếc áo tím, cùng một chiếc váy xếp ly ngắn, quan tâm hỏi han.
Sumi lộ ra biểu tình lười nhác, "Không sao." Cô gái kia cũng biết Sumi lười giải thích liền không hỏi nữa, nói sang chuyện khác, "Không phải cậu bảo không tìm thấy quà sinh nhật à, mình tặng cậu món khác nhé. Tùy ý cậu chọn."
Sumi nói, "Không cần đâu. Tìm được rồi."
Cô nàng vẫn muốn hỏi, nhưng bị mấy cô gái đi đằng trước quay lại gọi, "Hai người đang thì thầm cái gì đấy, đi nhanh lên!"
Sumi nhanh bước tới, cô nàng váy ngắn chỉ đành theo sau. Cô nàng muốn nói chuyện với Sumi, nhưng Sumi lấy điện thoại ra, bộ dạng như muốn nói đừng có làm phiền tôi, chỉ đành rầu rĩ gia nhập câu chuyện về loạt túi mới ra của Chanel cùng mấy cô gái còn lại.
Sumi, tên tiếng Trung là Chu Tú Mẫn, Sumi là tên tiếng Anh do cô nàng váy ngắn đặt cho cô ấy. Trong nhóm bạn ăn chơi đàn đúm của Chu Tú Mẫn đang thịnh hành kiểu đặt tên tiếng Anh pha chút tiếng Nhật kì quái này, cái gì mà Asuka, cái gì mà Lyn, Kiki, lung tung hết cả, cô ấy cũng đành theo bọn họ, trừ cái đám hỗn độn này, Chu Tú Mẫn thật không muốn để người khác gọi mình là Sumi. Lướt Weibo, vừa lướt đến hình ảnh "Nữ anh hùng bắt cướp hộ giết lợn chuyên nghiệp" đang được chia sẻ điên cuồng trên mạng, tiêu đề đặt rất kì quái, vừa nhìn là biết đang làm màu, bây giờ ra ngoài ai còn tùy tiện mang theo dao giết lợn?
Rác rưởi!
Cô ấy chửi một câu, bây giờ người ta muốn nổi tiếng đến mức cái gì cũng làm được, thật ghê tởm. Chu Tú Mẫn lướt đến tin tiếp theo bỗng dừng lại, cảm giác có chút quen thuộc, bản thân không giải thích được sự quen thuộc này đến từ đâu, thế là lướt lại bức ảnh ban nãy rồi phóng to lên, nhìn kĩ một chút liền nhận ra vấn đề.
Giày quân đội.
Hộ giết lợn chuyên nghiệp trên bức ảnh đang đeo một đôi giày quân đội!
Chẳng trách lại quen mắt đến thế!
Ban nãy "hàng" vừa chặn bản thân lại không phải cũng đi một đôi giày quân đội sao? Lúc nhìn thấy suýt chút nữa Chu Tú Mẫn cười thành tiếng, cái xã hội bây giờ, không phải không có người đi giày quân đội, rất nhiều công nhân đi là đằng khác, nhưng, ở cái tuổi này, tuyệt đối không có. Hoặc chí ít "hàng" kia cũng... tuyệt đối là của hiếm. Cô ấy lại nhìn bức ảnh kia, bởi góc độ chụp nên nhìn không quá rõ, nhưng có thể nhìn được cánh tay trái, trắng bóc, dường như có thể phản chiếu ánh sáng. Loại da mỏng thịt mềm này có thể xứng với một thân ăn mặc rách nát con nhà nghèo túng kia cũng thật khiến người ta khó mà tin được. Quả nhiên, phía dưới cũng có rất nhiều bình luận nghi hoặc.
Chu Tú Mẫn đột nhiên nghĩ đến hai cánh tay xách túi to túi nhỏ của người vừa chặn bản thân lại kia, cũng là kiểu trắng xóa như tuyết, trắng đến phản chiếu ánh sáng, người trên Weibo nói đó là sinh viên khoa Khảo cổ đại học Tây Hoa.
Ban nãy người đó nói cái gì nhỉ? Xử lí mảnh gốm?
Chà chà, không phải là thật chứ?
Không biết vì cái gì, Chu Tú Mẫn đột nhiên có chút tin là thật.
Người kia vừa nhìn liền biết là một kẻ ngớ ngẩn, thật giống người có thể là người làm ra chuyện này.
Váy ngắn nhích đến, "Cậu đang xem gì thế?" Chu Tú Mẫn tắt màn hình di động rồi bỏ vào túi quần, không nói gì.
Phương Tranh và Chu Sa quay lại điểm tập trung, đợi khoảng mười phút mới thấy Giang Viễn Lâu và Béo đẩy xe chở hàng ra, mấy con người hợp sức xách đồ tới phía trước là có thể gọi xe đi về. Nhưng đợi rất lâu cũng không có xe. Khoảng thời gian 5 giờ rưỡi đến 7 giờ rưỡi ở thành phố này là giờ giao thông cao điểm, gọi được xe còn khó hơn lên trời, mà dù có gọi được, cũng chậm như sên, từng giây đồng hồ chạy đủ khiến đằng ấy khóc ra tiếng. Mấy người cắn cắn môi, đành dứt khoát quyết đi xe buýt về, kết quả vẫn còn may, vừa đến nửa đường ra trạm xe buýt liền gặp được giáo sư Trần khoa Lịch sử. Người ta tuy không đội trời chung với Chu Điều Hòa, nhưng dựa theo học thuật mà nói thì đây thuộc về vấn đề nguyên tắc, đối xử với sinh viên đầy nhân ái để cường điệu truyền thống của trường học. Những tiếng còi inh ỏi phía sau khiến mấy cô cậu sinh viên nhanh chóng lên xe, chuyến xe chở bọn họ trở về nơi đã ra đi, khiến bọn họ cảm động không dứt, luôn miệng nói, thầy Trần thật tốt, em yêu thầy! Về nhà an toàn!
Đám chim nhỏ chờ sâu nhìn thấy đồ ăn liền ngao ngao, nhao nhao về phía trước như hổ đói vồ mồi, cắn cắn nuốt nuốt rồi lại uống uống, một cậu sinh viên bỗng nói, mẹ kiếp, cái này là bản sao mấy người bán thịt được điều đến Nam Dương sửa đường sắt sao? Một cậu khác thâm trầm: Mày sai rồi, bán thịt lợn còn được mấy đồng! Chúng ta là Dương Bạch Lao*.
Giang Viễn Lâu lấy mấy viên đá nhỏ, ném vào họ rồi mắng, "Ăn đi mấy cha!"
Hai cậu đàn em ôm đầu khóc hu hu.
Cơm no rượu say, vài cô cậu sinh viên bị dằn vặt không thèm tiếp tục làm kiêu, vứt bỏ hình tượng trực tiếp nằm trên đất nghỉ ngơi như xác chết, lại bị Chu Điều Hòa đá đá, "Mau làm việc đi, làm việc đi!" Mấy cậu nam sinh nghịch ngợm, bèn kêu oa oa, "Ôi chao! Thái Quân, chúng thần sẽ làm việc chăm chỉ!", sau đó vờ vịt làm bộ cung kính, rồi hi hi ha ha chạy mất, khiến Chu Điều Hòa vừa tức vừa buồn cười, tay chống eo đuổi theo cho mấy cậu trai vài cái roi, bầu không khí thêm vài phần vui vẻ.
Giang Viễn Lâu bình luận: Ông thầy chơi cũng vui quá nhỉ!
Béo gật đầu: Từ lần mộ Thái Ất Công bị hủy hoại, ông thầy mình chưa cười đấy."
Nửa đầu năm, bọn họ phát hiện ra ngôi mộ được cho là mộ Thái Ất Công quyền cao chức trọng thời Đường, kết quả vừa đến, hủy rồi, tất cả đều bị phá hủy rồi, mấy tên trộm mộ trộm không sót một thứ gì, những thứ không trộm được thì liền dùng đầu dao gạch lên, mấy bức họa tường tinh xảo đều bị hủy hoại. Ông thầy vừa thấy, đau lòng đến ngất đi. Từ đó về sau không thấy ông thầy cười nữa, mãi đến hôm nay. Bọn họ đều vui mừng thay ông, đám "người mới" này quả nhiên có sức hấp dẫn.
Người dân gần đó nghe có nhóm sinh viên đang đào gốm, cơm nước xong liền tới xem náo nhiệt, phía bên ngoài công trường phải làm một hàng rào thép gai chặn đám người này, đến cả sạp bán xiên mực chiên cũng đến xem, mùi hương từ đó tỏa ra khắp nơi khiến đám sinh viên hoa mắt chóng mặt. Đến 9 giờ hơn, người tản hết, công trường mới yên tĩnh trở lại, mọi người vẫn tiếp tục công việc làm sạch đồ vật. Đến rạng sáng, cuối cùng cũng đào hết, thành quả là hơn ba mươi sọt đồ gốm đã được xe của trường chở về trước, sau đó mới đến chở người. Chu Điều Hòa tuyên bố ngày mai nghỉ ngơi nửa ngày, buổi sáng không cần huấn luyện quân sự, đám sinh viên ngao ngao kêu lên: Ít quá, ít nhất cũng một ngày chứ! Chu Điều Hòa uy hiếp, "Còn kêu nữa thì nửa ngày cũng không còn", mới khiến đám học trò không cam tâm tình nguyện im miệng. Sau đó phần lớn đám sinh viên không thèm ăn cơm trưa mà ngủ thẳng đến chiều. Chỉ có một người vẫn sinh hoạt bình thường...
Buổi sáng Giang Viễn Lâu dậy xếp hàng đi vệ sinh, đôi mắt mơ màng nhìn thấy bóng dáng Chu Sa từ ban công, cảm thán một câu: đúng là thân thể của trẻ em nông thôn rắn rỏi! Cảm thán xong liền đi vệ sinh rồi tiếp tục say sưa tiến vào giấc ngủ.
Chu Sa hỏi han đàn chị cùng phòng Lưu Di về quảng trường Bách Hoằng, Lưu Di rất nghi hoặc, quảng trường Bách Hoằng là nơi bán toàn đồ xa xỉ, nhìn dáng vẻ của Chu Sa không giống người có thể mua được đồ ở đó, hỏi cô đến đó làm gì, Chu Sa nói với cô nàng, đến đó để trả đồ cho người ta, Lưu Di hỏi ra mới biết là chuyện gì, trong lòng nghĩ, nhặt thì dùng đi, trả người ta làm gì, đúng là đồ ngốc. Cô nàng nói cũng muốn dạo phố mua ít quần áo, có thể đi cùng cô, lại ghét bỏ Chu Sa ăn mặc mất mặt, hỏi Chu Sa, em có bộ quần áo dễ nhìn chút không? Cô nàng bới bới mấy bộ quần áo đáng thương của Chu Sa, cuối cùng tuyệt vọng, em rốt cuộc là người thế giới nào xuyên qua đây thế, mẹ của tôi ơi. Sau đó ném một chiếc quần jean và áo sơ mi của bản thân cho Chu Sa, Chu Sa không tình nguyện, lúng ta lúng túng. Lưu Di cũng không quan tâm cô có thân thuộc hay không, cô nàng có cá tính mạnh lại nhìn thấy Chu Sa tính tình mềm yếu liền ép cô mặc chúng.
Chu Sa cũng không hiểu vì sao hỏi đường bỗng biến thành phải mặc quần áo của cô nàng, bối rối không biết làm thế nào với chiếc quần jean và chiếc áo sơ mi của Lưu Di. Chu Sai cảm thấy Lưu Di có phần quá đáng, cậu chê người ta mất mặt thì đi một mình đi, còn muốn ép buộc người ta mới cho ra ngoài. Chu Sai lườm mắt với Lưu Di, Lưu Di tức giận, "Cậu xem em ấy xinh thế, ăn mặc như này nhìn có vừa mắt không?" Chu Sai nghĩ trong lòng, nhìn không vừa mắt nhưng cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của người ta.
Lưu Di đẩy đẩy Chu Sa vào nhà tắm để thay đồ, Chu Sa biết người khác đều ghét cô quê mùa, cô cảm thấy chỉ cần đọc nhiều sách vở tài hoa tự nhiên sẽ lộ ra, nên trước nay không cảm thấy tự ti. Nhưng bản thân cũng biết đôi khi giọng điệu của người ta không tốt nhưng cũng không có ác ý, đành mặc bộ quần áo ấy lên người. Lưu Di vừa nhìn thấy Chu Sa ra ngoài liền vui vẻ, "Nhìn xem, tôi nói có sai đâu!" Chu Sai cũng cảm thấy rất đẹp mắt. Tuy nói người lớn lên xinh đẹp, mặc tấm vải rách cũng vẫn xinh đẹp, nhưng chung quy vẫn phải nhờ tới quần áo. Chỉ là một chiếc quần jean và áo sơ mi rất đỗi bình thường cũng đã có thể lộ ra bộ dạng xinh đẹp cùng khí chất thanh tú. Chu Sai gật đầu liên tục, "Đẹp lắm đẹp lắm!"
Lưu Di hài lòng sơ vin giúp cô, sau đó lại giúp cô thắt thêm một chiếc thắt lưng bản nhỏ, cảm giác như đang trang điểm cho hoa hậu thế giới vậy, không thể hài lòng hơn, nhưng vừa nhìn thấy đôi giày quân đội dưới chân Chu Sa liền lập tức vỡ vụn, chị gái của tôi ơi, chị xin em, em nên đi đôi dép của chị đi! Ngày hè nóng nực thế này, em mang đôi giày quân đội đó không sợ thối chân sao?
Chu Sai cảm thấy thời tiết rất đẹp, cũng muốn đi dạo phố, lại bị Lưu Di dụ dỗ một hồi, quyết định trốn tiết học buổi sáng, ba người xuất phát, một đường xinh đẹp, số người quay đầu nhiều gấp mấy lần bình thường. Lưu Di nói với Chu Sa, chẳng mấy nữa em liền bị mấy anh đẹp trai vây xung quanh thôi, phải trân trọng đó nha bạn học! Chu Sa không hiểu gì nhìn cô nàng, Lưu Di cười hô hô, nói, em khiến người ta yêu thích, sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi, nắm bắt cơ hội cho tốt. Chu Sa đỏ mặt, không nói câu nào. Lưu Di lại nói, "Cô em yêu dấu của tôi, lẽ nào trong nhà đã đính hôn cho em rồi chăng? Tôi nghe nói dưới quê các em đều như thế? Không phải thế chứ?" Chu Sa lắc lắc đầu, Lưu Di cười tới không ngừng nổi.
Đại học không yêu đương, ngày sau sẽ bi thương.
Chu Sai cười mắng cô nàng, Chu Sa vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ ngoan, cậu đừng dạy hư con bé!
Ba người lên xe, ngồi hàng sau cùng, Lưu Di hỏi Chu Sa: "Em thích kiểu người nào? Chị giới thiệu cho."
Chu Sa lắc đầu. "Chưa nghĩ đến ạ."
"Vậy trong đầu em nghĩ những gì thế? Bây giờ không nghĩ tới đàn ông, giày cao gót, túi xách, quần áo, đồ trang điểm, xinh đẹp, giảm cân, thì nghĩ gì chứ?"
Chu Sai cười mắng, cậu cho rằng ai cũng giống cậu à? Chu Sa bèn cười ngồi nghe bọn họ nói chuyện.
Chỉ một lát xe đã dừng ở nơi cần đến. Ba người xuống xe, trước tiên cùng Chu Sa tìm Trân Bảo Hiên. Trân Bảo Hiên là một cửa hàng buôn bán đồ cổ có tiếng ở địa phương, diện tích cửa hàng rất lớn, chiếm đến ba tầng của quảng trường Bách Hoằng, khí thế ấy, người bình thường có lẽ không dám bước vào, cho nên khi ba người bọn họ bước vào, nhân viên, giám đốc và cả hai vị khách đang thưởng thức đồ cổ đều lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. Lưu Di và Chu Sai bị nhìn tới không thoải mái, có chút hối hận vì đi cùng Chu Sa vào đây, giám đốc tuy sửng sốt nhưng rất nhanh phục hồi trạng thái bình thường tiếp đón, khách sáo cười nói, "Xin chào ba quý cô, hoan nghênh tới cửa hàng! Mời xem tự nhiên, nếu cần phục vụ xin hãy gọi!"
"Cháu nhặt được một món đồ, có một cô gái... tóc dài tới đây..." Chu Sa chạm vào vai tả lại, "Mặt mũi rất xinh xắn, bảo cháu đến đây trả lại đồ. Cô ấy nói đã nói qua với mọi người."
Giám đốc bỗng nhiên bừng tỉnh, "Đúng vậy, cô Mẫn đã dặn dò, nhưng không nói cô lúc nào sẽ đến."
Chu Sa móc ra chiếc túi vải đưa cho hắn, "Vậy giao cho chú, chú nhớ trả cho cô ấy!"
"Được rồi! Làm phiền cô rồi!"
"Không cần khách sáo. Là do cháu đụng phải cô ấy nên đồ mới rơi ra..."
"Vẫn phải cảm ơn cô! Mời ba vị đến phòng nghỉ dùng chút trà!"
Chu Sai và Lưu Di vội lắc đầu, bọn họ chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Chu Sa nói, không cần ạ, chú mau đem trả đồ cho cô gái kia là được. Tạm biệt!
Ba người liền ra khỏi cửa hàng.
Lưu Di vỗ vỗ ngực nói, mẹ ơi, quả nhiên là cửa hàng kinh doanh lớn, biết chúng ta không đến mua đồ cũng khách sáo như thế! Không có chỗ nào để chê! Chu Sai cười cười, người ta là dân chuyên nghiệp mà, cũng có thể là nể mặt cái cô gái tên Mẫn gì gì đó cũng nên. Lưu Di thở dài nghĩ, "Kệ xác cô ta đi, tóm lại tôi sẽ không bao giờ đến những nơi thế này nữa, có cảm giác rất mất mặt."
Ba người đi mua nước uống, nhanh chóng đem chuyện ban nãy ném ra sau đầu, đi dạo phố vui tới ngất trời. Lưu Di là kẻ cuồng mua sắm, chỉ cần thấy mấy bộ quần áo, giày dép xinh đẹp là mua sắm điên cuồng, thật sự hận không thể mua hết mang về nhà, đáng thương túi tiền không rủng rỉnh, chỉ đành đau lòng khép lại yêu thương mà mua sắm có chọn lọc, cộng thêm lời khuyên can của Chu Sai, cũng không mua quá nhiều, nhưng chỉ nửa tiếng đồng hồ cũng đã mua đến mấy túi. Tại một cửa tiệm thời thượng, quần áo bên người sắc xanh sắc đỏ, tỉ mẩn xinh đẹp, đương nhiên, giá tiền cũng không hề rẻ. Lưu Di động lòng hết với món này tới món kia, thật muốn tan nát trái tim, tại sao ông trời lại để cô nàng nhìn thấy nhiều đồ đẹp đến vậy nhưng lại không cho thêm một tấm thẻ ngân hàng không giới hạn? Trời ơi! Chu Sai cũng dao động, hai người mân mê chọn lựa, vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Chu Sa.
Chu Sa không có định nghĩa gì về quần áo, những thứ quần áo đó với cô mà nói chỉ là vật che thân và giữ ấm cơ thể ngày đông giá rét, không muốn ngắm, hơn nữa cũng không mua nổi, Lưu Di và Chu Sai cũng biết điều này nên không ép buộc cô ngắm nghía hay thử quần áo, chỉ là mỗi khi mặc lên bộ quần áo mới ra khỏi phòng thay đồ đều hỏi cô, đẹp không? Chu Sa thành thật gật đầu: Đẹp! Cái gì cũng nói đẹp, Lưu Di mắng cô không lương tâm, một loạt đồ đẹp mắt vậy chẳng lẽ phải mua hết? Lưu Di ba lần bốn lượt nói giúp Chu Sa mua quần áo, muốn tặng cho cô, nhưng đều bị Chu Sa từ chối. Chu Sai liền khuyên cô nàng thôi đi, tránh vui quá hóa buồn, Lưu Di mới thôi không ép buộc.
Nhưng quả thật Chu Sa lớn lên xinh đẹp, đặc biệt là làn da trắng sáng, đèn trong cửa hàng càng sáng, ánh đèn chiếu lên khiến làn da càng óng ánh xuyên thấu, vô cùng xinh đẹp động lòng người, rất nhiều người đã khen, thậm chí có một cô gái không quen biết đi đến hỏi Chu Sa, dưỡng da thế nào vậy, làm mặt mày Chu Sa đỏ au lúng túng không thôi. Vậy nên đến cửa hàng nào cô cũng đứng ở góc khuất giúp Chu Lưu hai người trông "hành lí", ở cửa hàng này cũng thế. Chu Sa đứng đợi cạnh một dàn quần áo, không lâu sau có hai cô gái đến xem đồ, cô đành xách túi to túi nhỏ di chuyển đến một góc không người khác, hai cô gái kia nhìn thấy cô, kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng: "Trắng ghê!" rồi đi theo phía sau Chu Sa, quên cả việc xem quần áo.
Chu Sa bị nhìn tới ngại ngùng, ngày trước ở trong thôn, mọi người cũng quen rồi nên không nói này nọ, lúc đi học, giáo viên hay bạn học cũng dần quen, nhưng đến thành phố lớn, những người này luôn nhìn cô với ánh mắt kì quái, như thể bản thân là quái vật không bằng, điều ấy khiến Chu Sa cảm thấy khó chịu. Cô không biết những người này ngưỡng mộ hay đố kị, chỉ là trong lòng có chút ảo não.
Cô nghĩ rồi, ánh mắt vô thức quét một cái, nhìn thấy một người, cô khựng lại, người nói chuyện luôn khiến người ta nghẹn họng, chủ nhân của mảnh chạm ngà đang lười nhác ngồi trên chiếc sô-pha đỏ nghịch điện thoại. Chu Sa do dự có nên tiến đến thông báo với Chu Tú Mẫn rằng bản thân đã mang chạm ngà đến nơi cô ấy bảo hay không. Nhưng vừa nghĩ đến thái độ lạnh lùng không khách khí của người ấy, lại có chút không tình nguyện. Cô đang do dự, người ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay chạm vào nhau, người đó nhìn Chu Sa một lượt từ đầu đến chân, lại tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại, Chu Sa cho rằng người ta nhìn thấy cô rồi, cảm thấy không thông báo một tiếng cũng không phải phép, thế nên bước vài bước về phía trước mặt, nắm nắm miết miết, "Chào... Chào cô! Mảnh chạm ngà của cô, tôi đã đem đến nơi cô bảo rồi. Cô nhớ tới lấy."
Chu Tú Mẫn ngạc nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Chu Sa, thành thật mà nói, ban nãy bản thân nhìn thấy người này rồi, nhưng không nhận ra đây là "giày quân đội". Theo phản xạ, cô ấy nhìn xuống chân Chu Sa, đã đổi sang một đôi dép xăng-đan có gắn hai chiếc nơ bướm, không phải giày quân đội, cuối cùng cũng bình thường một chút. Và đôi chân kia cũng trắng như tuyết, đẹp tới khó thở. Trong lòng Chu Tú Mẫn nghĩ: Hàng này không lẽ là toàn thân đều trắng như này?
Cô ấy thờ ơ đáp lại một câu: "Ờ! Cảm ơn nhé!"
Chu Sa thẹn thùng đáp lại, "Không... không cần khách sáo!", cô cảm thấy bản thân rất dễ căng thẳng khi nói chuyện với người này, nói xong liền chạy về tiếp tục trông "hành lí."
Váy ngắn cũng đến rồi. Hôm nay cô nàng đổi một chiếc váy dài, cô nàng kia tên Chu Thanh Hà, tên tiếng anh là Lina, trùng tên với người mẫu Rayli rất nổi tiếng ở Nhật Bản, gia đình kinh doanh bất động sản, bố mẹ cô nàng là người đam mê sưu tầm cổ vật, là khách quý của nhà họ Chu, thế nên bà nội Chu kêu Chu Tú Mẫn làm bạn với Chu Thanh Hà. Chu Tú Mẫn cảm thấy cô nàng có chút phiền phức, không quá thích, nhưng lệnh của bà nội không thể không nghe, đành tùy tiện ứng phó. Lina hỏi, ai đó? Chu Tú Mẫn không quan tâm, "Không quen."
"Không quen mà tìm cậu nói chuyện?"
"Ai biết được!"
"Xì! Cậu xem đôi giày này màu nào đẹp?" Chu Thanh Hà giơ giơ hai đôi giày cao gót lên hỏi, Chu Tú Mẫn liếc một cái, qua loa: "Đều đẹp cả!" Chu Thanh Hà vui vẻ, "Vậy thì mua cả hai! Dù sao cô cậu cũng giảm cho mình 30%, cũng không đắt!"
Chu Tú Mẫn tùy tiện đáp một tiếng, "Ừm!"
Chu Thanh Hà tiếp tục đi chọn quần áo, lần trước đi mua đồ cùng nhóm Asuka chẳng vui chút nào, trong mắt đám con gái đó chỉ có mấy thứ đồ hàng hiệu, không biết phối đồ sao cho hợp càng quan trọng hơn sao?
Chu Tú Mẫn tiếp tục nghịch điện thoại của mình. Một lúc sau, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Sa ngốc nghếch đứng trong góc, kì quái, không nhịn được mà bước đến, hỏi: "Cô làm gì thế?"
Chu Sa bị Chu Tú Mẫn dọa sợ, "Không... không làm gì cả. Tôi đang đợi bạn. Bọn họ đang mua quần áo."
"Ai?"
Chu Sa nghi hoặc nhìn Chu Tú Mẫn, sau đó chỉ vào Lưu Di đang đứng trước gương thử quần áo và Chu Sai đang đứng chọn quần áo trên giá, "Bọn họ!"
"Ờ!" Chu Tú Mẫn gật gật đầu rồi rời đi, lại quay đầu, nói một câu không rõ nghĩa: "Cô như này trông bình thường hơn nhiều!"
"Hả?" Chu Sa không hiểu chuyện gì, cái gì mà, trông bình thường hơn nhiều chứ? Cô không bình thường sao? "Tôi không bình thường sao?" Cô khó hiểu mà hỏi, Chu Tú Mẫn không ngờ rằng Chu Sa hỏi bản thân có bình thường hay không bằng bộ dạng nghiêm túc đến thế. Cô ấy ngẩn người, một lúc sau mới khẳng định đáp lại, "Ngốc chết mất!", sau đó kiêu ngạo rời đi.
Chu Sa thẫn thờ.
Ngốc chết mất? Hả?
...
Chú thích:
1. Dương Bạch Lao: nhân vật người cha trong truyện "Bạch Mao Nữ", bị cường hào ác bá bóc lột đến mức phải bán con gái để trả nợ.
Danh Sách Chương: