Chu Mỹ Đích không quá thương yêu đám học trò, ông là người điềm đạm, đối xử với mỗi sinh viên đều bình đẳng như nhau, dù những giáo sư khác không cho rằng người đó là nhân tài phù hợp, ông vẫn cật lực hi vọng có thể giữ lại. Đương nhiên, với một số học sinh đặc biệt, nói không ưu ái hơn thì là giả, nhưng cũng không trở ngại đến sự công bằng chính trực của ông. Giáo sư Trịnh Quảng Quảng và giáo sư Liêu Cảnh Hưng đã mặt dày cướp đi hai học sinh ưu tú – Liêu Cảnh Hưng là lão già khốn khiếp, Trịnh Quảng Quảng cũng học theo, hoàn toàn là tấm gương xấu – còn khiến cho Chu Mỹ Đích cảm thấy nguy cấp. Được rồi, ông cũng muốn dẫn dắt học sinh ưu tú! Nhưng những người tốt nhất bị cướp đi rồi, những người khác cũng không phải không lọt mắt, chỉ là không thích đến mức động lòng, cái này, có lẽ thật sự giống Liêu Cảnh Hưng nói, phải nghiên cứu đến duyên phận. Nghĩ đến rất nhiều học sinh ưu tú như Giang Viễn Lâu hay Chu Nhạc, lại không khỏi đắc ý, phần tâm tư này, có thể từ từ suy tính, thuận theo tự nhiên. Những thứ ép buộc, chắc chắn không thú vị.
"Kế hoạch kia" trong miệng ông là một kế hoạch nghiên cứu khoa học Quốc gia, tìm kiếm lăng mộ của Tây Ngụy Tần vương. Ông không phải là chuyên gia nghiên cứu thời kì Ngụy Tần, nên không tham gia vào kế hoạch trên, nhưng vẫn nghe ngóng tin tức, Liêu Cảnh Hưng cũng tiết lộ chút ít, nhưng lúc đó nói mới đang chuẩn bị tài liệu và nghiên cứu phương pháp khai quật, không ngờ nhanh như thế đã đến giai đoạn thực hiện. Hơn nữa, Liêu Cảnh Hưng lại dự định mang theo Chu Sa cùng tham gia, điều này đối với Chu Mỹ Đích mà nói, là chuyện không thể không sửng sốt. Cho dù "chim dậy sớm có côn trùng để ăn, con cái nhà mình nên giáo dục từ nhỏ", nhưng cũng không gấp gáp đến mức này chứ?
Được rồi, ông đố kị ngưỡng mộ chết mất.
Nhưng cũng chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ tâm tư của Chu Mỹ Đích thế nào, "kế hoạch dạy dỗ" cũng đã bắt đầu. Chu Sa dành thời gian thứ bảy, chủ nhật để lên lớp, còn bình thường? Ừm, bình thường đi làm thêm. Chu Tú Mẫn dây dưa nhất cũng không oán trách, không oán trách là vì, cô ấy cũng không rảnh rỗi.
Ban đầu Chu Tú Mẫn suy nghĩ: Chu Sa vốn là người ưu tú chăm chỉ hơn người, bây giờ còn được tiếp nhận lượng kiến thức nhiều hơn từ bài giảng của hai vị giáo sư kia, nếu bản thân còn không cố gắng, chắc chắn sẽ bị bỏ lại. Cho nên, Chu Tú Mẫn chạy đến cửa hàng của anh trai giúp đỡ, đương nhiên, Chu Tú Mẫn cũng không làm việc không công, nên trả tiền hay không, Chu Kính Nhân cũng không thiếu cô ấy. Tuy rằng Chu Kính Nhân rất hay mắng Chu Tú Mẫn sáng mắt vì tiền, nhưng nhìn thấy em gái cố gắng tiến bộ như thế, trong lòng nở hoa hơn bất kì ai. Hắn cảm thấy từ khi lên đại học, em gái hắn càng ngày càng hiểu chuyện. Đương nhiên hắn không biết, đó chỉ là vì Chu Tú Mẫn muốn chuyên tâm kiếm thật nhiều tiền cho bản thân và Chu Sa, không muốn để Chu Sa vất vả như thế. Vốn chẳng có một xu quan hệ nào hiểu chuyện hay không, chỉ là có quan hệ với yêu đương mà thôi.
Sau đó là vì:
Cô Trịnh nhẹ nhàng nói với Chu Tú Mẫn: Tôi có một người bạn mới từ nước ngoài về, muốn tìm một sinh viên chuyên ngành Khảo cổ để giúp chỉnh sửa tài liệu văn kiện. Em đi đi!
Chu Tú Mẫn không dám phản kháng. Thế là đá bay anh trai, đi mất.
Người "bạn" kia là anh trai cô Trịnh. Có lẽ nhà họ Trịnh có truyền thống miệng lưỡi cay nghiệt, so với cô Trịnh, người anh trai Trịnh Bác Luân này cũng không chút kém sắc, lúc mắng người, miệng lưỡi cay độc có thể xuyên qua cả bùn đất sắt thép truyền đi mười dặm. Hơn nữa ở nước ngoài lâu ngày, trình độ tiếng Trung rất tệ hại, có lúc hắn không nhớ được chữ nào đó, liền hỏi Chu Tú Mẫn, "Chữ kia viết thế nào?"
Chu Tú Mẫn hỏi: "Chữ nào ạ?"
Trịnh Bác Luân cắn răng: "Chính là chữ đó đó!" Đối phương làm bộ như chuyện đương nhiên "chắc chắn em biết mà" khiến Chu Tú Mẫn suýt chút nữa bị nước bọt của mình nghẹn chết. Hắn coi cô ấy là thần tiên sao? Đại khái là việc Chu Tú Mẫn "không biết" khiến đối phương bực mình, thế là đối phương hung hăng làm biểu tình "sao em lại ngu thế chứ, cái này cũng không đoán được" rồi đưa bản thảo cho Chu Tú Mẫn nhìn, "Là chữ tiếp theo của câu này..."
Chu Tú Mẫn rơi lệ, trong lòng căm phẫn vô hạn: Ai biết chữ tiếp theo thầy muốn viết là gì?
"Chính là cái chữ phía dưới có bộ thủy rất phức tạp ấy..."
Chữ phía dưới có bộ thủy rất phức tạp nhiều lắm biết không? Chu Tú Mẫn thật muốn mua cho hắn một quyển "Tân Hoa Từ Điển", nhưng, dù đưa rồi, đối phương cũng không dùng. Không phải không biết "dùng thế nào" mà là "tôi không thèm tra từ điển đâu".
Chu Tú Mẫn ở đó hai ngày, muốn chết. Một cô Trịnh chua ngoa cay nghiệt đã đủ rồi, còn đến thêm một vị giáo sư ngoại quốc, căn bản là giày vò. Cô Trịnh còn thản nhiên nói: "Tính tình anh tôi không tốt lắm. Em nên quen dần."
Có chỗ nào là không tốt lắm? Rõ ràng là rất tệ biết không hả? Chu Tú Mẫn thật muốn lớn tiếng gầm lên, so với bọn họ, cô ấy cảm thấy tính tình bộp chộp của mình chính là đẳng cấp thiên thần rồi.
Chu Tú Mẫn "oa oa" gào khóc với Chu Sa, một câu "cố lên" của Chu Sa làm cô ấy lặng lẽ thu lại, hừ, giống như "thương nữ bất tri vong quốc hận" (kẻ buôn bán không biết nỗi hận mất nước), nói nhẹ nhàng như thế.
Trịnh Bác Luân mắng người rất đặc sắc, hắn mắng người sử dụng ngôn ngữ Trung Anh Nhật Pháp Hàn kết hợp, có khi còn sử dụng một số ngôn ngữ cổ quái hiếm gặp, cũng không cần dừng lại để chuyển đổi, trơn tru một hơi như nước chảy bèo trôi. Sau đó Chu Tú Mẫn muốn nhịn mà không được liền nói: "Giáo sư, mục đích của việc mắng người là để đối phương biết thầy mắng người ta, thầy bi ba bi bô như thế, căn bản em không biết thầy mắng cái gì, vô dụng thôi." Giáo sư Trịnh Bác Luân ngây người nhìn Chu Tú Mẫn, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cô ấy, nghiến răng ba giây, sau đó nói một câu: "Em... cái thứ xấu xa!"
Chu Tú Mẫn đột nhiên ngập tràn xúc cảm.
Nội tâm Chu Tú Mẫn lại muốn: Một tia sét đánh chết tôi đi!
Sau đó Trịnh Bác Luân phát hiện trình độ tiếng Anh của Chu Tú Mẫn rất tốt, nên vui vẻ trực tiếp dùng Tiếng Anh viết ra rồi để cô ấy dịch lại, tiếng Anh cũng trở thành ngôn ngữ giao tiếp chính, dùng tiếng Anh mắng người, nhưng triệt để không sử dụng những từ như "shit", "fuck", "bitch". Tuy tính tình Trịnh Bác Luân rất thô lỗ, nhưng cũng không dùng những từ đó để mắng người. Sau này cô Trịnh tiết lộ, là vì người anh trai này cảm thấy hoài nghi những từ này có tính chất "quấy rối tình dục", cho nên nhất quyết không sử dụng. Cô Trịnh thản nhiên nói, anh trai tôi vẫn rất phong độ, Chu Tú Mẫn lẳng lặng, lẳng lặng không nói gì, nội tâm có nghìn con thần thú các loại đang điên cuồng nhảy lên.
Mỗi ngày Chu Tú Mẫn lên lớp, đối mặt với ánh mắt hỏi han thân mật của Chu Sa, đều có biểu tình như vậy: Đừng hỏi nữa, cái gì mình cũng không muốn nói. Mệt lắm, cảm giác không thể yêu thương nổi. Sau đó cứ đến giờ nghỉ, hay giờ cơm trưa, liền bắt lấy tay Chu Sa tố cáo, nói tiến sĩ Trịnh rất quá đáng, cậu biết không? Khiến người cùng thần đều phẫn nộ... đủ các thứ chuyện, kể hết những tội ác dã man của Trịnh Bác Luân như tiếng đổ đỗ vào ống tre. Nói xong giống như đã phanh thây được Trịnh Bác Luân, cả người dễ chịu không ít, cảm giác có thể tiếp tục chịu đựng.
Mỗi lần Chu Sa đều dịu dàng nhìn Chu Tú Mẫn rồi mỉm cười, Chu Tú Mẫn ngại ngùng, "Cậu cười gì hả? Có phải cảm thấy mình phiền phức không?"
"Không đâu. Cảm thấy cậu rất đáng yêu! Cố lên!
"..." Chu Tú Mẫn đỏ mặt không nói. Cố lên cái gì chứ, hừ!
Hai người cũng thảo luận nội dung bài giảng của Chu Sa, Chu Sa cảm thấy Chu Tú Mẫn cũng có thể học, học một chút rồi một chút, không học được cũng không sao. Chu Tú Mẫn cũng kể cho cô nghe về công việc của bản thân, dù sao Trịnh Bác Luân hay Trịnh Quảng Quảng cũng không nhắc đây là nội dung công việc không thể truyền ra ngoài, nên cũng không có gì cấm kị. Những người không biết nội tình nhìn thấy bọn họ nhiệt tình thảo luận, liền thật lòng cảm thán: Đứa trẻ này thật cần cù hiếu học.
Cần cù hiếu học là chắc chắn, nhưng chủ yếu là vì Chu Tú Mãn cảm thấy không có thời gian không có cơ hội thắm thiết, ngay cả nói chuyện cũng không được mấy câu, nhưng chuyện này vốn cũng không thành vấn đề. Yêu đương, cơ thể có thể tách rời, nhưng chí ít tinh thần vẫn là một mối. Chu Tú Mẫn chính là mang tâm tình như thế mà hành động.
Từ khi Trịnh Bác Luân xuất hiện, ngày nào Chu Tú Mẫn cũng dùng tâm trạng khát vọng yêu đương để xin nghỉ phép. Hai tư sáu, ba năm bảy, ngay cả chủ nhật cũng không được nghỉ, chỉ cần không có tiết, liền phải bán mạng làm việc cho người, cảm giác này đau khổ quá. Tuy không phải làm không công, nhưng, nhưng... nhưng cũng không sung sướng, loại cảm giác này, giống như có cảm giác toàn thân bị người ta đeo lên gông xiềng, một bước khó đi, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. Chu Tú Mẫn rất hay có cảm giác muốn khóc, cô ấy cũng biết bản thân được nuông chiều từ nhỏ, nhưng nhất thời phải thích nghi tuyệt đối, vẫn không dễ dàng gì, Chu Tú Mẫn cũng muốn cố gắng kiên trì, bởi vì cô ấy không hi vọng bị Chu Sa, cô Trịnh coi thường. Chu Sa là mục tiêu của cô ấy, cho dù có miễn cưỡng, cũng hi vọng có thể cùng đi trên một con đường. Cuối cùng... cuối cùng, Trịnh Bác Luân vứt cho Chu Tú Mẫn một phần văn kiện bảo dịch xong gửi vào email cho hắn, rồi bay đi Thượng Hải tham gia hội thảo nghiên cứu. Chu Tú Mẫn cầm phần văn kiện đó, cảm thấy, trời... sáng rồi!
Âu dia, điện ảnh võ hiệp!
"Chu Sa, Chu Sa, hôm nay mình không cần làm việc. Tiến sĩ Trịnh đi công tác Thượng Hải rồi, cậu đến với mình đi." Chu Tú Mẫn vui vẻ gọi điện thoại cho Chu Sa, cảm giác được giải phóng che phủ toàn thân.
"Tối nay mình phải đi dạy..." giọng nói Chu Sa khó xử truyền đến.
"..." Hưng phấn và nhiệt tình giống như bị gáo nước lạnh tạt lên, bỗng nhiên lạnh ngắt. Chu Tú Mẫn đột nhiên buồn bã tới mức không muốn nói chuyện, không muốn nói, cô ấy ngắt điện thoại, một mình nằm trên giường buồn bực. Chu Sa lập tức gọi điện thoại đến. Chu Tú Mẫn buồn bã liếc tới, không muốn nghe. Điện thoại ngắt chuông, sau đó là cuộc thứ hai. Chu Tú Mẫn do dự rất lâu, mới không tình nguyện bắt máy, "Tú Mẫn..."
"Ừm... ngại quá, vừa nãy vô tình đụng trúng màn hình. Chị gái Nghiên cứu sinh gọi, mình ra ngoài nói chuyện với chị ấy đã." Chu Tú Mẫn miễn cưỡng tìm cho mình một lí do.
"Ừ!" Ngữ khí của Chu Sa nghe xong thở phào một cái, "Tối nay mình đi dạy, dạy xong mình đến tìm cậu được không?"
"Ừm!"
Ngắt cuộc gọi, Chu Tú Mẫn thở dài một hơi, được rồi, thật ra cô ấy cũng cảm thấy bản thân tức giận rất kì quái, Chu Sa cũng có chuyện của bản thân, cô ấy không nên làm khó Chu Sa. Gần đây công việc thật sự khiến Chu Tú Mẫn phát điên rồi. Cô ấy nghĩ: Mình không thể tùy hứng như thế, cố lên nào Chu Tú Mẫn. Sau đó bò dậy dịch tài liệu, nhanh chóng hoàn thành, sau đó có thể cùng Chu Sa hai người ngọt ngào rồi.
Chu Sa đi dạy xong, mua hoa quả và chè về cho Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn để Chu Sa xem qua phần dịch của mình, xem có chỗ sai nào không, cô ấy ở phòng khách ăn chè. Chu Sa đọc được hai phần ba, Chu Tú Mẫn ăn chè xong liền đi vào, ôm lấy cô từ phía sau ghế, mặt kề lên cổ lên mặt cô, hỏi: "Sao rồi?"
"Còn một chút nữa... a... cậu... đừng thế mà." Chu Sa khẽ kêu. Chu Tú Mẫn thò tay vào trong áo cô.
"Cậu đọc tiếp đi." Chu Tú Mẫn không dừng lại, bàn tay tiếp tục chuyển động trên dưới, ngại ngùng, cảm giác này cùng quen thuộc dần dần biến thành điềm tĩnh.
Thế... thế này thì đọc sao được? Chu Sa hoang mang. Điểm mẫn cảm bị một phen kích thích không ngừng xông thẳng vào thần kinh não bộ, cô cắn môi, những hơi thở thấp thoáng lọt ra từ đôi môi, "Tú Mẫn..."
Chu Tú Mẫn cởi áo Chu Sa từ vai xuống, "Tối nay đừng về trường, ở lại với mình nhé." Không nhận được câu trả lời, ngữ điệu của cô ấy nặng thêm, "Ừm?"
"Ừm!" Chu Sa mơ mơ màng màng đáp lại.
Chu Tú Mẫn hôn từ vành tai tới cổ, sau đó, ngậm lấy ngực, Chu Sa không nhịn được nỉ non thành tiếng, như thể đang nghĩ đến thứ gì đó mà cắn môi.
Bên ngoài có người!
Lúc đó, tiếng gõ cửa giết phong cảnh vang lên, âm thanh của vị Nghiên cứu sinh vang lên ngoài cửa, hành động của hai người cùng khựng lại.
"Chu Tú Mẫn, cho tôi mượn cuốn Milan Kundera của em đi."
Chu Tú Mẫn hung hăng cắn răng, Chu Sa vội vàng đẩy cô ấy ra, kéo áo lên. Ngồi thẳng tiếp tục đọc tài liệu còn dở dang.
Chu Tú Mẫn buồn bực đưa quyển sách cho vị Nghiên cứu sinh, vị Nghiên cứu sinh không hề hay biết bản thân đã làm gì, chỉ vui vẻ cảm ơn rồi cầm sách về phòng. Chu Tú Mẫn dựa vào cửa, u oán nhìn Chu Sa, "Chu Sa... qua đây..." Cô ấy làm động tác "hôn mình", Chu Sa sống chết nhìn máy tính, đỏ mặt, "Còn... còn chưa đọc... đọc xong mà."
Chu Tú Mẫn cởi áo ra, "Cậu có qua đây không?"
...
Chú thích:
1. Tần vương (秦王) là một phong hiệu dành cho các quốc vương và chư hầu vương Trung Quốc cổ đại, đặt theo nước Tần – nhà Tần.
Tần vương không có nghĩa là Tần Thủy Hoàng đế.
2. Milan Kundera là một nhà văn Tiệp Khắc, hiện mang quốc tịch Pháp. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là tiểu thuyết "Đời Nhẹ Khôn Kham".
Danh Sách Chương: