Quảng Tây cho người ta ấn tượng là một vùng đất nghèo đói, tương đối lạc hậu, và còn có núi rừng rậm rạp, tín hiệu kém. Nghèo đói, lạc hậu không cần phải nói, nổi tiếng toàn quốc, còn về núi rừng rậm rạp, những người từng đến Quảng Tây đều biết, một chặng đường lên núi, chỉ thấy rừng núi trập trùng, không có điểm dừng, cách nói "trăm ngàn dãy núi" được đặt cho nơi này cũng không hề khoa trương. Nơi này nghèo nàn, lạc hậu, phạm vi phủ sóng tín hiệu vô tuyến mạng mẽo đương nhiên kém một chút, cộng thêm núi rừng rậm rạp, tín hiệu kém trở thành chuyện đương nhiên. Nhưng vấn đề là, hai bước trước vẫn còn tín hiệu, hai bước sau đã biến thành "nằm ngoài vùng phủ sóng", thật sự có chút quái dị. Chu Kính Thanh không dám tin tưởng nhìn điện thoại, lẽ nào tậm tịt luôn rồi? Hắn lùi về nơi ban nãy có tín hiệu, không có, lại lùi, không có, sang trái mấy bước, không có, vẫn không có. Hắn không tin ma quỷ, lùi về sau tới mấy mét, cột sóng điện thoại vẫn tàn nhẫn hiển thị màu xám xịt. Hắn cũng hết cách, chỉ đành bỏ đi, nhét điện thoại vào túi rồi đi tiếp. Không có tín hiệu, điện thoại có tốt có đắt đến cỡ nào cũng chỉ là một cục sắt, cục sắt còn có thể đập chết người, mà điện thoại cùng lắm chỉ có thể thỉnh thoảng xem giờ, lúc cần thì có công dụng làm "đèn pin" chiếu sáng.
Người cộng tác, bạn cực tốt của Chu Kính Thanh, Chu Hiểu Binh, biệt danh "Hổ Tử" cười hi hi nhìn hắn làm trò, "Em nói này Lão Đại, anh trước trước sau sau trái trái phải phải lùi một tiến hai, đang khiêu vũ hả?" Người đàn ông gọi là "Thạch Đầu" đang uống nước, phì cười phun ra cả ngụm nước. Chu Kính Thanh trợn mắt nhìn bọn hắn, rồi tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, mở nắp bình nước mang theo bên người uống một ngụm. Một người tên Lão Khưu nhích đến cạnh Hổ Tử lấy khuỷu tay huých vào người Hổ Tử, cười hi hi, vê tay, làm bộ muốn nói lại thôi, Chu Kính Thanh bực bội, "Có gì thì nói đi!"
"Cái đó... Lão Đại..." Hổ Tử không nói, chỉ cười hi hi, làm biểu cảm "anh hiểu mà". Chu Kính Thanh uống nước rồi lười nhác móc một chiếc túi đen trong ngực ném cho hắn, "Có ba viên, mấy người tự chia nhau."
Hổ Tử vui mừng khôn xiết nói cảm ơn, cầm lấy túi đem về chia cho Thạch Đầu và Lão Khưu, hai người bên cạnh cũng cảm ơn Chu Kính Thanh, nhanh chóng cất bảo bối đi. Viên thuốc giải độc nhà họ Chu nổi tiếng là tốt, cũng rất hiếm quý, không hợp tác hay làm ăn với họ thì có bỏ bao nhiêu tiền cũng không mua được, rơi rồi coi như xong. "Lão Khưu, phiền anh kiểm tra hành trang, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi." Danh tiếng của Chu Kính Thanh không tệ, lại là người nhà họ Chu, theo lí không cần khách sáo như thế, có yêu cầu gì, trực tiếp sai bảo là được, nhưng hắn đối đãi người luôn khách sáo, ngay cả nói chuyện cũng rất chú ý ngữ điệu, khiến người nghe cảm thấy thoải mái, được tôn trọng, cho nên Lão Khưu lập tức thoải mái đáp ứng, nhanh chóng đứng dậy làm việc.
Hổ Tử chia thuốc xong, liền vác mông đi đến, giống như nhớ lại chuyện ban nãy vừa quên, bây giờ lại muốn nói, ấp a ấp úng một lúc lâu mới hỏi ra miệng, âm thanh chỉ có hai người có thể nghe: "Lão Đại, anh... anh làm xong chuyến này... thật không làm nữa sao?" Tuy trước đây Chu Kính Thanh cũng từng nói qua chuyện này, nhưng hễ có chuyện để làm, hắn lại lập tức phấn chấn tinh thần đến tham gia, nhưng lần này hình như không giống, giống như rất quyết tâm, cho nên Hổ Tử có chút lo lắng. Chu Kính Thanh uống nước không nói gì, Hổ Tử lại buồn rầu lẩm bẩm: "Anh đi rồi sau này em tìm ai hợp tác đây, Lão Đại, đừng xuống núi mà."
Chu Kính Thanh thiếu chút nữa đạp hắn ngã ngửa, "Chú đừng có miệng quạ, đi cái gì, chú mới đi ấy."
Hổ Tử lập tức vả miệng hai cái, "Không phải, không phải, em không có ý đó, Lão Đại, anh hiểu mà. Em thối mồm, không biết nói chuyện, anh đừng tức giận. Đừng tức giận nhé!"
Chu Kính Thanh biết hắn thối mồm, trợn mắt với hắn, cũng lười tính toán. Hổ Tử ngồi xổm bên cạnh hắn, dâng cho hắn một điếu thuốc rồi châm lửa, hỏi Thạch Đầu muốn hút không, Thạch Đầu nói không, đi sang một bên tiểu tiện. Chu Kính Thanh hút thuốc, thấy Lão Khưu đang kiểm tra hành lí không quan sát bên này, móc ra sợi dây chuyền bình gốm có nắp Chu Tú Mẫn đưa cho từ trên cổ ra, đổ viên thuốc bên trong vào lòng bàn tay, âm thầm đưa cho Hổ Tử, nói nhỏ: "Cầm lấy đi, đừng để người khác nhìn thấy, tránh phải tranh giành, anh cũng có hai viên."
Hổ Tử biết tốt xấu, nhanh như bay nhận lấy rồi giấu đi, nhỏ tiếng nói cảm ơn, hai người làm như không có chuyện gì tiếp tục hút thuốc.
"Lão Đại, nhà anh... lại có đồ tốt à?" Một lúc sau, Hổ Tử nhỏ tiếng hỏi, Chu Kính Thanh thong dong thở ra một vòng khói tròn hoàn hảo, không có dáng vẻ muốn trả lời, Hổ Tử cũng biết nên không hỏi nữa.
Thạch Đầu đi tiểu quay lại, Lão Khưu cũng nói mọi thứ đều ổn, Chu Kính Thanh vứt điếu thuốc đi, "Đi thôi!"
Bốn người vác theo hành lí và thiết bị, hướng về phía sâu trong rừng rậm. Tuy tháng Chín, thời tiết rất nóng bức, nhưng bọn hắn đều mặc quần dài áo dài, cúc áo cúc quần đều thít thật chặt, chỉ lộ ra bàn tay và khuôn mặt, nếu là ở ngoài đường, nhất định sẽ nóng đến hôn mê, may là ở trong núi bóng cây râm mát. Từ chỗ này đi thêm nửa ngày nữa, những tán cây trong rừng sâu sẽ che khuất ánh sáng mặt trời, dày đến không lọt gió, đến lúc đó ánh sáng không lọt qua sẽ khiến bọn họ thoải mái hơn rất nhiều, nếu không nhất định sẽ nóng chết. Nhưng cũng không còn cách nào khác, tất cả đều vì an toàn, ở núi sâu rừng rậm thế này, côn trùng nhiều, nếu bị cắn mấy nhát lên người, không có độc thì không sao, cùng lắm là ngứa ngáy, có độc, chà, phải xem ý trời. Bọn hắn không nói chuyện, chỉ cúi đầu mà đi, đều là thanh niên trai tráng, cộng thêm Chu Kính Thanh và Hổ Tử từng đến đây mấy lần, quen đường, không cần mò mẫm tìm đường, điểm đến đã xác định, tốc độ đi đường tương đối nhanh. Lúc đến nơi trời mới vào chiều tối, nhanh hơn dự định tiếng rưỡi đồng hồ, sau đó dừng chân dựng lều. Đi đường cả một ngày đều mệt mỏi, bọn hắn phân công công việc nhanh chân nhanh tay dựng lều xong, ăn chút đồ, cho dù thời gian còn sớm hay không, cử người canh gác, không phải gác thì nhanh chóng đi ngủ. Chu Kính Thanh gác lượt hai lúc sáng sớm, đợi đến khi đầu óc không thể tỉnh táo được nữa, hắn đứng dậy đốt đuốc, đi mấy vòng mới phấn chấn một chút. Hắn ngồi xuống, vô cùng nhàm chán, đột nhiên nhớ tới viên thuốc của Chu Tú Mẫn, bèn lấy ra đổ ra lòng bàn tay suy nghĩ, chưa dùng, cũng không biết là tốt hay không, nhưng hắn cảm thấy đây là đồ tốt, chỉ là không biết Chu Tú Mẫn lấy ở đâu ra. Nếu đây là đồ tốt, nhà hắn có thể thêm vào viên thuốc giải độc đã có... Nhắc đến thuốc giải độc nhà hắn, tốt thì tốt, nhưng không đủ hoàn mĩ, có cảm giác còn thiếu chút gì đó. Nhà họ Chương có chút bí quyết, nhà hắn cũng muốn mua, nhưng người ta không chịu bán, ngược lại còn muốn mua lại của nhà hắn, nhà hắn đương nhiên không chịu, bán cho bọn họ, nhà hắn lấy gì mà ăn? Cho nên hai nhà vẫn phải dựa vào nhau mà sống, phương diện này không thể đàm phán. Nếu chỗ khác có đồ tốt... đừng nói bao nhiêu tiền, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui mừng... A Mẫn con bé này, thích nhất là tiền, không chừng muốn "lừa" của hắn một khoản. Nhưng thế cũng tốt. Nếu có thể dùng tiền để mua đồ tốt, hắn cũng vui vẻ.
"Lão Đại..." Đột nhiên một âm thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn suy nghĩ quá nhập tâm, tay run một cái, viên thuốc nhỏ men theo ngón tay "tạch" rơi vào đống lửa, hắn ngẩn người, sau đó mặt biến sắc, nhanh chóng dập tắt đám lửa, nhưng viên thuốc đã sớm không thấy tăm hơi.
Chu Kính Thanh:...
Chu Kính Thanh tức tối nhìn chằm chằm Hổ Tử đột nhiên lên tiếng, Hổ Tử cũng ngẩn người, hắn cười cười, "Lão Đại... cái... cái này không thể trách em... anh...." Hắn muốn nói anh phát bệnh thần kinh à, không có việc gì lấy ra nghịch sao?
Chu Kính Thanh cũng biết không thể trách hắn, chỉ là chính mình không cẩn thận nhưng trong lòng vẫn buồn bực, hung hăng nhìn hắn không nói. Hổ Tử biết tính tình của hắn, chỉ đang giả bộ tức giận mà thôi, sẽ không thật sự nổi nóng, cẩn thận đến bên cười cười, "Lão Đại, khoản lớn tiêu đi còn có thể kiếm lại, huống hồ là viên thuốc, đảm bảo chúng ta một đường bình an, đồ chơi này là giả thôi, đừng thương tiếc, đừng thương tiếc."
"Đừng thương tiếc, hay lắm. Vậy chú cho anh viên của chú đi."
Hổ Tử nhanh chóng giữ chặt thắt lưng, "Đừng, cho người ta rồi anh nỡ lòng lấy lại sao?"
Chu Kính Thanh cũng không thật sự muốn lấy, chỉ trêu chọc hắn, hai người đùa nhau mấy câu, sau đó Chu Kính Thanh đi ngủ. Trời vừa sáng, bốn người thu dọn hành trang, tiếp tục xuất phát đến điểm đích.
...
Gần đây giáo sư Hà Văn Siêu dường như đắm chìm trong công cuộc chế tạo thuốc độc, Chu Sa cũng tham gia, nhưng đến bước có thêm hai sinh viên y khoa tham gia tiến hành thí nghiệm trên thỏ, Chu Sa lại cảm thấy không thoải mái. Cô nói rõ với giáo sư Liêu về lí do mình không muốn tiếp tục tham gia nghiên cứu cùng giáo sư Hà: Em không muốn làm bác sĩ cứu người trị thương, em chỉ muốn khảo cổ, em cho rằng nghiên cứu của giáo sư Hà bây giờ đã không còn phù hợp với em nữa. Giáo sư Liêu cảm thấy Chu Sa có lí, đánh tiếng với giáo sư Hà. Chu Sa trịnh trọng cảm ơn giáo sư Hà đã hướng dẫn cô, sau đó không theo học ông nữa. Giáo sư Hà không muốn để Chu Sa đi, ông cảm thấy Chu Sa rất thông minh, có thể giúp đỡ một tay, ông thích cô học trò này, có Chu Sa như thêm một đôi cánh, nhiều khi còn quên mất cô không phải là học sinh của mình mà chỉ là được người ta nhờ vả cho đến học hỏi. Ông kiên trì thuyết phục cô, tỏ ý chỉ cần tham gia phần điều chế phương thuốc là được, không cần tận tay làm thí nghiệm, nhưng Chu Sa kiên quyết từ chối, hơn nữa từ chối rất không uyển chuyển. Giáo sư Hà rất không vui, cảm thấy cô phụ lòng tốt của người khác, sau đó suy nghĩ đến việc Chu Sa không phải là học sinh của mình cũng không biết làm sao, chỉ đành buồn bực cho qua. Hai ngày sau nghĩ đi nghĩ lại vẫn không buông xuống được, thế là chuyển sang thuyết phục giáo sư Liêu, nhưng ông thầy nói: Em ấy là học sinh của tôi, không phải con gái tôi, con gái chưa chắc đã điều khiển được, huống hồ là học trò? Người có thiên phú nhiều như thế, ông cũng đừng làm khó tôi. Khiến hi vọng của Hà Văn Siêu hoàn toàn bị chặt đứt. Thế là Hà Văn Siêu chuyển sang "đánh du kích", lúc nào gặp vấn đề liền tìm cô "thương lượng".
Điều này với Hà Văn Siêu mà nói, cũng là một loại thể nghiệm kì quái, ông, một giáo sư tiếng tăm lừng lẫy lại tìm một học sinh thương lượng? Nói ra không có ai tin, bản thân ông cũng không tin. Nếu là ngày trước, đến suy nghĩ này thôi ông cũng thấy nực cười, nhưng cô học trò này quả thật rất thông minh, nghĩ ra rất nhiều phương pháp ý kiến mà ông chưa từng nghĩ đến. Ông vừa ngưỡng mộ vừa đố kị Liêu Cảnh Hưng: Sao ông không gặp được một học sinh tốt thế này chứ?
Ông thầy Liêu cũng rất hài lòng, đắc ý với cô học trò này, "Mệnh trời!"
Giáo sư Hà:...
Hà Văn Siêu nói, tôi thật muốn cho vào trong bát ông thứ mà chúng tôi đang nghiên cứu.
Ông thầy đắc ý cười lớn, quay đầu giới thiệu cho Chu Sa một giáo sư nghiên cứu Đồng khí. Vị giáo sư này chuyên chức nghiên cứu đồ cổ, nhưng nghề phụ thích đi "cửa ngách". Vị giáo sư này phát hiện học trò của thầy Liêu có chút thú vị, còn hiểu được ngũ hành bát quái, thế là không dạy đồ đồng nữa, cùng Chu Sa thảo luận về ngũ hành bát quái, bát quái sinh thất nghi, đủ các đề tài linh tinh. Chu Sa, cô bé này cũng có chút ngốc, giống như miếng bọt biển, nước biển cũng có thể hút, nước bẩn như cũng có thể hút, mực cũng có thể hút, giáo sư nói với cô cái gì cô sẽ nhớ cái đấy, quay về kể lại cho Chu Tú Mẫn trơn tru. Chu Tú Mẫn như thể nghe kể thiên thư, sau đó hỏi một câu: Giáo sư Liêu để cậu học mấy thứ này à... thật sự không sao chứ? Chu Tú Mẫn cảm thấy bộ môn này như người giang hồ bịp người, giống như cái gì mà "Đại lực thần hoàn", "Trại bán tiên", nghe có vẻ rất ra gì, thật ra mông chó cũng không bằng. Đương nhiên, cô ấy không phải, cũng không dám phủ định "càn khôn học", "bát quái học" vĩ đại, tóm lại gọi cái là gì Chu Tú Mẫn cũng không hiểu, chắc tên gọi giống thế, chỉ là khi nghe xong. Chu Tú Mẫn có cảm giác không đáng tin.
Chu Sa cho rằng Chu Tú Mẫn không tin bát quái, trận pháp các thứ, lập tức lật sách lấy ra một loạt ví dụ điển hình, hơn nữa lại nói "bố mình từng nói", Chu Tú Mẫn nghẹn lời: Không không, mình tin mà. Cái này rất vĩ đại, cậu phải cố gắng học.
Giọng điệu Chu Sa buồn bã: Cậu không tin à? Cậu quên ví dụ vùng đất địa thế Thanh Dương rồi sao?
Chu Tú Mẫn:...
Chu Tú Mẫn hít vào một hơi thật sâu. Mới không lâu trước cô ấy dùng cái này làm ví dụ hỏi Chu Sa khiến Chu Sa á khẩu, quay đầu lại lại bị Chu Sa làm cho mơ hồ, thật là muốn nôn ra máu cũng không nôn nổi. Chu Tú Mẫn chỉ đành thành thật tỏ thái độ của bản thân "nguyện tin rằng chuyện này thật sự đã xảy ra, có tồn tại, cũng không muốn tin nó không có": Mình tin mà. Thế giới rộng lớn như thế, chắc chắn sẽ có chuyện kì quái.
Chu Sa cũng không phải muốn thuyết phục người cho bằng được, chỉ cần Chu Tú Mẫn tin tưởng, cô ấy không học cũng không sao, tiếp tục vui vẻ cùng giáo sư Đồng khí thảo luận. Giáo sư Liêu nhìn dáng vẻ học tập vui vẻ của cô, cảm thấy bản thân quá có con mắt, ngay cả giới thiệu giáo sư cũng là những người bản thân ông thầy coi trọng, tự cảm thấy mình rất có lương tâm. Ông thầy không biết mỗi ngày giáo sư Đồng khí đều dạy Chu Sa những thứ "linh ta linh tinh", vẫn trịnh trọng bàn giao cho ông bạn già: Tôi cũng từng này tuổi rồi, có một cô học trò cũng không dễ gì, tuy không phải là học trò của ông, nhưng tình bạn của hai chúng ta, ông cũng phải dụng tâm dạy bảo. Vị giáo sư nọ giả dối, miệng nói "ừm ừm à à" đáp ứng, quay về tự trách bản thân: Mình đang dạy hư con trẻ. Quyết tâm dạy "học vấn đúng đắn", nhưng thật thà được mấy câu, bệnh cũ lại tái phát, "Em cảm thấy "Mộc mã trận' thế nào?"
...
Cách "đánh du kích" của Hà Văn Siêu tạo thành phiền phức cho Chu Sa, lúc đầu Chu Sa vẫn thật thà đáp lại hoặc nghĩ cách giúp đỡ, nhưng số lần quá nhiều khiến cô cảm thấy không đúng, việc này khác nào tham gia nghiên cứu? Chu Sa cảm thấy nghiên cứu thuốc độc không có ý nghĩa thực tế, thuốc độc là hại người, thuốc giải độc mới là cứu người, nếu nói đây là một phương pháp để bổ trợ học vấn thì cô có thể lí giải, nhưng thật sự tiến hành thí nghiệm, cô lại cảm thấy rất kì quái. Chu Sa không thể quên được những con thỏ bị làm thí nghiệm kia, ánh mắt và cơ thể chúng run lên bần bật, cô cảm thấy mình đã giết chúng. Hơn nữa hứng thú thật sự của cô không phải ở phương diện, học tập dược lí chỉ là một phương pháp tăng cường học vấn của bản thân mà thôi, không phải mục đích cuối cùng. Sau này Chu Sa sẽ trở thành một nhà khảo cổ, chứ không phải một chuyên gia dược lí hay bác sĩ, đây là nguyên nhân vì sao cô từ bỏ việc học cùng giáo sư Hà. Cô đã từ bỏ rồi, nhưng giáo sư Hà vẫn ba lần bốn lượt đến tìm cô "thảo luận" hoặc "nhờ giúp đỡ", Chu Sa thật sự cảm thấy phiền phức. Nhưng dù sao ông cũng từng là giáo sư đã dạy mình, da mặt cô lại mỏng, không tiện từ chối, thế là biến thành "chết vì thể diện sống phải chịu tội" theo như lời Chu Tú Mẫn đã nói. Chu Tú Mẫn mắng cô: "Chỉ từ chối thôi mà cậu cũng không làm được. Nếu cậu ngại, để mình nói thay cậu."
Chu Sa cảm thấy như vậy không lễ phép, cắn răng luyện tập mấy câu, đợi giáo sư Hà lại gọi điện thoại đến, hít sâu: Giáo sư, nghiên cứu này, em thật sự không thể giúp nữa. Em xin lỗi!
Câu nói này, dường như phạm phải điều gì giống như đại nghịch bất đạo, cô cảm thấy bản thân sắp hôn mê, Chu Tú Mẫn đứng cạnh lại nháy mắt, làm đủ các loại biểu cảm "good job", "cố lên!"
Giáo sư Hà tuy không vui, nhưng người ta đã tỏ ý không muốn tham gia, ông dây dưa người ta mấy lần, lại sống chết không chịu buông không chỉ hủy hoại danh dự, mà còn không biết xấu hổ, âm thầm thở dài rất lâu, quay đầu vẫn khách sáo làm bạn với giáo sư Liêu, cũng không còn "làm phiền" Chu Sa nữa.
Chu Sa là người thật thà, từ chối người khác, đặc biệt là người có ơn với mình khiến bản thân cảm thấy bất an. Chu Tú Mẫn không nghĩ như thế, bản thân cô ấy vốn là người bạc tình, chuyện này cũng chỉ như cơn gió thoảng qua: Tức giận thì tức giận, cũng không phải cấp dưới làm việc dưới quyền ông ấy, sợ gì chứ? Cậu cũng giúp ông ấy nhiều như thế, nếu không ông ấy cũng không không nỡ buông tha cậu, (chịu ơn và báo đáp) sớm đã cân bằng rồi, cậu còn bất an cái gì? Quên đi thôi. Lời an ủi còn mang theo mùi đả kích, đây chính là phong cách của cô Trịnh, Chu Tú Mẫn cũng không ý thức được, Chu Sa lại nhận ra, nhưng vì còn đang trầm tư trong cảm xúc buồn bã của bản thân nên không có tâm tình nói ra. Chu Sa cảm thấy bản thân có lỗi với người ta, người ta không có nghĩa vụ phải dạy cô, cô lại "giúp một chút" cũng không tình nguyện. Nhưng Chu Sa thật sự không muốn tổn thương những con thỏ đó, dù cho cô không làm tổn thương cũng không tránh được người khác làm tổn thương chúng. Sau đó Chu Sa cảm thấy suy nghĩ này rất đạo đức giả, tự nhắc nhở bản thân, nhưng tâm tình lúc đó thật sự như thế, đạo đức giả thì đạo đức giả, thế nên cô càng không muốn tham gia. Cô không tham gia sẽ làm tổn thương giáo sư Hà, nhưng tham gia lại tổn thương những con thỏ kia cùng cảm xúc và ý nguyện của bản thân. Vì điều đó mà Chu Sa day dứt rất lâu, cuối cùng mới dần dần bình tĩnh, dường như ngầm đồng ý với câu nói kia của Chu Tú Mẫn: Con người đều ích kỉ, cuối cùng cũng sẽ quy về lợi ích của bản thân.
Chu Sa nghĩ bản thân cũng là một người ích kỉ, lại vì "thì ra tôi là người như thế" mà cảm thấy buồn bã. Cô giấu ở trong lòng không nói ra, nếu không Chu Tú Mẫn sẽ mắng cô một trận. Gần đây Chu Tú Mẫn rất dễ nổi nóng, hạng mục nghiên cứu của cô Trịnh bắt đầu rồi, nhận được thư đề nghị của sinh viên toàn khoa, nhưng danh sách chỉ có mười người, ngoài Chu Sa và Chu Tú Mẫn đã định sẵn, chỉ còn tám người, cạnh tranh rất khốc liệt. Cô Trịnh vứt tất cả đống thư đề nghị cho Chu Tú Mẫn để cô ấy chọn, Chu Tú Mẫn nhìn thấy đống lí lịch khiến con mắt nổ đom đóm, sau đó lại biến thành ngọn lửa để chọn ra "thành phần có tiềm năng". Lựa chọn những người không quen không biết dựa vào những bản sơ yếu lí lịch hoa lệ, bước đầu cũng chọn được một số người đến phỏng vấn trực tiếp. Hừng hực như lửa thiêu, cuối cùng vất vả chọn được hai mươi người bản thân cảm thấy "ưu tú nhất, tốt nhất". Kết quả cô Trịnh chê nhiều, bảo Chu Tú Mẫn ném đi một nửa, mười người chọn tám, còn phải loại bỏ hai người. Việc tàn nhẫn tổn thương lòng tự trọng như thế, Chu Tú Mẫn không nhẫn tâm, cô ấy rất không muốn làm chuyện này, một là phiền phức, hai là ghét bỏ. Chu Tú Mẫn cảm thấy gần đây bản thân đặc biệt chọc người, không nghiêm khắc một chút, cô Trịnh ghét bỏ cô ấy, nghiêm khắc, người ta nói cô ấy quá quắt, "hậu sinh khả úy". Chu Tú Mẫn nào có dám so sánh với cô Trịnh, quá khiên cưỡng rồi. Điều duy nhất cô Trịnh không làm khó Chu Tú Mẫn, có lẽ là không đẩy thư đề nghị của lớp bọn họ cho cô ấy, tự mình lựa chọn, miễn cho cô ấy càng bị người ta ghét bỏ. Lớp bọn họ biết Chu Tú Mẫn lợi hại, không dám chọc, nhưng lớp khác không biết lợi hại, rất muốn tìm đến nói rõ việc tại sao cô ấy được đề cử, kết quả phát hiện Chu Tú Mẫn chua ngoa, may mà còn chưa gặp nếu không đã thương tích đầy mình. Chu Tú Mẫn vừa buồn vừa phiền: Cô Trịnh ác quỷ chua ngoa như thế, nếu không phải bị ép buộc, cô ấy cũng không muốn theo cô Trịnh, sao có thể để một người rồi lại hai người dồn đến, trào lên, đuổi theo?
Sau đó cô Trịnh không hổ quá quắt nổi tiếng, những sinh viên điều kiện rất tốt, cô Trịnh vẫn ghét này ghét nọ, cuối cùng "miễn cưỡng" chọn được năm người, mà năm người này đã bao gồm Chu Sa và Chu Tú Mẫn, lí do là "cảm giác không ổn, nhìn không vừa mắt, vừa nhìn đã biết trình độ không cao". Chu Tú Mẫn nghe giọng điệu khó tính gắp bốn bỏ ba, trong lòng thật sự muốn phỉ nhổ một trận. Vị giáo sư này chọn sinh viên nghiên cứu đề tài giống chọn người sao hỏa, sao còn nhiều sinh viên chạy đến tay giáo sư thế, vị giáo sư này, thật là càng chua ngoa càng được người yêu thích sao? Sau đó cô Trịnh cảm thấy có hai người trình độ quả thật có chút miễn cưỡng, liền đá người ta đi, thế là tổ nghiên cứu nhỏ biến thành "kiềng ba chân". Một nghiên cứu sinh năm tư, người sót lại duy nhất thật sự khủng hoảng, không biết lúc nào sẽ nhận được câu, "Ừm, lần sau em không cần đến nữa, tôi cảm thấy em không theo kịp, không cần miễn cưỡng". Chu Tú Mẫn thật sự triệt để nghẹn lời.
Chương Anh không thể vừa mắt cách làm của cô Trịnh, hắn cảm thấy dường như trong mắt giáo sư ở trường này chỉ tồn tại hai học sinh ưu tú nhất, những sinh viên khác là phụ gia, điều này hoàn toàn vi phạm tinh thần "nhân ái" của việc dạy học. Nhưng hắn có bất mãn cũng chỉ có thể giữ trong lòng, cô Trịnh là người hắn chọc không nổi, mà cũng không dám chọc, hơn nữa, hạng mục này, không có một xu quan hệ nào với hắn.
Chỉ có thể phỉ nhổ!
Danh Sách Chương: