Lục Cảnh Nhiên hơi mím môi, không trả lời. Anh nhớ lần trước Thời Yên cũng đi tham gia họp lớp, lúc về còn uống say. Thời Yên say rượu không nổi điên, chỉ cứ lải nhải với anh rằng Lâm Hạo không còn là Lâm Hạo năm đó! Lục Cảnh Nhiên vòng vo mãi mới hỏi được Lâm Hạo là bạn học nam từng thầm mến cô lúc còn đi học, không chỉ đẹp trai, chạy bộ cũng rất nhanh, thường xuyên giành giải nhất thi đấu điền kinh.
Ha ha, có thể chạy nhanh bằng anh sao?
Lần trước anh không biết thì thôi, lần này còn muốn đi gặp Lâm Hạo?
Hơn nữa lần trước cô uống say, chính là Lâm Hạo lái xe đưa cô về.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi ở ngoài chờ em, họp lớp khó tránh khỏi sẽ uống rượu, nếu em uống say thì làm sao mà về?”
Thời Yên nghĩ ngợi, nói: “Chắc không đâu, mấy kiểu hội họp thế này tôi đều uống nước trái cây.”
“A, tôi cảm thấy em không hiểu bản thân mình rồi.”
Thời Yên: “……”
Từ từ, vừa rồi anh đang nói cô sao? Ha ha, người máy!
“Dù uống say, tôi cũng có thể bắt xe về.”
“Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái uống rượu một mình bắt xe, có hay hiện trêи tiêu đề tin tức xã hội không?”
Thời Yên: “……”
“Tôi ở bên ngoài chờ em, sẽ không quấy rầy em tụ tập.”
“……” Thời Yên nghĩ cảnh tượng đó, cảm thấy cũng quá không có tình người, “Cũng không biết chúng tôi ăn uống mất bao lâu, chẳng lẽ bắt anh chờ mãi bên ngoài sao?”
“Tôi không sao.”
“……” Anh không sao, nhưng cô không nỡ để anh ở bên ngoài chờ, “Vậy nếu không tôi sắp ăn xong thì gọi điện cho anh nhớ? Ý, hình như anh không có điện thoại.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Em chưa đọc hướng dẫn sử dụng sao? Em có thể download app từ website chính thức của viện nghiên cứu, thông qua app có thể ra lệnh với tôi từ xa.”
“……” Loại đồ điện gia dụng thông minh ấy hả. Thời Yên mím môi, lấy một cái điện thoại mình đã đảo thải trong thư phòng cho Lục Cảnh Nhiên, “Anh dùng tạm cái này trước đi, sim bên trong là số cũ của tôi, nạp tiền là có thể dùng. Về sau nếu anh đi ra ngoài xã giao vẫn cần dùng điện thoại.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn điện thoại, nói với Thời Yên: “Tôi không cần xã giao, con người khác ngoài em đối với tôi mà nói không có ý nghĩa.”
“……” Oa anh đang nói lời âu yếm sao, thế mà hơi rung động đó, “Vậy nếu anh đi ra ngoài làm việc kiếm tiền vẫn cần điện thoại.”
Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, nhận điện thoại: “Được thôi, vậy đến lúc đó em gọi cho tôi.”
“Ừ ừ.”
Họp lớp vào ba ngày sau, Thời Yên đúng giờ tới Thiên Hạ cư. Vào lúc cô rời đi, Lục Cảnh Nhiên cũng theo sau cô ra ngoài. Anh chỉ hứa lúc kết thúc thì cô gọi, cũng không hứa không đi theo cô, cho nên cũng không tính là nói dối.
Nhà hàng này là nơi đắt đỏ nhất thành phố A, xem ra bạn học cấp ba của cô cũng sống không tệ lắm. Sau khi Thời Yên tiến vào Thiên Hạ cư, anh tìm một nơi gần đó ngồi chờ Thời Yên.
Thời Yên hoàn toàn không biết anh đi theo mình ra ngoài, vô cùng vui vẻ đi tới phòng đã hẹn, cô cứ đinh ninh mình tới khá sớm, kết quả các bạn học còn tích cực hơn, đều đã đến gần hết. Trong đám người, được hoan nghênh nhất là Lâm Hạo, Thời Yên đã không còn gặp anh ta kể từ sau khi tốt nghiệp, mấy năm trước chỉ có một lần tham gia họp lớp, nhưng Lâm Hạo không tới.
Nói thật, nghe nói hôm nay Lâm Hạo sẽ tới, cô còn kϊƈɦ động một chút, dù sao cũng là bạn học thầm mến thời cấp ba, nhưng hiện tại nhìn thấy, cảm giác cũng chỉ có như vậy. Anh ta béo hơn một ít so với ấn tượng của cô, đây đại khái là điều độ tuổi bọn họ rất khó chạy thoát…… béo lên ở tuổi trung niên. Lâm Hạo góc cạnh trở nên mượt mà, cũng đã không còn nhuệ khí bức người thuở thiếu niên, ngược lại thêm vài phần người trưởng thành khéo đưa đẩy.
Thời Yên bỗng cảm thấy, gặp còn không bằng không gặp, ít nhất ở trong trí nhớ của cô anh ta vẫn là thiếu niên sạch sẽ gọn gàng.
“Đây là Thời Yên nhỉ? Người đẹp Thời càng ngày càng đẹp!” Các bạn học phát hiện Thời Yên tiến vào thì tiếp đón cô tới cạnh bàn, vừa lúc ngồi đối diện Lâm Hạo. Cô không tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ khẽ chào hỏi rồi cắn hạt dưa nghe bọn họ khoác lác.
Đề tài vẫn luôn quay chung quanh Lâm Hạo, nhiều năm không gặp, tò mò về anh ta không chỉ có Thời Yên. Lúc còn đi học, Lâm Hạo là ủy viên thể ɖu͙ƈ, rất am hiểu chạy bộ, lúc ấy tất cả mọi người đều gọi anh ta là Scud, tất cả mọi người nói, tương lai anh ta nhất định sẽ trở thành một người vận động viên điền kinh.
Mà hiện tại Lâm Hạo là kim bài tiêu thụ của một xí nghiệp lớn, không chút quan hệ tới điền kinh.
Đúng rồi, anh ta còn có một cô bạn gái, là bạn cùng lớp Tôn Huệ, lúc này đang ngồi bên cạnh anh ta ra vẻ ngại ngùng. Lúc còn đi học Tôn Huệ đã theo đuổi anh ta, đuổi theo nhiều năm như vậy, hiện tại cuối cùng cũng thành công, nghe nói sang năm sẽ kết hôn. Các bạn học nhao nhao chúc mừng, Tôn Huệ vẫn luôn thẹn thùng đột nhiên hỏi một câu: “Thời Yên, cậu có bạn trai chưa?”
Một câu làm ánh mắt mọi người đều tập trung trêи người Thời Yên, Lâm Hạo cũng nhìn cô.
Thời Yên chịu áp lực lớn: “Ờ, có, lát nữa bạn trai mình sẽ tới đón.”
“Thế hả?” Tôn Huệ cười với cô, nhưng trong lòng lại chẳng mấy tin lời cô nói, “Vậy lát bạn trai cậu tới nhớ giới thiệu để tụi mình làm quen nha.”
Thời Yên cười nhạt đáp được.
Tôn Huệ không nhìn cô nữa, lại nói chuyện với bạn học khác, nhưng toàn bộ phòng, người cô ta để ý nhất chính là Thời Yên.
Ai bảo lần đầu tiên cô ta tỏ tình, lý do Lâm Hạo từ chối cô ta là “nhưng mình thích Thời Yên”.
Sau khi đồ ăn bưng lên, mọi người đều ăn uống rất high, có người không ngừng rót rượu cho Thời Yên, dưới bầu không khí như này, cô kiên trì uống nước trái cây cũng không tốt lắm, đành phải uống mấy ly với họ, cuối cùng lại lén đổi hết rượu thành nước trái cây.
Cô cũng không muốn lát mất mặt trước Lục Cảnh Nhiên!
Lúc ăn uống rất vui vẻ, mọi người còn hát những bài hát cấp ba, có người đề nghị cơm nước xong đi KTV hát thâu đêm. Tôn Huệ nói: “Mình với Lâm Hạo không đi đâu, sáng mai tụi mình còn phải tới nơi khác.”
Mọi người tự nhiên lại ồn ào bọn họ một hồi, cũng không làm khó bọn họ, Thời Yên cũng giơ tay nói: “Lát nữa bạn trai mình tới đón, chắc mình cũng không đi hát với mọi người được.”
“…… Thôi, mấy người yêu đương các cậu không cần đi nữa, chúng mình mở bữa tiệc ca hát của cẩu độc thân đi!”
“Được đấy! Vui lên nào!”
Tôn Huệ nhìn Thời Yên một cái, cười với cô không nói gì, Lâm Hạo cũng nhìn cô một cái, nói thật, anh ta rất tò mò bạn trai cô thế nào.
Một bữa cơm ăn đến gần 9 giờ, một đám người mới tính tiền rời đi, trước đấy Thời Yên đã nhắn tin cho Lục Cảnh Nhiên, nhưng nhà cô cách nơi này rất xa, cô cảm thấy anh sẽ không đến nhanh như vậy. Không nghĩ tới vừa ra ngoài cửa Thiên Hạ cư thì Lục Cảnh Nhiên đã đứng ở bên ngoài.
Mấy bạn nữ ra trước Thời Yên đều nhìn Lục Cảnh Nhiên nhỏ giọng bàn tán: “Anh đẹp trai kia là ai thế? Đang đợi ai trong số tụi mình à?”
“Không biết, nếu không ai nhận thì mình định lên!”
“……” Thời Yên vội bước tới, tới “nhận” anh, “Anh đến nhanh thế?”
“Ừ.”
“…… Không phải anh vẫn đợi ở đây đó chứ?”
“……” Đối với vấn đề không tiện trả lời, Lục Cảnh Nhiên quyết định giữ im lặng.
Thời Yên nhìn phản ứng của anh, nhận định mình đoán đúng rồi, trong khoảng thời gian này ở chung, cô đã sớm thăm dò anh —— người máy không thể nói dối, anh cũng xác thật chưa từng nói dối cô, chẳng qua có vài vấn đề nhất định phải nói dối mới có thể trả lời thì anh sẽ lựa chọn không trả lời.
Cô đang định nói với anh mấy lời, tiếng Tôn Huệ từ phía sau truyền tới: “Thời Yên, đây là bạn trai cậu hả?”
Thời Yên xoay người, kéo cánh tay Lục Cảnh Nhiên cười nói: “Đúng vậy, anh ấy tên Lục Cảnh Nhiên.”
Mấy bạn nữ ở cửa ban nãy lập tức bùng nổ: “Mẹ khϊế͙p͙, Thời Yên cậu may mắn thiệt đó!”
“Đúng vậy, lần nào trai đẹp cũng thích cậu! Trước kia Lâm Hạo cũng thế!”
“…………”
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
“Ha ha, ờm, tụi mình còn đi hát nữa, đi trước ha!”
Các bạn học ở đây đều nhanh chóng rời đi, chỉ còn Lâm Hạo và Tôn Huệ đứng tại chỗ. Sắc mặt Tôn Huệ không tốt mấy, bí mật Lâm Hạo thích Thời Yên quả nhiên không chỉ một mình cô ta biết. Thời Yên cũng xấu hổ không tả, cô cười ha ha hai tiếng, nói với Tôn Huệ và Lâm Hạo: “Chúng mình cũng đi đây, tạm biệt!”
Cô xoay người định đi, Lục Cảnh Nhiên lại lù lù không động. Cô dùng sức kéo một chút, Lục Cảnh Nhiên vẫn không nhúc nhích.
“…… Anh muốn làm gì hả người anh em?”
Lục Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn cô một cái, nói với Lâm Hạo đối diện: “Nghe nói anh chạy rất nhanh? Không bằng chúng ta thi đấu một chút đi.”
Thời Yên: “……”
Đêm hôm khuya khoắt còn chạy bộ cái gì! Lần sau phải phản ánh tình huống này với viện nghiên cứu!
Lâm Hạo nói: “Đã lâu không chạy.”
“Không sao, tủy tiện chạy thôi.” Lục Cảnh Nhiên chỉ con đường phía trước, “Chạy từ đây đến chỗ đèn xanh đèn đỏ kia rồi quay lại.”
Lâm Hạo nhìn anh một lát, nói: “Được.”
“Anh đi theo phát điên cái gì?” Tôn Huệ giữ chặt cánh tay Lâm Hạo, hiển nhiên không muốn anh ta chạy bộ. Lâm Hạo cởi áo khoác giao cho Tôn Huệ, nói: “Tuỳ tiện chạy thôi.”
Hai người đứng cùng vạch xuất phát, cũng không ai làm trọng tài, Lâm Hạo nói câu “chạy”, hai người lập tức chạy. Thời Yên nhìn bóng dáng chạy đi xa của họ, không được một lát liền đến đèn xanh đèn đỏ. Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn dẫn đầu, lúc anh chạy trở về còn gặp Lâm Hạo đối diện chạy tới.
Thời Yên: “……”
Cô từng được chứng kiến tốc độ của Lục Cảnh Nhiên, lúc này chỉ sợ anh chỉ dùng một phần công lực, tùy tiện ngược Lâm Hạo.
Lúc Lâm Hạo chạy về đột nhiên trời đổ mưa, mưa rất to, Thời Yên nhìn hai người chạy trong mưa, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, không ổn, Lục Cảnh Nhiên không bị ngấm nước chứ!
Hai người trong mưa ngược lại đều không để ý cơn mưa to này, đặc biệt là Lâm Hạo, ngược lại càng thêm vui sướиɠ. Anh ta không nhớ rõ đã bao lâu anh ta không chạy như vậy, cảm giác lao tới này thiếu chút nữa anh ta đã không còn nhớ. Tiếng gió ù ù gào thét bên tai, mưa to làm mờ tầm mắt, lúc anh ta toàn lực chạy về, bên tai dường như lại vang lên tiếng hoan hô cố lên trêи sân thể ɖu͙ƈ ngày trước.
Tôn Huệ vội cầm ô đi lên, Thời Yên cũng kéo Lục Cảnh Nhiên trở lại cửa Thiên Hạ cư, lau nước cho anh: “A a a, liệu anh có bị ngấm nước không! Liệu có trục trặc không!”
“Không, toàn thân tôi không thấm nước, em thật sự cần đọc hướng dẫn sử dụng.”
“…… Được, tối về tôi sẽ đọc.”
Lâm Hạo đứng tại chỗ thở hổn hển một lúc, quay đầu lại muốn nói chuyện với Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên, lại phát hiện hai người bọn họ đã không thấy đâu.