Lâm Hạo đi vài bước vào Thiên Hạ cư thì thấy Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên đang đứng ở sảnh lớn. Thời Yên đang kiễng mũi chân lau nước trêи mặt Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên lấy khăn trêи tay cô lau giúp cô. Tôn Huệ nhìn thoáng qua Lâm Hạo, cười nói: “Hai người họ tình cảm thật đấy.”
Lâm Hạo đứng tại chỗ giây lát, đẩy cửa Thiên Hạ cư, đi vào nói với bọn họ: “Thời Yên, mình đưa hai cậu về nhớ, giờ đã trễ lại còn mưa, hai người không dễ bắt xe.”
“Không cần.” Thời Yên còn chưa nói, Lục Cảnh Nhiên đã mở miệng nói, “Đây là mưa rào, năm phút nữa là sẽ ngừng.”
Lâm Hạo nói: “Bên ngoài mưa to như vậy, một chốc không ngừng được đâu.”
Tôn Huệ đi tới, không vui mà nói với anh ta: “Mọi người đều nói không cần anh đưa, anh còn ở chỗ này làm gì?” Cô ta nói rồi kéo cánh tay Lâm Hạo, nói với Thời Yên: “Tụi mình về trước đây, về sau có cơ hội lại tụ tập.”
Thời Yên cười với cô ta, nghĩ thầm sợ là không có cơ hội: “Vậy hai người lái xe cẩn thận, Lâm Hạo không uống rượu chứ?”
“Không, mình nhìn chằm chằm mà, anh ấy chỉ uống nước trái cây thôi.” Tôn Huệ nói xong liền kéo Lâm Hạo không quay đầu lại rời đi. Thời Yên nhìn Lục Cảnh Nhiên đứng bên cạnh, hỏi anh: “Trong vòng năm phút mưa sẽ ngừng thật sao?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Cụ thể là bốn phút ba mươi tám giây.”
“……” Đây là công nghệ hack gì vậy, có thể chính xác đến từng giây sao?
Vì nghiệm chứng lời nói của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên lấy điện thoại ra, mở đồng hồ đếm ngược, còn đặc biệt nhìn Lục Cảnh Nhiên một cái, như thể chờ vả mặt anh. Lục Cảnh Nhiên không chút sợ hãi, khi đồng hồ đến ngược của Thời Yên chạy đến bốn phút ba mươi hai giây, mưa dần nhỏ lại rồi tạnh hẳn.
“Sáu giây chênh lệch là thời gian chúng ta nói chuyện.”
Thời Yên: “……”
Lúc trước không phải anh nói tìm việc? Không bằng tới cục khí tượng ấy.
Tóm lại, tạnh mưa là chuyện tốt, ô cũng không cần đến. Thời Yên trả ô lại cho lễ tân, cùng Lục Cảnh Nhiên đi ra ngoài. “Anh biết ở đâu có thể bắt taxi không?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Ngã tư phía trước lập tức sẽ có một chiếc xe taxi đi qua.”
“…… Mợ nó không kịp!”
Lục Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn cô, ôm cô bật nhảy mấy cái liền dừng trước ngã tư.
Thời Yên: “…………”
Cô thở hổn hển, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Về sau ở bên ngoài đừng tùy tiện vượt nóc băng tường! Sẽ bị bắt thật đó!”
“Đã biết.”
Lục Cảnh Nhiên vừa nói, xe taxi liền đi tới. Thời Yên cản xe, bảo Lục Cảnh Nhiên lên xe cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, cô cũng không đi tắm ngay mà tìm sách hướng dẫn sử dụng trong thư phòng, nghiêm túc đọc một chút. Trong phần bảo quản và bảo dưỡng người máy xác thật viết người máy toàn thân không thấm nước, lúc này Thời Yên mới yên tâm.
Lục Cảnh Nhiên đi tới, nói với cô: “Hiện tại cả bàn chải đánh răng máy rửa mặt chạy bằng điện đều chống nước, huống chi người máy chế tạo từ công nghệ cao như anh.”
Thời Yên: “……”
Chống nước thì thế nào, anh lại không cần tắm rửa!
Ý? Thời Yên bỗng nhiên phát ra ý tưởng mới: “Anh cần tắm không?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Máy móc cũng như con người, cần làm sạch định kỳ, anh đương nhiên cần tắm rửa.”
“…… A, vậy anh mau đi tắm rửa đi, nước mưa bẩn lắm ý.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô nói: “Em muốn tắm cùng không?”
“……” Thời Yên cười với anh, “Anh tắm phòng anh, tôi tắm phòng tôi.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Làm chủ nhân, em có nghĩa vụ làm sạch cho anh.”
“……??” Không phải ngày thường anh có rất nhiều ý tưởng sao, sao đến tắm rửa lại nhớ tới chủ nhân rồi hả!
Thời Yên đuổi anh đi, lấy áo ngủ đi tắm. Lúc sấy tóc, cửa phòng bị gõ vang, Thời Yên cảnh giác theo bản năng, gọi với ra ngoài: “Làm cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Hôm nay em cũng dính mưa, anh mới nấu chút canh gừng đường đỏ, bưng một bát tới cho em.”
“Ồ…… Vậy anh đặt trêи bàn ấy.”
Thời Yên không khoá cửa phòng, Lục Cảnh Nhiên xoay tay nắm cửa, cửa liền mở ra. Thời Yên đang đứng trong phòng chứa đồ sấy tóc, Lục Cảnh Nhiên bưng bát đặt ở đầu giường của cô, nhìn cô nói: “Cần anh sấy tóc cho em không?”
Thời Yên nói: “Không cần, tôi tự sấy được.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh có thể sấy ra hiệu quả của tiệm cắt tóc.”
Thời Yên: “……”
Đề nghị này thật là mê người chết tiệt.
“Hiệu quả tiệm cắt tóc không phải bởi vì máy sấy của họ đắt sao?” Thời Yên kìm lòng không đặng hấp hối giãy giụa. Lục Cảnh Nhiên nói: “Quan trọng hơn đương nhiên là tay nghề của thợ cắt tóc, nếu mỗi người đều có thể sấy được hiệu quả như bọn họ thì đã chẳng cần mở tiệm cắt tóc.”
“……” Nghe có vẻ rất hợp lý, “Anh còn từng học khóa làm tóc trang điểm sao?”
“Năng lực học tập của anh rất mạnh, hơn nữa có thể học rất mau.”
“…… Lợi hại như vậy? Vậy, vậy anh thử chút xem!”
Lục Cảnh Nhiên cười, đi qua nhận máy sấy, bảo cô ngồi trước gương trang điểm: “Có kẹp tóc không?”
“Có.” Thời Yên kéo ngăn kéo, tìm kẹp tóc đưa cho anh. Lục Cảnh Nhiên kẹp lớp tóc thứ nhất, tay nghề thuần thục có vài phần phong thái của thầy Tony.
Lúc nhẹ nhàng ôm lấy tóc Thời Yên, tay Lục Cảnh Nhiên cố ý lướt qua cổ cô, dẫn tới Thời Yên lơ đãng run rẩy. Lục Cảnh Nhiên hơi cúi đầu, nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của cô, khẽ chạm vào là cô sẽ có phản ứng mãnh liệt.
Trong phòng quanh quẩn tiếng máy sấy “ù ù ù”, trái tim Thời Yên cũng nhảy bùm bụp. Dưới tóc cô, lúc Lục Cảnh Nhiên sấy tóc cho cô sẽ cố ý vô tình mà chạm vào cô, nhưng cô lại không có biện pháp từ chối hay trách cứ anh, bởi vì anh có thể nói đây chỉ là anh không cẩn thận chạm vào, là cô phản ứng thái quá.
Hơn nữa, cô cảm thấy…… Còn có chút thoải mái đáng xấu hổ.
Khi ngón tay Lục Cảnh Nhiên khẽ chạm vào tai cô lần nữa, trái tim Thời Yên thật sự như bị lông chim chọc phải, ngứa ngáy khó chịu, ngay cả hơi thở cũng nóng hơn vừa rồi. Trong lòng như có một nơi được cái gì đó lấp đầy, Lục Cảnh Nhiên thấy cô bị mình trêu chọc kha khá, liền khom lưng tiến đến bên tai, cố ý dán vào lỗ tai cô nói: “Thế nào, em có vừa lòng với tay nghề của anh không?”
Rõ ràng là một người máy, nhưng hơi thở của anh vẫn có độ ấm, hơi thở ấm áp phả lên phía sau tai và gáy của cô, Thời Yên xoay người, túm cổ áo anh đè anh lên bàn trang điểm: “Nói, có phải anh cố ý không hả! Hửm?”
Cổ áo Lục Cảnh Nhiên bị cô túm hơi nới ra, lộ ra phần ngực và xương quai xanh rõ ràng, anh ngửa đầu nhìn Thời Yên, duỗi tay ôm cô vào lòng: “Phải. Em muốn, đúng không?”
Thời Yên: “……”
Người máy tóm lại vẫn không giống con người, bọn họ căn bản không hiểu cái gì là cảm thấy thẹn lòng!
“Cái này không có gì phải cảm thấy thẹn, đây là ham muốn thân thể bình thường của con người, con người cũng dựa vào cái này kéo dài chủng tộc của mình.” Lục Cảnh Nhiên luôn có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng Thời Yên, anh ôm cô chặt hơn, nhắm ngay môi cô.
Hôn môi là cách thức tán tỉnh rất tốt, Lục Cảnh Nhiên hiển nhiên là cao thủ trong đó—— tuy Thời Yên chưa từng hôn ai, không có cái để so sánh, nhưng cô tin tưởng, có thể hôn khiến người khác thoải mái như vậy tuyệt đối là số ít!
Không giống nam giới loài người, ở chuyện này Lục Cảnh Nhiên sẽ đặt cảm giác của Thời Yên lên trêи hết, cho nên anh sẽ không một mực đòi hỏi, mà tìm mọi cách lấy lòng cô. Dưới nụ hôn ngọt ngào mềm mại như kẹo bông gòn của anh, Thời Yên dần chìm đắm, Lục Cảnh Nhiên thấy cô sắp không đứng vững liền bế cô lên, nhẹ nhàng đặt ở trêи giường: “Đêm nay cần anh hầu hạ không?”
“……” Mặt Thời Yên đỏ rực, đừng hỏi mà trực tiếp làm không được sao!
Lục Cảnh Nhiên cười, lại lần nữa đọc hiểu ánh mắt của cô. Anh khẽ áp lên người cô, dịu dàng thấp giọng nói bên tai cô: “Không cần sợ hãi, anh sẽ làm em thoải mái.”
Lục Cảnh Nhiên không biết nói dối, cho nên trong trận hoàn ái này, Thời Yên xác thật cảm thấy sung sướиɠ xưa nay chưa từng có, thậm chí cô cảm thấy, Lục Cảnh Nhiên có vẻ như không phải lần đầu tiên làm với cô, dường như…… Bọn họ đã làm như vậy rất nhiều lần, cho nên anh biết mọi thứ của cô, cực kỳ phù hợp với cô.
Suy xét đến tình huống thân thể của con người, Lục Cảnh Nhiên rất biết tiết chế, anh bế Thời Yên toàn thân đều mềm như bông, thả cô vào bồn tắm đầy nước ấm. Lúc này Thời Yên đã bình phục lại không ít, đặc biệt là thấy Lục Cảnh Nhiên chuẩn bị cùng tắm với cô thì càng tỉnh táo hơn: “…… Dù toàn thân anh không thấm nước, cũng đừng kiêu ngạo ngâm mình như vậy!!”
Bàn chải đánh răng và máy rửa mặt chạy bằng điện cũng đâu có ai ngâm vào nước!
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không cần lo lắng, anh cao cấp hơn bàn chải đánh răng và máy rửa mặt chạy bằng điện rất nhiều.”
Thời Yên: “……”
“Được, em biết anh cao cấp, nhưng em muốn tắm một mình.”
Lục Cảnh Nhiên nghĩ một lát, nói: “Vậy được rồi, nếu em cần giúp thì cứ kêu anh.”
“……”
Lúc Thời Yên ngâm mình tắm rửa, Lục Cảnh Nhiên cũng trở về phòng tắm rửa, tẩy rửa mình sạch sẽ. Sau đó cực kỳ tự giác, dọn toàn bộ chăn gối đến giường Thời Yên.
Thời Yên tắm xong đi ra thì thấy anh đang ngủ trêи giường mình. Chăn ga lúc trước đã bị anh ném vào máy giặt, hiện tại thay một bộ mới. Thời Yên sửng sốt một lát, nhìn anh: “Vì sao anh lại ngủ ở đây?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Đương nhiên là ngủ với em.”
“……” Thời Yên suy xét, nếu không cho anh ngủ với mình có phải quá đểu cáng không? Giống như là…… dùng xong thì ném anh đi vậy.
Thôi. Cô tắt đèn, chính mình cũng đi ngủ, dù sao chỉ ngủ thôi, ngủ rồi ai còn biết bên cạnh là ai.
Lục Cảnh Nhiên trong bóng đêm hỏi cô: “Cần anh cung cấp phục vụ ôm ấp không?”
Thời Yên: “……”
Cô nhích vào trong, dựa vào ngực Lục Cảnh Nhiên: “Anh không có nhịp tim.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Nếu em thích, anh có hệ thống mô phỏng nhịp tim.” Anh nói rồi mở hệ thống mô phỏng nhịp tim. Thời Yên nghe tiếng tim đập truyền đến từ ngực anh, cười một tiếng: “Nếu như vậy thật sự sẽ coi anh như con người.”
“Không sao, anh không ngại.”
Thời Yên nhắm mắt lại, ôm thắt lưng anh. Yên lặng một lát, cô mở miệng hỏi: “Anh có thấy vui sướиɠ không?”
Câu hỏi của cô không đầu không đuôi, nhưng Lục Cảnh Nhiên biết cô chỉ cái gì. Anh cúi đầu, hôn lên trán cô: “Có, anh cũng rất thoải mái.”
Thời Yên khẽ cong môi: “Như vậy là tốt.”