“Vương gia, thân thể ngài khỏe chưa?”
Lục Cảnh Nhiên gật đầu nói: “Không sao.” Từ lúc hắn đi vào vương phủ, Thái Hậu lập tức phái Bạch Lộ đến bên cạnh hắn, hắn vẫn luôn biết, các nàng đang âm thầm hạ độc hắn.
Độc dược này mãn tính, sẽ không lập tức muốn mạng người, nhưng sẽ chậm rãi kéo suy sụp thân thể. Dù hắn sống ở vương phủ, không khống chế thực quyền, Thái Hậu vẫn không yên tâm hắn.
Một năm gần đây, độc của hắn phát tác càng ngày càng thường xuyên, chính như Thái Hậu mong muốn, dù cho hắn có dã tâm, thân thể cũng không chống đỡ được dã tâm của hắn. Đáng tiếc nàng ngàn tính vạn tính, lại không tính được hắn căn bản không phải Lục Cảnh Hành.
“Đúng rồi, vừa rồi ta thấy hình như trêи cổ tay vương phi có vết thương, là chuyện như thế nào?”
Khương tổng quản đáp: “Hồi bẩm Vương gia, sau khi vương phi biết ngài sinh bệnh thì tìm đại phu tới khám chữa cho ngài, tựa hồ không tin lời đại phu, nàng lại tự mình đi ra ngoài tìm thuốc cho ngài uống.”
Hắn vừa nói như vậy, Lục Cảnh Nhiên liền nghĩ tới, ngày hôm qua lúc hắn mơ mơ màng màng nhớ rõ Thời Yên bảo hắn uống thuốc đi, hôm nay tỉnh lại, còn tưởng rằng đây chỉ là cảnh trong mơ.
“Có điều thuốc này của vương phi thật sự hữu dụng, vương gia ngài trông tinh thần hơn rất nhiều.”
Lục Cảnh Nhiên cũng tự cảm thấy thân thể tốt hơn ngày xưa rất nhiều, bởi vì bị hạ độc thời gian dài, thân thể hắn vẫn luôn không tốt lắm, nhưng hiện tại hắn cảm giác thân thể thoải mái xưa nay chưa từng có.
Hắn cúi đầu, tựa hồ có chút xuất thần, qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu phân phó Khương tổng quản: “Ngươi sai người đưa chút thuốc mỡ tới chỗ vương phi, thuận tiện nhìn xem vương phi bị thương thế nào.”
“Dạ.” Khương tổng quản mới vừa đồng ý, liền nghe thấy có tiếng bước chân hướng bên này. Hắn lùi về sau một bước, cùng Lục Cảnh Nhiên nói chuyện trong vương phủ.
Bạch Lộ ở bên ngoài gõ cửa, nhìn thoáng qua Khương tổng quản đứng ở một bên, bưng cơm sáng tiến vào: “Vương gia, mời dùng đồ ăn sáng.”
“Ừ,” Lục Cảnh Nhiên lên tiếng, cầm lấy cái thìa ăn một ngụm cháo trong bát.
Thời Yên trở về phòng lăn qua lộn lại không ngủ được. Việc Lục Cảnh Nhiên trúng độc, cô càng nghĩ càng không yên tâm, tốt xấu hắn cũng là một vương gia, những người này lại công khai hạ độc hắn. Còn có Bạch Lộ, dám to gan như vậy, người sau lưng khẳng định lai lịch không nhỏ.
Là Hoàng Thượng? Hay là Thái Hậu?
Bối cảnh triều đại giả thiết này cô vẫn hiểu biết một ít, Thái Tử tuổi nhỏ kế vị, Thái Hậu nói tuổi hắn quá nhỏ, nên vẫn luôn phụ tá triều chính, mà phụ tá…… lại phụ tá tới tận hiện tại.
Trong cung chân chính cầm quyền chính là Thái Hậu, tiểu hoàng đế đã sớm bị nàng hư cấu.
Tiểu Mãn thấy cô đột nhiên cá chép lộn mình từ trêи giường ngồi dậy, hoảng sợ: “Phu nhân, lại có chuyện gì?”
Thời Yên nói: “Ngày hôm qua dược liệu ta lấy về chỉ dùng một ít, ngươi đợi chút dựa theo phương pháp ta nói lại sắc chút thuốc, đưa qua cho vương gia.”
“Dạ.”
“Hôm nay ta còn muốn đi ra ngoài một lần, trước khi trời tối sẽ về phủ.”
Tiểu Mãn muốn ngăn cô: “Phu nhân, nếu đi tìm thuốc cho vương gia, để nô tỳ đi là được, ngài ở trong phủ cùng vương gia đi.”
“Không được, dược liệu kia chỉ có ta có thể tìm được.” Thời Yên nghĩ tới, những người này nói không chừng khi nào đó lại hạ độc Lục Cảnh Nhiên, cùng với mỗi lần sắc thuốc cho hắn uống, không bằng tìm được dược liệu đỉnh cấp của hệ thống, từ nay về sau bách độc bất xâm.
Cô thay quần áo nhẹ, lại tới Đông Sơn và sông Nam Sa, chỉ là tìm cả ngày, dược liệu cao cấp nhất tìm được cũng mới ngũ cấp.
【 Dược liệu ngũ cấp có thể bách độc bất xâm ở trong phạm vi thời gian nhất định. 】
“…… Thời gian nhất định là bao nhiêu?”
【 Sáu tháng 】
Được thôi, đã rất không tồi. Sáu tháng, hẳn là có thể giải quyết xong chuyện rồi chứ?
Cô một lần nữa mang theo dược hồi phủ, mới vừa bước vào cửa viện chính phòng, liền thấy Khương tổng quản đứng ở trong viện. Thời Yên khụ một chút, đi lên hỏi: “Khương tổng quản, có chuyện gì sao?”
Khương tổng quản mỉm cười với cô, nói: “Không biết hôm nay vương phi đi nơi nào?”
“À, đi hái chút dược liệu.” Hôm nay cô đi ra ngoài, còn đặc biệt đeo cái sọt, lúc này bên trong đều là dược liệu hôm nay thu thập được. Khương tổng quản không đi xem dược liệu cô nói, mà lơ đãng đánh giá trêи người cô một chút, mới nói: “Ngài là vương phi tôn quý, vẫn là không cần tùy tiện ra phủ tốt hơn, có chuyện gì sai hạ nhân đi làm.”
Thời Yên nói: “Đã biết, phiền Khương tổng quản.”
Khương tổng quản gật đầu, lúc này mới rời đi. Thời Yên nhìn bóng dáng hắn, quay đầu lại hỏi Tiểu Mãn: “Khương tổng quản ở chỗ này chờ bao lâu rồi?”
Tiểu Mãn nói: “Phu nhân, ngài xem như đã trở lại. Hôm nay ngài chân trước mới vừa đi, sau lưng người của Khương tổng quản liền tới chính phòng đưa thuốc mỡ, thấy ngài không ở đây thì trực tiếp đi thông báo cho vương gia, sau đó, Khương tổng quản tới.”
Thời Yên nói: “Bọn họ cũng quá chuyện bé xé ra to rồi.”
Tiểu Mãn nói: “Phu nhân, ngài một mình đi ra ngoài xác thật không tốt lắm, hơn nữa ngài mãi không trở lại, vương gia chỉ sợ là sốt ruột.”
Thời Yên khụ một tiếng: “Gấp cái gì? Còn sợ ta không trở lại sao?”
“Còn không phải là sợ ngài không trở lại sao.”
Thời Yên gõ đầu nàng ấy: “Được rồi, làm chút gì cho ta ăn đi, ta sắp chết đói rồi.”
“Nô tỳ đi ngay.”
Sau khi Tiểu Mãn rời đi, Thời Yên chống tay, ngồi xuống trêи cửa sổ. Tâm trạng cô có chút sung sướиɠ đung đưa cẳng chân, nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời.
Vương gia thật đúng là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, không phải cô đi ra ngoài một ngày sao, còn phái Khương tổng quản tới đây theo dõi.
Khương tổng quản thấy Thời Yên bình an trở về, mới vội vàng đi phục mệnh vương gia, nói cho hắn vương phi không sao.
“Nàng lại đi ra ngoài hái thuốc?”
“Dạ.”
“Có bị thương không?”
“Thuộc hạ nhìn sơ qua thì không trở ngại, chỉ là quần áo có chút ô uế.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn hắn một cái: “Cái gì gọi là nhìn sơ qua?”
“……” Chính là, không dám nhìn kỹ. Hắn sợ bị vương gia đánh chết.
“Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, về sau thường xuyên phái người tới chính phòng giáo ɖu͙ƈ, không cần không có việc gì lại chạy ra bên ngoài.”
“…… Đã biết.” Vương gia rõ ràng là lo lắng cho người ta, còn phải làm ra bộ dáng tức giận, phái hắn tới chính phòng giáo ɖu͙ƈ vương phi.
Hắn nào dám.
Không biết có phải Khương tổng quản giáo ɖu͙ƈ có tác dụng hay không, ngày hôm sau vương phi thành thành thật thật ở vương phủ, chỗ nào cũng không đi. Nhưng thật ra tiểu công tử phủ tướng quân Đào Thanh nghe nói thân thể vương gia bệnh nhẹ, đặc biệt chạy tới vương phủ thăm bệnh.
Lại nói tiếp, vị Đào tiểu công tử này còn là Lục Cảnh Nhiên nhận thức ở trêи thuyền hoa…… Đào Thanh tuy sinh ra ở phủ tướng quân, nhưng tính cách hoàn toàn khác mấy ca ca của hắn, không chỉ có luyện công, đi học đều lười biếng, còn thích ra vào nơi hoa bướm, quả là một người ăn chơi trác táng.
Nhưng cũng bởi vì hắn là tiểu công tử phủ tướng quân không có chỗ dùng, cho nên hắn cùng vương gia giao hảo mới không dẫn tới người trong cung chú ý.
Lục Cảnh Nhiên sáng sớm đã nghe nói Đào Thanh tới vương phủ, nhưng chờ đến sắp dùng cơm trưa vẫn chưa thấy bóng người. Hắn khẽ nhăn mày, chẳng lẽ còn lạc đường trong vương phủ chắc.
Hắn nhân lúc Khương tổng quản tới hội báo công việc vương phủ, thuận tiện hỏi thăm hắn một chút: “Đào Thanh đâu? Không phải nói sáng sớm hôm nay hắn đã tới rồi?”
Bị hỏi đến vấn đề này, sắc mặt Khương tổng quản trong nháy mắt trở nên có chút vi diệu. Lục Cảnh Nhiên nhìn hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Hắn lại gây họa gì?”
“Cũng không có, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là……” Khương tổng quản ấp a ấp úng nói, “Đào công tử trêи đường tới Lê Hoa viện, ở trong hoa viên gặp vương phi, Hà Thải Thải cô nương cũng ở, mấy người ở trong hoa viên, tựa hồ trò chuyện rất vui vẻ.”
Bản lĩnh dỗ cô nương vui vẻ của Đào Thanh Lục Cảnh Nhiên đã gặp qua, đừng nói Hà Thải Thải chưa thấy qua việc đời, ngay cả những cô nương duyệt người vô số trêи thuyền hoa cũng có thể bị hắn dỗ dành đến tâm nở hoa.
Chẳng qua Khương tổng quản vừa rồi nói cái gì? Vương phi cũng ở?
Hắn ngước mắt nhìn Khương tổng quản, ánh mắt không thân thiện lắm: “Vương phi hiện tại còn ở hoa viên?”
Khương tổng quản xoa xoa chóp mũi: “Lúc vừa rồi thuộc hạ tới đây, bọn họ còn ở.”
A.
Lục Cảnh Nhiên ở trong lòng cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa. Khương tổng quản đứng ở tại chỗ không biết nên tự xử như thế nào, đang muốn cáo lui với vương gia, liền nghe tiếng Đào Thanh từ bên ngoài truyền đến: “Lục huynh, ngươi ở đó không?”
Lục Cảnh Nhiên ngước mắt ra bên ngoài nhìn thoáng qua, không có lên tiếng. Đào Thanh tự quen thuộc mà đi vào, thấy hắn ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, liền đi tới bên người hắn ngồi xuống, còn tự rót ly trà cho mình: “Hai ngày trước nghe nói ngươi bị bệnh, hôm nay xem xem, ngược lại cảm thấy ngươi rất có tinh thần.”
“Bệnh cũ, không nhọc Đào huynh lo lắng.” Lúc Lục Cảnh Nhiên nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn không rời quyển sách trong tay. Đào Thanh cũng không thèm để ý, tuy rằng hắn cảm thấy người thích tới thuyền hoa gặp cô nương như Lục huynh, lúc này lại ở chỗ này chú tâm xem sách, rất làm bộ làm tịch.
“Vừa mới gặp vương phi ở trêи đường tới, thật là nữ tử cá tính.”
Tay Lục Cảnh Nhiên dừng một chút, nhẹ nhàng lật một trang sách.
Đào Thanh xích lại bên cạnh hắn, vui cười nói: “Ngày xưa nghe nói, Lục huynh rất lãnh đạm với vương phi mới vào cửa, ta còn đang suy nghĩ vương phi định là xấu xí, không nghĩ tới lại xinh đẹp như vậy.”
Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn hắn một cái: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta muốn nói, nếu vương phi xinh đẹp thướt tha như vậy, sao ngươi còn một mình ở Lê Hoa viện thanh lãnh này? Tự ngược như vậy?”
Lục Cảnh Nhiên không trả lời, Khương tổng quản một bên âm thầm đổ mồ hôi thay Đào Thanh. Đừng nhìn vương gia bọn họ nhìn qua văn nhược, nhưng hắn đánh người, thật là sẽ chết người.
Đào Thanh thấy Lục Cảnh Nhiên không nói lời nào, lại ha ha cười nói: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta biết hôn sự này ngươi cũng là bị tên cáo già Thời Thành Tế kia lừa. Nếu ngươi không thích vương phi, trực tiếp hưu nàng không phải được sao.”
“Sau đó thì sao?” Lục Cảnh Nhiên hỏi.
“Sau đó à.” Đào Thanh ngượng ngùng sờ gáy mình, “Ta thật ra rất thích nàng.”
Con ngươi của Lục Cảnh Nhiên vốn không có gì độ ấm tựa hồ càng lạnh hơn, hắn bóp quyển sách trong tay, không chớp mắt nhìn Đào Thanh.
Đào Thanh rốt cuộc nhận thấy được sự tình có chút không thích hợp, trêи trán hắn ẩn ẩn chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn cách Lục Cảnh Nhiên xa chút.
Mẹ, hắn đột nhiên dọa người như vậy làm cái gì? Hắn còn chưa nói hắn muốn mang Thời Yên đi đâu!
“Đào Thanh.” Lục Cảnh Nhiên bỗng nhiên kêu tên của hắn.
Đào Thanh thiếu chút nữa buột miệng thốt ra một câu “Tiểu nhân đây ạ”.
Lục Cảnh Nhiên nhìn hắn: “Ngươi về sau không được phép bước vào vương phủ một bước.”