Sau khi tới hiệu sách cô cũng không lên gác mái ngay mà lục lọi quanh hiệu sách, Lục Cảnh Nhiên thấy cô như thể đang tìm cái gì đó, bèn hỏi cô: “Em đang tìm cái gì à?”
Thời Yên lấy hai cái khẩu trang sạch trong ngăn kéo, đưa một cái cho Lục Cảnh Nhiên: “Gác mái lắm bụi, đeo khẩu trang, mới ổn.”
Thời Yên đưa anh khẩu trang, lại cầm lấy giẻ lau, đổ chút nước sạch vào xô, mới đi lên tầng: “Đi thôi.”
Lục Cảnh Nhiên đi lên đón xô nước trong tay cô, đi trước cô: “Để anh.”
Thời Yên tại chỗ chớp chớp mắt, ném giẻ lau trong tay đi theo anh lên tầng.
Gác mái xây rất thấp, Lục Cảnh Nhiên đi lên thì không đứng thẳng được, Thời Yên đẩy cửa gỗ ra, cơn mưa tro bụi quen thuộc lại ập đến.
Lục Cảnh Nhiên che miệng ho khan hai tiếng, vẫn nên khẩu trang đeo lên mặt. Thời Yên quay đầu lại nhìn anh, nói: “Ngại quá, nơi này, lâu lắm rồi, chưa dọn.”
“Không sao, chúng ta đi vào tìm sách đi.” Lục Cảnh Nhiên cũng không để ý cái này, mà thúc giục cô đi tìm sách.
Tuy rằng bọn họ dùng năng lực bước nhảy không gian, thoáng hiện đến đây, nhưng khoảng cách nước nhảy không gian có hạn chế, cũng không thể trực tiếp biến từ trong nhà tới đây, cho nên bọn họ vẫn lưu lại bên ngoài vài giây ngắn ngủn.
Anh không dám để Thời Yên mạo hiểm, dẫu chỉ là vài giây ngắn ngủn.
“Vâng.” Thời Yên nhúng ướt giẻ lau, lại hất chút nước trêи mặt đất, ngồi xổm bên cạnh Lục Cảnh Nhiên bắt đầu tìm sách.
Gác mái rất an tĩnh, chỉ có hai người đạp lên sàn gỗ ngẫu nhiên phát ra tiếng kẽo kẹt, thêm tiếng lật sách vở.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, sách trêи gác mái bị bọn họ tìm hơn một nửa, nhưng vẫn không tìm được quyển sách cần tìm. Lòng Lục Cảnh Nhiên càng ngày càng hoảng, anh ở cảnh đội nhiều năm như vậy, đã sớm luyện ra giác quan thứ sáu nhạy bén, hiện tại dự cảm không tốt cực độ này không ngừng nhắc nhở anh, có chuyện gì sắp xảy ra.
“Thời Yên, lần sau chúng ta tới tìm tiếp.” Anh gọi Thời Yên đang tìm sách, chỉ muốn nhanh chóng dẫn cô rời khỏi nơi này. Thời Yên ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt anh không đúng, cũng nhăn mày theo: “Làm sao vậy?”
Lục Cảnh Nhiên mím môi mỏng, còn chưa mở miệng thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ kinh hoảng: “Cháy, cháy!”
Gần như trong nháy mắt, ngọn lửa tràn tới gác mái chỗ Thời Yên. Ngọn lửa đường hoàng xuyên qua cửa gỗ, cháy tới gác mái, cho dù cách khẩu trang, khói cũng nhanh chóng chui vào trong miệng mũi.
“Khụ khụ khụ.” Thời Yên ho khan dữ dội, thế lửa quá lạ, dù cả hiệu sách đều là vật dễ cháy, cũng không có khả năng lan tràn đến nhanh như vậy, cháy mạnh như vậy.
“Là người có năng lực.” Lục Cảnh Nhiên không kịp giải thích nhiều, ôm Thời Yên chuẩn bị dùng thoáng hiện rời gác mái. Thời Yên duỗi cánh tay, dùng hết toàn lực ôm một đống sách vào lòng, sau đó trước mắt gác mái và ngọn lửa cực nóng “vèo” một cái biến mất.
Trở lại căn phòng ở tạm thời, Thời Yên còn ho dữ dội. Tiểu Hỉ ở chỗ này chờ thấy bọn họ trở về chật vật như vậy, vội vàng đi lên xem xét: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Cảnh Nhiên buông Thời Yên trong lòng ra, xác định trêи mặt cô ngoài bụi, cũng không lo ngại, mới mở miệng nói với Tiểu Hỉ: “Chúng tôi đến hiệu sách tìm sách, không nghĩ tới hiệu sách bỗng nhiên cháy.”
“Cháy?” Lúc trước Tiểu Hỉ lẻn vào nhóm của kẻ phản loạn, tra được bên trong bọn họ có một thiếu niên có thể sử dụng năng lực lửa, “Là thiếu niên tên Linh kia sao?”
“Chắc thế.” Lục Cảnh Nhiên nhớ lại tình cảnh lúc đó, xác định đây tuyệt đối không phải lửa bình thường, “Thế lửa gần như một tý đã lan tới tầng hai, hơn nữa rất lớn, mục đích của bọn họ chỉ sợ không phải thiêu cháy bọn anh, mà là……”
Lục Cảnh Nhiên không nói thêm gì nữa, trong biển lửa lớn như vậy, sách gì cũng bị cháy thành tro bụi rồi.
Tay đặt hai bên của anh khẽ nắm thành đấm, chẳng lẽ thật sự phải nhìn thế giới đi đến hủy diệt sao?
“Tìm được rồi.” Thời Yên vẫn luôn quỳ trêи mặt đất lật sách, rút một quyển sách từ trong đống sách cô mang về, cầm trong tay, “《 Trêи dưới năm nghìn năm 》.”
Lục Cảnh Nhiên và Tiểu Hỉ đều sửng sốt, đồng thời nhìn về phía quyển sách trong tay cô. Quyển sách này đóng bằng sợi chỉ ngày xưa, bìa sách bám đầy bụi, chỉ có chỗ ghi tên sách, bị Thời Yên dùng tay cọ sát ra mấy đường vân.
Chữ bên trêи bọn họ xem không hiểu, có điều Thời Yên nói, đây là 《 Trêи dưới năm nghìn năm 》.
Tay Lục Cảnh Nhiên lại không tự giác mà nắm chặt vài phần, ánh mắt nhìn cô hiếm khi lộ ra vài phần khẩn trương: “Xác định?”
Thời Yên kiên định gật đầu: “Xác định.”
Cô cầm khăn giấy lau sạch quyển sách, đặt lên bàn lật tới trang mục lục. Đầu ngón tay thon dài miết từ trêи xuống, cuối cùng dừng ở hàng thứ ba từ dưới lên: “Nơi này viết, phương pháp chế tạo, đá ngũ sắc.”
Cô có chút gấp không chờ nổi mà lật đến trang chỉ định, đọc nội dung ghi bên trên: “Nữ Oa luyện đá ngũ sắc vá trời, năm màu là đỏ vàng xanh lam xanh ngọc trắng, phân biệt là máu hổ, hoa hữu tiền, lam điểm thạch, nước bích khê, lông vũ trắng……”
Thời Yên đọc đến đây thì có chút nghi hoặc, Lục Cảnh Nhiên cũng nhíu mày suy tư: “Bốn nguyên liệu trước, phân biệt có thể lấy được trong Sơn, Hoa, Thạch, Thuỷ cảnh Hư Vô, lông vũ trắng cuối cùng thì chưa từng nghe qua.”
Thời Yên nói: “Nguyên liệu chúng ta dùng trước kia, chỉ có, bốn màu, nguyên liệu màu trắng, chưa từng gặp.”
Lục Cảnh Nhiên hơi gật đầu, xác thật như thế, anh luyện nhiều cục đá như vậy, cũng chưa dùng đến nguyên liệu màu trắng: “Nguyên liệu cuối cùng tạm thời không vội, chúng ta tìm cái khác trước đã. Hoa hữu tiền, lam điểm thạch, nước bích khê đều không khó tìm, nhưng máu hổ……” Anh nói tới đây cũng không nhịn được nhíu mi, “Toàn bộ trò chơi, tựa hồ chỉ có một con hổ, chính là thần thú Sơn cảnh.”
Cái này Thời Yên còn nhớ rõ, trước đó Lục Cảnh Nhiên đã nhắc tới với cô, nói là nó chỉ bằng tiếng gầm đã có thể chấn vỡ lục phủ ngũ tạng người: “Chúng ta phải lấy máu nó thế nào giờ?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Có chút khó khăn, nhưng vẫn phải thử một lần.”
Buổi tối sau khi tiến vào trò chơi, sau người tổ công lược ngồi cùng nhau, thương lượng cách lấy máu hổ.
“Mọi người nói con hổ này là đực hay cái?” Hạ Chanh hỏi.
Tiểu Hỉ trừng anh ta một cái: “Cái này có quan hệ à?”
“Đương nhiên là có, nếu nó là đực tôi sẽ giả thành cọp cái, dụ nó ra, nếu nó là cái thì tôi sẽ giả thành hổ đực.”
Tiểu Hỉ giật khóe miệng, không để ý đến anh ta nữa.
Thời Yên lật xem 《 Trêи dưới năm nghìn năm 》 trong trang bị một chút —— hôm nay cô tiến vào trò chơi thì phát hiện quyển sách này nằm trong cột trang bị của cô.
“Trong sách nói, con hổ thích ăn thịt lợn rừng.”
Lục Cảnh Nhiên hiểu rõ: “Xem ra phải bắt được lợn rừng, rồi dùng nó để dụ con hổ ra.”
Tiểu Hỉ ở bên cạnh cười chế nhạo Hạ Chanh: “Để Hạ Chanh giả làm lợn rừng ấy, anh ta vừa đứng ở đó, cũng không cần thay trang phục thì đã là lợn rừng hiển nhiên.”
Hạ Chanh lập tức xù lông: “Tôi giống lớn rừng ở đâu chứ hả? Em từng gặp con lợn rừng nào đẹp trai như tôi chưa?”
Thời Yên nói: “Bởi vì đàn ông, đều là đại móng heo.”
Hạ Chanh: “……”
Vậy tại sao không để J đi hả!
Lục Cảnh Nhiên không để ý đến ánh mắt oán giận anh ta ném tới, nói tiếp: “Tôi đã từng thấy lợn rừng ở Sơn cảnh, hẳn là không khó tìm, vấn đề ở chỗ, sau khi chúng ta dụ con hổ ra, phải đối phó với nó như thế nào?”
Mọi người trầm mặc một trận, trước mắt hiểu biết về lão hổ, chính là nó có tiếng gầm cực kỳ lợi hại, Thời Yên hỏi: “Mang nút bịt tai có tác dụng không?”
Lục Cảnh Nhiên lắc đầu: “Nó có thể trực tiếp chấn vỡ nội tạng của người, mang nút bịt tai cũng chỉ là bịt tai trộm chuông.”
…… Cũng phải. Chẳng lẽ phải mặc quần áo phòng sóng âm sao? Có loại đồ vật này sao?
Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ một lát, bắt đầu đặt ra kế hoạch tác chiến: “Lần này lão hổ tương đối khó đối phó, nếu muốn tất cả mọi người toàn thân rút lui rất khó. Chúng ta cần một người đi làm mồi dụ, hấp dẫn lực chú ý của nó, hổ gầm của lão hổ hẳn là cần thời gian cooldown, những người khác nhân lúc này nghĩ cách lấy máu nó.”
Thời Yên nghĩ ngợi, hỏi anh: “Ai đi làm mồi dụ?”
Người làm mồi dụ không phải phải trực diện hổ gầm của lão hổ sao? Nếu hổ gầm lợi hại đúng như trong lời đồn, người này còn có thể sống sót sao?
Trước đấy cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, ở trong trò chơi tử vong, vậy ở trong thế giới hiện thực thì sao?
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một lát, vững vàng ánh mắt nói: “Ở đây tôi cao nhất, đương nhiên là tôi đi, hơn nữa năng lực của tôi cũng thích hợp nhất, nói không chừng tôi có thể né tránh.”
Thời Yên lập tức phản đối: “Không được, quá nguy hiểm, hơn nữa không ai biết, tử vong trong trò chơi, hiện thực sẽ thế nào.”
Tiểu Hỉ cũng nói: “Em cũng phản đối, anh là trung tâm của tổ công lược, không thể để anh đi mạo hiểm.”
Hạ Chanh hỏi: “Có thể tuỳ tiện tìm mồi nhử gì đó? Chỉ cần có thể khiến lão hổ dùng hổ gầm là được mà?”
Lục Cảnh Nhiên phủ quyết đề nghị của anh ta: “Thần thú trong game tương đương với Boss, chúng nó chỉ biết công kϊƈɦ người chơi, cần phải để người chơi đi làm mồi dụ. Mọi người cũng nói, không ai biết tử vong trong trò chơi hiện thực sẽ như thế nào, chúng ta không lý do để người chơi khác đi thay chúng ta.”
Thời Yên mím môi, nhìn anh nói: “Đây vốn dĩ, chính là nhiệm vụ của mọi người, cũng không có lý do, để một mình anh đi làm.”
Lần này Lục Cảnh Nhiên nhìn cô lâu hơn, cuối cùng mới thả ánh mắt dịu dàng, hơi cong khóe miệng nói: “Chức trách của tôi vốn dĩ chính là bảo vệ những người khác an toàn, cả em nữa.”
Thời Yên không khỏi vì đó mà hoảng hốt lẫn khổ sở, cô đột nhiên bắt lấy góc áo Lục Cảnh Nhiên, tựa như sợ giây tiếp theo anh lập tức sử dụng thoáng hiện rời đi vậy.
Tiểu Hỉ ngồi dậy, đứng nghiêm: “Chức trách của em cũng là bảo vệ những người khác an toàn, em xin để em đi chấp hành nhiệm vụ lần này!”
Hạ Chanh lập tức đứng lên theo: “Em đừng có làm rộn, để em đi không bằng để tôi đi.”
Trong lúc nhất thời mấy người tổ công lược giằng co không xong, đúng lúc này, một giọng nam yếu ớt truyền tới: “Cái kia, quấy rầy một chút, có phải mọi người chuẩn bị đi Sơn cảnh đánh lão hổ?”
Mấy người đồng loạt nhìn qua, Thời Yên thấy người tới thì sửng sốt một chút, nói với anh ta: “Thu Ý? Anh tới làm cái gì?”
Thu Ý cong tay hình hoa lan che miệng cười hai tiếng, mới mở miệng nói với bọn họ: “Hình như tôi có cách đối phó với lão hổ.”