Mục lục
Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thời Yên lấy đồ ăn thái xong bày lên bàn, vừa lúc thấy Lục Cảnh Nhiên lén lút đứng trước cửa phòng ngủ của mình. Cô buông cái đĩa, lặng lẽ đi đến phía sau anh, theo tầm mắt anh nhìn lại, giơ tay gõ bờ vai của anh: “Anh đang xem cái gì thế?”

Lục Cảnh Nhiên bị cô doạ sợ, anh quay đầu, nhìn Thời Yên phía sau: “Em đi đứng đều không có tiếng động sao?”

Thời Yên bĩu môi: “Rõ ràng là anh xem quá chăm chú.” Cô nói xong lại nhìn xung quanh phòng ngủ vài lần, trêи giường và dưới đất đều không có nội y, anh đang xem cái gì nhỉ.

Lục Cảnh Nhiên chỉ bức tranh màu chì phía trêи bàn sách, hỏi cô: “Bức tranh này là em vẽ hả?”

“Đúng vậy.” Thời Yên gật đầu, “Không phải anh đang xem cái này chứ?”

Lục Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn cô, một hồi lâu mới hỏi: “Cậu bé bên trêи bức tranh……”

“Hả, đó là một bạn chơi cùng em quen ở cô nhi viện, đừng nhìn cậu ấy là con trai, thường xuyên bị bạn khác bắt nạt đấy.” Nhớ tới cậu bé ở cô nhi viện, Thời Yên không kìm được nở nụ cười, “Em vẫn luôn gọi cậu ấy là nhỏ hèn nhát, khi còn nhỏ cậu ấy rất thích khóc! Sau đó bố mẹ cậu ấy tìm được cậu ấy, sau này em không gặp lại cậu ấy nữa.”

“……” Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lục Cảnh Nhiên vẫn hơi mím môi nói, “Anh chính là nhỏ hèn nhát đó.”

Thời Yên kinh ngạc quay đầu nhìn anh, sau đó “phụt” một tiếng bật cười: “Anh đừng nói giỡn, anh vừa thấy chính là kiểu tổng giám đốc bá đạo, chỉ có anh răn dạy người khác khóc thôi.”

“Khi còn nhỏ thích khóc không đại biểu cả đời đều thích khóc.” Lục Cảnh Nhiên nghĩ đến mình đã từng ở trước mặt Thời Yên nước mắt ngắn nước mắt dài, sắc mặt không tốt lắm, “Vì sao em lại đổi tên?”

“Cái gì?” Anh chuyển đề tài quá nhanh, Thời Yên nhất thời không phản ứng kịp.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh nhớ khi còn nhỏ em tên Thời Mỹ Lệ, anh dùng tên này tìm em rất nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được.”

Thời Yên ngây người nhìn anh, chưa bình tĩnh được: “Anh đi tìm em?”

“Ừ.”

“Anh tìm em làm cái gì? Không phải là phát hiện em lén giấu đồ chơi bằng nhung của anh chứ!”

Lục Cảnh Nhiên: “…………”

Anh im lặng hồi lâu, mới nói: “Thì ra món đồ chơi đó của anh là em giấu? Anh còn tưởng rằng là anh làm mất.”

Thời Yên: “……”

Cô nhớ lần trước chuyển nhà hình như còn thấy món đồ chơi kia? Có cần tìm ra trả tổng giám đốc không nhỉ??

“Anh đợi tí, chắc em có thể tìm được.” Thời Yên nói rồi định vào phòng đi tìm món đồ chơi, bị Lục Cảnh Nhiên kéo lại.

“Không cần, anh không phải vì đòi món đồ chơi mới tìm em.”

“Vậy là vì cái gì?” Cô cũng không nợ tiền anh!

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, như thể muốn giữ kĩ dáng vẻ của cô vào mắt: “Bởi vì anh muốn gặp em.”

Tim Thời Yên bị một câu của anh chọc hoảng loạn, cô che miệng khẽ ho một tiếng, không dám nhìn đôi mắt quá mức xinh đẹp của Lục Cảnh Nhiên: “Cái kia, nửa năm sau khi anh rời cô nhi viện, em cũng được người ta dẫn đi, người nhận nuôi em thay đổi ba lần, sau khi chuyển tới một nhà cuối cùng, em không về cô nhi viện nữa, cái tên Thời Yên là em tự đặt, thế nào, cũng không tệ lắm đúng không? Thầy bói nói em nhất định có thể nổi!”

Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, sau khi biết Thời Mỹ Lệ của anh đổi tên thành Thời Yên, anh lập tức đi tra tư liệu về cô, mấy năm gần đây cô vẫn lăn lộn trong giới giải trí, ừm, có điều chỉ lăn lộn ở rìa ngoài giới giải trí: “Nhân vật quan trọng nhất mà em diễn, chính là nữ số 23 nhỉ.”

Thời Yên: “……”

Tổng giám đốc nói chuyện có khác, nhân vật quần chúng cũng có thể nói tươi mát thoát tục như vậy.

“Khụ, ờ gì nhỉ, kỳ thật mấy năm nay ngoài diễn vai quần chúng ở đoàn phim, em còn làm rất nhiều việc khác, cái gì em cũng biết! Anh xem công ty các anh còn thiếu người không!”

Lục Cảnh Nhiên cười nói: “Thiếu, vị trí phu nhân tổng giám đốc vẫn trống.”

Thời Yên: “……”

Sao cô quên mất, tổng giám đốc lúc trước hệ thống nói chính là anh!

Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên yên lặng một trận, vuốt cằm nói: “Anh thật là nhỏ hèn nhát sao? Cái tên Thời Mỹ Lệ em cũng dùng ở trong trò chơi, anh không phải là gạt em chứ.”

Lục Cảnh Nhiên thấy cô không tin mình, liền thuật lại những chuyện khi còn nhỏ chỉ có hai người bọn họ biết: “Mùa hè năm ấy, em lén bắt ve sầu bỏ vào ngăn kéo của cô Lý, dọa cô ấy thiếu chút nữa ngất xỉu; mùa đông, em chọc thủng lốp xe của nhân viên tình nguyện đến hỗ trợ cô nhi viện, cuối cùng vẫn là anh nhận lỗi thay em, còn nữa……”

“Được rồi.” Thời Yên ngắt lời anh, ném cho anh ánh mắt xem thường, “Sao anh lại không nhớ kỹ một ít chuyện tốt?”

Lục Cảnh Nhiên cong môi nở nụ cười, nhẹ nhàng mơn trớn tóc đen trêи đỉnh đầu cô: “Cô Lý và nhân viên tình nguyện đều là bởi vì bọn họ nói xấu anh, em mới đùa ác với bọn họ, kể cả đánh nhau với bạn nhỏ trong cô nhi viện cũng đều là vì anh. Hiện tại tốt rồi, anh đã trưởng thành, có năng lực bảo vệ em, về sau đều đến lượt anh bảo vệ em, được không?”

Tim Thời Yên đập nhanh, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, người ta đều nói con gái mười tám thay đổi, cô cảm thấy con trai mới càng ghê gớm, nhỏ hèn nhát yếu đuối từng theo đuôi cô, hiện tại đã trổ mã biết trêu chọc như vậy.

Trong phòng bếp bỗng truyền đến mùi khét, mũi Thời Yên giật giật, đột nhiên xoay người chạy về phía phòng bếp: “Xong rồi nồi nước dùng của em!”

May mắn cứu kịp thời, nồi nước dùng này của Thời Yên còn chưa hỏng, 12 giờ, hai người đúng giờ ăn cơm trưa.

Trong nồi ùng ục đầy đồ ăn, Thời Yên bật một lon bia, uống một ngụm, thỏa mãn thở ra một hơi: “Vẫn là bia Trái đất uống ngon.”

Lục Cảnh Nhiên cười, nhẹ nhàng chạm ly với cô.

Thời Yên nhìn anh, hỏi: “Anh tìm được em khi nào?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Ngày em tới báo danh khiêu chiến, tư liệu của tất cả người khiêu chiến anh đều phải tự mình xem qua, khi thấy ảnh chụp của em, anh nhận ra em ngay.”

“……” Thời Yên bĩu môi, “Anh bớt hù người, ảnh thẻ anh cũng nhận ra được? Bên ngoài em đẹp hơn nhiều!”

Lục Cảnh Nhiên cười nhẹ: “Em như thế nào đều đẹp.”

“Hiện tại miệng ngọt hơn khi còn nhỏ, khi còn nhỏ anh á, người khác đều có thể đến bắt nạt một chút, chỉ hung dữ với em.”

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ mình có hung dữ với cô không: “Anh chỉ là không hy vọng em đánh nhau với bạn khác.”

Điều kiện trong cô nhi viện cũng không tốt, đánh nhau bị thương cũng không thể được chữa trị tốt, thông thường đều là tùy tiện bôi chút cồn i-ốt là xong.

“Em còn không phải là vì anh chắc.” Thời Yên nhỏ giọng nói thầm một câu, lại hỏi anh, “Sau khi anh biết em là Thời Mỹ Lệ thì tham gia khiêu chiến với em?”

“Ừ, anh nghĩ chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, có thể mượn cơ hội này cùng em liên lạc tình cảm cũng rất tốt.”

Thời Yên cau mày suy nghĩ, hỏi anh: “Vậy ở trong trò chơi, anh biết thân phận thế giới hiện thực của anh không?” Cô nghe hệ thống nói qua, nam chính không giống cô, chỉ có ký ức thế giới trước mắt, nhưng anh có ký ức hiện thực hay không, cô không quá xác định.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Vì để em có thể nghiệm trò chơi tốt hơn, mỗi lần anh chỉ có ký ức thế giới trước mắt, thế giới hiện thực cũng không có.”

“Vì để em có thể nghiệm trò chơi tốt hơn?” Những lời này Thời Yên hiển nhiên không quá tán đồng, “Vậy anh càng nên có ký ức, như vậy em không cần mỗi lần theo đuổi anh vất vả như vậy, chúng ta trực tiếp HE tốt bao nhiêu!”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Như vậy còn có thú vui gì đáng nói, hơn nữa anh vốn dĩ chính là để có nhiều cơ hội ở chung với cô.

Thời Yên nói xong, chính mình cũng cảm thấy hành vi như vậy quá mức gian lận, không nhắc lại nữa: “Vậy hiện tại anh có ký ức hả?”

“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên gật đầu, cười với cô, “Tất cả.”

Thời Yên: “……”

Đợi đã, tất cả này vì sao lại sâu xa như vậy?

Nghĩ đến “tất cả” của mình và Lục Cảnh Nhiên ở trong trò chơi, Thời Yên lại không được tự nhiên: “Khụ. Đồ ăn có thể ăn rồi, ăn đi, ăn đi.”

Thời Yên một hơi gắp cho Lục Cảnh Nhiên rất nhiều đồ ăn: “Không phải anh thích ăn cà chua sao, em còn để lại một ít, đợi lát đặc biệt nấu canh cà chua cho anh.”

Lục Cảnh Nhiên cầm bát, thấp giọng nở nụ cười.

Một bàn đầy đồ ăn dần bị hai người bỏ hết vào nồi, ăn no xong, Thời Yên chỉ muốn lên giường ngủ trưa, không muốn làm gì sất: “Mấy thứ này để đây đi, lát em dọn. Anh…… Buổi chiều cũng không cần đi làm hả?”

Tổng giám đốc chắc bận bịu hơn loại nhân viên xã hội nhàn nhã như cô nhỉ.

Lục Cảnh Nhiên nhìn đồng hồ, nói: “Hành trình hôm nay đều đẩy, chỉ dùng để ở cùng em.”

Thời Yên nhìn anh chớp chớp mắt: “Nhưng kế tiếp, em muốn ngủ.”

Lục Cảnh Nhiên mỉm cười: “Nếu em không ngại, anh cũng có thể ngủ cùng.”

“……” Không, mới vừa ăn no, đừng nên làm chuyện quá kịch liệt, “Em ngủ hai mươi phút, anh cũng nghỉ ngơi đi nhé, sô pha có thể ngủ!”

“Ừ, em đi ngủ đi, không cần để ý anh.”

Thời Yên nghĩ hai mươi phút rất nhanh trôi qua, liền thật sự đi vào nằm xuống. Vì không để mình ngủ quên, cô còn đặc biệt cài đồng hồ báo thức. Nhưng hai mươi phút sau, đồng hồ báo thức của Thời Yên đúng giờ vang lên, không đánh thức Thời Yên, ngược lại đánh thức Lục Cảnh Nhiên ngủ trêи sô pha.

Anh đi vào phòng ngủ của Thời Yên, tắt điện thoại đặt ở đầu giường, căn phòng lại lần nữa trở về yên tĩnh. Lông mày Thời Yên khẽ nhíu lại cũng giãn ra, Lục Cảnh Nhiên ngồi bên cạnh cô, nhìn gương mặt cô sâu giấc.

Trong trò chơi cùng cô vượt qua nhiều thế giới như vậy, bọn họ có thân phận khác nhau, bối cảnh khác nhau, duy nhất không đổi, là bọn họ mỗi một lần đều sẽ yêu nhau, bên nhau.

Thế giới hiện thực, cũng giống vậy. Cô vĩnh viễn là Mỹ Lệ của anh, trở lại thế giới hiện thực, anh cũng phải làm nam chính của cô.

Khóe miệng nở nụ cười lưu luyến dịu dàng, Lục Cảnh Nhiên khẽ vuốt ve sườn mặt Thời Yên, khom lưng hôn trộm cô.

Trong lúc ngủ mơ Thời Yên cảm thấy ăn miếng bánh kem mềm mại, thơm ngọt, khiến người ta say mê không thôi.

Lúc mở mắt, từ cửa sổ có thể thấy mặt trời lặn, Thời Yên giật mình, nhanh chóng ngồi dậy. Vội vội vàng vàng lao ra phòng ngủ, thấy Lục Cảnh Nhiên đang nhàn nhã thư thái ngồi trêи sô pha nhà mình, Thời Yên bình tĩnh thả lỏng lại.

“Ngại quá, em không biết em lại ngủ đến bây giờ, em rõ ràng cài đồng hồ báo thức.”

Lục Cảnh Nhiên cười đứng lên, nhìn cô nói: “Không sao, là anh tắt đồng hồ báo thức giúp em, anh không muốn đánh thức em.”

Lời này của anh làm Thời Yên ấm áp trong lòng, nhưng cũng hơi ngượng ngùng: “Anh đợi cả buổi chiều hả?”

Lục Cảnh Nhiên cười nói: “Nhìn em ngủ rất thú vị, anh chỉ cảm thấy thời gian thật nhanh.”

Thời Yên: “……”

Người này sao lại như vậy chứ! Đàn ông quả nhiên vẫn là đại móng heo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK