Thiệu Qua nhìn giường, sau cùng vẫn nói: “Anh ra ngủ ngoài sô pha.”
Tuy rằng bọn họ đã từng cùng chung chăn gối, nhưng dù sao cũng đã mấy tháng rồi bọn họ không chạm mặt, hơn sáu tháng rồi không ngủ cùng giường.
Thân Giác vừa mới trở về, hắn cảm thấy có lẽ nên cho cậu chút không gian sẽ tốt hơn.
Nhưng hắn còn chưa kịp đi qua tủ quần áo lấy chăn mền, thì bỗng nghe thấy người trên giường nói: “Nếu anh không ngại ban đêm tôi thường xuyên dậy đi WC, vậy thì ngủ cùng nhau đi.”
Thiệu Qua dừng chân, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Anh không ngại, ban đêm em dậy nhớ kêu anh, đèn ở tận ngoài cửa, ban đêm phòng tối lắm, dễ vấp ngã.”
Hai người lúc này mới ngủ trên cùng cái giường. Bây giờ Thân Giác đích xác không thế nào ngủ an ổn được, rất dễ dàng tỉnh ngủ, tuy rằng Thiệu Qua không cảnh giác như Quý Hào, nhưng lúc Thân Giác ngồi dậy, hắn cũng sẽ tỉnh lại.
“Em muốn đi toilet à?” giọng Thiệu Qua còn vương chút ngái ngủ, hắn xốc chăn xuống giường trước, sờ soạng đi tới cửa bật đèn lên, mới vòng đến bên phía Thân Giác, “Để anh đỡ em đi.”
Hắn nắm lấy tay Thân Giác.
Xúc cảm của hai bàn tay đan sát vào nhau khiến Thân Giác hơi sửng sốt.
Thiệu Qua đỡ Thân Giác vào toilet, còn mình thì đứng ở ngoài cửa chờ, chờ Thân Giác ra, hắn sẽ nắm tay đỡ cậu trở về phòng.
Sau khi hắn đỡ cậu về phòng, lại đi qua phòng bếp. Lúc hắn trở về, trong tay sẽ có một ly nước ấm.
“Ngày mai anh sẽ đi mua một cái bình giữ nhiệt, như vậy lúc nào em cũng có nước ấm để uống.” Thiệu Qua nói.
Thân Giác nhận lấy ly nước uống một hớp lớn, trong mắt có vài phần kinh ngạc, làm sao hắn biết bây giờ cậu đang khát nước?
Chờ Thân Giác uống nước xong, cả hai mới nằm xuống ngủ tiếp.
Sau khi Thiệu Qua tỉnh rồi thì sẽ hơi khó ngủ lại, nhưng lúc hắn nghe thấy tiếng thở đều đặn của Thân Giác, sẽ nhịn không được cong khóe môi.
……
Thân Giác cứ như vậy ở trong phòng Thiệu Qua. Ban ngày Thiệu Qua phải ra ngoài, cho nên hắn để lại thẻ phòng Thân Giác, nhưng cũng dặn đi dặn lại cậu phải cẩn thận một chút, nếu có người lạ gõ cửa thì không cần quan tâm.
“Anh sẽ nhanh chóng xử lý Quý Hào, em cứ yên tâm đi.” Thiệu Qua nói.
Thân Giác nghe thấy vậy, không khỏi tò mò hỏi một câu, “Anh định xử lý như thế nào?”
“Chuyện này em không cần nhọc lòng.” Thiệu Qua tránh đi vấn đề này.
Nhưng Quý Hào biến mất, y biến mất khỏi căn cứ M thành.
Ngày hôm qua Thiệu Qua tới chỗ của Quý Hào ở nhưng không tìm thấy ai, qua mấy ngày nữa Thiệu Qua lại tìm đến thì đã thấy có người mới dọn vào ở rồi.
“Chẳng lẽ hắn đã rời đi?” Thiệu Qua cau mày, lại dặn dò Thân Giác, “Nhưng vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn.”
Bởi vì không yên tâm, cho nên lúc Thân Giác muốn đi ra ngoài, Thiệu Qua đều sẽ ở bên cạnh, còn cầm theo một bình giữ nhiệt, có gì Thân Giác khát thì sẽ có nước để uống ngay.
Thời gian dài, những người quen biết với Thiệu Qua đều chú ý tới Thân Giác, lại tiến thêm một bước nữa chú ý tới bụng của Thân Giác. Mà có vài người cũng sẽ nhận ra Thân Giác là thành viên chung nhóm với Thiệu Qua.
Một ngày nọ, có một nữ sinh cực kì đáng yêu đột nhiên vọt tới trước mặt hai người bọn họ, thanh âm lắp bắp, “Xin hỏi, Thiệu Qua, anh và Thân Giác đang ở bên nhau sao? Đứa con trong bụng anh ấy là con của anh ạ?”
Đây kỳ thật là một câu hỏi cực kì riêng tư, bởi vậy Thiệu Qua và Thân Giác không cần phải trả lời câu hỏi này của cô, nhưng Thiệu Qua vẫn trả lời.
“Đúng vậy.”
Nữ sinh kia hít một hơi, sau đó bỗng dưng lại nhảy tưng tưng tại chỗ mấy cái, “Trời ạ, thế mà cp của em lại là real, khi đó những người khác đều nói em là tà giáo, nói hai anh là không hợp với nhau nhất, ha ha ha.”
Nữ sinh kia cười vô cùng vui vẻ rời đi, để lại Thân Giác không hiểu ra sao và Thiệu Qua có chút nghẹn cười.
“Tà giáo?” Thân Giác nhìn về phía Thiệu Qua, “Bây giờ còn có tà giáo sao?”
Ở trong ấn tượng của cậu, cái này cảnh không nên có tà giáo.
Thiệu Qua nhịn không được cười một tiếng, kiên nhẫn giải thích cho Thân Giác, “Tà giáo này không phải là tà giáo trong tiểu thuyết võ lâm đâu, đại ý là chỉ hai người không có khả năng ở bên nhau nhất bị ghép thành một đôi.”
“A.” Thân Giác nhíu hạ mi, “Sao anh biết mà tôi lại không biết?”
Vốn dĩ lúc còn ở trên trời, Thân Giác vẫn thường được khen là uyên bác, không ngờ ở trong cảnh lại có tri thức mà cậu không biết, ấy vậy mà người bên cạnh cậu lại biết.
“Cái này…… có lẽ là do anh quá hiểu đời sống sinh hoạt của fan.” Thiệu Qua chỉ có thể giải thích như vậy.
Thân Giác càng nghe càng không hiểu, sau đó tức giận.
Thiệu Qua: “……”
……
Thời gian nhích dần đến ngày sinh càng gần, trong khoảng thời gian này, Quý Hào dường như đã hoàn toàn biến mất, Thiệu Qua tuy rằng bỏ sức ra tìm kiếm, nhưng không có manh mối gì.
Trong tay hắn không có ảnh chụp của Quý Hào, hơn nữa căn cứ M thành thật sự rất lớn, nếu Quý Hào rắp tâm muốn trốn, hắn cũng tìm không ra.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, bụng Thân Giác càng lúc càng lớn, có đôi khi Thiệu Qua vừa mới đặt tay lên bụng Thân Giác thôi là đã có thể cảm nhận được một trận đấm đá hữu lực ở bên trong.
Thiệu Qua bình thường sẽ kinh ngạc mà a một tiếng, sau đó nói: “Bảo bảo thật hoạt bát, về sau xem ra có thể tham gia đội bóng chuyền nữ được đấy.”
Thân Giác: “……”
Thân Giác dù sao cũng là đàn ông, xương chậu của đàn ông trời sinh hẹp hơn phụ nữ rất nhiều, cho nên chỉ có thể sinh mổ.
Ngày sinh không hề được báo trước, lúc ấy Thân Giác đang ngồi trước bàn ăn ăn trứng luộc nước trà, bỗng dưng cảm giác bụng bắt đầu đau, quặn thắt từng cơn từng cơn một, cảm giác đau đớn quen thuộc này khiến cậu nháy mắt nhận ra.
Cậu sắp sinh.
Thân Giác vươn tay túm lấy Thiệu Qua vẫn còn đang lột vỏ trứng, trấn tĩnh nói: “Đưa tôi đi bệnh viện.”
Thiệu Qua hơi sửng sốt, đôi mắt chớp chớp, sau đó mới phản ứng lại. Hắn nhanh chóng buông trứng trong tay, một phen bế Thân Giác lên rồi lao ra bên ngoài.
Chỗ bọn họ ở cách bệnh viện không xa lắm, lái xe năm phút là có thể đến nơi.
Thiệu Qua một đường bế Thân Giác vào tận phòng sinh xong mới dựa vào tường thở hổn hển. Mới vừa nãy thang máy bị kẹt, hắn trực tiếp ôm cậu chạy thang bộ lên, bây giờ vừa mệt vừa cảm thấy khẩn trương.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương như vậy, cho dù là lần đầu tiên hắn đứng trên sân khấu.
Trước khi bọn hắn lên sân khấu lần đầu tiên, người đại diện nói với bọn họ rằng đây là sự kiện lớn nhất trong đời, bởi vì sân khấu này sẽ thay đổi cuộc đời họ.
Nhưng Thiệu Qua đột nhiên cảm thấy đây mới thật sự là khoảnh khắc trọng đại nhất đời mình, hắn sắp từ một người đàn ông bình thường trở thành một người cha, có một người có cùng huyết thống với hắn sắp được sinh ra.
Trước đó, Thiệu Qua chưa bao giờ ý thức được đứa nhỏ này lại quan trọng với mình đến như vậy, thẳng đến giờ phút này, hắn mới ý thức được Thân Giác đã mang đến cho hắn cái gì.
Đó là một sinh mệnh mới, một sinh mệnh mới toanh có cùng một dòng máu với thứ đang chảy xuôi trong huyết quản của hắn.
Thông qua lựa chọn của hắn, Thân Giác đã đem đứa nhỏ này đến bên hắn.
Thiệu Qua không thể đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài phòng giải phẫu nhìn tấm bảng “Đang phẫu thuật” nhấp nháy. Hắn thở hắt ra mấy hơi dài, sau đó mới đi qua dãy ghế dài rồi ngồi xuống. Thời gian chậm chạp trôi qua, hắn chỉ cảm thấy càng ngày càng khẩn trương.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu mở ra.
Thiệu Qua lập tức đứng lên, nhưng vẻ mặt của nhân viên y tế đi ra cực kì nghiêm túc, “Thiệu tiên sinh, tình huống của sản phu không tốt lắm, xuất huyết có vẻ nghiêm trọng, chúng tôi hiện tại đang cực lực cố gắng để phụ tử đều bình an, nhưng có khả năng không có cách nào bảo đảm, cho nên chúng tôi hy vọng anh nhất định phải chuẩn bị tốt tâm lý trước.”
Thiệu Qua ngơ ngẩn, một hồi lâu sau mới nói: “Ý cô nói là tính mạng của em ấy có khả năng sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Nhân viên y tế gật đầu, “So với phụ nữ sinh con, đàn ông sinh con nguy hiểm hơn gấp ngàn lần. Tuy rằng thân thể đàn ông cường tráng hơn một tí, nhưng ở những phương diện khác đều không bằng phụ nữ, hơn nữa nhân viên y tế chúng tôi trước đây đều đỡ đẻ cho phụ nữ, đỡ đẻ cho đàn ông còn chưa vượt quá 20 lần, nên kinh nghiệm vẫn còn hạn chế, mong anh thông cảm cho.”
Vẻ mặt Thiệu Qua ngưng trọng vô cùng, “Tôi có thể hiểu được, mong các cô nhất định phải tận lực, vô luận như thế nào, nhất định phải giữ được người lớn.”
Sau khi nhân viên y tế quay vào phòng mổ, trong lòng Thiệu Qua cảm thấy vô cùng bất lực.
Mà Thân Giác nằm trên bàn giải phẫu thật ra còn khá trấn định, chỉ là cậu cảm thấy thẹn, cho dù đã trải qua vài lần, lúc lại nằm trên bàn giải phẫu một lần nữa, mở to mắt nhìn mấy người ấn tới ấn lui trên bụng mình, đều sẽ cảm thấy cảm thấy ngại ngùng.
Cậu chỉ tiêm nửa liều thuốc tê cho nên đại não vẫn vô cùng rõ ràng, cũng có thể nghe được tiếng nhân viên y tế trò chuyện với nhau.
Mấy đời trước lúc cậu sinh con cũng xuất hiện tình huống xuất huyết nghiêm trọng như vậy, sau đó còn phải truyền thêm máu nhưng cuối cùng đều thành công, cho nên lúc này cậu cũng không khẩn trương gì lắm.
“Túi máu vẫn còn chưa được chuyển đến đây sao?” Cậu nghe thấy một bác sĩ nói, ngữ khí có hơi nôn nóng, “Khoa máu đang làm cái gì vậy?”
“Để tôi đi lấy cho.” Có người đáp lại.
Chỉ là không bao lâu, người nọ vừa rời đi lại về ngay, “Đến rồi đến rồi, túi máu tới rồi đây. Thay nước muối sinh lí đi, treo túi máu lên.”
Thân thể Thân Giác không cử động được, nhưng đầu thì vẫn có thể nhúc nhích, cho nên lúc cậu hơi xoay đầu nhìn túi máu phía bên tay phải, tầm mắt vô tình va vào song mắt hồ ly quen thuộc.
Người kia đeo khẩu trang vô khuẩn màu xanh lục, toàn thân mặc trang phục vô khuẩn khuẩn kín mít, duy chỉ có mình đôi mắt hồ ly là lộ ra bên ngoài.
Thân Giác đã từng cùng chủ nhân của đôi mắt này sớm chiều ở chung mấy tháng, sẽ không nhận sai.
Là Quý Hào.
Sao y lại có thể xuất hiện ở chỗ này được?
Người nọ dường như nhìn thấy kinh nhạc trong mắt Thân Giác, còn cong cong cặp mắt hồ ly, mới xoay người nói với người lúc trước vừa hô lên: “Túi máu đã đổi xong.”
Thân Giác nghe thấy giọng nói này thì không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là Quý Hào, tuy rằng cậu không biết làm sao Quý Hào có thể trà trộn vào phòng giải phẫu, nhưng cậu không thể để Quý Hào ở lại nơi này được.
“Bác sĩ!” Thân Giác có chút nôn nóng mà hô to một tiếng, “Bảo người này ra khỏi đây!”
Bác sĩ mổ chính nghe thấy vậy, hơi sửng sốt, mới nhìn về phía vị "bác sĩ khoa máu" kia, “Thật ngại quá, hình như cậu ấy có hơi ngại ngùng, không muốn có nhiều người vây xem ở chỗ này, nếu không có gì thì cậu đi về trước đi.”
Ngoài dự đoán, Quý Hào lại ngoan ngoãn đáp ứng, dứt khoát rời khỏi phòng giải phẫu.
Nhưng Thân Giác đã bị Quý Hào đột nhiên xuất hiện dọa tới, lần phẫu thuật này kéo dài tận ba tiếng mới kết thúc. Lúc nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Thân Giác mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó y tá ôm một đứa bé tới bên cạnh Thân Giác, “Ba ba hôn con một cái đi, đây là lần đầu tiên đứa trẻ đến thế giới này đó.”
Thân Giác hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bên cạnh mình là một đứa bé nhăn nheo bèo nhèo lớn lên giống y như con khỉ đỏ. Đứa trẻ oa oa khóc lóc, thậm chí còn không mở mắt ra được.
Cậu còn nhớ rõ lý do vì sao mấy đời trước mình lại đặt nhũ danh cho đứa trẻ này là Mặc Mặc*, chính là bởi vì đứa nhỏ này mới vừa sinh ra đã quá ồn ào, cứ khóc suốt, khóc đến mức hai tai cậu đều đau.
(*:yên lặng)
“Là con gái sao?” Thân Giác nhẹ giọng hỏi.
Y tá lắc đầu, “Là một bé trai kháu khỉnh."
Xem ra vẫn là thằng nhóc ồn ào kia.
Cho dù thời gian mang thai không giống nhau, nhưng cậu vẫn sinh ra nó.
Đứa bé được ôm ra ngoài trước Thân Giác, vì Thân Giác còn phải làm tiểu phẫu khâu lại vết mổ, sau đó lại phải đẩy đến khu hồi sức chờ tác dụng của thuốc gây tê hết đi, mới được đẩy xuống phòng bệnh dưới lầu.
Khu hồi sức chỉ có một hộ sĩ trông coi ở bên ngoài, nhưng chỉ một chốc lát sau, cô ấy đã bị gọi đi mất.
Thân Giác nằm ở trên giường bệnh, cả thân thể lẫn tinh thần đều rất mệt, nhưng cậu đột nhiên nghe được một tràng tiếng bước chân. Rõ ràng đã mệt đến cực hạn, nhưng tiếng bước chân kia lại cực kì rõ ràng, một bước lại một bước, càng ngày càng tiến đến gần cậu.
Người kia đi đến bên cạnh giường bệnh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thân Giác, “Thân ái, vất vả rồi.”