"Hai vị đại nhân có muốn uống chút nước trà không?" Thân Giác lật chén trà đang úp trên mặt bàn lại, chuẩn bị châm trà.
Đao Trạm liếc nhìn ấm trà cực kì bình thường kia: "Không cần, cảm ơn ý tốt của tiểu công công."
Thân Giác nghiêng đầu nở nụ cười xin lỗi với Đao Trạm, "Nhưng nô tài thật sự có chút khát nước, nô tài có thể uống ngụm nước trước rồi lại trả lời vấn đề của đại nhân được không?"
Đao Trạm nghĩ Thân Giác rất nhanh nữa sẽ chết, cũng không để ý lắm mà phất phất tay, "Uống đi."
Thân Giác lại cười cười, mới nhấc ấm trà lên rồi tuần tự rót nước vào chén trà.
Cậu chậm rì rì uống xong một chén trà, mới quay đầu lại nhìn Đao Trạm và Dưỡng Húc, "Không biết hai vị đại nhân muốn hỏi nô tài cái gì?"
Đao Trạm hạ mi mắt, "Sinh nhật Hoàng Thượng đêm đó, là ngươi ở ngự tiền hầu hạ?"
"Là nô tài." Thân Giác nói.
"Vậy ngươi có nhìn thấy Nhiếp Chính Vương đến không?"
"Có." Thân Giác lại nói.
Dưỡng Húc rút đao ở bên hông ra.
Đao Trạm tiếp tục hỏi: "Ngày ấy Nhiếp Chính Vương bị tập kích, ngươi nhưng có nhìn thấy là người nào đánh lén không?"
Thân Giác úp chén trà trong tay về lại mặt bàn, "Ngày ấy nô tài chỉ nhìn thấy một người dám nổi lên ý đồ đối với bệ hạ, muốn mưu đồ gây rối. Cho nên vì để bảo vệ an nguy của bệ hạ, nô tài mới lớn mật dùng giá cắm nến đánh vào đầu kẻ gian. Nhưng có đánh trúng phải Nhiếp Chính Vương hay không, nô tài thật sự không biết."
Ánh mắt Đao Trạm càng thêm lạnh băng, "Nói như thế, đêm đó tiểu công công đích xác là đã đánh người đúng không?"
"Không, nô tài đánh không phải người, mà là súc sinh." Thân Giác vừa dứt lời, chủy thủ của Đao Trạm lập tức đâm tới. Cậu tức khắc xoay người né tránh, Đao Trạm thấy thế, cười lạnh một tiếng, thủ thế đánh lên, nhưng lồng ngực đột ngột tê rần.
Hắn run run môi, lại chỉ có thể vô lực quỳ rạp xuống đất, mà phía sau hắn cũng truyền đến thanh âm tương tự.
Dưỡng Húc cũng ngã.
Đao Trạm lộ ra biểu tình không dám tin tưởng, "Vì sao? Chúng ta rõ ràng không hề động đến nước trà kia mà?"
Lúc trước hắn hoài nghi nước trà kia có hạ độc, cho nên căn bản là không uống.
"Nếu các ngươi chịu uống thì đã không có việc gì rồi, chỉ tiếc là các ngươi không uống." Thân Giác bình tĩnh nói, "Ta biết nhất định sẽ có người tới tìm ta, cho nên đã hạ độc toàn bộ căn phòng này, chỉ cần các ngươi chạm vào, thì sẽ từ từ độc phát. Cơ mà giải dược cũng ở chính trong phòng này, chính là nước trà trên bàn ta, ta đã hảo tâm mời các ngươi uống, nhưng các ngươi lại không chịu uống, ta đây cũng không có biện pháp."
Đao Trạm nghe vậy, bạo khởi chuẩn bị đoạt lấy ấm trà, Thân Giác tay mắt lanh lẹ, trước một bước đoạt lấy ấm trà. Cậu cầm ấm trà lui về phía sau vài bước, nhẹ nhàng lắc đầu, "Hiện tại đã quá trễ."
Trước sinh nhật của Mộ Dung Tu, Thân Giác đã mưu toan việc này, hiện tại tuy rằng cậu là nhục thể phàm thai, vô pháp sử dụng tiên thuật, nhưng cậu rốt cuộc vẫn có ký ức. Ban đầu tu tiên buồn khổ, lúc cậu nhàm chán cũng sẽ học một ít thứ khác, liền nghiên cứu chế tạo ra một ít độc dược. Cậu đi tìm dược đồng của Từ ngự y, nhờ đối phương lấy cho mình mấy loại dược. Dược đồng không thể so với Từ ngự y, cũng không cẩn thận hỏi Thân Giác lấy dược liệu đi làm cái gì đã hào phóng đưa dược cho cậu, bởi vì những thứ Thân Giác muốn đều là dược liệu cực kỳ bình thường.
Gần như không ai biết những loại dược ấy khi hỗn hợp với nhau lại tạo thành độc dược.
Thân Giác ngoại trừ lúc nào cũng mang độc bên mình, còn rắc loại độc này khắp chỗ ở của chính mình. Độc này vô sắc vô vị, chỉ cần hít vào thì sẽ trúng độc, hai người Đao Trạm ngốc ở gian phòng của cậu thời gian không ngắn, dĩ nhiên sẽ bị độc phát.
Hai người Đao Trạm không nghĩ tới bọn họ thế nhưng lại đại ý thất Kinh Châu*, nhìn Thân Giác bằng ánh mắt hung ác đến cực điểm, như thế muốn róc da xẻ thịt cậu mới có thể giải hận.
(*: sơ ý mà mắc bẫy)
"Ngươi cho rằng ngươi giết hai huynh đệ chúng ta, Vương gia sẽ buông tha cho ngươi sao?" Đao Trạm cười lạnh nói.
"Vương gia của các ngươi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ta, bằng không cũng đã không phái các ngươi tới giết ta. Đáng tiếc ta vẫn chưa muốn chết, nên chỉ đành để các ngươi đi chết trước."
Thân Giác nghiêng nghiêng đầu, trên khuôn mặt vô cùng bình thường lộ ra nụ cười thiên chân vô tà, "Là các ngươi muốn giết ta trước, không thể trách ta được."
Đao Trạm còn muốn nói cái gì đó, nhưng ngực càng ngày càng đau, hắn thở hổn hển phun ra một ngụm khí thô, liền hoàn toàn ngã xuống đất.
Dưỡng Húc phía sau hắn cũng đồng dạng như vậy.
Thân Giác thấy hai người đã hoàn toàn bất động, mới ôm ấm trà đi ra khỏi phòng. Cậu chuyển củi gỗ ở một góc trong sân tới phía trước nhà ở, lại đổ dầu hỏa lên. Cậu bật mồi lửa, thấy ngọn lửa đã bắt đầu cắn nuốt ván cửa, mới xoay người đi ra ngoài.
Tin hỏa hoạn rất nhanh đã truyền đi.
Thời điểm Lương Vinh vội vàng chạy đến trước mặt Mộ Dung Tu bẩm báo việc này, Thân Giác đã đứng trước án kỉ của Mộ Dung Tu yên lặng mài mực.
Lương Vinh nhìn thấy Thân Giác còn sống, giữa mày đột nhiên nhảy dựng.
Mộ Dung Tu nâng mí mắt, không nóng không lạnh mà liếc mắt nhìn Lương Vinh một cái, "Làm sao vậy?"
"Bệ hạ, thái giám ở gần chỗ đó đã đi lấy nước dập lửa, nhưng cuối cùng vẫn bị cháy mất mấy gian nhà ở." Lương Vinh thật cẩn thận nói.
Mộ Dung Tu không để ý lắm mà à một tiếng.
Lương Vinh lén nhìn Thân Giác một chút, thấy vẻ mặt đối phương vô cùng bình tĩnh, không khỏi nhíu nhíu mày.
"Bệ hạ, nhà ở của Thân công công chính là ngọn nguồn của trận hoả hoạn, nên bị cháy rụi hoàn toàn, trước cửa còn có một ít củi lửa, hơn nữa......"
"Trẫm đã biết, cũng chỉ là cháy mấy gian nhà ở mà thôi, ngươi đi xuống đi, lần sau việc nhỏ như thế này không cần nói nữa." Không chờ Lương Vinh bẩm báo xong, Mộ Dung Tu đã đánh gãy lời nói của gã. Lương Vinh há miệng thở dốc, cũng chỉ có thể từ bỏ. Gã lui xuống một lúc sau, Mộ Dung Tu mới nhìn về phía Thân Giác đang đứng ở bên cạnh, "Là ngươi làm?"
"Phải." Thân Giác thừa nhận.
"Vì sao?"
"Có người muốn giết nô tài." Thân Giác vẫn điềm nhiên mài mực.
Mộ Dung Tu lẳng lặng nhìn cậu mài mực một hồi, mới chậm rãi nói: "Lần sau làm loại chuyện này phải nói cho trẫm biết, không được tự mình làm, quá nguy hiểm."
Thân Giác nghe vậy, nhấp môi cười, lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt trên mặt.
Lúc cậu cười rộ lên ngược lại rất giống thiếu niên vô ưu vô sầu.
"Nô tài đã biết."
......
Nhiếp Chính Vương nhìn hai thi thể bị thiêu đến không ra hình người trước mắt, mặt không biểu tình.
Lương Vinh quỳ gối trước mặt Nhiếp Chính Vương, thở cũng không dám thở mạnh.
Gã cũng biết hai người Đao Trạm và Dưỡng Húc là hai người Nhiếp Chính Vương cực kỳ tín nhiệm. Thế mà cả hai được phái đi giết một thái giám tay trói gà không chặt lại thất thủ, còn bị đối phương thiêu chết.
Ngỗ tác kiểm tra hai cỗ thi thể xong, quỳ trước mặt Nhiếp Chính Vương bẩm báo: "Bẩm Vương gia, trên người hai vị đại nhân không có ngoại thương, cũng không có dấu vết giãy giụa, nhìn dáng vẻ đúng là bị thiêu chết."
"Không có khả năng." Nhiếp Chính Vương lạnh lùng nói, "Nếu là bị thiêu chết, sao có thể không giãy giụa. Ngươi đi xem xem có phải là trúng độc hay không?"
Ngỗ tác nghe vậy, lại đi kiểm tra một lần nữa, nhưng cũng không kiểm tra ra bất cứ điều gì khác thường.
Nhiếp Chính Vương thấy thế, quả thực muốn bật cười. Thân Giác này ngược lại rất có bản lĩnh, cậu giết người, nhưng ngay cả cậu giết người như thế nào, bọn họ cũng không biết.
Nhiếp Chính Vương kiêu ngạo đã quen, cảm thấy lần này triệt để bị Thân Giác vả mặt, vì thế cũng lười che dấu, trực tiếp dẫn người đi đến cung điện của Mộ Dung Tu. Thời điểm Mộ Dung Tu nhìn thấy y, sửng sốt một chút, liền cường ngạnh nói, "Không có thông báo, ai cho phép ngươi vào đây?"
Nhiếp Chính Vương nhìn Thân Giác đang đứng ở phía sau Mộ Dung Tu, cười lạnh một tiếng, chính mình chọn một cái ghế ngồi xuống, "Bổn vương tới nơi này của bệ hạ, có khi nào là thông báo đâu? Nhưng mà nô tài phía sau em, vì sao thấy bổn vương mà không hành lễ?"
Mộ Dung Tu nghe thấy Nhiếp Chính Vương nói thế, biết đối phương lần này là đến vì Thân Giác. Hắn nhíu mi, muốn nói gì đó, ống tay áo lại bị kéo nhẹ một chút.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Thân Giác nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Mộ Dung Tu biết Thân Giác không muốn hắn xung đột trực diện với Nhiếp Chính Vương.
Hắn mím môi, chỉ có thể ngậm miệng.
Thân Giác buông lỏng ống tay áo của Mộ Dung Tu ra, cung kính quỳ trên mặt đất, "Nô tài bái kiến Nhiếp Chính Vương."
Nhiếp Chính Vương lãnh mắt nhìn cậu, mới vừa rồi toàn bộ động tác nhỏ của Thân Giác và Mộ Dung Tu đều rơi vào trong mắt y, "Quỳ xa như vậy làm cái gì? Phải quỳ ngay trước mặt bổn vương, mau bò lại đây."
Mộ Dung Tu nghe vậy, ánh mắt bất thiện mà nhìn chằm chằm Nhiếp Chính Vương.
Thân Giác ngoan ngoãn nghe lời làm theo, cậu một đường cong gối đi về phía trước, mới vừa bò đến trước mặt Nhiếp Chính Vương, lập tức ăn một cước giữa ngực.
Nhiếp Chính Vương dùng lực, Thân Giác bị đá bay ra xa, trực tiếp phun ra một búng máu trên nền gạch.
"Nghê Tín Nghiêm, ngươi làm cái gì vậy?" Mộ Dung Tu không nghĩ tới Nhiếp Chính Vương lại dám động thủ với Thân Giác ngay trước mặt mình, tức giận đến run tay.
Ánh mắt Nhiếp Chính Vương rời khỏi Thân Giác, y nhìn vết sẹo xấu xí trên mặt Mộ Dung Tu, trong mắt tuy ẩn buồn bã nhưng miệng thì lại nói: "Bổn vương giáo huấn một cẩu nô tài, bệ hạ thiện tâm, nếu không nỡ nhìn, bổn vương có thể đi ra ngoài giáo huấn hắn."
"Người của trẫm hiện tại cũng đến phiên Nhiếp Chính Vương tới giáo huấn sao?" Mộ Dung Tu bước nhanh tiến lên, chắn trước người Thân Giác, "Ngươi muốn giáo huấn hắn, không bằng giáo huấn trẫm trước? Ngươi muốn giết hắn, thì giết trẫm trước đi."
Nhiếp Chính Vương nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm, "Bệ hạ là đang tức giận sao? Hóa ra bệ hạ thật sự có thể vì một nô tài mà không cần ngôi vị hoàng đế nữa?"
Ánh mắt Mộ Dung Tu không né không tránh, thậm chí vô cùng chắc chắn, "Trẫm đã nói sẽ bảo vệ Thân Giác, thì sẽ bảo vệ hắn. Nếu Nhiếp Chính Vương không hài lòng, muốn thay trẫm, trẫm cũng tuyệt không hối hận."
Nhiếp Chính Vương tức đến bật cười, "Mộ Dung Tu, em làm tốt lắm, ta đây hôm nay sẽ cho em nhìn xem, ta có thể động vào hắn hay không." Y cao giọng cả giận nói, "Tiến vào!"
Giọng nói của y vừa dứt, Mộ Dung Tu liền từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ, để lên cổ chính mình.
"Trẫm đã nói rồi, muốn giết hắn thì giết trẫm trước đi."
Mộ Dung Tu ngửa đầu, cần cổ trắng nõn như thiên nga, nhìn qua thực dễ dàng bẻ gãy. Nhưng hắn vẫn ngẩng cao cổ, ánh mắt bướng bỉnh lại điên cuồng.
Thân Giác tránh ở phía sau Mộ Dung Tu, trộm ló đầu nhỏ ra nhìn Nhiếp Chính Vương.
Động tác nhỏ này của cậu dĩ nhiên là bị y phát hiện, nhưng Thân Giác cũng chẳng sợ hãi, thậm chí cậu còn ung dung vươn ngón tay ra xoa xoa vết máu dính trên cánh môi.
Thân Giác nở một nụ cười ngọt ngào với Nhiếp Chính Vương, còn dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm sạch máu tươi dính trên đầu ngón tay.
Rõ ràng là một gương mặt vô cùng bình thường, lúc này nhìn qua lại cực kỳ quyến rũ, tà mị câu nhân.
Nhiếp Chính Vương tận đến giờ khắc này, mới dần dần ngộ ra y sai ở chỗ nào. Y thế nhưng lại để Thân Giác ở bên cạnh Mộ Dung Tu hầu hạ. Thân Giác giống như ác quỷ bám trên lưng Mộ Dung Tu, tránh ở chỗ tối, nhìn bọn họ đấu đến chết đi sống lại.
Ác quỷ này không hề có ý tốt, là trước đây y ánh mắt vụng về, coi thường đối phương.
******
Tác giả có điều muốn nói:
Thân Giác: Kì thực ta là một vị tiên, thật đó.
Nhiếp Chính Vương: Cái đồ lừa đảo này, chạy đi đâu.
Mộ Dung Tu: Dù là tiên hay ác quỷ, đều không được rời khỏi ta.