Wp: D301203
Chương 216: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (52 – hoàn) (đã beta)
Đến tận giữ trưa ngày hôm sau Thân Giác mới phát hiện Phù Cửu Âm xảy ra chuyện. Sáng sớm cậu thấy cửa phòng Phù Cửu Âm đóng chặt thì vẫn cho rằng đối phương đang ngủ nướng, vậy nên cũng không quản. Nhưng cho đến giữa trưa thì vẫn không chút động tĩnh nào, cậu bắt đầu cảm thấy không thích hợp thì mới đẩy cửa phòng Phù Cửu Âm ra.
Trong phòng im ắng, sau khi Thân Giác tiến vào liền thấy Phù Cửu Âm đang nằm ở trên giường, trên gương mặt phiếm hồng không bình thường, ngay khóe môi còn đọng lại vết máu không rõ.
"Phù Cửu Âm." Thân Giác nhíu mi, duỗi tay đẩy đẩy đối phương.
Không có phản ứng.
Lúc này, Thân Giác nhìn thấy chiếc túi cậu mang về đêm qua lúc này đang nằm ở đầu giường, bên trong túi đã trống không. Trong lòng cậu hiện lên một tia phỏng đoán, lập tức ngồi xuống bên mép giường, nâng người đang nằm trên giường dậy.
Thân Giác dùng linh lực dò xét, hiện tại, linh lực bên trong cơ thể Phù Cửu Âm tán loạn, ẩn ẩn mang dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Khẳng định là đêm qua hắn đã ăn hết toàn bộ trái cây trong túi, nhưng vì sao hắn phải làm như vậy?
Mấy ngày tiếp theo, Thân Giác liên tục sử dụng linh lực của mình để trấn an linh lực đang tán loạn trong cơ thể của Phù Cửu Âm. Bất quả hiệu quả có vẻ không được lớn cho lắm, Phù Cửu Âm vẫn luôn không tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể cũng không giảm xuống chút nào. Thân Giác từng có ý định đi vào thức hải của Phù Cửu Âm, nhưng lại bị chặn bên ngoài. Thức hải của Phù Cửu Âm hiện tại có vài phần giống như thức hải của Giải Trầm lúc trước, có điều lúc này thức hải của Phù Cửu Âm lại không còn mở ra với Thân Giác nữa.
Cho đến ngày thứ bảy, Phù Cửu Âm mới từ từ tỉnh lại.
Thời điểm Thân Giác nhìn thấy đôi mắt hồ ly kia mở ra, đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau mới nói: "Trong người còn chỗ nào không thoải mái không?"
Nhưng sau khi câu này được phát ra thì lại không nhận được hồi đáp.
Người trên giường chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt rất kỳ lạ.
Thân Giác chậm rãi thu lại bàn tay đang đặt bên gối đầu của Phù Cửu Âm, nhưng nháy mắt tiếp theo, cậu đã bị người đè ngược lại trên giường. Làn tóc dài của Phù Cửu Âm xõa xuống, ngọn tóc phất lên khuôn mặt của Thân Giác. Con ngươi thon dài lúc này híp lại, một tay gắt gao bóp lấy cổ Thân Giác.
Đến lúc này, Thân Giác làm sao không nhìn ra được sự không thích hợp của đối phương cho được? Vô luận là ánh mắt hay động tác, đã hoàn toàn khác với Phù Cửu Âm của bảy ngày trước. Đôi mắt đối diện tối tăm khủng bố, tựa như một đoàn sương đen đang ngưng tụ lại, bên trong làn sương nọ còn ẩn chứa tràn ngập sát ý.
Đối phương muốn giết cậu.
"Phù Cửu Âm." Thân Giác không tránh không né, nhìn thẳng vào người đối diện, "Ngươi muốn làm gì?"
Bàn tay trên cổ lại càng dùng thêm sức, khiến Thân Giác không thể không ho một tiếng. Đồng thời, bàn tay dưới ống tay áo của cậu chậm rãi ngưng khí, nhưng chỉ vừa làm được một nửa thì bàn tay trên cổ cậu lại buông lỏng.
Phù Cửu Âm ngồi dậy, khẽ cười với cậu, "Xin lỗi, ta ngủ đến mơ hồ, còn đang nghĩ rằng người ở bên cạnh là ai."
Thân Giác nhìn đối phương, không biết nên tin hay không. Qua hồi lâu mới thu tay lại, chậm rãi ngồi dậy. Cậu duỗi tay hướng về trán Phù Cửu Âm, nhưng tay cậu vừa đưa qua thì đối phương đã trốn về đằng sau. Phù Cửu Âm nghiêng mặt đi, "Ta đi tắm trước đã."
Thân Giác ừ một tiếng, từ trên giường bước xuống, rời khỏi phòng của Phù Cửu Âm. Cả ngày tiếp theo, Phù Cửu Âm vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, dù Thân Giác có gọi hắn ra thì hắn cũng chỉ nói rằng hắn mệt, vẫn chưa tỉnh ngủ, muốn ngủ thêm một lúc.
Điểm bất thường này khiến Thân Giác không khỏi nghĩ nhiều. Cậu đã nuôi dưỡng Phù Cửu Âm được ba năm rồi, vẫn luôn đề phòng việc đối phương phục hồi trí nhớ. Vì nếu như Phù Cửu Âm khôi phục lại ký ức, không chừng hắn liền đoán được thiên kiếp lúc trước là do cậu mang đến. Hơn nữa, Giải Trầm đã chết rồi, có khi nào Phù Cửu Âm sẽ báo thù cho Giải Trầm hay không?
Những chuyện này đều không thể lường trước được.
Lúc Thân Giác còn đang phiền não vì chuyện này thì của phòng cậu bỗng nhiên bị gõ vang.
"Ngươi ngủ rồi à?" Bên ngoài vang lên thanh âm của Phù Cửu Âm.
Thân Giác ngừng một chút mới đáp lại, "Vẫn chưa."
"Vậy ta vào nhé."
Cùng với âm thanh cánh cửa bị đẩy ra chính là Phù Cửu Âm chậm rãi tiến vào, hắn đi đến mép giường của Thân Giác thì dừng lại. Hắn chưa vấn tóc lên, gương mặt yêu dị kia dưới ánh nến mờ nhạt đẹp đến kinh tâm động phách, đặc biệt là đồ án ngọn lửa đỏ rực trên làn da tuyết trắng kia, phảng phất như có thể đem toàn bộ mọi thứ trên đời này thiêu đốt sạch sẽ.
Hắn ngồi xuống mép giường của Thân Giác, hàng mi dài nhấc lên, nhìn thẳng về phía Thân Giác, không nói gì. Thân Giác chậm rãi ngồi dậy, mở miệng trước, "Có việc gì?"
"Hôm nay ta nhớ ra được rất nhiều chuyện." Phù Cửu Âm nhẹ giọng nói, "Đúng hơn mà nói chính là nhớ ra một ít chuyện không nên nhớ, ta nên gọi ngươi là gì nhỉ? Thúc thúc? Hay vẫn nên gọi là tiểu xú long?"
Dứt lời, hắn đột nhiên cử động, trực tiếp tấn công về phía Thân Giác. Nhưng từ lúc hắn tiến vào kia, trong nháy mắt Thân Giác đã nổi lên sự cảnh giác, cho nên cậu nhanh chóng tránh đi.
Quả nhiên Phù Cửu Âm đã nhớ lại, ánh mắt Thân Giác đổi đổi. Nhưng có vẻ Phù Cửu Âm không muốn giết cậu mà chỉ muốn bắt sống cậu mà thôi. Nhưng Thân Giác đã không còn là Thân Giác của lúc trước, thậm chí Phù Cửu Âm của hiện tại cũng không còn là Phù Cửu Âm của ngày xưa, cho nên cuối cùng liền biến thành Thân Giác dùng trùy băng kề bên cổ Phù Cửu Âm, đè đối phương lên tường.
"Phù Cửu Âm, ngươi nhớ ra được cái gì rồi?" Ngữ khí của Thân Giác có chút lạnh lẽo.
Phù Cửu Âm nhấp môi, không trả lời. Thân Giác lập tức hước băng trùy về phía trước nửa tấc, máu nhanh chóng chảy ra từ miệng vết thương, "Nói chuyện đi, Phù Cửu Âm."
Đôi mắt Phù Cửu Âm nhẹ nhàng chớp chớp, lộ ra một nụ cười châm chọc, "Ta nên nói gì đây? Nên khen rằng ngươi quả thật mưu mô nghìn kế? Hay là tự mắng chính mình quá ngu xuẩn đây? Ngay từ đầu khi ngươi đến Thiên Thủy Tông, mục đích chính là ta đi. Ngươi giết chết Giải Trầm, không ngần ngại dùng cơ thể của chính mình dẫn thiên kiếp đến cho ta, sau đó lại giả dạng thành một người tốt, cứu ta ra từ tay của phàm nhân. Nhưng ta thật sự muốn biết, ngươi làm hết tất cả những việc này là vì cái gì?"
Một cục diện không lối thoát.
Thân Giác không khỏi có chút hối hận, trước kia cậu nên giết Phù Cửu Âm mới phải. Hiện tại Phù Cửu Âm đã nhớ lại tất cả, còn gì mà yêu hay không yêu nữa chứ. Một phút chốc hối hận khiến cậu thất thần, chờ đến khi phản ứng lại được thì Khốn Tiên Thằng của Phù Cửu Âm đã trói chặt tay cậu lại, trùy băng trong tay trực tiếp bị đánh rơi xuống đất.
Việc cởi trói Khốn Tiên Thằng cũng cần phải có thời gian, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, trên cổ Thân Giác đã nhiều thêm một thanh kiếm.
Cậu nhận ra thanh kiếm này, thanh kiếm này là kiếm của Giải Trầm, vậy mà nó lại tới được tay của Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm thấy Thân Giác bị hắn chế trụ thì môi đỏ khẽ nhếch, sau đó hắn liền trực tiếp đem kiếm cắm vào bả vai của Thân Giác. Lưỡi kiếm xuyên qua da thịt, cắm sâu vào bức tường phía sau, một động tác này gần như đóng đinh cả người Thân Giác lên vách tường.
Bị pháp khí đả thương khác biệt hoàn toàn so với khi bị vũ khí bình thường đả thương. Càng miễn bàn đến việc phi kiếm này được Phù Cửu Âm đi với Giải Trầm đến Huyền Hàn Sở, thu thập biết bao nhiêu tài liệu quý hiếm để làm ra.
Một chiêu này đủ khiến sắc mặt Thân Giác trắng bệt, gần như là không thể đứng vững được nữa.
"Đau không?" Phù Cửu Âm kề sát vào gương mặt của Thân Giác, "Thời điểm ta phải chịu lấy lôi kiếp cũng rất đau, so với loại đau đớn này còn hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Ngươi hại ta đến tận bây giờ, ngươi nói xem, ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây?"
Rõ ràng lời hắn nói đều là những lời tàn nhẫn, nhưng vừa nói xong hắn lại hôn lấy Thân Giác. Nụ hôn này hoàn toàn không có gì ngoại trừ điên cuồng gặm cắn.
Cánh môi đụng phải hàm răng, đau đến mức Thân Giác phải nhăn mày, sau đó, thanh kiếm nơi bả vai cậu bị rút ra. Vừa được rút ra, cậu liền bị xoay người lại một cách mạnh bạo, Phù Cửu Âm từ phía sau cắn lấy gáy cậu, răng thú trực tiếp cắn xuyên qua da thịt.
Hàng mi dài của Thân Giác run lên, đồng thời, Khốn Tiên Thằng trên tay cậu cũng đã được cởi bỏ, cậu ngưng khí tạo thành một trùy băng, hơi nghiêng người, trực tiếp trở tay đâm vào bụng Phù Cửu Âm. Cậu rõ ràng nghe được âm thanh kêu rên của đối phương, nhưng Phù Cửu Âm vậy mà lại không dừng lại, vẫn tiếp tục cắn lấy cậu, tựa hồ như muốn cắn đứt khối thịt trên người cậu xuống vậy.
Ngay từ lúc đầu, Thân Giác không hề lơi lỏng một chút nào, cậu nhanh chóng dùng thêm vài đạo pháp thuật tấn công về phía sau lưng, ép đến mức Phù Cửu Âm không thể không tránh ra. Sau khi được tự do, Thân Giác tạm thời vẫn chưa thể lo đến vết thương ở sau cổ và bả vai được, chỉ có thể phòng bị nhìn về phía người đối diện.
Phù Cửu Âm bị trùy băng đâm vào bụng, vết thương này so với của Thân Giác cũng không khá hơn là bao, vừa rồi khuôn mặt hắn vẫn còn đang hồng nhuận, lúc này đã trở nên tái nhợt. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Thân Giác, tựa hồ như còn muốn cắn chặt lấy đối phương không nhả.
Trong lòng Thân Giác hiểu rõ, nếu như cậu thua, tối nay dù không chết cũng mất mấy tầng da trong tay Phù Cửu Âm. Chuyện phá cảnh cũng gần như là xa không với tới, vậy nên, cậu không thể thua được.
Nhưng lúc này, Phù Cửu Âm lại mở miệng, "Tiểu xú long, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ngươi muốn gì?"
Ta muốn ngươi chết.
Trong lòng Thân Giác thầm trả lời câu hỏi này, sau đó liền lập tức vọt đến trước mặt Phù Cửu Âm.
Vì sợ quấy nhiễu đến người ở bên ngoài, Thân Giác cũng không quên lập một tầng kết giới xung quanh. Tuy với tu vi hiện tại Phù Cửu Âm không địch lại được Thân Giác, nhưng cũng đã khôi phục lại ký ức, hai người đánh nhau nửa ngày, trong thoáng chốc không phân được thắng bại. Thậm chí có một lần, Phù Cửu Âm còn đem Thân Giác đè ở dưới thân.
Không biết từ khi nào mà từ sử dụng pháp thuật đã chuyển thành vật lộn, hai người nhìn về phía đối phương, cả hai đều đầm đìa máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng ai cũng không muốn chịu thua.
Qua một hồi lâu, Phù Cửu Âm mở miệng trước, "Thôi, ta không đánh với ngươi nữa, nếu tiếp tục đánh thì chúng ta ai cũng đều phải chết."
Thân Giác nửa dựa vào tường, trên mặt không chút biểu tình. Cậu nhìn thấy Phù Cửu Âm đi về phía mình thì lần thứ hai hóa ra thanh trùy băng trên tay.
Phù Cửu Âm thấy được, nhưng vẫn tiếp tục đi tới. Hắn dừng lại trước mặt Thân Giác, duỗi tay bắt lấy trùy băng trong tay Thân Giác, ném xuống mặt đất. Đôi mắt hồ ly cong cong, vậy mà lại lộ ra một nụ cười tươi, "Tiểu xú long, đừng đánh nữa, tiếp tục đánh nhau thì có ý nghĩ gì sao? Ngươi yêu ta, đúng chứ? Cho nên mới làm ra nhiều chuyện như thế này đây?"
Hắn thấy Thân Giác không nói lời nào thì nâng tay sờ lên mặt đối phương, tràn ngập ý tứ không muốn xa rời.
Hôn mê bảy ngày, mỗi một chuyện đều bị hắn lấy ra suy ngẫm, thậm chí còn gặp được một người không nên gặp bên trong thức hải của chính hắn.
Gương mặt của gia hỏa kia lớn lên giống y hệt hắn, ngồi phía trên nội đan của hắn, nói nói cười cười, "Phù Cửu Âm, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau."
"Ngươi là ai?" Phù Cửu Âm nhíu mày.
"Trong lòng ngươi biết rõ mà." Gia hỏa kia tựa hồ không hề sợ Phù Cửu Âm lạnh mặt, "Lúc trước ngươi bảo Tống Vọng Chỉ rút đi một hồn khỏi người ngươi, chỉ vì không muốn độ tình kiếp. Nhưng lại không được như mong muốn nha, ta vẫn quay trở lại được đây. Phù Cửu Âm, tình kiếp của ngươi đã đến rồi, vốn dĩ tình kiếp này của ngươi hẳn là phải trải qua cùng với Giải Trầm, ta ở trong cơ thể của Giải Trầm, việc độ kiếp thập phần đơn giản. Nhưng cố tình ngươi lại không yêu Giải Trầm, ngược lại còn động tâm với một người khác."
Phù Cửu Âm nghe vậy, ánh mắt biến đổi.
Đối phương tiếp tục nói, "Tình kiếp đến, ngươi muốn tránh cũng không tránh được, còn không bằng hảo hảo mà hưởng thụ đi. Ngươi nhìn trộm người ta lâu như vậy, còn tìm đủ loại lý do để gạt người ta song tu cùng ngươi, ta nghe xong những lời kia liền thấy buồn cười chết được," Nói xong, hắn ta nhảy xuống khỏi kim đan, "Đừng giãy dụa nữa, Phù Cửu Âm."
"Ta phải cứ như vậy mà bỏ qua sao? Nhóc lừa đảo kia còn hại ta trải qua thiên kiếp nữa." Phù Cửu Âm nghĩ đến liền bực bội, vài canh giờ trước khi thiên kiếp đến hắn có bao nhiêu sung sướng, thì khi thiên kiếp đến liền nhận lấy bấy nhiêu thống khổ, hắn không nghĩ ra vì sao Thân Giác lại muốn làm như vậy.
"Vậy thì sao? Không thì ngươi giết cậu ấy đi, ta ngược lại chả làm sao cả, dù sao ta cũng chưa nếm được tư vị của cậu ta. Bây giờ ta phải dung hợp với hồn phách khác của ngươi, nói tới mới nhớ, ta vẫn thích thời gian tách ra khỏi hồn phách của ngươi hơn, ít ra vẫn có được ý thức của chính mình." Gia hỏa kia hừ lạnh một tiếng, xoay người đi. Bởi vì xoay người đi, cho nên Phù Cửu Âm không nhìn thấy được hung ác nham hiểm trong ánh mắt hắn ta.
Hắn ta là một hồn được rút ra từ cơ thể của Phù Cửu Âm, phải tiến vào thức hải của một người khác, dần dần hình thành được ý thức của riêng mình. Hắn ta cực kỳ tức giận, vì cái gì người bị vứt bỏ lại là hắn ta? Còn Phù Cửu Âm lại có thể làm chủ khối thân thể kia. Còn hắn ta, vất vả lắm mới có thể khống chế được thân thể của Giải Trầm, Phù Cửu Âm lại kêu những lão nhân của Thiên Thủy Tông mạnh mẽ áp chế hắn ta lại.
Hắn ta làm sao có thể không hận? Vậy nên hắn ta mới không định nói cho Phù Cửu Âm biết thân phận thật sự của nhóc lừa đảo trong miệng Phù Cửu Âm.
Dù sao hắn ta bây giờ cũng phải dung hợp cùng với hồn phách nguyên bản, chuyện này chẳng khác gì tiêu tán hồn phách của chính mình cả.
Nếu đã biến mất thì cùng nhau biến mất đi.
......
Phù Cửu Âm nói xong câu kia, thấy Thân Giác không nói gì thì chậm rãi thu lại nụ cười, "Vì sao lại không nói lời nào?"
Thân Giác chậm rãi nâng mắt lên, Phù Cửu Âm vậy mà lại cho rằng cậu yêu hắn ư? Bất quá, nếu ngẫm lại, người bình thường sao có thể nghĩ ra được mục đích thật sự của cậu. Cậu làm hết tất cả mọi thứ như thế, nhìn qua rất giống việc đối với Phù Cửu Âm cầu mà không được.
Bởi vì yêu nhưng không có được, cho nên cậu giết chết Giải Trầm.
Bởi vì yêu mà không có được, cho nên cậu mới đưa đến thiên kiếp.
Bởi vì yêu mà không có được, cho nên cậu mới nuôi Phù Cửu Âm bên người, khiến cho Phù Cửu Âm chỉ có thể nhìn về cậu.
"Vậy còn ngươi? Ngươi có yêu ta không?" Thân Giác nhẹ giọng hỏi.
Phù Cửu Âm nghe được những lời này thì biểu tình trong phút chốc có chút biệt nữu. Hắn chưa từng nói những câu linh tinh như yêu hay không yêu, thời điểm mất trí nhớ đúng là từng thường xuyên nói ra, nhưng đó cũng là lúc mất trí nhớ. Bất quá, đoạn thời gian đó hắn cũng không thấy tệ lắm, ít nhất cũng thường xuyên được đối phương ôm vào lòng.
Đêm bị trói lại kia cũng không tồi, nhưng nếu có thể mở trói được thì lại càng tốt hơn.
Hắn suy nghĩ rất lâu, mới có chút thận trọng vụng về mà gật đầu. Hồ ly bọn họ nhìn qua có vẻ hoa tâm, nhưng kỳ thật lại không phải vậy. Hồ ly nhất tộc, về cơ bản cả đời chỉ có duy nhất một phối ngẫu.
Sau khi gật đầu, Phù Cửu Âm trực tiếp đem đối phương ôm vào ngực, cực kỳ nhẹ nhàng hôn xuống tai đối phương. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gáy của đối phương, "Đau không? Lúc nãy ta cắn ngươi mạnh quá đúng không. Nhưng chính ngươi xứng đáng bị như vậy, lần sau ngươi còn dám lấy thân thể ngươi ra lừa gạt người khác, ta liền đem ngươi..."
Lời còn chưa nói xong, hắn sửng sốt một chút, bụng truyền đến đau nhức khiến hắn khựng lại, thất thần. Chờ đến khi hắn bị đẩy ra, nhìn thấy trong tay Thân Giác là nội đan thì trong phút chốc lại không nói nên lời.
Thân Giác đào ra nội đan của Phù Cửu Âm, yêu thú không có nội đan, hắn sẽ chết, không còn nghi ngờ gì nữa.
Cậu trực tiếp đem nội đan vứt trên mặt đất, thấy đối phương ngơ ngác nhìn về phía mình thì chỉ trầm mặc.
Phù Cửu Âm lúc này không còn nội đan, hắn liền biến thành nguyên hình, đôi mắt hồ ly gắt gao nhìn về người trước mắt mình, ánh mắt vừa bi thương lại vừa tức giận.
Tiền bối trong tộc nói với hắn, cả đời hồ ly chỉ có thể tìm một phối ngẫu mà thôi. Bởi vì nếu ngươi trung trinh không đổi, đối phương cũng sẽ trung trinh một lòng với ngươi. Những lời này, hắn nghe vào tai, để vào lòng.
Người này đã nói với hắn, chỉ có người yêu với nhau với có thể làm chuyện phu thê. Những lời này, hắn nghe cậu, hắn tin cậu.
Nhưng hai câu nói kia lại đều là giả.
"Tại sao?" Hắn lên tiếng, nhưng lúc mở miệng lại không phải tiếng người, chỉ là tiếng kêu của hồ ly bình thường.
Nhưng dường như đối phương nghe hiểu được, cậu nhẹ nhàng cười với hắn, một lúc sau mới nói: "Ngươi còn nhớ Thân Giác không?"
Thân Giác?
Là con sóc tuyết địa kia?
Vì sao cậu lại muốn nhắc đến con sóc tuyết địa đó? Phù Cửu Âm nghĩ không ra.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn nhìn thấy Thân Giác dùng pháp thuật tẩy sạch máu vương trên tay, lấy từ nhẫn trữ vật một nắm quả phỉ.
Thân Giác nhét từng viên từng viên một vào trong miệng, chậm rãi nhai. Chờ đến khi ăn xong hết liền xoay người đi ra ngoài.
Đồng tử Phù Cửu Âm không khỏi phóng đại, hắn giãy dụa muốn bò về phía trước, dù cho máu chảy đầy đất, hắn vẫn cố gắng không ngừng mà kêu tên đối phương.
Là tiểu xú long? Hay là Thân Giác? Hay là một cái tên nào khác?
Nhưng đã không còn quan trọng nữa, bởi vì thanh âm vọng lại của hắn đều chỉ là tiếng kêu của hồ ly.
Thời điểm hắn bò đến cửa, cuối cùng cũng thấy đối phương quay đầu lại.
Có lẽ là do bóng đêm bên ngoài quá dày đặc, hắn vậy mà lại nhìn khuôn mặt trước mắt thành một khuôn mặt khác.
Gương mặt kia lớn lên nhìn rất giống hắn, thường ngày vẫn luôn chờ bên cạnh, còn rất thích gọi tên hắn.
"Phù Cửu Âm, hôn nay ta nhất định phải đi làm mồi dụ sao? Lần trước ta bị cắn phải, chảy thật nhiều máu, rất lạnh, ta cảm thấy ta gần như đã chết rồi vậy."
"Nếu chết thì chết thôi, vậy chỉ có thể chứng minh là ngươi vô dụng." Hắn vẫn luôn trả lời như vậy, lại châm chọc thêm một câu, "Lạnh? Cũng chỉ mất một chút máu, có gì mà lạnh chứ? Vô dụng như vậy, không bằng để ta ăn thịt ngươi trước đi."
Lúc này, thật ra lại là hắn vô dụng.
Phù Cửu Âm chậm rãi cuộn tròn lại thân thể, ôm toàn bộ đuôi cáo vào lòng. Cuối cùng thì hắn cũng được trải nghiệm cảm giác mỗi khi sắp chết của đối phương.
Hóa ra thật sự rất lạnh.
- -------
D: Edit không kịp đội mũ. Té gãy cổ khóc hu hu.
Danh Sách Chương: