Một giây trước vẫn còn là mùa đông, thế mà giờ đã là đầu xuân, Tang Tinh Hà cảm thấy hết thảy trước mắt cứ như là một giấc mộng, còn hắn thì mơ màng hồ đồ trải qua giấc mộng ấy. Nhưng có giấc mộng nào lại chân thực như vậy?
Thần sắc hắn không khỏi có chút suy sụp, nhưng bên tai lại truyền đến một câu ——
“Ta tin.”
Tang Tinh Hà ngẩn ra một chút, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Thân Giác, “Em tin ta?”
Thân Giác lạnh lùng nhìn Tang Tinh Hà, “Ta tin, cho nên ngươi có thể đi được chưa?”
Tang Tinh Hà thầm thở dài ở trong lòng, đây chính là không tin đây mà. Thôi, hắn cũng không nghĩ rằng có người có thể tin, vì nếu như ai đó nói với hắn lời này, hắn cũng sẽ không tin. Nhưng trong lòng Tang Tinh Hà vẫn dấy lên hoài nghi, định bụng lát nữa sẽ đi hỏi đại phu về tình huống của mình. Còn hiện tại việc cấp bách nhất chính là làm sao để dỗ dành người trở về, “Tiểu Giác, em có giận ta, muốn đánh ta hay mắng ta gì cũng được, nhưng đừng ngốc ở nơi này nữa, ở đây hỗn độn nhiều người phức tạp.”
Hắn nói năng khép nép, ôn thanh dỗ dành người, Thân Giác thấy Tang Tinh Hà như vậy thì khẽ nhíu mi.
Tang Tinh Hà trước mắt dường như mới là người mà cậu quen thuộc, còn Tang Tinh Hà âm tình bất định, tính tình quái đản hai ngày trước lại giống như đã thay đổi thành một người khác. Thân Giác tự nhận bản thân hai ngày trước không hề có chỗ nào đắc tội Tang Tinh Hà, đối phương càng không có lý do gì để nói nặng với cậu như vậy.
Thân Giác nghĩ đến đây, đột nhiên tiến lên sờ mặt Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà đột ngột bị sờ mặt, hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn nhìn thấy Thân Giác sờ tới sờ lui ở trên mặt mình, còn cố ý sờ xuống vùng cổ. Tang Tinh Hà là người thông minh, lập tức phản ứng lại, “Em hoài nghi ta là kẻ giả mạo?”
Lần này cũng giống như lần trước, Thân Giác không sờ thấy bất cứ cái gì. Cậu mím môi, thu tay về, đối với câu hỏi của Tang Tinh Hà, cậu chỉ lắc đầu, sau đó nói: “Đi thôi.”
Thân Giác tới Xuân Phong Các là muốn lấy lùi làm tiến, muốn nhìn xem Tang Tinh Hà rốt cuộc nghĩ như thế nào. Mà đối phương đúng như cậu dự kiến chạy tới nhận lỗi, nhưng phản ứng lại không giống như cậu tưởng tượng một chút nào.
Chỉ mới qua một đêm, Tang Tinh Hà giống như đã thay đổi thành một người khác. Cậu luôn cảm thấy có gì đó bất thường, mà chỉ có ngốc ở bên người Tang Tinh Hà mới có thể phát hiện ra điểm bất thường ấy.
Tang Tinh Hà thấy Thân Giác nguyện ý cùng mình trở về, lập tức cong môi. Nhưng lúc ánh mắt hắn chạm phải một thân dấu vết kia của Thân Giác thì không khỏi hơi trầm xuống. Tuy là hắn không tiện tức giận, nhưng cũng thử thăm dò hỏi, “Dấu vết trên người của em……”
Thân Giác liếc hắn một cái, Tang Tinh Hà nhìn thấy ánh mắt này, hơi sửng sốt, “Ta?”
Thân Giác gật đầu.
Giữa mày Tang Tinh Hà nhíu chặt, mà hắn nhìn kỹ lại, dấu vết trên người Thân Giác đích xác không phải mới mẻ gì, ít nhất phải được một ngày trở lên rồi, một ngày…… Vừa lúc là hai ngày mà hắn không có ký ức. Nói cách khác, hắn đem Thân Giác lên giường lăn lộn thành như vậy, lại chạy tới Xuân Phong Các uống Hoa Tửu cả một đêm, sau đó còn trở về cùng người cãi nhau, khiến người ta đùng đùng nổi giận bỏ đến Xuân Phong Các?
Hắn lại tệ bạc như vậy sao?
Đang lúc Tang Tinh Hà hồi tưởng lại thời điểm khi bản thân tỉnh lại, Thân Giác nhìn xuống quần áo ở dưới giường, có chút ghét bỏ, đành nhìn Tang Tinh Hà, “Ta không muốn mặc lại quần áo ngày hôm qua.”
Tang Tinh Hà như thiện từ lưu nói: “Để ta đi mua một bộ quần áo mới cho em. Khi ta rời đi, em nhớ phải khóa trái cửa lại.”
Nói xong, hắn liền đi ra ngoài. Lúc đi ra còn cẩn thận khép cửa phòng lại. Đủ loại chi tiết, càng làm cho Thân Giác sinh nghi, hai ngày trước cậu nhìn thấy Tang Tinh Hà thật sự là Tang Tinh Hà sao? Nhưng đêm qua cậu đã sờ qua, không có dấu vết của dịch dung. Nước thuốc dịch dung cùng lắm chỉ có thể thay đổi diện mạo của một người, nhưng muốn dịch dung một người hoàn toàn thành bộ dáng của một người khác, thì nhất định phải cần có mặt nạ da người.
Lui một bước mà nói, nếu như hai ngày trước Tang Tinh Hà là giả, thế thì Tang Tinh Hà thật vì sao không đứng ra? Cố tình hai ngày sau mới xuất hiện, mà mới vừa rồi, cho dù Tang Tinh Hà đã tắm gội xong rồi mới tới, cậu vẫn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người đối phương.
Cái này làm cho nghi hoặc trong lòng Thân Giác càng sâu.
……
Sau khi tiểu sư muội thấy Tang Tinh Hà đi ra ngoài, vẫn luôn đứng chờ ở cửa ngóng người trở về. Lúc nàng nhìn thấy Thân Giác trở về cùng với Tang Tinh Hà, lập tức mỉm cười chạy qua, “Thân Giác, ngươi rốt cuộc cũng trở lại.” Nàng kéo cánh tay của Thân Giác đi, “Vẫn chưa ăn sáng phải không? Ta bảo phòng bếp làm đồ ăn ngon rồi, ngươi nhanh nhanh đi ăn cùng với ta.”
Thân Giác bị nàng lôi kéo đi về phía trước, Tang Tinh Hà đi ở phía sau một bước khẽ khụ một tiếng. Hắn vốn muốn thu hút sự chú ý, nào biết hai người phía trước không thèm quay đầu lại, không khỏi mở miệng nói: “Ương Ương, ta cũng chưa ăn sáng.”
Tiểu sư muội vẫn không chịu quay đầu lại, “Đại sư huynh đi Xuân Phong Các ăn đi, nơi đó đồ ăn rất ngon.”
Lại là Xuân Phong Các đáng chết này.
Dù cho có là tu dưỡng cực tốt Tang Tinh Hà, cũng nhịn không được dưới đáy lòng mắng một câu.
Hắn thấy tiểu sư muội không thích hắn, cũng không có mắt trông mong mà đi theo nữa. Sau khi hắn về Thiên La Am thì đổi phương hướng, đi tìm đại phu trong viện.
Đại phu đang sắp xếp lại dược liệu, nhìn thấy Tang Tinh Hà tới, vội vàng buông việc đang làm trong tay xuống, “Sao ngươi lại tới đây? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thời điểm Tang Tinh Hà mới tỉnh hai ngày trước, đại phu cũng đi xem xét qua một hồi, thấy người tung tăng nhảy nhót không có chuyện gì, mới yên tâm quay trở về viện của mình.
Tang Tinh Hà chần chờ một lúc, mới nói: “Dường như ta có chút không ổn lắm?”
“Đau đầu sao?” Đại phu vội hỏi.
“Không.” Tang Tinh Hà phủ nhận, “Giống như ta bị mất một phần ký ức.”
Hắn nói chi tiết vấn đề của mình cho đại phu nghe. Sau khi đại phu nghe xong, mày nhíu chặt, biểu tình ngưng trọng, “Này…… theo như thư ghi chép là chứng ly hồn, nhưng tình huống hiện tại của ngượi lại không giống chứng ly hồn lắm. Ngươi có chắc là ngươi hoàn toàn không có ấn tượng gì về kí ức hai ngày nay không?”
“Không chỉ là hai ngày này, ký ức của ta vẫn chỉ dừng lại ở ngày ta mới vừa giết Ngộ Từ mà thôi.” Biểu tình Tang Tinh Hà cũng không được tốt, “Mà hai ngày này dường như ta còn làm rất nhiều chuyện hồ đồ. Ta không chỉ không có ấn tượng, mà ta còn cảm thấy bản thân cũng sẽ không làm ra những chuyện đó.”
Đại phu cũng không giải thích được tình huống của Tang Tinh Hà, chỉ có thể mơ hồ nói: “Có lẽ là do vết thương trên đầu ngươi vẫn chưa lành, khiến cho ngươi bị mất một phần ký ức, đây cũng không phải là không có khả năng.”
Là do vết thương ở trên đầu chưa lành sao?
Tang Tinh Hà bán tín bán nghi, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Hắn cáo từ đại phu, về lại sân viện của mình.
Tang Tinh Hà về phòng mình trước, rất nhanh đã phát hiện trường kiếm vốn nên treo ở trên tường lại biến mất. Hắn lập tức gọi tạp dịch ngày thường phụ trách quét tước tới, “Ngươi có nhìn thấy Nguyệt Kiếm treo trên tường của ta đâu không?”
Thanh kiếm này là lúc hắn cập quan, sư phụ đã tặng cho hắn. Từ trước đến nay hắn thập phần trân trọng.
Tạp dịch nghe thấy Tang Tinh Hà hỏi câu này, trên mặt có chút ngượng ngùng, “Thanh kiếm kia, ngài sai tiểu nhân chôn xuống dưới đất, còn……”
“Còn cái gì?” Tang Tinh Hà có linh cảm không tốt.
Tạp dịch vẫn luôn hầu hạ ở trong viện của Tang Tinh Hà, làm sao mà không biết tầm quan trọng của thanh Nguyệt kiếm kia đối với Tang Tinh Hà. Gã sợ hãi đến mức trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, “Còn…… bảo tiểu nhân…… Rải một bát nước tiểu ở bên trên”
Tang Tinh Hà: “……”
Hắn trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Rải nước tiểu ở trên thân kiếm, hay là trên mặt đất đã chôn kiếm?”
Tạp dịch thấy biểu tình của Tang Tinh Hà không vui, nuốt một ngụm nước miếng, mới run rẩy nói: “Đều…… rải hết……”
“Được rồi, ta đã biết.” Tang Tinh Hà cảm thấy mệt mỏi, không muốn nghe nữa. Hắn vô lực xua xua tay, “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Hiện tại hắn muốn yên tĩnh một mình.
Thanh kiếm kia hắn cũng không muốn lấy về nữa, giờ hắn chỉ ghê tởm đến mức muốn nôn.
Hai ngày này rốt cuộc hắn đã làm những gì vậy……
……
Bên kia, tiểu sư muội cùng Thân Giác dùng xong đồ ăn sáng, liền lôi kéo Thân Giác nói chuyện. Thân Giác nhìn tiểu sư muội, ngược lại nhớ tới một sự kiện.
“Lúc trước lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta có nói đến bức họa gì đó, ngươi còn nhớ hay không?”
“Bức họa?” Tiểu sư muội chớp mắt, suy nghĩ một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi nói chính là bức họa ở trong thư phòng Đại sư huynh sao?”
Thư phòng của Tang Tinh Hà?
Thân Giác áp xuống kinh ngạc, bất động thanh sắc hỏi: “Ngươi nói người trên bức họa kia là ta, đúng không?”
Tiểu sư muội gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Ta không biết, ta thấy dáng vẻ rất giống ngươi, nhưng hiện tại ta ở chung với ngươi nhiều rồi, thì lại cảm thấy người ở trên bức họa kia cũng không giống ngươi lắm. Hơn nữa bức họa kia nhìn qua cũng đã có tuổi rồi, mà bây giờ ngươi chỉ mới có mười chín tuổi, hẳn là không phải ngươi đâu. Trừ khi là rất lâu trước đó đã có người nhìn thấy ngươi, nhưng người đó làm sao mà biết hiện tại ngươi trưởng thành trông như thế này được?”
Lời này làm cho Thân Giác cũng có chút mơ hồ. Cậu suy nghĩ một chút, quyết định tự mình đi đến thư phòng của Tang Tinh Hà một chuyến.
Lúc cậu đi đến thư phòng, Tang Tinh Hà không có ở trong sân viện, cho nên Thân Giác vô cùng thuận lợi trực tiếp vào thư phòng của Tang Tinh Hà. Chẳng qua cậu cũng đã đi sơ một vòng, nhưng không hề nhìn thấy cái gọi là bức hoạ cuộn tròn nào.
Cậu đi vòng ra phía sau án thư, bỗng phát hiện dưới bàn có một cái ngăn tủ bị khóa lại. Cậu nhìn ổ khóa một lúc, phát hiện ổ khóa này cũng không phải là ổ khóa bình thường gì, mà là ổ khóa có mật mã là chín chữ số. Cái ổ khóa này mỗi lần mở ra thì mật khẩu sẽ được thiết lập lại, thế nên ngoại trừ chủ nhân của ổ khóa này, người khác rất khó phá giải nổi. Rốt cuộc thì trong ngăn tủ này cất giấu thứ gì mà có thể khiến cho Tang Tinh Hà phải dùng đến ổ khóa phức tạp như vậy?
Mấy đời trước cậu lấy hồn phách chi thân đi theo bên người Tang Tinh Hà, cũng không có phát hiện cái này.
Đang lúc Thân Giác cầm khóa mật mã để nghiên cứu, bên ngoài thư phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Cậu vội vàng buông ổ khóa ra, đứng dậy, lập tức nhìn thấy Tang Tinh Hà đi từ ngoài cửa vào.
Tang Tinh Hà nhìn thấy Thân Giác, hơi sửng sốt một chút, “Em đến thư phòng tìm thứ gì sao?”
Thân Giác gật đầu, nói dối: “Ta muốn học vẽ tranh cùng với Thiên Tùng, nhưng mà giấy hắn dùng đều là giấy quý. Ta mới bắt học, không muốn lãng phí giấy tốt như vậy, cho nên ta mới nghĩ đến chỗ của ngươi xem xem có giấy vẽ nào thích hợp hay không.”
“Có.” Tang Tinh Hà đi tới bên cạnh bàn, kéo một cái ngăn kéo không bị khóa ra, “Đây đều là giấy mà ta thường dùng khi vẽ tranh, ngày thường em cứ tới nơi này mà lấy, dùng nhiều hay ít cũng không có vấn đề gì.”
“Ngươi mà cũng vẽ tranh?” Thân Giác hỏi.
Tang Tinh Hà gật đầu, lấy ra một chồng giấy ở phía trong, “Ban đầu đi theo sư phụ có học qua, nhưng sau này cũng không động tới nhiều.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Thân Giác, “Dụng cụ vẽ tranh ta cũng có, em có cần không?”
Thân Giác cầm lấy giấy vẽ từ trong tay của Tang Tinh Hà, “Không cần đâu, chỗ của Thiên Tùng cũng có.”
Nói đến vị sư phụ kia của Tang Tinh Hà, Thân Giác đã ở chỗ này được mấy tháng rồi, lại chưa từng gặp mặt. Tiểu sư muội nói sư phụ của bọn họ bế quan, bắt đầu từ sau khi Tang Tinh Hà trở về không bao lâu, nơi bế quan chính là sau núi Thiên La Am.
Sau khi Thân Giác cầm giấy vẽ, giả vờ như bản thân vô cùng có hứng thú với thư phòng của Tang Tinh Hà, bâng quơ đi loanh quanh vài vòng, đột nhiên hỏi: “Ngươi có loại tập tranh kia không?”
Tang Tinh Hà không rõ nguyên do, “Hả?”
Thân Giác quay đầu nhìn hắn, “Chính là tập tranh mà Xuân Phong Các nên có ấy.”
Tang Tinh Hà tỉnh ngộ, hắn nắm tay thành quyền, đặt lên bên môi nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Ta…… không có.” Nói xong, vành tai cũng hơi nhiễm màu đỏ. Hắn thật sự là không có, nhưng lúc vẫn còn là thiếu niên cũng có một chút tò mò, thế nên hắn bèn lén xem qua tập tranh mà sư đệ trân quý. Nhưng khi đó hắn cũng không hề cảm giác ra cái ý vị gì, chỉ cảm thấy hai người trên giấy đánh nhau còn không thú vị bằng hai người đánh nhau trong võ công bí tịch.
Hắn thẹn thùng như vậy, Thân Giác lại càng không muốn buông tha hắn, còn tiến đến trước mặt hắn, “Ngươi thật sự không có sao? Không phải là đã giấu ở chỗ nào rồi chứ?”
Tang Tinh Hà nhìn gương mặt đột nhiên kề sát này, tự nhiên lại nghĩ đến rất nhiều hình ảnh tươi đẹp. Lúc niên thiếu cảm thấy không thú vị gì mấy, bây giờ ngẫm lại tựa hồ cũng rất có ý tứ. Nghĩ đến đây, mặt Tang Tinh Hà cũng đỏ, hắn nghiêng người về phía sau né tránh, quẫn bách nói: “Thật sự là không có, ta không lừa em.”
Ánh mắt Thân Giác vừa chuyển, ngón tay đã hướng về phía ngăn tủ bị khóa trái, “Vậy trong đó cất cái gì?”
Tang Tinh Hà nhìn theo ngón tay Thân Giác, nhiệt độ trên mặt dần dần rút đi, “Chỉ là một ít tin hàm mà thôi. Dù sao cũng là thư từ của bạn cũ, cho nên ta sợ làm mất, mới khóa lại.” Hắn nói, liền kéo tay Thân Giác qua, “Đi thôi, nơi này không thích hợp để chơi đùa.”
Thân Giác cố ý ở trước mặt Tang Tinh Hà nói về cái ngăn tủ kia, chủ yếu là muốn thử hắn. Một là thử xem đồ vật ở trong ngăn tủ kia rốt cuộc có quan trọng hay không, hai là thử xem tầm quan trọng của cậu ở trong lòng Tang Tinh Hà. Nhưng hiện tại xem ra, cảm tình của Tang Tinh Hà đối với cậu vô cùng hữu hạn.
……
Mấy ngày kế tiếp, Tang Tinh Hà biểu hiện rất bình thường, phảng phất như Tang Tinh Hà thô bạo mấy ngày trước đây căn bản là không tồn tại. Ban ngày Tang Tinh Hà hoặc là chỉ đạo các sư đệ sư muội luyện võ, hoặc là đi ra ngoài giúp hương thân phụ lão làm một ít công việc tương đối nguy hiểm, ví dụ như tu sửa nóc nhà.
Hắn làm người rất có kỉ luật, đã nhiều ngày trôi qua, Thân Giác cũng cảm nhận được đầy đủ.
Trời chưa sáng, Tang Tinh Hà đã thức dậy. Sau khi thức dậy, hắn cũng sẽ gọi Thân Giác ở bên phòng cách vách tỉnh giấc. Hắn cho rằng nguyên nhân khiến thân thể Thân Giác yếu đuối là do không được rèn luyện tốt, cho nên sáng sớm mỗi ngày hắn đều dẫn theo Thân Giác chạy vài vòng ở sau núi.
“Người tập võ như chúng ta quan trọng nhất chính là thân thể, thân thể rắn chắc, võ công mới có thể tăng cao.” Tang Tinh Hà nói, lại lôi kéo Thân Giác đang thở hổn hển tiếp tục chạy thêm hai vòng nữa.
Vốn dĩ Thân Giác cũng cảm thấy thân thể này rất yếu, cách làm này của Tang Tinh Hà kỳ thật chính là hợp ý cậu. Chỉ là cũng có chút chuyện xấu hổ. Ở cùng một chỗ với Tang Tinh Hà, mà trên người cậu lại luôn tỏa hương khí. Chạy bộ vốn là hoạt động khiến cho cơ thể tâm hoả tràn đầy, thông thường sau khi Tang Tinh Hà chạy được vài vòng lớn sẽ nhịn không được mà ngừng lại, thần sắc có chút xấu hổ, “Ta đi rửa mặt một chút.”
Thân Giác im lặng không lên tiếng nhìn lướt qua nửa thân dưới của Tang Tinh Hà, làm như chính mình cái gì cũng không biết.
Tang Tinh Hà khôi phục bình thường không làm một phân chuyện thân mật gì với Thân Giác, hắn càng xem Thân Giác như ấu đệ mà dạy dỗ.
Đối với Thân Giác mà nói, việc này một nửa tốt, một nửa lại không tốt.
……
Ban đêm, tiểu sư muội mời Thân Giác và Tang Tinh Hà cùng nhau chúc mừng Thiên Tùng đã hoàn thành xong tập tranh mới. Trong bữa tiệc, Tang Tinh Hà không cho Thân Giác và tiểu sư muội uống rượu, chỉ có hắn và Thiên Tùng uống. Tiểu sư muội có chút không phục, lén nói thầm bên tai Thân Giác, “Đại sư huynh thật là cái đồ cổ hủ, còn không cho chúng ta uống rượu.”
Thân Giác uống một ngụm nước mơ chua, mới nhẹ giọng nói: “Rượu đích xác cũng không phải là thứ gì tốt, không uống cũng được.”
Tiểu sư muội thấy Thân Giác không đứng về phe nàng, ai một tiếng, chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn chằm chằm ly rượu của Thiên Tùng.
Sau khi ăn xong, Tang Tinh Hà cùng Thân Giác tản bộ trở về. Bây giờ thời tiết mát mẻ, ban đêm cũng là lúc thoải mái nhất. Sao trời dày đặc, không khí thanh nhã, Tang Tinh Hà vốn dĩ đã có men say, bị gió thổi qua lại càng say, đi đường cũng có chút ngã trái ngã phải. Thân Giác thấy dáng vẻ đi đường của hắn, không khỏi nhắc nhở, “Ngươi cẩn thận coi chừng ngã.”
Tang Tinh Hà nghiêng đầu cười với Thân Giác, “Không có việc gì, sẽ không ngã đâu.”
Vừa mới nói xong, cậu liền nhìn thấy thân thể của Tang Tinh Hà nhoáng lên, trực tiếp té ngã trên đất.
Lần này ngã xong còn không đứng dậy nổi.
Thân Giác vội vàng ngồi xổm xuống xem xét tình huống của Tang Tinh Hà, “Tang Tinh Hà?” Cậu cố sức xoay người lại, phát hiện đầu Tang Tinh Hà hình như là có đập nhẹ vào cục đá. Tuy rằng không chảy máu, nhưng có trầy da một chút. Mắt hắn lúc này vẫn đang nhắm chặt, không biết là ngất xỉu hay là ngủ luôn rồi.
Thân Giác vỗ vỗ mặt Tang Tinh Hà, không có phản ứng. Cậu đành dùng sức ấn nhân trung của Tang Tinh Hà, lúc này người mới tỉnh.
Chỉ là vừa tỉnh, đã lập tức dùng lực nắm chặt lấy tay Thân Giác.
Ánh mắt Tang Tinh Hà sắc bén, không vui nhìn người trước mắt, thanh âm trầm thấp, “Em đang làm cái gì vậy?”
Thân Giác sửng sốt một chút, mới nói: “Ngươi vừa vấp ngã rồi ngất đi, ta thử ấn nhân trung của ngươi xem có đánh thức được ngươi không.”
Tang Tinh Hà a một tiếng, buông tay Thân Giác ra, tự mình đứng dậy. Hắn lạnh nhạt nhìn Thân Giác, “Em dùng sức lớn như vậy, ta còn tưởng rằng em muốn giết ta, thì ra là muốn cứu ta.”
Thân Giác nhìn Tang Tinh Hà nói chuyện khắc nghiệt như vậy, giữa mày nhíu lại. Người trước mắt này dường như lại biến thành dáng vẻ lúc Tang Tinh Hà vừa mới tỉnh lại.
Quá kỳ quái.
Cậu ngẫm nghĩ, trước tiên là phải rời khỏi Tang Tinh Hà trước mắt thoạt nhìn qua rõ ràng là rất nguy hiểm này đã, phải đi gọi tiểu sư muội và Thiên Tùng, “Đầu ngươi vừa mới bị đập trúng, ta đi thỉnh đại phu giúp ngươi xem xét một chút đi.”
Nhưng Thân Giác còn chưa kịp chạy được vài bước, đã bị người phía sau bắt được. Tang Tinh Hà túm lấy cánh tay Thân Giác, kéo người qua bên cạnh núi giả, lời nói cũng như cũ khó nghe, “Gọi đại phu làm gì, em độ cho ta một chút nội lực là được.”
Thân Giác nghe vậy lập tức giãy giụa, nhưng cậu đánh không lại Tang Tinh Hà, qua vài chiêu đã bị chế phục, thậm chí hai tay còn bị đai lưng của chính mình trói lại.
“Tang Tinh Hà, ngươi điên rồi sao?” Thân Giác tức giận đến đỏ mặt.
Tang Tinh Hà nhanh chóng cởi đai lưng của chính mình ra, vô cùng không biết xấu hổ nói: “Đúng vậy, ta điên rồi, chỉ có em mới có thể trị khỏi bệnh điên này của ta.”
“Hỗn đản…… Ngươi…… đừng……”
“Ta liền phải.”
……
Không đúng, nghĩ như thế nào cũng không đúng. So với lần trước, lần này Thân Giác rõ ràng hơn cảm giác được người trước mắt giống như đã thay đổi rồi, chỉ là té ngã một cái, lúc mở mắt ra lại hoàn toàn biến thành một người khác.
Loại tình huống này Thân Giác từng nghe nói qua, là lúc luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, một xác thể sẽ xuất hiện hai nhân cách. Nhưng Tang Tinh Hà nhìn qua cũng không giống tẩu hỏa nhập ma lắm, vậy thì vì sao?
Nơi này là ảo cảnh, có một số việc đích xác sẽ không ấn lẽ thường. Nhưng Tang Tinh Hà cũng không đến mức tính tình đại biến chứ? Hơn nữa còn đổi tới đổi lui giữa hai tính cách đối lập nhau như hai thái cực?
Mắt phượng Tang Tinh Hà híp lại, thấy người xuất thần, có chút không vui, nhịn không được tiến lên hung hăng cắn vành tai Thân Giác một ngụm, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc này mà em vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện khác, cũng thật là giỏi.”
Thân Giác đau đến nhíu mi, cậu quay đầu lại nhìn Tang Tinh Hà đang cách mình cực gần, ánh mắt phức tạp, “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải là Tang Tinh Hà.”
Mà đối phương nghe được lời này, lại cười lạnh một tiếng, “Em dựa vào cái gì mà nói ta không phải là Tang Tinh Hà? Ta chính là Tang Tinh Hà đó. Ta có được ký ức của Tang Tinh Hà, có được võ công của hắn, còn có được thân thể của hắn, ta không phải là Tang Tinh Hà thì ai là Tang Tinh Hà?” Hắn nói tới đây, đột nhiên dùng lực, thấy người nhẹ hít một hơi, sung sướng cười.
Hắn khẽ cúi đầu, thanh tuyến trầm thấp của nam nhân mang theo một tia ác ý, “Em cứ xem ta là tâm ma của Tang Tinh Hà đi, ta cũng không ngại. Ta chẳng qua chỉ làm chuyện hắn muốn làm lại không dám làm mà thôi.”
Tâm ma? Có tâm ma như vậy sao? Dâm ma sợ còn kém xa hắn.
Cuối cùng Thân Giác bất tỉnh nhân sự bị ôm trở về, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau. Cậu vừa mở mắt đã lập tức cảm nhận được đau đớn trên người. Eo đau đến rã rời không nói, càng xấu hổ hơn chính là vị trí khó nói kia rất đau. Đêm qua Tang Tinh Hà buộc cậu ở núi giả xin tha, còn bắt cậu trầm trồ khen ngợi ca ca, Thân Giác không chịu, sắc mặt Tang Tinh Hà lập tức thay đổi, cùng mười năm chưa thấy qua thịt giống nhau, thiếu chút nữa đã ăn tươi nuốt sống cậu. Dù cho có là Thân Giác đi chăng nữa cũng không cứng miệng được, cuối cùng đành mất mặt khóc lóc gọi Tang Tinh Hà vài tiếng ca ca.
Hồi tưởng hết thảy đêm qua, sắc mặt Thân Giác lập tức trở nên đặc biệt khó coi.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Thân Giác lập tức quay đầu lại, thì nhìn thấy Tang Tinh Hà bưng một chén cháo tiến vào.
Tang Tinh Hà đặt chén cháo xuống trước mới quay đầu nhìn về phía người trên giường, nhìn thấy người đã tỉnh, liền nói: “Tỉnh rồi thì tới đây ăn một chút gì đi.”
Thân Giác cảnh giác nhìn đối phương, một lát sau, mới hỏi: “Ngươi là tâm ma?”
Trên mặt Tang Tinh Hà vốn treo tươi cười ôn hòa, nghe vậy, tươi cười lập tức rút đi. Dường như hắn không muốn giả vờ nữa, ngữ khí cũng lạnh xuống, “Lại đây uống cháo.”
Thân Giác bất động.
Tang Tinh Hà đợi một hồi, cũng không còn kiên nhẫn nữa. Hắn bước đến bên mép giường, mắt lạnh nhìn người trên giường, “Ta nói với em lần cuối, ngồi dậy uống cháo, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Dứt lời, hắn liền nhìn thấy người trên giường quay mặt đi. Hắn còn chưa kịp nổi giận, đã nghe thấy thanh âm rất nhỏ của Thân Giác truyền tới một câu, “Cả người rất đau, dậy không nổi.”
Tang Tinh Hà trầm mặc một lát, bèn ngồi xuống bên mép giường. Hắn đặt tay lên chăn Thân Giác, “Đêm qua đã thoa dược cho em rồi mà, vẫn còn đau? Như thế nào lại đỏng đảnh như vậy?”
Lời này giống như pháo nổ, kích nổ cảm xúc của người trên giường.
Thân Giác lấy gối đầu bên cạnh qua, hung hăng nện lên trên mặt Tang Tinh Hà, thanh âm nghẹn ngào, “Ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
Tang Tinh Hà bị ăn đập, còn chưa nói được câu nào, đã nhìn thấy vẻ ủy khuất của người lúc nãy còn hung dữ đánh mình. Vành mắt Thân Giác phiếm hồng, căm tức nhìn hắn. Cặp mắt lam kia vốn là sinh đến diễm lệ, hiện tại trong mắt châm lửa giận, nhìn qua ngược lại càng thêm phần xinh đẹp.
Tang Tinh Hà ôm gối đầu, nhìn Thân Giác như vậy, ánh mắt không tự chủ được tối đi vài phần. Hắn hơi quay mặt đi, có chút vô lực biện giải: “Ta không biết thoa dược xong rồi mà vẫn còn đau…… cũng là tại dược kia không tốt, em đừng nóng giận nữa.”
Nói xong, chính hắn lại cảm thấy không đúng, vì sao hắn phải ăn nói khép nép với Thân Giác?
Cho nên Tang Tinh Hà lại hít sâu một hơi, xoay đầu chuẩn bị tiếp tục cãi nhau với Thân Giác. Lúc này miệng cũng đã mở ra, nhưng rất nhanh đã ngậm lại, bởi vì đối phương khóc.
Thiên la thể thật sự là bảo vật trời cao, khóc lên không những không khó coi, trái lại còn đặc biệt xinh đẹp, làm người nhìn chỉ muốn nhanh nhanh ôm bảo vật này vào trong lồng ngực, ôn nhu dịu dàng dỗ dành. Nếu có thể liếm sạch nước mắt trên mặt đối phương thì càng tốt.
Tang Tinh Hà trầm mặc một hồi lâu, vẫn là buông áo giáp đầu hàng, “Được rồi được rồi, là ta quá phận, tay cũng đau sao? Ta uy em uống cháo có được không?”