Thân Giác đem phong thư cùng giấy viết thư đều đốt đi rồi mới đi ra ngoài, đi đến trên cây ngủ. Chỉ là đang ngủ giữa chừng thì bị một hòn đá nhỏ đập tỉnh.
Phù Cửu Âm ngồi ở nhánh cây bên cạnh nơi cậu ngủ, nhìn thấy cậu tỉnh liền ngoắc ngón tay với cậu. Thân Giác chỉ có thể bò ra ngoài ngồi, liên nghe được Phù Cửu Âm nói.
"Bọn ta ngày mai liền xuất phát, bất quá Giải Trầm không nghĩ sẽ mang ngươi đi cùng, cho nên ngươi ở lại Thiên Thủy Tông đi."
Đại não vốn đang mơ màng của Thân Giác nháy mắt thanh tỉnh, cậu đứng thẳng người dậy, thấy Phù Cửu Âm tựa hồ không hề nói giỡn với cậu, nhịn không được dùng móng vuống lay lay quần áo của đối phương, "Vì cái gì lại không mang ta theo? Ta sẽ không kéo chân sau các ngươi."
Hiện tại Phù Cửu Âm đã có chút quan tâm đến Giải Trầm rồi, nếu bọn họ hai người đơn độc ra ngoài, đến lúc đó còn không biết sẽ phát sinh cái gì nữa? Cậu ở Thiên Thủy Tông thì cũng không biết xử lý như thế nào.
Phù Cửu Âm vươn tay gạt móng vuốt Thân Giác đang lay hắn ra, "Là ý của Giải Trầm, nói với ta cũng không được gì, ngươi nếu muốn đi theo thì nói với y đi."
Thân Giác nghe được những lời này liền trầm mặc một lúc, dọc theo thân cây trèo xuống đi tìm Giải Trầm. Giải Trầm đang ngồi đả tọa trên một khối đá to ở phía sau vách núi, vạt áo y lay động, Thân Giác đã đi đến trước mặt y rồi nhưng y cũng chưa từng mở mắt ra nhìn một lần.
Thân Giác thấy đối phương đang ngồi đả tọa thì nghĩ nghĩ một chút, không định cắt ngang đối phương, liền ngồi ở hòn đá nhỏ bên cạnh. Ngồi được một lúc lâu thì có chút đói bụng, cho nên đi đến cây bên cạnh tìm đồ ăn.
Thời điểm cậu đang ngồi gặm trái cây, hàng mi của Giải Trầm run rẩy, sau đó mở bừng mắt. Y quay đầu nhìn về phía sóc tuyết địa đang nghiêm túc ngồi ăn bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh, "Ngươi đến đây để hỏi lý do vì sao không cho ngươi đi cùng ư?"
Động tác gặm trái cây của Thân Giác thoáng ngừng lại, cậu cuối cùng cũng xoay đầu nhìn Giải Trầm ở bên cạnh, "Đúng vậy."
"Chuyến đi này nhiệm vụ hung hiểm, ta cảm thấy ngươi vẫn là nên ở lại Thiên Thủy Tông, ở đây tương đối an toàn." Giải Trầm dừng một chút, "Ngươi hẳn là vẫn chưa đọc xong hết sách trong Tàng Thư Các, không bằng trước hết xem xong đã?"
Kia đều là sách song tu, Thân Giác xem những cuốn sách đó thật ra chỉ muốn tìm xem thử bên trong có thể sẽ xuất hiện bí mật chứa đường sống hay không. Đáng tiếc là không có, cho nên cậu đã từ bỏ việc từ trong Tàng Thư Các của Thiên Thủy Tông tìm ra được sách mà cậu muốn.
"Ta không xem nữa, ta muốn đi ra ngoài với các ngươi, ta sẽ không cho các ngươi kéo chân sau." Thân Giác thấy bộ dáng của Giải Trầm tựa hồ không bị lung lay, không khỏi cất lời, "Nếu không, hai người chúng ta đánh một trận, nếu ta thắng thì ngươi nhất định phải đem ta theo."
Giải Trầm nghe cậu nói vậy, rũ mắt xuống rồi nhẹ nhàng gật đầu. Y vươn tay qua bên cạnh, kiếm lập tức lăng không đến, đáp xuống tay y.
Việc y lấy kiếm cũng đại biểu rằng y không qua loa có lệ với Thân Giác, mà thân Giác kỳ thật cũng rất lâu rồi không đấu pháp với người khác, cậu không khỏi có chút hưng phấn.
Trên người cậu không có kiếm, nhưng lại có Khốn Tiên Thằng. Thân Giác đem chiếc vòng màu đỏ trên cổ thả xuống, chiếc vòng lập tức liền biến thành roi.
"Ngươi tấn công trước đi." Thân Giác nói với Giải Trầm.
Giải Trầm nhìn đến sóc tuyết địa lúc đứng lên còn chưa cao đến bắp chân của mình, nhướn mày nói: "Nếu không thì ngươi biến thành hình người đi?"
Khi chạm mặt yêu thú ở cấm địa, chúng nó đều có hình thể to lớn, cho nên khi đối chiến sẽ không có loại cảm giác đang khi dễ người khác. Còn bây giờ, y nhìn đến sóc con đang cầm trong tay chiếc roi nhỏ màu đỏ trước mắt, tuy biết thực lực của đối phương có khả năng không hề tầm thường, nhưng khi xuống tay lại có ảo giác khi dễ người khác.
Thân Giác nhìn biểu tình của Giải Trầm, cho rằng đối phương đang ghét bỏ cậu, ngữ khí lạnh xuống, "Không cần, trực tiếp bắt đầu đi."
Bởi vì Giải Trầm không động thủ, cậu dứt khoát tấn công trước. Nhưng khiến Thân Giác tức giận chính là Giải Trầm chỉ bình thản mà tránh né, không đánh trả lại. Kiếm trong tay y chỉ dùng để chắn pháp thuật của Thân Giác, khiến cho Thân Giác tức giận đến dựng hết cả râu.
Cuối cùng Thân Giác cũng đánh tiếp không nổi nữa, xoay người bỏ đi. Lúc trở về liền chui vào trong ổ, lúc sau Phù Cửu Âm kêu cậu qua, biểu tình của cậu cũng không được tốt cho lắm.
Phù Cửu Âm tựa hồ đoán được Thân Giác ở chỗ Giải Trầm ăn cục tức, cười cười, duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai Thân Giác, "Y vẫn không chịu mang ngươi đi?"
Thân Giác liếc mắt nhìn Phù Cửu Âm một cái, quay mặt đi. Cậu kì thật rất chán ghét cảm giác bị xem là kẻ yếu, vì như vậy sẽ khiến cậu cảm thấy chính mình là một tên phế vật.
Phù Cửu Âm buông tay, đi đến nằm trên giường, biến trở về nguyên hình để Thân Giác chải lông cho hắn. Thân Giác chải lông được một nửa thì tâm tình dần dần bình tĩnh lại. Cậu không nên bị một chuyện nhỏ nhặt này làm cho tức giận, việc cấp bách hiện tại là nên nghĩ cách đuổi theo Phù Cửu Âm.
Giải Trầm ở bên kia khẳng định là không thể thực hiện mưu đồ được, chỉ còn lại chỗ Phù Cửu Âm.
"Phù Cửu Âm, ngươi không mang ta theo, vậy thì ai chải lông cho ngươi nha?" Thân Giác bò đến gối đầu hắn ngồi xuống, chải lông trên đầu Phù Cửu Âm, "Còn có giúp ngươi tắm, ai kỳ lưng cho ngươi nha?"
Thời điểm được chải lông trên đầu là thời điểm Phù Cửu Âm cảm thấy thoải mái nhất, chân sau của hắn cũng sẽ ngẫu nhiên đạp đạp vài cái. Mắt hồ ly của hắn mị mị cong thành một đường, "Có Giải Trầm."
Động tác chải lông của Giải Trầm chợt dừng, "Tay chân của y thô kệch, khẳng định không thể cẩn thận như ta được, ngươi hãy đem ta theo đi, ta có thể ngồi ở trên vai của ngươi, hoặc là ở trong tay áo, không gây phiền toái thêm cho các ngươi đâu."
Phù Cửu Âm cười một tiếng, không nói gì.
Thân Giác còn muốn nói thêm, liền phát hiện mình bị hạ cấm ngôn.
Thân Giác: "...."
Phù Cửu Âm cùng Giải Trầm rời đi trước mặt Thân Giác, Phù Cửu Âm hạ lên người Thân Giác một cái thuật định thân. Thuật định thân này sau một canh giờ mới tự động cởi bỏ, chờ đến khi thuật định thân được cởi bỏ thì không biết hai người bọn họ đã đi được đến đâu rồi.
Thân Giác nhìn chằm chằm vào thân ảnh nháy mắt liền biến mất của hai người. Nếu hiện tại bọn họ rời đi thì cậu cũng không đuổi theo kịp, không bằng sẵn tiện trong đoạn thời gian này đi một chuyến đến Ảm Hồn Môn.
Bởi vì những kiếp trước đã từng đi đến Ảm Hồn Môn, lần này đi cũng coi như là quen cửa quen nẻo. Ảm Hồn Môn cách Thiên Thủy Tông rất xa, nếu như phi hành không kể ngày đêm thì cũng phải mất đến năm ngày mới có thể đến huyện thành dưới chân núi của Ảm Hồn Môn.
Bất quá hiện tại có rất nhiều phi thuyền, có thể thuê để đi. Bên người Phù Cửu Âm có không ít thứ tốt, hắn cũng không đem đi, toàn bộ đều bị ném trong nhà chính. Thân Giác chọn một ít thứ hữu dụng rồi thiết kế một cái kết giới ở nhà chính, sau đó mới rời Thiên Thủy Tông, ở thành lớn gần đó thuê một chiếc phi thuyền.
Cậu không thuê thuyền một mình, mà là cùng nhiều khách đơn lẻ khác thuê thuyền, mỗi người phân đến phòng riêng. Thân Giác ở bên ngoài không dám sử dụng nguyên hình, cho nên liền biến thành bộ dáng của con người. Nhưng lần này cậu có thể thu hồi lại đuôi, nhưng lại không thu hồi được lỗ tai, cho nên Thân Giác không thể không mang theo một cái đấu lạp* màu đen, giấu đi hai tai.
*đấu lạp: mũ tre có khăn lụa che mặt.
Ở trên phi thuyền, ban ngày Thân Giác cơ hồ đều ngốc ở trong phòng, chỉ có sau khi đêm đến thì sẽ đi đến đầu thuyền ngồi một hồi.
Lần này ra cửa, cậu trộm một cái nhẫn trữ vật từ chỗ của Phù Cửu Âm, bởi vì Phù Cửu Âm không có hạ ấn ký lên đó, cho nên cậu mở ra rất dễ dàng. Nhẫn trữ vật này không biết là của tên tu sĩ nào, ở bên trong vậy mà chứa một đống xuân cung đồ. Bởi vì lấy ra cũng không có chỗ để vứt đi, cho nên Thân Giác liền tiếp tục ném ở trong nhẫn trữ vật.
Cậu thả rất nhiều trái cây vào nhẫn trữ vật, thời điểm không có chuyện gì làm thì liền lấy ra ăn.
Phi thuyền khi đi đến những thành lớn thì sẽ dừng một chút, Ảm Hồn Môn xa xôi, cho nên về sau, số người ở trên phi thuyền không còn đến một phần mười so với lúc mới lên thuyền.
Trong đó có vài người tựa hồ là ma tu, còn mang theo kỹ nữ bên người. Ở trên thuyền, cho dù đêm đã khuya, cũng có thể nghe được âm thanh bọn họ vui cười đánh chửi trong phòng.
Một đêm này, Thân Giác vẫn như cũ đứng ở chỗ đầu thuyền. Tầng mây đêm nay dày nặng, không nhìn thấy được ánh trăng, gió đêm mang theo chút lạnh lẽo. Nhìn sắc trời, phảng phất giống như tùy thời đều có thể trút xuống mưa to. Sau khi bị thổi một trận gió lạnh, đang chuẩn bị trở về phòng thì đột nhiên ngửi thấy một cổ hương vị.
Không thơm cũng không thối, không nói rõ được là mùi gì, hòa trong gió bay đến đây.
Bước chân Thân Giác chợt dừng, quay đầu nhìn đến phương hướng gió thổi đến. Ban đêm không nhìn rõ, cậu ngưng thần nhìn một hồi lâu, tựa hồ nhìn ra được một cái bóng đen mông lung, nó giống như là một chiếc phi thuyền, nhưng lại lớn hơn phi thuyền của cậu đang đi rất nhiều.
Tốc độ phi hành của thuyền kia rất nhanh, Thân Giác nhìn một lúc, trong lòng xẹt qua một tia không ổn, lập tức xoay người chuẩn bị trở về phòng. Nhưng khi cậu vừa mới trở về phòng không bao lâu thì toàn bộ phi thuyền đột nhiên lung lay một chút, kèm theo đó là một tiếng vang lớn, phảng phất như đang bị thứ gì đó va chạm thật mạnh vào.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài vang lên một giọng nam đinh tai nhức óc.
"Đánh cướp đây! Mọi người nhanh chóng ra đây, giao hết tiền bạc ra, nếu không thì đừng trách bọn ta đại khai sát giới."
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở ấm áp, đừng khiến cho sủng vật nhà mình ngốc trong nhà quá lâu nha.
Một bé sóc tuyết địa cõng hành lý lên, mang vòng cổ màu đỏ, bỏ nhà đi ra ngoài rồi.