Hai lần Tang Tinh Hà thay đổi tính tình dường như đều có liên quan đến rượu.
Hắn thức tỉnh được hai ngày thì đi uống rượu, lúc tỉnh lại đã biến thành dáng vẻ ngày xưa, còn nói bản thân không có kí ức gì của hai ngày trước. Một đoạn thời gian sau, Tang Tinh Hà cũng không đụng vào rượu nữa, ngoại trừ tối ngày hôm qua, hắn uống rượu vào, vấp ngã một cái tỉnh lại thì đã thay đổi thành Tang Tinh Hà tính tình thô bạo đợt trước.
Hơn nữa không biết vì sao, cậu lại cảm thấy miệng lưỡi nói chuyện của Tang Tinh Hà hiện tại dường như có chút quen thuộc.
Tang Tinh Hà thấy Thân Giác nãy giờ vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, không khỏi hỏi lại một lần nữa, “Em có muốn uống cháo nữa hay không?”
Suy nghĩ của Thân Giác bị đánh gãy, thấy Tang Tinh Hà vẫn còn ở chỗ này thì lãnh đạm đáp trả một câu “Không uống”, rồi trở mình nằm xuống, mặt đối diện với vách tường.
Lông mày Tang Tinh Hà vừa nhướn lên, tựa hồ muốn nổi giận, nhưng hắn chợt nhìn thấy vệt nước mắt vẫn chưa khô trên khóe mắt của Thân Giác, lông mày đành về lại vị trí cũ. Hắn đứng lên, chậm rãi đi qua đi lại bên mép giường, dường như đang suy nghĩ phải làm gì với Thân Giác bây giờ.
Một lúc lâu sau, hắn lại ngồi xuống mép giường, “Đêm qua lúc ta thoa dược hình như là có chút sưng lên ấy, để giờ ta nhìn lại xem thế nào.”
Dứt lời, người trên giường lập tức xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ. Tang Tinh Hà hứng chịu ánh nhìn căm tức phẫn nộ ấy, yên lặng cúi đầu, hắn xấu hổ sờ sờ cái mũi của mình, “Không cho xem thì thôi.”
“Ngươi đi ra ngoài.” Thân Giác cắn răng nói.
Tròng mắt Tang Tinh Hà xoay chuyển, nghe lời đi ra ngoài.
Hắn mới ra khỏi cửa phòng không bao lâu thì chạm mặt một đệ tử Thiên La Am vừa khéo cũng đang đi tìm hắn, “Đại sư huynh, Vương thẩm nói mái nhà của bọn họ bị thủng một lỗ lớn, nhờ Đại sư huynh tới hỗ trợ tu bổ một chút.”
Tâm tình của Tang Tinh Hà lúc này vô cùng kém, đệ tử này còn cố tình gõ cửa tới. Hắn liếc mắt nhìn vị đệ tử kia một cái, thập phần khắc nghiệt nói: “Ngươi và Vương thẩm là một đôi?”
Đệ tử nghe xong lời này, khuôn mặt lập tức trướng đến đỏ bừng, mấp máy môi mà không biết nên nói cái gì mới thỏa. Hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu, “Đại sư huynh, sao huynh có thể nói như vậy được? Ta và Vương thẩm là trong sạch.”
Kỳ thật vị Vương thẩm này tuổi không lớn lắm, chỉ mới khoảng tầm 30 mà thôi, vẫn còn là một quả phụ xuân thì. Vị đệ tử này tự nhận là chính mình đối với Vương thẩm tuyệt đối không có chút tâm tư quá phận nào.
“Thế nóc nhà bà ấy thủng thì ngươi lo làm cái gì?” Tang Tinh Hà xuy một tiếng, “Nơi này là chỗ từ thiện hay sao?”
“Nhưng mà……” Đệ tử hóa ngốc tại chỗ. Vốn dĩ Đại sư huynh vô cùng thích giúp đỡ mọi người mà, đừng nói là sửa nóc nhà, ngay cả mèo nhà ai leo lên cây cao mà xuống không được, cũng đều tới tìm Đại sư huynh. Khi đó cũng không thấy Đại sư huynh tức giận gì.
Tang Tinh Hà phất tay áo, “Lăn qua một bên đi, đừng bắt ta phải nhìn thấy cái mặt xấu xí này của ngươi nữa.”
Đệ tử: “……”
Lần trước Đại sư huynh còn khen hắn lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, diện mạo cực kỳ uy phong.
Sau đó, đệ tử ở Thiên La Am đều lén truyền tai nhau chuyện Đại sư huynh bị thất tình rồi. Bởi vì chỉ có thất tình mới có thể khiến tính tình của một người thay đổi lớn đến như vậy.
Mà ai có thể khiến cho Đại sư huynh thất tình? Chỉ có cái tên thiên la thể ở bên cạnh Đại sư huynh kia thôi.
……
Mấy ngày kế tiếp, Thân Giác vẫn luôn không cho Tang Tinh Hà một sắc mặt tốt. Thấy thái độ Thân Giác trở nên dữ dằn như vậy, Tang Tinh Hà lại bắt đầu cúi đầu khom lưng. Chẳng qua ban đêm hắn không chịu chia giường ngủ với Thân Giác, sống chết muốn ngủ chung một giường.
Tang Tinh Hà của lúc trước không hề có thói quen cùng chung chăn gối với Thân Giác.
Lần cùng giường cộng gối này lại giúp cho Thân Giác phát hiện được một vấn đề của Tang Tinh Hà trước mắt.
Hắn bị mất ngủ.
Đây là Thân Giác ngẫu nhiên phát hiện ra.
Nửa đêm cậu khát nước nên tỉnh giấc, đang quờ quạng ngồi dậy đứng lên, muốn đi rót nước uống, kết quả cậu mới vừa ngồi dậy, Tang Tinh Hà nằm bên cạnh lập tức mở bừng mắt, “Có chuyện gì vậy?”
Trong thanh âm không hề có một chút buồn ngủ nào.
Thân Giác sửng sốt một lúc, mới nói: “Ta muốn đi uống nước.”
Tang Tinh Hà ngồi dậy, “Ta đi rót nước cho em.”
Hắn đứng dậy bước xuống giường, một lát sau đã bưng một chén nước trở lại. Thân Giác nhỏ giọng nói cảm ơn rồi nhận lấy chén trà. Sau khi cậu uống xong, Tang Tinh Hà thấp giọng hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
Thân Giác đặt ly nước trở về, lắc đầu.
Sau khi Tang Tinh Hà đi cất ly nước xong, rất nhanh đã trở lại giường ngủ. Tuy rằng Thân Giác nhắm hai mắt, nhưng vẫn luôn chăm chú nghe tiếng hít thở của Tang Tinh Hà. Sau khi người ta ngủ say, hô hấp sẽ thong thả hơn so với bình thường. Nhưng cậu phát hiện hô hấp của Tang Tinh Hà dần mất đi theo thời gian, dường như càng trở nên dồn dập hơn trước, giống như phản ứng của một người đang trong cơn bực bội.
Mất ngủ sẽ làm một người bực bội.
Một đêm này Thân Giác vẫn luôn nỗ lực khống chế hô hấp của chính mình, một bên chú ý tình huống của Tang Tinh Hà. Chờ đến khi bên ngoài vang lên gà trống gáy sớm, Tang Tinh Hà gần như là nhảy dựng lên, vội vàng xuống giường.
Suốt đêm hắn đều không ngủ, bệnh mất ngủ nghiêm trọng như vậy, Thân Giác chỉ mới thấy ở trên người của một người duy nhất ——
Ngộ Từ.
Phỏng đoán này làm toàn bộ lông tơ của Thân Giác đều dựng đứng. Hiện tại trong cơ thể của Tang Tinh Hà kỳ thật chính là Ngộ Từ sao? Cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống một xác hai hồn, nhưng nơi này là ảo cảnh, ảo cảnh vốn bị ý thức của Kiếp chủ thao túng, nếu như Kiếp chủ ở ảo cảnh này phân ra làm hai thân thể, thế thì sau khi một thân thể bị diệt vong, hai linh hồn sẽ dung hợp lại với nhau ở trong cùng một thể xác, cũng không phải là không có khả năng.
Cho nên hiện tại trong cơ thể của Tang Tinh Hà rất có khả năng là có tận hai linh hồn, một linh hồn là chính hắn, còn một linh hồn là Ngộ Từ.
Bọn họ đều là Kiếp chủ, hay nói chính xác hơn là Kiếp chủ ở ảo cảnh này tự tách chính mình ra làm hai người.
Nhưng cái này chỉ là phỏng đoán của Thân Giác mà thôi, cậu muốn chắc chắn thì phải tự mình kiểm chứng.
Nếu môi giới là rượu, như vậy lần tiếp theo Tang Tinh Hà uống rượu, sẽ là linh hồn của Tang Tinh Hà làm chủ đạo.
Thân Giác có chút tò mò, nếu thật là một xác hai hồn mà nói, hai linh hồn ở chung trong một thân thể lâu rồi, có phải là sẽ hoàn toàn dung hợp với nhau, cuối cùng biến thành một Tang Tinh Hà hoàn toàn khác hay không?
Từ sau khi Thân Giác phát hiện ra bí mật này, vẫn luôn trộm quan sát Tang Tinh Hà mấy ngày. Đã nhiều ngày nay, cậu phát hiện Tang Tinh Hà căn bản không hề chạm vào rượu, cho dù có đệ tử ở trên bàn chủ động kính rượu với Tang Tinh Hà, hắn cũng chỉ lười biếng uống một miệng trà nhỏ. Nếu đệ tử lại đến kính nữa, sẽ bị hắn mắng trở về.
Loại người này đối nhân xử thế một chút cũng không giống Tang Tinh Hà, càng giống như đại ma đầu Ngộ Từ hơn.
Nhưng mà Ngộ Từ là một người vô cùng thích uống rượu, nếu như trong cơ thể Tang Tinh Hà thật sự là y, y không có khả năng không muốn uống rượu, trừ khi y biết làm thế nào để khiến Tang Tinh Hà chân chính đổi trở về.
“…… Ta có được kí ức của Tang Tinh Hà, có được võ công của hắn, có được thân thể của hắn, ta không phải Tang Tinh Hà thì ai là Tang Tinh Hà?”
Thân Giác đột nhiên nhớ đến lời Tang Tinh Hà nói ở núi giả ngày ấy. Lời này rất có khả năng mang hàm ý là, cho dù là lúc Tang Tinh Hà chủ đạo thân thể của chính mình, Ngộ Từ vẫn có phản ứng với thế giới bên ngoài, hoặc có thể nói là Ngộ Từ có thể hoàn toàn có được kí ức của Tang Tinh Hà, nhưng Tang Tinh Hà thì lại không có kí ức của Ngộ Từ.
Ngộ Từ không chịu chạm vào rượu, là vì muốn hoàn toàn đoạt lấy cơ thể của Tang Tinh Hà sao?
Nếu cứ để Ngộ Từ mãi khống chế thân thể của Tang Tinh Hà, như vậy tương đương với việc Thân Giác không có cách nào gặp lại Tang Tinh Hà chân chính nữa. Linh hồn Tang Tinh Hà bị khống chế, thậm chí ngay cả thân thể của chính mình cũng không khống chế được, càng miễn bàn đến chuyện yêu Thân Giác.
Mà mấu chốt để phá cảnh không nằm ở chỗ giết chết nhục thể của một người, mà là chân chính giết chết linh hồn của người ấy.
Cậu không thể để Ngộ Từ mãi khống chế thân thể của Tang Tinh Hà được, hẳn là phải mau chóng để Tang Tinh Hà đổi trở về.
Thân Giác bắt đầu nghĩ cách để Tang Tinh Hà hiện tại phải uống rượu. Thế nhưng tâm cảnh giác của đối phương rất cao, ngay cả đồ ăn có bỏ thêm rượu để nấu nướng ra cũng không chịu chạm vào một chút nào. Thân Giác cũng không biết làm sao mà hắn nhận ra được. Thân Giác không dám hành động quá mức rõ ràng, sợ Tang Tinh Hà hiện tại nhận thấy được. Đến cuối cùng, Thân Giác không thể không lựa chọn con đường quyết tuyệt chém đinh chặt sắt.
……
Vào đêm.
Thời tiết dần dần trở nên nóng nực. Sau khi Tang Tinh Hà ăn xong thì nhàm chán đánh một bộ quyền, hiện tại trên người có ra một chút mồ hôi, dính ở trên người vô cùng không thoải mái. Hắn đành cầm quần áo đi đến phòng tắm tắm rửa. Phòng tắm của Tang Tinh Hà chia làm gian ngoài và phòng trong, phòng trong đặt bồn tắm, dùng để ngâm mình khi sang đông. Còn lại gian ngoài thì đặt thùng tắm, ở dưới còn có gáo múc nước, có thể trực tiếp đứng dùng gáo múc nước trong thùng tắm dội lên người.
Tang Tinh Hà đẩy cửa phòng tắm ra. Từ trước đến nay hắn chỉ tắm gội ở gian bên ngoài, nhưng lần này hắn mới vừa đi vào đã nghe được phòng trong có người, ánh mắt không khỏi biến đổi.
Hôm nay Thân Giác và Thiên Tùng đi học vẽ tranh, bữa tối cũng dùng ở bên kia, hiện tại hẳn là vẫn còn chưa trở về.
Tang Tinh Hà phóng nhẹ bước chân, hướng gian trong đi tới. Đi vào, tiếng nước bên trong nghe càng rõ ràng hơn.
Có người ở trong bồn tắm, đưa lưng về phía Tang Tinh Hà, đang dùng khăn lông lau cổ. Người nọ hình như không nhận thấy được có người tiến vào, lau một hồi, lại bơi tới bên cạnh ao, lấy rượu đặt trên bàn gỗ đỏ, tinh tế nhấp một ngụm.
Uống rượu khi tắm, mùi rượu rất nhanh đã lan tỏa khắp phòng, lúc này sau cổ người nọ đều phiếm một tầng hồng nhạt, giống như là hạt sen đã bóc vỏ, trong trắng nõn lại mang theo một tầng phấn hồng.
Tang Tinh Hà không nghĩ tới Thân Giác sẽ ngâm mình ở chỗ này. Hắn vốn tưởng là tên trộm vặt nào sấn đến đây trộm đồ. Từ cái đêm ở núi giả ấy, Tang Tinh Hà vẫn luôn không chạm vào Thân Giác. Hiện giờ nhìn thấy người tắm rửa ở chỗ này, trong tâm khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy.
Hắn khụ một tiếng, thanh âm này quả nhiên kinh động đến người trong bồn tắm.
Thân Giác quay đầu lại, nhìn thấy Tang Tinh Hà, sắc mặt khẽ biến, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tang Tinh Hà đi qua, ngân nga nói: “Ta tới tắm gội, cũng thật khéo, em cũng đang tắm.” Hắn một bên nói chuyện một bên tiếp cận đối phương, thấy Thân Giác dường như có chút hoảng loạn kéo quần áo trên bờ xuống, vốn dĩ năm phần tâm tư nháy mắt đầy mười phần.
Trốn? Để hắn xem Thân Giác có thể trốn đi chỗ nào!
Tang Tinh Hà thong thả ung dung cởi đai lưng ngay trước mặt Thân Giác, nhếch một bên khóe môi, trong mắt toàn là ý cười. Chờ đến khi nhìn thấy người đã leo lên trên bờ, mặc quần áo muốn đi ra ngoài thì trực tiếp lướt qua, cánh tay vòng qua ôm lấy eo của đối phương.
Quần áo bị bọt nước trên người làm ướt nhẹp, gần như là dán sát vào thân thể.
Tang Tinh Hà cúi đầu, “Em đây là cố ý dâng đến tận miệng ta, không thể trách ta được.”
Thân Giác uống rượu, trên người có chút nóng lên. Lúc cậu không uống rượu đã đánh không lại Tang Tinh Hà rồi, càng miễn bàn đến bây giờ còn uống rượu vào. Tang Tinh Hà hầu như không tốn chút sức lực nào đã ôm được người về lại trong nước.
Làm xong chuyện, cả người Thân Giác đều không có sức lực, gần như là dựa vào Tang Tinh Hà ôm mới không chìm xuống đáy nước. Cậu nhíu mày liếm cánh môi, nhỏ giọng nói: “Ta khát nước.”
Tang Tinh Hà quét mắt một vòng, nơi này không có nước, chỉ có bầu rượu trên bờ kia.
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, “Ta ôm em đi ra ngoài uống nước, hay là em uống tạm chút rượu này giải khát?”
Hắn hy vọng Thân Giác sẽ chọn vế sau, bởi vì hắn chưa muốn đi ra ngoài, hắn còn muốn đến một hiệp nữa.
Uống rượu vào, thân thể Thân Giác mềm cực kỳ, tư thế gì cũng có thể làm, còn phá lệ nghe lời, khiến cho Tang Tinh Hà hiện tại hồi tưởng lại cũng nhịn không được mỉm cười.
Thân Giác gần như không do dự, “Đi ra ngoài uống nước.”
Tang Tinh Hà vừa nghe, lập tức nói: “Vậy uống chút rượu giải khát đi.”
Hắn đổ một chén rượu, đưa ly rượu tới bên môi Thân Giác, tuy Thân Giác có chút không tình nguyện, nhưng vẫn uống. Tang Tinh Hà đặt ly rượu về lại chỗ cũ, mới vừa đặt lại xong, cổ hắn đã bị hai cánh tay ôm lấy.
Là cánh tay thiếu niên thon dài non mềm.
Tang Tinh Hà giật mình quay đầu lại, môi đã bị hôn lên, sau đó hàm răng bị tách ra. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã nếm được mùi rượu.
Nếu là ngày thường, loại biện pháp này của Thân Giác nhất định sẽ không có hiệu quả. Nhưng nam nhân sau khi xong việc thường thường tâm đề phòng sẽ giảm xuống, Tang Tinh Hà cũng không ngoại lệ.
Biểu tình Tang Tinh Hà khẽ biến, lại không đẩy Thân Giác ra. Ngược lại còn nắm chặt lấy hai vai của đối phương, chủ động gia tăng nụ hôn này. Chờ đến khi Thân Giác sắp thở không nổi, thân thể Tang Tinh Hà đột nhiên mềm xuống, Thân Giác vội vàng đỡ lấy đối phương. Hiện tại cậu thật sự không có sức lực đỡ đối phương lên bờ, chỉ có thể ở yên trong nước ôm đối phương.
Quả nhiên rượu là mấu chốt.
Hai tròng mắt Thân Giác gắt gao nhìn chằm chằm Tang Tinh Hà đang ngất xỉu, muốn đợi lát nữa nhìn xem phản ứng sau khi tỉnh lại của đối phương.
Qua một hồi lâu, hàng mi dài của Tang Tinh Hà khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở bừng hai mắt ra. Đôi con ngươi lúc nhìn thấy Thân Giác dường như hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn liền nhìn chung quanh, thần sắc càng thêm mê mang, “Ta…… tại sao lại ở chỗ này?”
Hắn nói xong lại nhìn về phía Thân Giác. Hiện tại tư thế của bọn họ thật sự rất ái muội, thậm chí Tang Tinh Hà còn thấy được dấu hoa ngân quen thuộc mà mới mẻ trên cổ Thân Giác, giống như vừa mới bị người mút ra.
Thân Giác nhìn thấy phản ứng của Tang Tinh Hà, liền biết cậu đã đoán đúng rồi.
Chỉ cần uống rượu vào thì sẽ đổi một linh hồn. Thân Giác còn phát hiện lượng rượu cần thiết để Tang Tinh Hà đổi linh hồn ngày càng ít đi. Lần đầu tiên Tang Tinh Hà uống rượu cả một ngày trời, mà lần thứ hai Tang Tinh Hà chỉ uống rượu có một đêm, còn lần này, gần như chỉ cần một ngụm rượu, đã có thể khiến linh hồn của cơ thể này thay đổi.
Trong đầu Thân Giác xẹt qua rất nhiều suy nghĩ, nháy mắt tiếp theo, cậu đã gắt gao ôm chầm lấy Tang Tinh Hà, trong thanh âm run rẩy nghẹn ngào, “Tinh Hà, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh, có người…… có người chiếm lấy thân thể của ngươi, ta sợ ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Cái gì?” Tang Tinh Hà quên mất chuyện phải đẩy Thân Giác ra trước, “Tiểu Giác, em nói rõ ràng hơn một chút xem nào.”
Thân Giác khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng nhìn Tang Tinh Hà, “Có phải kí ức của ngươi vẫn còn dừng ở cái đêm ngươi và Thiên Tùng uống rượu hay không?”
Biểu tình Tang Tinh Hà có chút ngưng trọng, hắn gật đầu.
Thân Giác nhẹ giọng nói: “Đêm đó ngươi đột nhiên té ngã, sau khi tỉnh lại thì tính tình đại biến, nói rất nhiều lời vũ nhục ta, còn……” Cậu nhấp môi dưới, vẻ mặt bất kham chịu nhục, “Sau đó ngươi còn nổi nóng với các sư đệ sư muội của ngươi, khiến cho người người ở trong môn bây giờ đều sợ ngươi. Ta cảm thấy ngươi như vậy rất kỳ quái, giống như đã bị hạ cổ.”
“Lúc ta còn nhỏ đã từng nghe nói qua, có người sau khi chết, sẽ mạnh mẽ chiếm lấy thân thể của người khác. Ta cảm thấy tình trạng của ngươi cũng rất giống như vậy, bèn nghĩ cách làm rõ ràng hết thảy. Sau đó ta lại phát hiện khi tính tình thay đổi ngươi hoàn toàn không chịu chạm vào rượu, tối nay ta mới cố ý thiết bẫy, để ngươi uống rượu vào. Sau khi ngươi uống rượu, không bao lâu đã hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì chính là hiện tại.”
Tang Tinh Hà nghe Thân Giác nói xong, trong lòng hoảng sợ. Nhưng lần trước hắn đã nhận thấy thân thể của chính mình có chỗ không thích hợp, hiện tại lại bị mất ký ức của mấy ngày nay, cho nên hắn trực tiếp tin lời Thân Giác nói.
Sắc mặt hắn có chút khó coi, hắn bị một quỷ hồn bất tri bất giác chiếm lấy thân thể, nếu không phải là Thân Giác thông tuệ, sợ là hắn cũng không thể về được. Vậy thì quỷ hồn kia sẽ hoàn toàn chiếm lấy thân thể hắn, thay thế hắn, chỉ cần gia hỏa kia không uống rượu, có khả năng đời này hắn cũng sẽ không thể nào nhìn thấy mặt trời được nữa.
Tang Tinh Hà suy tư đến đây, ánh mắt nhìn Thân Giác mang theo vài phần cảm kích, “Tiểu Giác, cảm ơn em. Nếu không phải có em, ta sợ là ta sẽ không về được.” Lúc hắn nói lời này, ánh mắt không khỏi lướt xuống đảo qua, nháy mắt trầm đi rất nhiều. Tang Tinh Hà không phải là ngốc tử, nếu có quỷ hồn chiếm lấy thân thể hắn, vậy lần trước hắn mất đi ký ức ấy, những dấu vết đó trên người Thân Giác, sợ là do gia hỏa kia làm ra, mà lần này, gã lại tiếp tục khi dễ Thân Giác.
“Chết tiệt.” Tang Tinh Hà rất ít khi nói lời thô tục, nhưng hiện tại hắn thật sự nhịn không được.
Gia hỏa kia chiếm lấy thân thể hắn, còn khi dễ Thân Giác.
“Tiểu Giác, có đau không?” Tang Tinh Hà duỗi tay chạm vào Thân Giác, Thân Giác lập tức lui về phía sau. Sắc mặt mới vừa rồi còn hồng nhuận dần dần rút đi, “Ta…… không đau, ngươi đừng chạm vào ta, ta……rất dơ.”
Mày ngài Tang Tinh Hà nhíu lại, “Sao em lại nghĩ như vậy chứ?”
Thân Giác xoay mặt đi, cằm khẽ run lên nhè nhẹ, “Ngay từ đầu ta đã không thể nhận ra đó không phải là ngươi, sau này mới phát hiện có điểm không đúng, nhưng ta trước sau cũng đã…… khi còn nhỏ ta đã từng thề, đời này ta chỉ cùng với một người duy nhất. Hiện tại nếu đã thành ra như vậy, ta cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nơi này nữa.”
Hốc mắt cậu dần dần hồng nhuận.
Tang Tinh Hà nghe thấy lời này, trầm mặc trong nháy mắt, cuối cùng vẫn duỗi tay ôm người vào trong ngực. Hắn trấn an sờ đầu Thân Giác, “Không có việc gì, người kia…… không phải, có lẽ là do ta tẩu hỏa nhập ma sinh ra tâm ma cũng không chừng, em đừng tự trách mình nữa, em có thể đánh thức ta, ta đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi, Tiểu Giác, là em đã giúp ta.”
Nhưng dường như Thân Giác không hề bị những lời này đả động. Sau khi bọn họ rời khỏi phòng tắm, Thân Giác vẫn luôn rầu rĩ không vui, không nhìn Tang Tinh Hà, cũng không nói chuyện gì với hắn. Tang Tinh Hà vốn dĩ định trực tiếp đi tìm đại phu thương thảo về tình huống của thân thể mình, nhưng hiện tại hắn thấy trạng thái này của Thân Giác, cũng không đành đi tìm đại phu nữa, ban đêm cũng luôn ở bên cạnh Thân Giác.
Bọn họ không ngủ chung trên một chiếc giường. Thân Giác ngủ ở trên giường, còn Tang Tinh Hà thì trực tiếp ghép hai cái ghế dài lại với nhau, nằm song song cạnh Thân Giác, trải tạm áo ngoài ở phía dưới rồi nằm lên.
Hắn định chờ trời sáng thì gọi tiểu sư muội tới, để nàng bồi Thân Giác, miễn cho Thân Giác làm ra việc gì ngu ngốc.
Thời điểm Tang Tinh Hà rèn luyện ở bên ngoài vẫn thường xuyên không tìm được khách điếm qua đêm, trên cây hắn cũng đều đã ngủ qua rồi, cho nên bây giờ ngủ trên ghế dài cũng không thấy khó chịu gì, chẳng qua hôm nay trong lòng hắn có việc, cho nên không tài nào ngủ được.
Hắn suy nghĩ gia hỏa ở trong thân thể của chính mình là ai, vì sao gia hỏa kia lại có thể chen vào thân thể hắn, thậm chí còn khống chế được thân thể hắn.
Hắn ngủ không được, phản ứng đối với sự vật chung quanh cũng phá lệ nhanh nhạy, đột nhiên, hắn nghe được trên giường có động tĩnh. Hắn khẽ nghiêng tai nghe ngóng một hồi, sau đó thì nhẹ nhàng ngồi dậy. Hắn đi đến mép giường, duỗi tay vén màn lên.
Người trên giường nằm nghiêng, nhìn qua giống như đang ngủ vô cùng yên ổn.
Tang Tinh Hà đứng một hồi, mới duỗi tay chạm vào mặt đối phương, đầu ngón tay quả nhiên đụng tới nước mắt.
Thân Giác bị Tang Tinh Hà chạm vào, lập tức kéo chăn trùm kín đầu, giống như không muốn bị Tang Tinh Hà nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy một chút nào.
Tang Tinh Hà thở dài, ngồi xuống bên cạnh mép giường, “Tiểu Giác ngủ không được sao? Có muốn cùng ta trò chuyện hay không?”
Không ai trả lời hắn, chỉ là thân thể ở dưới chăn khẽ co giật, dường như là càng khóc dữ dội hơn.
Tang Tinh Hà đã từng tiếp xúc với những thiên la thể khác, đại bộ phận thiên la thể tính tình đều vô cùng dịu ngoan nghe lời, cho dù có là nam thiên la thể, tính tình cũng nhất định không khác nữ hài tử la bao, đặc biệt chủ nhân là nam thiên la thể.
Không thể dùng ánh mắt của nam nhân bình thường để đối đãi với thiên la thể được.
Có người mượn thân thể hắn chạm vào Thân Giác, hắn không tức giận sao? Hắn đương nhiên là rất tức giận, nhưng hắn có tức giận cũng không làm được gì, chỉ có thể suy nghĩ biện pháp tiêu diệt gia hỏa trong thân thể hắn. Nhưng thiên la thể của hắn lại không nghĩ như vậy.
Thiên la thể của hắn?
Tang Tinh Hà nghĩ mấy chữ này, trong lòng có chút phức tạp.
Hắn đối với Thân Giác là có trách nhiệm, nhưng rốt cuộc Thân Giác là do người khác áp đặt cho hắn, không phải là hắn mong muốn, chỉ là hiện tại, hắn muốn phủi sạch quan hệ cũng phủi không được. Thân Giác đã vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, cũng đã phải chịu nhiều ủy khuất.
Lúc Thân Giác ở trong bồn tắm nói đời này chỉ cùng một người, Tang Tinh Hà cũng minh bạch ý tứ của đối phương, cho nên mới do dự.
Đối với Tang Tinh Hà mà nói, Thân Giác là một khối điểm tâm vô cùng ngọt ngào. Điểm tâm này thực sự rất mê người, nhưng sẽ khiến tâm trí người ta sa đọa. Hắn cũng đã từng hãm sâu vào trong đó, nhưng mà……
Tang Tinh Hà nghĩ đến đây, biểu tình càng thêm ôn hòa, hắn xốc chăn Thân Giác lên, mạnh mẽ ôm người vào trong ngực, rút khăn tay trong người ra xoa xoa mặt Thân Giác, thận trọng nói: “Đừng khóc, rất nhanh nữa thôi sư phụ sẽ xuất quan, ta dẫn em đi gặp người có được không?”
Thân Giác nghe thấy lời này, biểu tình hơi giật mình, “Gặp sư phụ của ngươi? Tại sao?” hình như cậu nghĩ đến điều gì không tốt, biểu tình trên mặt lập tức biến đổi, “Ông ấy không thích thiên la thể, muốn đuổi ta đi?”
“Không phải.” Tang Tinh Hà nghiêng đầu, “Em có biết sư môn của ta tên gọi là gì không?”
“Thiên La Am.” Thân Giác đáp.
“Thế em là người nào?” Tang Tinh Hà lại hỏi.
Thân Giác nghe vậy, lại ngẩn ra.
“Thiên La Am, thiên la thể, em sẽ liên tưởng đến cái gì?” Cho dù đang là ban đêm, Tang Tinh Hà cũng có thể hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của Thân Giác, thấy cánh môi đối phương khẽ vểnh, dáng vẻ ngây ngốc, không khỏi cười một chút, “Ban đầu tên sư môn của ta không phải là Thiên La Am, mà do mười mấy năm trước đã sửa tên lại, nguyên nhân có liên quan đến sư mẫu của ta.”
Đêm nay Thân Giác mới biết được thì ra sư phụ của Tang Tinh Hà lúc trước cũng có dưỡng một thiên la thể, tên là Diệu La. Hai mươi năm trước giang hồ không được khai sáng như giang hồ hiện tại, mọi người đều coi thiên la thể như lô đỉnh để sử dụng, nhưng Diệu La ngẫu nhiên lại có thai.
Thiên la thể mang thai, bảy phần là sẽ sinh ra thiên la thể.
Khi đó sư phụ của Tang Tinh Hà không muốn có một hài tử là thiên la thể, cho rằng chuyện này làm ông mất mặt. Ông không có biện pháp tiếp thu hài tử của chính mình ngày sau sẽ trở thành lô đỉnh của người khác, cho nên buộc Diệu La phải phá thai. Nhưng Diệu La không muốn, nói với sư phụ của Tang Tinh Hà vạn nhất không phải thiên la thể thì sao?
Bà muốn lưu lại đứa nhỏ này.
Sư phụ của Tang Tinh Hà vô cùng tức giận, cho nên trực tiếp nói với Diệu La: “Nếu nàng khăng khăng lưu lại đứa nhỏ này, thì ta sẽ không giữ nàng lại nữa.”
Một thiên la thể đang mang thai thì có thể đi đâu?
Diệu La muốn sư phụ của Tang Tinh Hà hồi tâm chuyển ý, cho nên dùng tiền của bản thân thuê một gian nhà ở gần phụ cận Thiên La Am. Bà không dám xuất đầu lộ diện, bởi vì giang hồ đối với thiên la thể thật sự quá mức ác ý. Cả ngày bà dùng vải che mặt, nhận một ít việc giặt giũ, cứ như vậy, bà chống đỡ được tới ngày sinh sản.
Vào ngày sinh, bà cầu đại thẩm hàng xóm, nhờ đối phương giúp bà đi tìm sư phụ của Tang Tinh Hà.
Sư phụ Tang Tinh Hà kỳ thật vẫn luôn biết Diệu La ở gần đó, nhưng chưa bao giờ có ý định đi xem đối phương. Ngày sinh con ấy, ông giam mình trong phòng rồi uống rất nhiều rượu, cuối cùng vẫn quyết định đi. Ông mới tới, hài tử vừa vặn được sinh ra. Tuy rằng hài tử vẫn chưa thể mở mắt, nhưng ông thấy được nơi vành tai của hài tử có một nốt ruồi đỏ.
Là thiên la thể, còn là một nam hài.
Sư phụ Tang Tinh Hà giận tím mặt, trực tiếp phất tay áo rời đi.
Diệu La nhìn thấy bóng dáng đối phương rời đi, khóc hết nước mắt.
Rồi sau đó, Diệu La vẫn luôn một mình nuôi nấng hài tử, thẳng đến khi hài tử ba tuổi. Ngày ấy bà nắm tay hài tử đi trả lại quần áo đã giặt xong. Hài tử nhìn thấy có đồ chơi làm bằng đường ở góc phố, rất muốn ăn, bèn trộm rút tay ra khỏi tay của Diệu La, khi đó Diệu La đang tính tiền với người ta, cũng không phát hiện ra. Chờ tới khi bà phát hiện, hài tử đã biến mất.
Diệu La tìm trên đường cái một ngày cũng không tìm thấy hài tử đâu, cuối cùng đành phải quỳ ở trước cửa Thiên La Am, bà muốn cầu sư phụ của Tang Tinh Hà giúp bà tìm lại hài tử, nhưng khi đó sư phụ của Tang Tinh Hà không có ở sư môn.
Diệu La cho rằng đối phương không muốn thấy chính mình, cho nên cố chấp quỳ trước cửa ba ngày ba đêm. Sáng sớm ngày thứ tư, Diệu La biến mất.
Khi sư phụ của Tang Tinh Hà trở về, đã tìm không thấy Diệu La nữa.
……
Tang Tinh Hà xoa đầu Thân Giác, có chút thổn thức, “Sau đó sư phụ của ta vẫn luôn tự trách bản thân, chờ sau khi sư mẫu rời đi một năm, sư phụ liền sửa lại tên của sư môn.” Hắn dừng một chút, “Từ sau khi ta trở về từ Thập Tuyệt đảo, sư phụ tự nhận thấy thời gian của bản thân không còn nhiều nữa, mới lấy bức họa sư mẫu ra, nhờ ta đi tìm sư mẫu và hài tử lúc trước. Tiểu Giác, em biết không? Em lớn lên giống hệt như bức tranh vẽ sư mẫu ta.”
Những lời này Tang Tinh Hà vốn dĩ không định nói cho Thân Giác biết sớm như vậy. Nhưng hắn thấy Thân Giác bất an, chỉ có thể thẳng thắn trước, để Thân Giác hiểu được bản thân em ấy có thể ở lại Thiên La Am, không cần coi chính mình là người ngoài.
Mà Tang Tinh Hà vẫn luôn khống chế chính mình, cũng có liên quan đến sư phụ của hắn. Hắn không thể khi dễ hài tử của sư phụ được, hết thảy mọi chuyện đều phải chờ tới lúc gặp được sư phụ rồi lại nói.