- Thiếu gia, tôi tới trễ rồi. Cậu không sao chứ?
Thiết Vũ Hoành - trợ lý của Âu Dương Minh vừa từ nước ngoài trở về, liền hấp tấp đi đến cục cảnh sát.
Âu Dương Minh nhìn Thiết Vũ Hoành, khóe miệng nhếch lên cười khổ:
- Tôi thua rồi. Thua cái tên Lăng Tư Duệ đó. Ha. Haha...
- Thiếu gia, cậu đừng như vậy. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu mà.
Thiết Vũ Hoành đau lòng nói. Thật ra, trong lòng Thiết Vũ Hoành luôn tồn tại một thứ tình cảm gì đó không nên có. Anh biết, thứ tình cảm này có thể là sai trái, nhưng anh không khống chế được trái tim mình. Trước đây, chỉ cần là việc khiến Âu Dương Minh vui vẻ, chuyện gì Thiết Vũ Hoành cũng dám làm. Nhưng, có lẽ, anh đã quá sai lầm khi để thiếu gia đi vào con đường tội lỗi.
- Làm lại từ đầu?
Âu Dương Minh cười khẽ. Đã quá muộn rồi nhỉ?
- Thiếu gia, dù có chuyện gì, tôi vẫn ở bên cạnh cậu mà. Cậu đừng đau lòng, được không?
Thiết Vũ Hoành nhìn Âu Dương Minh tha thiết, ánh mắt chứa đựng một tình cảm khó nói.
Âu Dương Minh ngước mắt nhìn Thiết Vũ Hoành, nở nụ cười nhạt:
- Vũ Hoành, anh không thể ở bên tôi cả đời. Hiện tại, tôi cho phép anh rời khỏi tôi. Từ nay về sau, Vũ Hoành anh không còn nợ Âu gia cái gì cả. Sau này, cũng không cần đến đây. Đi đi.
Thiết Vũ Hoành nghe xong, trái tim như bị bóp nghẽn, tròng mắt có chút ươn ướt. Anh nói, chất giọng như sắp khóc đến nơi:
- Thiếu gia, tôi không muốn rời đi. Tôi đã từng thề, suốt đời này sẽ ở bên cạnh cậu để bù đắp lại những gì mà tôi nợ cậu. Tôi....
- Vũ Hoành, tôi đã nói, từ nay về sau, anh không còn nợ Âu...
Âu Dương Minh chưa nói xong thì Thiết Vũ Hoành đã chồm tới hôn một cái vào môi hắn:
- Thiếu gia, tôi thích cậu. Cả đời này, một bước cũng không rời khỏi cậu.
- Vũ Hoành, anh...
Âu Dương Minh ngạc nhiên tột đột, không nghĩ đến Thiết Vũ Hoành ngày thường ngoan ngoãn nghe lời lại hành động như vậy.
- Thiếu gia, tôi biết tình cảm này là sai, cũng không mong cậu đáp trả. Tôi chỉ mong được ở cạnh cậu mà thôi.
Âu Dương Minh im lặng một lúc lâu, vẻ mặt có chút không tin vào sự thật hiện tại. Hắn nhìn Thiết Vũ Hoành, đắn đo trả lời:
- Vũ Hoành, anh có biết, những lời mà anh nói sẽ có kết quả thế nào không?
Thiết Vũ Hoành nghe đến đây, tròng mắt phiếm hồng. Anh biết, nếu anh nói ra, thiếu gia có thể sẽ xa lánh anh, có thể... sẽ ghét anh.
- Tôi... biết...
Âu Dương Minh nhìn bộ dạng kia, cười nhẹ một cái:
- Vũ Hoành, kết quả của câu nói đó, một đời này, anh mãi mãi thuộc về tôi. Nên ghi nhớ kĩ.
- Thiếu gia, cậu...
Thiết Vũ Hoành trợn tròn mắt không tin.
- Đúng. Tôi cũng thích anh.
Âu Dương Minh nói xong, nhìn anh cười dịu dàng. Quả thật, Âu Dương Minh cũng có một loại cảm giác kì lạ đối với Thiết Vũ Hoành. Chỉ là, hắn không biết phải đối mặt như thế nào nên mới tìm cách tránh né, đuổi anh sang nước ngoài. Nhưng hiện tại, anh nói thích hắn, điều đó làm hắn rất vui. Thật sự, đây là điều hạnh phúc nhất hắn từng có.
- ------------------------
Ở một nhà hàng sang trọng
Lăng Tư Duệ bước vào, ánh mắt báo săn sắc bén quan sát xung quanh. Lúc này, điện thoại hắn đột ngột rung lên.
Tin nhắn
"Tôi ở góc khuất bên trái, người mặc áo khoác đen"
Lăng Tư Duệ đọc xong, lia mắt tìm kiếm, khi xác định được người mặc áo khoác đen, hắn chầm chầm tiến lại.
Lúc này, Trạch Kha và Cố Vũ Mặc cũng vừa kịp tới. Nhìn thấy Lăng Tư Duệ đang tiến đến góc khuất, hai người họ nhìn nhau, sau đó cũng chia ra nấp ở phía sau bàn Lăng Tư Duệ, đề phòng có người phục kích.
- Anh đến rồi.
Người mặc áo khoác đen nhìn thấy Lăng Tư Duệ, khẽ cười nhẹ.
- Cậu là...
- Tôi là Khương Chính Huy, con trai của Khương Viễn.
Nghe đến con trai Khương Viễn, Lăng Tư Duệ có chút sững sờ. Rốt cuộc, đây có phải là cái bẫy mà Khương Viễn muốn dụ hắn vào hay không?
- Nói vào vấn đề, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.
Lăng Tư Duệ tuyệt nhiên không có thiện cảm với Khương Chính Huy, hắn lạnh giọng.
Khương Chính Huy đương nhiên hiểu được thái độ của Lăng Tư Duệ, cậu lấy cuốn sổ từ túi áo ra, đặt lên bàn.
- Anh đọc rồi sẽ biết.
Lăng Tư Duệ cảnh giác nhìn Khương Chính Huy, tay đặt lên cuốn sổ kéo về phía mình.
Hắn chầm chầm mở ra, ánh mắt có chút kinh ngạc khi đọc những dòng chữ ở trong đó.
- Đây là nhật kí của ba tôi.
Lăng Tư Duệ dường như không chú ý đến mọi thứ xung quanh. Càng đọc, sắc mặt hắn càng trầm xuống. Hàn khí từ người toát ra khiến người nhìn phát run. Khương Chính Huy cũng không ngoại lệ. Đối diện với người đàn ông này, cậu có chút không thích ứng được với khí chất toát ra từ người anh ta.
Sau một lúc, Lăng Tư Duệ đóng cuốn sổ lại, hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt như vươn chút tơ máu. Thì ra, thì ra suy đoán của hắn là đúng. Khương Viễn và Mạc Hải Đường, hai người họ đã cấu kết với nhau để hãm hại ba hắn. Còn mẹ hắn thì bị Mạc Hải Đường bắt giữ. Hết thảy mọi chuyện, đều liên quan đến Mạc Hải Đường. Ông ta....quả thật là quá độc ác.
Một cỗ tức giận dâng lên khiến Lăng Tư Duệ không nhịn được siết chặt tay, móng tay hắn đâm sâu vào da thịt đến bật máu.
- Mẹ tôi đang ở đâu?
Giọng nói lạnh lẽo cất lên khiến Khương Chính Huy ngây người một lúc. Cậu hắng giọng, e dè trả lời:
- Lăng thiếu gia, chuyện này... tôi thật sự không biết. Tôi đến đây gặp anh, là muốn nói với anh mọi chuyện. Tôi muốn đền bù lỗi lầm mà ba tôi đã gây ra cho anh. Tôi biết cho dù gia đình tôi có chết, cũng không thể vãn hồi được mọi thứ. Chỉ mong, anh mau chóng tìm được Mã phu nhân, được đoàn tụ cùng bà ấy.
Lăng Tư Duệ nghe Khương Chính Huy nói, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, hắn khẽ mấp máy môi:
- Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết. Nhưng ba cậu, ông ta chắc chắn sẽ không thoát tội.
Lăng Tư Duệ nói xong, hắn lạnh lùng đứng dậy rời đi. Nhưng chưa được ba bước, Khương Chính Huy nói vọng từ phía sau:
- Lăng thiếu gia, tôi thật sự không muốn ba tôi tiếp tục phạm sai lầm. Vì vậy, lời cảm ơn của anh, tôi không có tư cách để nhận. Anh hãy cẩn thận.
Lăng Tư Duệ không xoay người lại, chỉ lạnh nhạt đáp một chữ "được ".
Khương Chính Huy nhìn theo bóng anh rời đi, gương mặt có chút phức tạp. Cậu mong, mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo của nó.
Lúc Lăng Tư Duệ bước ra cũng là lúc Cố Vũ Mặc và Trạch Kha đuổi theo sau. Xem ra lần đi này của Lăng Tư Duệ không phải là một cái bẫy. Làm họ cứ lo lắng mãi không thôi.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lăng Tư Duệ lạnh giọng nói:
- Tôi phát hiện ra hai người từ lâu rồi. Ra đi.
Nghe hắn nói vậy, Cố Vũ Mặc mặt dày chạy lên:
- Uầy, Duệ, tôi nói anh nghe, không phải vì lo lắng cho anh thì tôi và Trạch Kha đâu có đích thân đến đây.
- Đúng vậy, thiếu gia.
Trạch Kha một bên đáp.
Lăng Tư Duệ không đáp, hắn im lặng suy tư cái gì đó. Điều này khiến Cố Vũ Mặc nhíu mày thắc mắc.
- Duệ, trong cuốn sổ kia có gì?
Lăng Tư Duệ nhìn Cố Vũ Mặc, nói:
- Suy đoán của chúng ta là đúng. Mạc Hải Đường đã cấu kết với Khương Viễn hãm hại ba mẹ tôi. Mẹ tôi hiện tại đang bị ông ta bắt giữ.
- Vậy.... nguyên nhân...
- Ông ta yêu mẹ tôi. Khương Viễn đã viết như thế...
Lăng Tư Duệ hồi tưởng lại dòng nhật kí, ánh mắt có chút mơ hồ.
"....Mạc lão đại vì yêu bà chủ, đã rắp tâm lên kế hoạch hãm hại ông chủ... "
- Tình yêu mù quáng sao?
Cố Vũ Mặc cau mày nói.
- Vậy hiện tại bà chủ đang ở đâu?
Trạch Kha cũng khó hiểu hỏi.
- Khương Chính Huy không biết nơi Mạc Hải Đường bắt giữ mẹ tôi. Nhưng tôi nghĩ, Khương Viễn ông ta chắc chắn biết.
Lăng Tư Duệ lạnh lùng nói, chỉ cần nhắc đến tên hai người kia, hắn hận không thể bắt họ phải trả giá ngay lập tức.
- Duệ, giờ chúng ta đã biết được tất cả mọi chuyện, nhưng phải hành động cẩn thận. Mẹ anh đang trong tay Mạc Hải Đường, nếu chúng ta để lộ sai sót, ông ta sẽ không dễ dàng để chúng ta bắt được.
- Tôi tự biết cân nhắc. Hai người, trở về đi.
Lăng Tư Duệ nói xong, xoay gót bước đi.
Cố Vũ Mặc và Trạch Kha nhìn hắn rời đi, hai người cũng bắt đầu ly khai. Màn đêm khiến con người trở nên thật cô độc.
- ---------------------
Quay lại chỗ Tử Ái Huyên và Tống Nhất Hàn...
Hai người bọn họ cuối cùng cũng giúp bé gái kia tìm lại mẹ. Tử Ái Huyên thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, bản thân muốn ngỏ ý rời đi thì Tống Nhất Hàn đột ngột lên tiếng:
- Cô ở gần đây sao?
- À, vâng. Tôi ở khu trọ gần đây.
Tử Ái Huyên đáp, có chút ngại.
- Tối nay định mời cô đi ăn tối, nhưng vì cô từ chối nên tôi đến đây thăm người thân. Dì út tôi cũng ở gần đây.
Tống Nhất Hàn nói, khẽ cười nhẹ.
- Tôi xin lỗi Tổng giám đốc... tôi...
- Cô đang tránh tôi à?
Tống Nhất Hàn nhìn cô hỏi.
- Đâu... đâu có... tôi vì sao phải tránh... Tổng giám đốc...
Tử Ái Huyên bị nói trúng tim đen, lắc đầu nguầy nguậy.
- Tôi đã từ hôn rồi.
Anh nhìn cô, khẽ nói. Anh biết cô lo lắng điều gì. Chuyện lần trước có lẽ khiến cô sợ hãi khi tiếp xúc với anh. Điều này khiến Tống Nhất Hàn có chút khó chịu.
- Từ... từ hôn... với Triệu tiểu thư sao?
Tử Ái Huyên có chút không tin vào tai mình, cô lắp bắp hỏi lại.
- Ừ. Tôi không thích cô ta.
Tử Ái Huyên nghe như vậy, bản thân vừa vui vừa buồn. Cô vui vì Tống Nhất Hàn không phải là hôn phu của người khác, buồn vì... anh ấy đã có người trong lòng rồi. Cái người mà lần trước anh kể với cô...
- Cô sao vậy?
Thấy Tử Ái Huyên im lặng không đáp, Tống Nhất Hàn cất giọng hỏi.
- Tôi... không sao...
Tử Ái Huyên nhìn anh cười nhẹ, nụ cười phảng phất một chút bi thương.