Sau khi nghe Đổng Ngạc Ngạc kể về Lăng Tư Duệ, ba Đổng mẹ Đổng gật đầu tán thành. Không ngờ chuyện của hai đứa nhóc này lại trải qua nhiều biến cố như vậy. Nghĩ đến những ngày tháng con gái chịu cực khổ, mẹ Đổng không đành lòng rưng rưng nước mắt.
- Mẹ, con không sao rồi nè. Anh ấy thật sự rất tốt với con. Nếu không có anh ấy, có lẽ sẽ không có con của ngày hôm nay.
Đổng Ngạc Ngạc ôm lấy Lạc Thanh Yên làm nũng, điệu bộ như con mèo con muốn được sủng ái.
Mẹ Đổng cười hiền xoa đầu con gái:
- Nếu con đã yêu thích người ta đến vậy, ba mẹ cũng không có lý do gì để ngăn cấm hai đứa. Huống hồ chàng trai trẻ kia lại rất hoàn hảo. Nhà ta có một chàng rể như vậy thật có phúc.
- Mẹ con nói đúng. Hai đứa định bảo giờ tiến hành hôn lễ.
- Gì gì chứ?
Chưa kịp vui mừng vì sự đồng ý của mẹ thì Đổng Ngạc Ngạc đã bị bà Đổng chọc giận.
- Ba nói không đúng sao? Con với người ta cũng đã sống chung luôn rồi. Cưới lẹ lẹ để ba mẹ có cháu bồng.
Đổng Trác Dương đột nhiên nghiêm túc nói. Chuyện con gái kết hôn sớm muộn gì cũng không tránh khỏi, chi bằng cưới sớm một chút để ông bà đỡ lo.
- Ba thật là...
- Thôi nào. Thấy con hạnh phúc như vậy ba mẹ cảm thấy rất vui.
Lạc Thanh Yên mỉm cười ôn nhu, nụ cười chất chứa sự bao dung của người mẹ. Cuối cùng, con gái bà cũng sắp thành gia lập thất rồi.
- -----------------
- Cậu thật sự yêu con gái tôi sao?
Một góc nào đó trong hoa viên, hai người đàn ông đang nghiêm túc nói chuyện.
- Con thật sự yêu cô ấy.
Ánh mắt Lăng Tư Duệ đối diện với Đổng Trác Dương đầy chắc chắn. Mang theo sự kiên định khiến cả ông cũng bị khuất phục.
Chàng trai này... khí chất thật sự quá mức áp bức người khác...
- Lăng Tư Duệ, chúng tôi chỉ có một đứa con gái, nếu cậu đã thật lòng với nó, mong cậu đừng khiến nó tổn thương. Ngạc Ngạc nhà chúng tôi có chút trẻ con, tính khí lại ngang bướng. Ăn mềm không ăn cứng. Về sau, đều nhờ cậu dạy dỗ nó.
Đổng Trác Dương vỗ vỗ vai Lăng Tư Duệ, có chút đồng cảm.
Lăng Tư Duệ chỉ khẽ cười, tất cả những điều ông nói hắn đều biết. Chỉ là, hắn rất vui vì được ông tin tưởng, được ông giao phó trách nhiệm chăm sóc Đổng Ngạc Ngạc. Cả đời này của Lăng Tư Duệ, trọng trách lớn nhất chính là bảo vệ cô. Hắn... nhất định sẽ không khiến ông thất vọng.
- Con hiểu. Cảm ơn bác đã tin tưởng.
- Ôi dào. Thế thì hai đứa mau lẹ lẹ kết hôn đi.
Đổng Trác Dương phì cười trước bộ dạng nghiêm túc của Lăng Tư Duệ. Chàng trai này... rất có trách nhiệm.
- Vâng.
Dưới ánh trăng, một mối quan hệ gia đình lại sắp bắt đầu. Mở ra những chuỗi ngày tươi vui đầy hạnh phúc. Có lẽ, đây là điều ai cũng mong đợi.
- -----------------
Một ngày mới lại bắt đầu...
Tử Ái Huyên hôm nay bận rộn với công việc. Cô vừa từ phòng thiết kế đi ra, sản phẩm ra mắt lần này do cô phụ trách. Vì vậy phải hết sức cẩn thận. Tuy nhiên, trợ lý của trưởng phòng hôm nay nghỉ việc, vì vậy, trưởng phòng nhờ cô thay cô ấy chuẩn bị buổi đấu giá tranh sức cho tối nay. Thật sự là quá vất vả đi.
Tử Ái Huyên đi đến nơi diễn ra buổi đấu giá, phân bố mọi người thực hiện công việc.
- Ở bên này hình như ánh sáng không ổn lắm. Anh ơi, có thể giúp em chỉnh lại đèn sân khấu không.
Tử Ái Huyên phát hiện ra ánh đèn sân khấu không tốt, nhờ người đến để sửa.
- À được. Cô đợi tôi một lát.
- Vâng.
Nhìn chung thì tổng thể đã được trưng bày kĩ càng, chỉ có phần ánh sáng là chưa được tốt lắm. Chắc chỉ chỉnh sửa phần này nữa là xong thôi. Cô còn phải về lại công ty để xem giai đoạn tiến hành thiết kế đến đâu rồi, thật sự là không yên tâm được. Đảo mắt nhìn sang mấy anh nhân viên đang lúi húi làm việc, cô khẽ thở dài. Hay là bây giờ cô leo lên cái thang kia xem xét lại đèn nhỉ. Chắc là không sao đâu. Nghĩ đi nghĩ lại, Tử Ái Huyên quyết định tự mình leo lên xem xét. Cô bước từng bước lên chiếc thang, bản thân có chút chật vật.
Ai da.... Sao mà khó leo đến vậy chứ?
Đưa đôi tay mảnh khảnh lau mồ hôi, Tử Ái Huyên vô tình bị trượt chân. Cả người từ trên cao rơi xuống. Cô không kịp thích ứng với tình huống hiện tại, chỉ la lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại. Xong rồi. Xong rồi. Lần này cô thảm rồi.
- Tử Ái Huyên!!!
Trong lúc nguy cấp, một tiếng gọi cất lên khiến trái tim cô đập liền hồi. Là thanh âm của tổng giám đốc. Anh ấy đến đây sao?
- Tử Ái Huyên, cô không sao chứ?
Tống Nhất Hàn đến xem buổi diễn đấu giá đã chuẩn bị tới đâu, không nghĩ đến lại bị một màn kia làm dọa sợ. Anh vội vàng chạy lại ôm lấy cô. May mà kịp lúc. Nếu không, cô ấy chắc sẽ đau lắm.
Tử Ái Huyên lúc này mới mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Tống Nhất Hàn, cùng giọng nói ôn nhu kia, bỗng có cảm giác muốn khóc.
Đã từ lâu rồi. Cô chưa cảm nhận được sự quan tâm này. Tử Ái Huyên không ý thức được ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào vai anh mà thút thít. Cô không thể khống chế được trái tim mình nữa rồi.
- Cô bị đau ở đâu sao? Sao lại khóc? Thôi nào. Hiện tại không sao rồi.
Tống Nhất Hàn xoa xoa lưng cô trấn an. Cô chắc là bị doạ sợ rồi.
- Tổng giám đốc... Tôi...
- Sao vậy? Tôi để cô xuống nhé!
Tống Nhất Hàn nhẹ nhàng đặt cô xuống, quan sát xung quanh xem cô có bị thương hay không.
- May mà không bị thương. Sao cô lại leo lên đó vậy?
- Tôi... chỉ là muốn chỉnh lại ánh sáng một chút. Không nghĩ đến lại như vậy. Thật xin lỗi. Xém chút nữa tôi gây ra hoạ rồi.
Tử Ái Huyên cúi đầu nói lí nhí, cô cảm thấy mình lại gây phiền phức cho Tổng giám đốc.
- Lần sau nhờ người làm là được rồi.
Tống Nhất Hàn nghiêm mặt nói. Không hiểu sao, anh có chút bực tức trong lòng.
- Tại tôi muốn về sớm xem bản thiết kế của tôi tiến hành đến đâu rồi. Đây là sự kì vọng của anh dành cho tôi, tôi không muốn anh phải thất vọng.
Tử Ái Huyên không dám nhìn Tống Nhất Hàn, nhẹ giọng đáp.
- Được rồi. Được rồi. Hiện tại chỗ này có Gian Tổng quan sát. Cô cùng tôi trở về công ty.
Tống Nhất Hàn nói xong xoay người rời đi, Tử Ái Huyên nhìn theo anh, lẳng lặng bước theo. Nhưng chân vừa động thì cô đã ngã phịch xuống đất.
- Á
- Sao vậy? Bị trật chân rồi sao?
Tống Nhất Hàn nghe tiếng la của cô thì mau chóng xoay người lại. Vẻ mặt có chút lo lắng.
- Hình như là vậy. Tôi không cử động được.
- A... Thật là...
Tống Nhất Hàn buồn bực kêu lên rồi cúi người bế lấy cô.
- Tôi chưa thấy ai mang giày cao gót mà dám leo lên thang như cô.
- Tổng giám đốc... tôi...
Bị anh bế, Tử Ái Huyên đỏ mặt. Bản thân như hoá đá.
- Cô thật biết cách làm người khác lo lắng.
Nghe giọng nói của anh, đáy lòng cô có chút vui mừng. Tổng giám đốc... là lo lắng cho cô nha.
Tống Nhất Hàn đặt cô vào xe, rồi cho xe chạy đi.
Tử Ái Huyên quan sát gương mặt anh, có chút tham lam muốn được chạm vào. Cô cứ ngây ngốc mãi mà không biết Tống Nhất Hàn cũng xoay đầu nhìn cô.
- Mặt tôi dính lọ sao?
- Ơ... không không phải.
- Sao cô nhìn tôi dữ vậy?
- Đâu có. Tôi chỉ muốn nhìn xem phong cảnh ở chỗ Tổng giám đốc có đẹp hay không thôi. Hơ... Thật ngại quá.
Tử Ái Huyên cười ngại cúi mặt xuống.
- Để tôi đưa cô về nhà. Chân như thế làm sao đến công ty được nữa. Bản thiết kế kia tôi sẽ cho người giám sát giúp cô.
Tống Nhất Hàn nói, vẻ mặt nghiêm nghị của anh thật sự rất cuốn hút người khác.
- Nhưng mà...
- Cô phải nghe lệnh cấp trên chứ. Tử Ái Huyên.
- Vâng. Tôi biết rồi.
Tuy có chút miễn cưỡng như cũng không còn cách nào khác.
- --------------
Nhà trọ Tử Ái Huyên.....
Tống Nhất Hàn dìu Tử Ái Huyên vào nhà, từng bước cẩn thận chăm sóc cô. Điều đó khiến Tử Ái Huyên cảm động. Thật sự, cô chỉ muốn giây phút này kéo dài mãi thôi. Được ở cạnh Tổng giám đốc, được nhìn ngắm anh ấy, được anh ấy chăm sóc như thế này, đây là điều có mơ cô cũng không dám nghĩ đến.
- Đến rồi. Cô ngồi đây nghỉ ngơi một lát. À. Quên nữa. Nhà cô có thuốc xoa bóp không?
Tống Nhất Hàn để cô lên ghế, nhẹ nhàng hỏi.
- Vâng. Tôi để nó ở trong phòng ngủ.
Tử Ái Huyên đáp lời anh.
- Vậy để tôi đi lấy. Xoa vào sẽ đỡ đau hơn. Phòng cô ở bên kia nhỉ?
Tống Nhất Hàn chỉ tay sang kia.
- Vâng. Tôi không sao đâu. Lát nữa tôi có thể tự thoa thuốc. Anh đừng lo cho tôi.
- Tôi có lòng tốt muốn giúp cô thôi.
Nghe câu nói của cô, Tống Nhất Hàn có chút nhíu mày. Anh không để cô đáp đã vội tiến đến căn phòng kia.
Tử Ái Huyên lần đầu để người khác vào phòng, có chút ngại không dám nhìn. Mặc dù phòng cô không hề bừa bộn tí nào, ngược lại lại rất gọn gàng, ngăn nắp.
Tống Nhất Hàn mở cửa bước vào, đập vào mắt là căn phòng nhỏ nhưng rất tươm tất. Tông màu vàng chanh chủ đạo càng khiến người ta cảm giác dễ chịu. Trong không khí, mùi hương của hoa linh lan thoang thoảng bay, dịu dàng luồn lách vào khứu giác khiến đại não vơi đi ưu phiền. Anh có chút bất ngờ trước căn phòng nhỏ nhắn nhưng lại rất thú vị này. Tử Ái Huyên quả là một cô gái chu đáo. À mà thuốc xoa bóp ở đâu nhỉ?
Tống Nhất Hàn lia mắt nhìn xung quanh. Tầm mắt vô tình lọt vào chiếc hộp bé nhỏ màu hồng phấn trên bàn. Đây là gì vậy nhỉ?
Cầm chiếc hộp nhỏ trên tay, anh có chút tò mò muốn biết Tử Ái Huyên để gì trong đó. Là nhẫn do bạn trai cầu hôn sao?
Nghĩ đến hai chữ bạn trai, đáy lòng anh bỗng có chút cồn cào.
Chắc không phải đâu? Cô ấy vẫn chưa có bạn trai mà.
A... Tò mò chết đi được.
Không nhịn nổi tò mò, Tống Nhất Hàn đã mở chiếc hộp ra.
Gì đây?
Một cái băng cá nhân sao?
Ể? Cái này nhìn có chút quen mắt?
Đây không phải là loại anh hay dùng sao?