Chết tiệt. Lần này anh đã quá sơ suất rồi.
Người đàn ông với vẻ mặt gian xảo bước lên, ông ta nhìn anh lạnh giọng:
- Mày là ai?
Thì ra ông ta là Khương Viễn. Cố Vũ Mặc lúc này đứng lên, con ngươi màu ngọc bích nheo lại:
- Tôi là ai ông không cần biết.
- Đột nhập vào được đây quả là không tầm thường. Hahaha....
Vì Cố Vũ Mặc có dùng khăn che mặt nên ông ta không nhìn rõ dung mạo.
- Nói. Mày vào đây với mục đích gì?
Cố Vũ Mặc cười khẩy một cái, lạnh giọng:
- Nực cười. Ông có tư cách gì để hỏi?
- Hahaha....mày đừng nghĩ có thể thoát ra khỏi đây.
Chết tiệt. Làm sao ông ta biết mà đến đây chứ? Đúng là một con cáo già.
Người của ông ta khoảng 20 người. Nếu đánh nhau với bọn chúng chắc chắn sẽ không thể ra khỏi đây nguyên vẹn. Anh lại không đem theo vũ khí. Nhưng nếu không đánh, chưa chắc gì đã an toàn. Phải làm sao đây?
Cố Vũ Mặc cau mày suy nghĩ. Đôi mắt màu ngọc bích sắc bén liếc qua phía cửa sổ.
Đây là tầng 8, nếu nhảy xuống đó.... Mặc kệ. Cố Vũ Mặc anh quyết định liều một phen.
Anh nhìn Khương Viễn khiêu khích:
- Nực cười. Ông nghĩ có thể bắt được tôi sao?
Khương Viễn không vội đáp, nhàn nhã hút một điếu thuốc.
- Muốn thì cứ thử. Tụi bây. Bắt nó lại.
Đám người đó tiến đến Cố Vũ Mặc. Chết tiệt. Họ có súng.
Cố Vũ Mặc phải dùng tay không đánh trả. Nhưng mà... Hình như họ không muốn nổ súng. Không phải là muốn bắt sống anh chứ?
Lăng Tư Duệ... tôi vẫn muốn gặp anh lần cuối. Vẫn muốn được cùng anh uống rượu. Tôi không muốn bị bắt sớm như vậy đâu!
Cố Vũ Mặc cau mày. Một thám tử như anh mà phải chịu thua đám người này sao? Như vậy thì quá mất mặt rồi.
Aissss... không được. Cứ đánh mãi như vậy cũng không thể thắng.
Khoan đã....
Con ngươi Cố Vũ Mặc đột nhiên phát sáng. Anh lấy trong người ra một vật thể rồi quăng xuống đất.
Vật thể ấy khi chạm đất thì nổ lên một tiếng lớn, khói bay trắng xóa cả một khoảng không gian, che mất đi tầm nhìn.
Cố Vũ Mặc nhân cơ hội trèo qua cửa sổ. Anh dùng dây có móc sắt móc vào thành tường từ từ tuột xuống. Rất may là anh có trang bị dụng cụ tẩu thoát. Sợi dây này có chiều dài tương đương với 8 tầng lầu. Ahaha... Cố Vũ Mặc anh đúng thật là quá tài giỏi.
Khương Viễn trước hành động của anh thì kinh ngạc không kém. Ông ta tức giận gầm lên:
- Khốn khiếp. Bom gây mê.
Cố Vũ Mặc sau khi tiếp đất an toàn lại gặp phải bộ phận canh phòng. Xem ra ông ta đã cho người chờ anh ở đây. Haizzzzz con cáo già này... Cùng lắm chỉ điều tra về ông ta một chút.... cần gì keo kiệt như vậy...
Cố Vũ Mặc nấp vào bụi cây quan sát tình hình xung quanh. Người cũng đông nhỉ?
Nhưng mà không sao, anh vẫn còn một quả bom gây mê. Ôhôhô.... Đột nhiên cảm thấy thật tự hào...
Cố Vũ Mặc ném quả bom lên không trung, âm thanh vang lên một lần nữa khiến mọi người hoảng loạn nằm xuống. Nhân cơ hội đó, anh leo lên xe chạy thoát. Trước lúc đi còn thả lại một nụ cười ma mị.
" Khương Viễn.... ông không nên coi thường tôi như vậy ".
-------------------
Buổi sáng tại biệt thự Lăng gia....
Lăng Tư Duệ vì ánh nắng mà nhíu mày thức dậy. Khẽ liếc mắt nhìn sang sôpha, khóe miệng hắn giật giật.
Hiện tại, Đổng Ngạc Ngạc thỏa mãn nằm ôm đất. Chân đạp chăn tứ tung. Mái tóc đen mượt trở nên rối xù. Còn nữa... khóe miệng... hình như...có cái gì đó....
Lăng Tư Duệ đứng lên, đi về phía Đổng Ngạc Ngạc. Hắn khuỵu chân xuống, nhìn chằm chằm cô.
Không biết cô ta có phải là nữ nhân hay không?
Đổng Ngạc Ngạc nhóp nhép cái miệng, mi mắt đột ngột mở ra. Cô giật mình khi thấy Lăng Tư Duệ ở trước mặt:
- Aaaaaaaa... anh sao lại ở đây?
Chưa gì mà đã oang oang rồi.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, lạnh lùng phun ra một câu:
- Vừa ngu ngốc vừa ở bẩn.
Gì chứ? Vừa mới sáng sớm mà hắn đã muốn gây chuyện với cô sao?
Đổng Ngạc Ngạc lườm hắn:
- Này. Tôi làm gì mà ở bẩn?
- Khóe miệng.
Lăng Tư Duệ nói xong thì cười khẩy đứng lên.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn bỏ đi, lấy tay đưa đến khóe miệng....
Uầy... Không phải chứ? Hắn đã nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô sao?
Aaaa... Thật là quá mất mặt, quá mất mặt. Cô thật muốn lấy cái gì đó đội lên đầu...
Mà khoan.... Hình như hôm nay cô tự thức dậy.
Oa đúng là kì tích. Đổng Ngạc Ngạc đã có thêm một bước tiến mới trong cuộc đời rồi. Thật là quá tự hào quá tự hào.
Cô ngồi đó cười khúc khích khiến Lăng Tư Duệ nhíu mày. Hắn từ phòng tắm đi ra, người chỉ quấn một chiếc khăn.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn, máu mũi như sắp phọt ra đến nơi. Mái tóc màu xanh đen còn vương vài giọt nước khiến hắn càng trở nên ma mị. Cơ thể màu đồng rắn chắc với body 6 múi thật sự rất quyến rũ.
Hắn lấy khăn lau lau tóc, vài giọt nước rơi xuống gương mặt mỹ nam khiến người nhìn ngây ngốc.
Ai da~ Đổng Ngạc Ngạc cô có phải là quá háo sắc rồi hay không?
Lăng Tư Duệ nhìn gương mặt ngây ngốc của cô, khóe miệng khẽ cong lên:
- Nhìn đủ chưa?
Đổng Ngạc Ngạc nghe hắn nói, gương mặt đỏ lên, cô lắp bắp:
- Tôi...tôi... đâu có...
- Còn nói tôi không hấp dẫn. Cô nhìn tôi đến nước dãi cũng chảy ra rồi.
Lăng Tư Duệ cười khinh bỉ nói.
Đổng Ngạc Ngạc thật sự muốn tự mình đào hố chui xuống. Xấu hổ quá. Xấu hổ quá.
Như nhớ ra một cái gì đó, cô hốt hoảng:
- Tôi còn phải đi làm. Ahuhu... Làm sao đây... Tất cả là tại anh.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, lạnh giọng:
- Tại tôi?
- Là tại anh - Đổng Ngạc Ngạc ra sức gật đầu
- Hơ... Cô nói xem thế nào là tại tôi?- cười nửa miệng, hắn đáp.
- Này. Anh thử nghĩ đi. Nếu hôm nay tôi không đi làm, tôi sẽ bị mất tiền thưởng chuyên cần, tiền lương tháng của tôi cũng sẽ giảm xuống đáng kể. Tôi sẽ trở nên thiếu thốn, sẽ không có đủ tiền để chi tiêu, sẽ ăn mì gói dài dài. Và nếu ăn mì gói mãi như vậy... tôi sẽ bị suy dinh dưỡng, cơ thể yếu ớt và sẽ lâm bệnh nặng. Khi đó, ba mẹ sẽ phải chăm sóc tôi. Tôi sẽ trở thành gánh nặng của ba mẹ...Một hậu quả khôn lường...
Đổng Ngạc Ngạc vừa nói vừa lấy tay chấm chấm nước mắt.
Lăng Tư Duệ chán nản nhìn cô diễn thuyết, khóe miệng giật giật:
- Tôi không kêu cô nghỉ làm.
Nước lạnh. Nước lạnh. Nó đang ào ạt tạt vào mặt cô. Lăng Tư Duệ!!! Hắn mà không nói thì không ai nói hắn câm đâu.
Đổng Ngạc Ngạc lườm hắn. Đôi mắt màu cà phê vừa hay chạm vào ánh mắt sắc lạnh của ai kia, cô cười giả lả:
- Tôi chỉ nói là nếu như thôi. Hi... Hihi... Hihihi.....