Bàn tay mở chốt cửa, mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
May mà hắn đã đi rồi.
Aaaaaa..... Đúng thật là mất mặt. Nhân phẩm cao quý của cô.
Đổng Ngạc Ngạc đóng chặt cửa lại ngồi thụp xuống đất gào rú.
Sao lại bị hắn nhìn thấy chứ?
Phương án này thuận lợi lắm mà. Tại sao? Tại sao có thể như vậy?
Hắn... Hắn đúng thật là tên nam nhân biến thái.
Aaaaaaaa....
- Ngạc Ngạc, thiếu gia gọi cháu xuống ăn tối.
Giọng Trịnh Quang vang lên ở ngoài cửa.
- Vâng, cháu biết rồi ạ.
Đổng Ngạc Ngạc nuốt nước mắt vào lòng, mở cửa ra.
Trịnh Quang cũng không nói gì, dìu cô xuống phòng ăn.
----------
Bàn ăn hiện tại chỉ có một mình Lăng Tư Duệ. Hắn đang đợi mọi người xuống dùng cơm.
Lúc này, Đổng Ngạc Ngạc cũng vừa kịp xuống. Cô kéo ghế ra ngồi đối diện hắn, mặt cứ nhìn xuống đất mà không ngẩn lên.
Trịnh Quang cũng ngồi xuống ghế.
Lăng Tư Duệ vẫn còn đỏ mặt, hắn mở miệng nói:
- Mọi người dùng cơm đi.
Trịnh Quang quan sát hai người nãy giờ, không khỏi thắc mắc. Không biết có chuyện gì mà hai người họ lạ quá đi. Thiếu gia nhà ông sao mặt lại đỏ gay thế nhỉ?
Đây là lần đầu ông thấy thiếu gia như vậy. Chẳng lẽ, chuyện này có liên quan đến Ngạc Ngạc.
Đổng Ngạc Ngạc hiện tại mặt vẫn cúi gằm, bàn tay gắp thức ăn cho vào miệng. Ban nãy cô có để ý thấy một bát thịt viên chua ngọt ở cạnh Lăng Tư Duệ. Nhưng mà với tình huống bây giờ làm sao cô có thể gắp thịt viên sang bát mình được đây? Chiếc bàn này rộng lắm nha. Tuy nói là ngồi đối diện nhưng khi vươn thẳng tay ra cũng chưa chạm được đối phương đâu.
Nếu ngay bây giờ cô nhìn lên thì sẽ đụng mặt hắn. Mà nếu đụng mặt hắn thì cô sẽ cảm thấy xấu hổ. Nói trắng ra là cô không dám đối diện Lăng Tư Duệ.
Đổng Ngạc Ngạc thật sự rất muốn ăn thịt viên. Cơn thèm thịt viên khiến đầu óc cô bị nó làm cho mê hoặc.
Những viên thịt tròn tròn nhỏ nhỏ đang bốc mùi thơm nghi ngút. Màu đo đỏ của nước sốt cà chua, chua chua ngọt ngọt khiến cô không nhìn nổi mà ứa nước bọt.
Bọn chúng. Bọn thịt viên nó cứ nhảy lon ton trước mặt cô như đang khiêu khích.
Đến đây. Đến đây.
Ngạc Ngạc. Mau đến đây.
Cô mau đến đây ăn chúng tôi đi.
Nào. Đến đây.
Thật sự là không nhịn nổi nữa rồi.
Đổng Ngạc Ngạc nhắm tịt mắt, bàn tay huơ lên phía hắn cầm bát thịt viên di chuyển xuống chỗ cô.
Sau khi bàn tay đã chạm được mục tiêu, Đổng Ngạc Ngạc đánh nhanh rút gọn. Nắm chặt nó lôi về phía mình.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô thỏa mãn mở mắt ra, định bụng thưởng thức nó thì bị ánh nhìn kì lạ của Trịnh Quang chiếu vào.
Đổng Ngạc Ngạc ngây ngốc nhìn ông, lắp bắp hỏi:
- Có... có... chuyện... gì sao ạ?
Trịnh Quang muốn nói cho cô biết nhưng khóe miệng đã cứng ngắt từ bao giờ. Đây là lần đầu tiên ông chứng kiến cảnh tượng này.
Đổng Ngạc Ngạc đợi một hồi lâu không thấy ông trả lời, cô đang định hỏi ông làm sao thì giọng nói lạnh nhạt ở người đối diện đối diện vang lên.
- Em cầm bát của tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng tôi dùng chung một cái bát?
Đổng Ngạc Ngạc nghe hắn nói, bộ dạng khẩn trương nhìn xuống cái bát mình vừa kéo từ chỗ hắn sang.
Eo ơi!!!!
Một đàn quạ bay qua chỗ cô cất lên thanh âm não nề.
Quạ... Quạ... Quạ....
Đúng là nhọ mà. Chiếc bát mà Đổng Ngạc Ngạc kéo qua không phải là bát thịt viên mà là bát cơm hắn đang ăn.
Huhu...
Làm sao giải thích đây. Cô cảm thấy bạn thân mình thật ngu ngốc. Có chút chuyện mà cũng làm không xong.
- Em ngây ra đó làm gì? Muốn dùng thì cứ dùng, tôi không ngại cho em dùng chung đâu.
Lăng Tư Duệ cười tà mị, đáy mắt nhìn cô đầy trêu chọc. Nữ nhân ngu ngốc này, lúc nào cũng bày ra nhiều trò khiến tâm tình hắn cực kì vui vẻ.
- Ặc. Thật ra là... thật ra là tôi muốn lấy bát thịt viên. Cái này...
Cô chỉ vào cái bát cơm của hắn.
- Trả nó lại cho anh.
Đổng Ngạc Ngạc thuận tay đẩy nó qua cho hắn, nuốt đi xấu hổ vào trong bụng. Gương mặt trái xoan cứ như vậy không dám ngẩng lên.
Thiên a~ hôm nay con đã xấu hổ hàng vạn lần rồi. Tại sao người không cho con một con đường sống chứ? Sao này con biết làm sao nhìn mặt hắn đây? Huhu....
Trịnh Quang nhìn thấy hiểu lầm được giải tỏa, bản thân đang cố nén cười vì độ ngốc của cô.
Lăng Tư Duệ cũng khẽ cười, hắn đẩy bát thịt sang cho cô:
- Của em.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn những viên thịt tròn nhỏ đang le lưỡi trêu cô, bản thân tức giận dồn hết chúng vào bụng.
Nhai nhai. Nghiền nghiền. Nuốt nuốt.
Lăng Tư Duệ nhìn bộ dạng tức cười của cô, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười.
Trịnh Quang ở bên nhìn thấy cảnh ấy, đáy lòng trở nên an tâm. Thiếu gia có thể vì cô ngốc kia mà thay đổi, thật sự là chuyện tốt.
Như bỗng nhớ ra cái gì đó, Lăng Tư Duệ lạnh giọng hỏi:
- Trạch Kha không xuống ăn tối sao?
Trịnh Quang đáp lời:
- Cậu ấy đang bị ngài phạt lau biệt thự nên không xuống dùng cơm.
- Ừm.
Hắn không nói gì thêm, tiếp tục dùng bữa.
Tội nghiệp Trạch Kha vô tội, bụng đói meo mà vẫn phải lau 5 tầng lầu. Số phận anh đúng là quá bi thương.
-----------------
21h tối...
Sau khi ăn xong, Đổng Ngạc Ngạc cà nhắc đi lên phòng hắn.
Ai da~ hiện tại biệt thự này có thêm hai người nên cô cũng đỡ sợ ma hơn lần trước. Lần này cô không ngủ ở phòng hắn nữa đâu, như vậy sẽ xấu hổ chết mất.
Cô nhanh đi lên phòng, bàn tay ôm chăn gối định đi sang phòng khác thì Lăng Tư Duệ từ đâu xuất hiện ở trước cửa:
- Em muốn đi đâu?
Giọng nói băng lãnh cất lên khiến cô rùng mình, gương mặt trái xoan nhăn nhó nhìn hắn:
- Tôi... tôi sang phòng bên cạnh ngủ.
- Ai cho?
- À... cái này... Anh biết là nam nữ không thể ngủ chung một phòng mà.
Đổng Ngạc Ngạc suy nghĩ rồi trả lời hắn.
- Tôi hỏi em ai cho em sang phòng khác?
Hắn nhìn cô, vẻ mặt đầy đáng sợ khiến Đổng Ngạc Ngạc rụt cổ lại, không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Lăng Tư Duệ bước đến chỗ cô, bàn tay kéo cằm cô đưa lên, để mắt cô nhìn trực diện hắn:
- Nhìn tôi.
Đổng Ngạc Ngạc miễn cưỡng nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt báo săn kia khiến cô không tự chủ cụp mắt xuống.
- Ngủ cùng tôi.
Hắn nói xong thì nhanh tay bế cô lên giường. Bản thân xem cô là cái gối ôm rồi ôm chặt. Gương mặt còn gục xuống hõm vai cô.
Cảm nhận mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Đổng Ngạc Ngạc, hắn như bị dụ dỗ. Cả người như dính sát vào cô, tuyệt nhiên không chừa một kẽ hở nào.
Đổng Ngạc Ngạc bị hắn ôm chặt, nhịp tim thi nhau đập liên hồi. Cô cảm giác như bản thân đang ở trong đống lửa, mặt cứ nóng ran.
Lăng Tư Duệ vớ tay tắt đèn ngủ, khẽ thì thầm:
- Ngủ đi.
Buổi tối hôm đó trôi qua trong sự yên ả. Cả hai đều có một giấc ngủ ngon.
Chỉ là....có một con người vô tội bị mất ngủ vì phải lau nhà.
--------------------
Sáng hôm sau....
Đổng Ngạc Ngạc dụi mắt tỉnh dậy, cô nhìn quanh không thấy hắn đâu. Bản thân nhớ đến cảnh tượng hôm qua lại đỏ mặt.
Hắn thật sự là quá biến thái.
Lăng Tư Duệ lúc này từ phòng tắm bước ra. Hắn một thân sơ mi trắng, quần âu đen, gương mặt đẹp góc cạnh khiến hắn trở nên lịch lãm.
Vơ lấy cái áo vest đen trên ghế, hắn gọi cô:
- Em đi thay quần áo đi.
Đổng Ngạc Ngạc đang ngu ngơ nhìn thấy, bị hắn gọi thì mau chóng định thần lại:
- À.... ừ.
Sau khi thay quần áo xong, cô cùng hắn đi ra xe.
Hôm nay hắn không để Trạch Kha đi theo nên tự mình lái xe.
- Anh đưa tôi đi đâu vậy?
Lăng Tư Duệ không đáp, hắn kề sát cô cài dây an toàn.
- Cái này... tôi tự làm được mà.
Đổng Ngạc Ngạc thấy hắn gần sát mình như vậy, bản thân cuống quýt cả lên. Tay chân cô như bị điện giật, bàn tay định giằng lấy sợi dây an toàn thì...
Bàn tay cô chạm vào tay hắn.
Một cái chạm tay khiến nơ ron thần kinh của cô bị kích động, khẩn trương buông tay ra.
Lăng Tư Duệ sau khi cài dây an toàn xong, khẽ nhếch môi:
- Em ngồi yên là được. Khẩn trương như vậy làm gì?
- Tôi... tôi...
Cô bị lắp, cúi mặt xuống vân vê hai tay.
Hắn cũng không nói gì, cho xe lăng bánh.
----------------
Bệnh viện Thiệu Quang....
7h sáng
Lăng Tư Duệ và Đổng Ngạc Ngạc đứng trước cổng bệnh viện. Hắn chậm rãi bước vào, không quên gọi cô:
- Vào đây.
Đổng Ngạc Ngạc nhanh chạy theo hắn, bộ dạng lon ton như trẻ con.
Phòng 702...
Hắn gõ cửa, Dương Ân từ trong phòng bước ra.
- Thiếu gia, mời ngài vào.
Lăng Tư Duệ gật đầu.
Cố Vũ Mặc nhìn thấy hắn, vẻ mặt ánh nổi vui mừng:
- Duệ ~ anh về rồi.
Vết thương của Cố Vũ Mặc đã dần lành miệng. Còn chuyện chăm sóc anh 2 tuần thì Lâm Tử Hạ đã hoàn thành. Khổ nổi Cố Vũ Mặc không chịu buông tha cho cô. Cứ năn nỉ lên năn nỉ xuống làm cô mủn lòng nên đã gọi điện thoại xin trưởng phòng nghỉ thêm một tuần nữa. Lần này đã bị trưởng phòng mắng té tát nhưng vẫn đồng ý cho cô nghỉ thêm một tuần. Điều này khiến Lâm Tử Hạ uất ức trong lòng nên đã bảo Cố Vũ Mặc tăng thêm tiền cho mình. Cố Vũ Mặc đương nhiên là chấp nhận rồi. Chỉ cần được ở bên cạnh Tử Hạ, chuyện gì anh cũng làm được.
- Xem ra anh vẫn tốt?
Hắn cười khẽ hỏi.
- Tốt cái gì chứ?
Cố Vũ Mặc để ý đằng sau Lăng Tư Duệ còn có một cô gái. Anh đoán đây là Đổng Ngạc Ngạc nên cười cười hỏi:
- Em là Đổng Ngạc Ngạc sao?
Đổng Ngạc Ngạc nghe vậy, gật gật đầu. Cô thật sự không quen người này.
- Ngạc Ngạc thật là xinh đẹp nha~
Cố Vũ Mặc giả vờ khiêu khích Lăng Tư Duệ, chủ yếu muốn xem phản ứng của hắn.
- Anh chán sống rồi sao Cố Vũ Mặc?
Lăng Tư Duệ lạnh giọng nhìn Cố Vũ Mặc, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
- Hahaha....
Cố Vũ Mặc bật cười. Xem ra hắn thật sự thích cô gái kia.
Lúc này, Lâm Tử Hạ từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Đổng Ngạc Ngạc, cả người như tên bắn lao về phía cô.
- Ngạc Ngạc yêu dấu, cậu về rồi. Cậu không sao chứ? Tên kia có bắt nạt cậu không?
Một tràng câu hỏi thốt ra khiến Lăng Tư Duệ đen mặt. Hắn đi đến gỡ tay cô ra khỏi người Đổng Ngạc Ngạc, lạnh giọng:
- Cô ấy không phải người có thể tùy tiện ôm.
Đổng Ngạc Ngạc và Lâm Tử Hạ nghe hắn nói, khóe miệng giật giật.
Cái gì chứ?
Lăng Tư Duệ kia đúng là thần kinh rồi.
- Này anh, tôi là bạn cô ấy. Người không thể tùy tiện ôm cô ấy chính là anh chứ không phải tôi.
Lâm Tử Hạ nhìn hắn khó chịu nói.