Trịnh Quang nhìn cô, nghiêm túc nói.
Lúc nãy ông có nhìn thấy thiếu gia chăm sóc Đổng Ngạc Ngạc. Quả thật từ trước đến nay, ngài ấy chưa từng quan tâm người con gái nào. Có lẽ... ngài ấy thật sự thích cô.
Đổng Ngạc Ngạc giật giật khóe miệng, thộn mặt nhìn ông:
- Ông ơi, cháu thật sự không hiểu ông đang nói gì?
Quan sát biểu cảm của cô, Trịnh Quang cười hiền. Cô gái ngốc này chắc chưa biết tình cảm của thiếu gia nhà ông dành cho cô:
- À...
Ông đang không biết nói như thế nào thì Lăng Tư Duệ từ phòng tắm bước ra:
- Chuyện gì vậy?
- Không có gì đâu. Tôi xin phép đi chuẩn bị bữa tối.
Trịnh Quang cúi đầu rời đi thì hắn gọi lại.
- Trịnh Quang!
- Sao vậy thiếu gia?
Ông xoay người lại nhìn hắn.
- Sau này ông không cần cúi đầu như vậy?
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Trịnh Quang mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ của mình. Ông rất tôn trọng hắn, bởi vì đối với ông hắn cũng như ông chủ vậy.
Trước đây, Lăng Tư Vũ đã cho ông nơi nương tựa, đối xử với ông như người thân ruột thịt. Điều đó làm ông rất cảm kích. Vì bản thân muốn bày tỏ sự biết ơn của mình đối với ông bà chủ, Trịnh Quang lúc nào cũng cung kính cúi đầu.
Trịnh Quang nói xong thì mau chóng rời đi. Bản thân có chút vui vẻ.
Lăng Tư Duệ lúc này quay sang Đổng Ngạc Ngạc, nhìn thấy cô cầm tấm ảnh trên tay, hắn nhíu mày hỏi:
- Em làm gì vậy?
- À.... ờ... tôi cảm thấy lúc nhỏ anh thật đáng yêu nha~ Nhìn đi, cái mặt như cái bánh bao vậy.
Đổng Ngạc Ngạc không muốn nhắc đến chuyện đau lòng kia nên đánh trống lãng.
- Đáng yêu? Em đang khen tôi sao?
Hắn cười nhếch mép nhìn cô.
- À... cái này...
Cô cắn cắn môi, nhất thời không biết nói sao.
Lăng Tư Duệ cả người chỉ quấn một chiếc khăn, tiến đến chỗ cô. Mái tóc màu xanh đen vẫn chưa lau khô rủ xuống gương mặt đẹp như tượng tạc.
- Anh... anh.... làm gì vậy?
Đổng Ngạc Ngạc đặt tấm ảnh xuống, cả người bất giác lùi về sau.
- Làm gì là làm gì?
Đôi mắt báo săn thu trọn hình ảnh bé nhỏ của cô, bước chân chậm rãi tiến lại gần.
- Anh... Lăng Tư Duệ...
Đổng Ngạc Ngạc giơ thẳng hai tay ra phía trước, chủ ý là muốn hắn đừng đến gần mình. Nhưng không ngờ, bàn tay cô lại chạm vào bờ ngực trần của hắn.
Ngực sáu múi nha, còn có thật rắn chắc.
Bản tính sắc nữ của Đổng Ngạc Ngạc đột ngột trỗi dậy. Không phải là cô muốn sờ soạng hắn đâu, chỉ là miếng ăn đã dâng đến tận miệng, không nhân cơ hội này ăn đậu hũ thì thật là tiếc.
Mọi người nói xem, có phải Đổng Ngạc Ngạc cô quá háo sắc rồi hay không? Đến Lăng Tư Duệ mà cũng dám ăn đậu hũ.
Lăng Tư Duệ nhìn bàn tay cô nghịch ngợm, hắn cười ma mãnh, nắm lấy hai tay cô:
- Em như vậy là muốn cái gì?
Đổng Ngạc Ngạc bị hắn làm cho tỉnh táo. Cô nghĩ lại hành động của mình ban nãy, thật muốn đập đầu xuống đất mà chết.
Bậy quá. Bậy quá. Thiên a~
Tại sao người không ngăn cản hành động của con?
Bây giờ làm sao đối mặt với hắn đây. Thật sự mất mặt, quá mất mặt.
Đổng Ngạc Ngạc nhắm tịt hai mắt không dám nhìn thẳng hắn, chân cà nhắc bước đi, hai tay huơ loạn xạ xung quanh để tránh đụng phải vật cản.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì Lăng Tư Duệ đã một tay kéo cô vào lòng ngực rắn chắc của mình:
- Ăn đậu hũ của tôi xong lại muốn trốn đi sao?
- Làm... làm... gì có. Đại ca~ tôi sai rồi.
Đổng Ngạc Ngạc bị kẹp chặt trong ngực hắn, mếu máo nhận lỗi.
Cô thật sự bị nhan sắc làm cho mù quáng mới giở trò đó với Lăng Tư Duệ. Huhu... Cô không phải là cố ý.
- Biết sai thì chịu trách nhiệm với tôi đi.
Lăng Tư Duệ mặt dày nói, không để ý đến sắc mặt của cô đang xám xịt.
Một màn mây đen trải đầy mặt cô. Chưa tới mười giây, mây đã bắt đầu nặng hạt. Những giọt nước mưa mát lạnh tạt vào mặt khiến Đổng Ngạc Ngạc cảm thấy bản thân đang bị thiên lôi giáng một chưởng.
- Sao... sao... tôi phải chịu trách nhiệm với anh?
Đổng Ngạc Ngạc lắp bắp, cắn chặt môi. Cô chỉ mới ăn đậu hũ của hắn có một lần, còn hắn thì đã cưỡng hôn cô tận ba lần. Tính ra thì cô là người chịu thiệt chứ. Vả lại hắn là đàn ông con trai, cô chạm một cái thì có làm sao đâu, hà cớ gì bắt cô chịu trách nhiệm.
Chị Ngạc không biết chị đã bị cưỡng hôn bốn lần. Một lần đang ngủ thì bị ông Duệ hôn trộm, không ngờ được bả đáp trả.
- Em dám làm mà không dám nhận sao?
Hắn cười tà mị, đáy mắt thập phần gian tà.
- Tôi...
- Em làm sao?
Cô ủy khuất cắn cắn môi, không ngờ hành động ấy lại khiến hắn mất kiềm chế. Bản thân lại không tự chủ mà cúi xuống hôn cô.
Có phải anh Duệ bị cuồng hôn không đây? Sao lúc nào cũng đem cô ra hôn được. Đã vậy còn bắt con gái người ta chịu trách nhiệm. Không biết ai mới là người chịu trách nhiệm với ai nha~
Đổng Ngạc Ngạc bị hắn cưỡng hôn, tim đập nhanh đến mức lồng ngực sắp bị nổ tung. Cô nhanh tay đẩy mạnh hắn ra, chân cà nhắc cà nhắc chạy đi vào phòng tắm. Điệu bộ vừa đáng thương vừa buồn cười.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Sao hắn cứ mất kiềm chế như vậy nhỉ?
Đổng Ngạc Ngạc ở trong phòng tắm, tay đặt lên ngực trấn an trái tim bé nhỏ. Không hay rồi. Không hay rồi. Ngày mai cô phải đi khám bệnh thôi. Bệnh này để lâu chắc sẽ chết sớm mất.
Đáng chết. Đều tại hắn hại cô. Đổng Ngạc Ngạc cô nhất định sẽ tránh xa hắn càng xa càng tốt. Hừ...
Sau một hồi nội tâm tranh đấu dữ dội, Đổng Ngạc Ngạc quyết định đi tắm để rửa sạch mọi dấu vết của hắn.
Thế là cô cứ như vậy ngồi ngâm bồn tắm 30 phút. Đến lúc chuẩn bị đứng lên thay quần áo thì....
Ầm....
Sét từ trên trời giáng xuống đầu cô khiến cô muốn chết cháy ngay trong phòng tắm.
Bây giờ bản thân Đổng Ngạc Ngạc mới phát hiện ra lúc nãy cô vội quá nên không mang theo quần áo.
Huhu. Đúng là khóc không ra nước mắt.
Tại sao mọi tình huống oái ăm đều đổ dồn vào cô?
Hiện tại phải làm sao đây?
Chẳng lẽ cô phải quấn khăn tắm chạy ù ra ngoài kia. Không được. Lăng Tư Duệ đang ở ngoài đó, chạy ra trong bộ dạng như vậy thì xấu hổ lắm.
Phương án một, bãi bỏ.
Không lẽ bây giờ gọi hắn lấy quần áo giúp cô rồi đưa qua khe cửa phòng tắm. A... Như vậy cũng không được. Quần áo của cô vốn dĩ quá phức tạp, nhờ hắn lấy thì biết giấu mặt mũi ở đâu.
Phương án hai, lập tức được bãi bỏ.
Nhưng mà không lẽ bây giờ cô phải ngồi trong đây, chờ đến lúc hắn ra khỏi phòng mới vác mặt ra ngoài đó lấy quần áo. Như vậy được không nhỉ?
Đổng Ngạc Ngạc trầm tư một lúc. Ý này xem ra rất ổn. Mặc dù có hơi tốn thời gian một chút. Nhưng mà không sao, cô có thể đợi được.
Phương án ba, chính thức thực hiện.
Lăng Tư Duệ thấy cô cứ ở mãi trong đó nên lạnh giọng hỏi:
- Em ngủ luôn trong đó hay sao vậy?
Đổng Ngạc Ngạc nghe giọng hắn, cô vờ nói:
- Ơ hơ hơ... tôi tắm lâu lắm, những mấy tiếng đấy. Nếu anh có việc bận thì ra ngoài trước đi.
- Vậy sao? Nếu em muốn thì tôi có thể đợi em.
Lăng Tư Duệ cười khẽ đáp, tình huống này không phải là cô đang trốn hắn đó chứ.
- Ây ~ không cần không cần. Anh không cần phải đợi tôi đâu.
Đổng Ngạc Ngạc tái mặt nhăn nhó.
Lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
- Vào đi.
Hắn nói.
- Thiếu gia, ngài có thể xuống dùng cơm tối.
Trịnh Quang dịu giọng nói.
- Được. Ông cứ xuống trước đi.
Trịnh Quang nghe hắn nói vậy thì đóng cửa lại đi xuống lầu.
Lăng Tư Duệ đi đến gần cửa phòng tắm của cô, nhỏ giọng hỏi:
- Em không xuống ăn tối sao?
Đổng Ngạc Ngạc nghe đến cơm, bụng lại được dịp cồn cào.
Nhịn. Phải nhịn. Không thể vì miếng ăn mà để bản thân mất mặt như vậy.
Cô đáp lời hắn, mặc cho nước mắt đang thầm chảy trong lòng:
- Anh xuống ăn trước đi. Tôi sắp xong rồi.
- Ừm. Vậy tùy em.
Hắn rốt cuộc muốn xem thử cô đang giở trò gì nên mới giả vờ bỏ ra khỏi phòng.
Tiếng "cạch " vang lên khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Đổng Ngạc Ngạc mở cửa phòng tắm ra một chút, he hé mắt nhìn xung quanh xác định hắn đã đi chưa.
Sau khi quan sát thấy không gian đã an toàn, cô nhích chân bước ra.
Ai da~ cái chân bong gân này quả thật là vận xui truyền kiếp. Hại cô không thể đi đứng bình thường được.
Cô đi đến gần chiếc vali quần áo của mình. Cả người cô bây giờ chỉ quấn một chiếc khăn dài đến nửa đùi. Bản thân quả thật cảm thấy rất ngại.
Đang hăng say lục lọi quần áo thì cửa phòng đột nhiên bật mở.
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng mở cửa, cả người không kịp nhúc nhích. Cô như bị hóa đá, trố mắt nhìn cánh cửa trước mặt.
Lăng Tư Duệ quả thật không hề nghĩ đến loại tình huống này. Hắn đơ người ngây ngốc nhìn cô, máu mũi như sắp phọt ra đến nơi.
Sau vài giây cả hai bất động, tiếng la thất thanh của cô khiến hắn nhanh tay đóng chặt cửa lại.
Đổng Ngạc Ngạc hai tay ôm người, vơ vội quần áo chạy cà nhắc vào phòng tắm. Mặt đỏ phừng phừng như ăn phải ớt.
Lăng Tư Duệ ở ngoài cửa tình trạng cũng không khá hơn là bao. Hắn... hắn thật sự đang đỏ mặt.
Điệu bộ thẹn thùng này quả thật là hiếm thấy. Đây là lần đầu tiên hắn đỏ mặt như vậy. Hai má cứ nóng ran khiến nhiệt độ cơ thể của hắn càng tăng lên. Mang tai cũng đỏ ửng không kém.