- Bà gọi điện cho Ngạc Ngạc thử xem, bảo nó ra đón chúng ta.
Đổng Trác Dương vừa lau mồ hôi vừa nói.
- Được rồi. Để tôi gọi.
Lạc Thanh Yên lấy điện thoại ra, nhấn số gọi cho Đổng Ngạc Ngạc.
- Alo, mẹ.
Đổng Ngạc Ngạc nhanh chóng bắt máy.
- Ngạc Ngạc, hiện tại ba mẹ vừa đến Bắc Kinh, ba mẹ đang ở bến xe.
Lạc Thanh Yên nghe giọng con gái, vui mừng nói.
- Cái gì? Ba mẹ đến Bắc Kinh sao không thông báo cho con biết?
Đổng Ngạc Ngạc rối rắm hét lên. Làm sao đây, hiện tại cô đang ở cùng Lăng Tư Duệ. Nếu ba mẹ muốn đến nhà trọ của cô thì làm sao? Chẳng lẽ lại nói cô thuê phòng của Lăng Tư Duệ?
Lăng Tư Duệ đang ngồi trên bàn làm việc, nhìn cô đứng ngồi không yên như vậy thì lướt mắt nhìn sang. Hôm nay hắn không đến công ty nên làm việc ở nhà. Còn Đổng Ngạc Ngạc đương nhiên là lười biếng nên nằm ườn ra đó.
- Chuyện gì vậy?
- Suỵt.
Đổng Ngạc Ngạc nhỏ tiếng kêu hắn im miệng.
- Sao vậy Ngạc Ngạc, nếu con bận thì cứ nói địa chỉ cho ba mẹ. Ba mẹ sẽ đến nhà trọ con trước.
Lạc Thanh Yên bên kia vẫn không ngừng luyên thuyên.
Đổng Ngạc Ngạc giơ điện thoại ra xa, nhỏ giọng nói với Lăng Tư Duệ:
- Ba mẹ em đến. Giờ làm sao?
Nghe nhắc đến ba mẹ vợ tương lai, Lăng Tư Duệ khẽ cười tà mị:
- Nếu đã đến thì anh đi đón. Không sao cả. Địa chỉ ở đâu?
Nhìn thái độ dửng dưng của Lăng Tư Duệ, Đổng Ngạc Ngạc có chút sôi máu.
- Anh làm sao vậy hả? Chẳng lẽ anh muốn...
- Chúng ta đang là người yêu không phải sao? Em còn muốn giấu diếm cái gì?
Lăng Tư Duệ cắt lời cô, có chút không vui.
- Em... em không có ý đó... Chỉ là... Chỉ là em chưa chuẩn bị tinh thần để anh gặp mặt ba mẹ...
Đổng Ngạc Ngạc xụ mặt ỉu xìu nói.
- Ngốc. Anh tự biết cư xử. Ngoan, nói cho anh địa chỉ nào.
Lăng Tư Duệ đương nhiên biết cô sẽ như vậy, thái độ khi nãy của hắn chỉ muốn lừa cô thôi. Ngạc Ngạc thật là dễ bị lừa.
Đổng Ngạc Ngạc lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Họ ở bến xe.
- Được rồi. Anh đi đón họ đây. Em ở nhà đợi anh về.
Lăng Tư Duệ lấy áo khoác, nụ cười trên khoé miệng ngày càng sâu. Ngày mà Đổng Ngạc Ngạc trở thành vợ hắn, sắp đến rồi.
Đổng Ngạc Ngạc lúc này mới áp tai vào điện thoại:
- Ngạc Ngạc, con không sao chứ? Mẹ gọi con mà không thấy con trả lời.
- Dạ, con không sao. Bạn của con vừa ra bến xe đón ba mẹ ạ.
- Vậy à. Vậy mẹ cúp máy nhé. Người bạn này của con thực tốt.
Nghe mẹ mình khen Lăng Tư Duệ, Đổng Ngạc Ngạc âm thầm thở dài, không biết phải đối diện như thế nào a. Có một chuyện mà Đổng Ngạc Ngạc không hề biết, trước lúc Lăng Tư Duệ rời đi, hắn đã kịp báo tin cho mẹ hắn và Trịnh Quang. Hai người họ nghe được tin kia thì mừng muốn rớt nước mắt sốt sắng chuẩn bị. Phải nắm bắt cơ hội giành cô con dâu này về nhà mới được.
- -----------------
Bến xe ở Bắc Kinh...
Lăng Tư Duệ lái chiếc Lamborghini đến, nhìn từ xa đã thấy thấp thoáng hai dáng người, đoán là ba mẹ của Ngạc Ngạc, hắn dừng xe lại bước xuống.
Lạc Thanh Yên và Đổng Trác Dương nhìn xung quanh, chỉ thấy một chàng trai trẻ bước xuống. Ngũ quan gương mặt góc cạnh, lộ ra từng đường nét nam tính khiến người ta cảm thán. Chiếc siêu xe kia dường như có giá rất cao. Đúng là người có tiền, khí chất thập phần cao quý.
Hai người bọn họ chỉ nhìn thoáng qua Lăng Tư Duệ, cũng không nghĩ đến hắn chính là người bạn mà Đổng Ngạc Ngạc nhắc đến. Đến khi Lăng Tư Duệ xuất hiện trước mặt họ, họ mới giật mình.
- Hai bác có phải là ba mẹ của Ngạc Ngạc?
Lạc Thanh Yên chưa kịp thích ứng với tình huống hiện tại, cứ chăm chăm nhìn hắn. Bộ dạng kia thật sự rất giống Đổng Ngạc Ngạc. Giờ thì Lăng Tư Duệ biết được vì sao Đổng Ngạc Ngạc lại có dáng vẻ đáng yêu như vậy rồi. Đó là di truyền từ mẹ Đổng.
Đổng Trác Dương hồi phục tinh thần nhanh hơn Lạc Thanh Yên, ông nhìn chàng trai trẻ, khẽ hắng giọng:
- Đúng vậy. Cậu là...
- Con là Lăng Tư Duệ, là bạn trai của Ngạc Ngạc.
Lăng Tư Duệ lễ phép nói, điệu bộ có chút lạnh lùng nhưng không mất đi vẻ tử tế.
- Bạn... bạn trai?
Đổng Trác Dương và Lạc Thanh Yên nghe xong, không khỏi sững sờ thốt lên.
Ba Đổng len lén nhìn Lăng Tư Duệ, sau một vài phút trầm tĩnh, ông lắc đầu.
Lăng Tư Duệ cứ tưởng ông không hài lòng về mình. Nhưng thật ra không phải. Đổng Trác Dương lôi Lạc Thanh Yên sang một bên, cúi đầu nói nhỏ với bà.
- Tôi cứ tưởng không ai chịu quen con gái chúng ta. Không nghĩ đến lại có chàng trai này. Bà nhìn xem, cậu ta hoàn hảo như vậy, bộ dạng kia chắc chắn là người của giới thượng lưu. Theo lý mà nói thì Ngạc Ngạc nhà chúng ta chẳng có tiêu chuẩn gì xứng đáng với cậu ta. Vậy mà cậu ta lựa chọn nó, bà nghĩ thử xem có phải não cậu ta bị gì không? Chúng ta gả Ngạc Ngạc cho một người bị vấn đề về não như vậy thật sự không được đâu.
Lăng Tư Duệ nghe ba Đổng nói, có chút giật giật khoé miệng. Hắn biết tư tưởng suy diễn lung tung của Đổng Ngạc Ngạc từ đâu mà có rồi. Là di truyền từ bà Đổng.
Lạc Thanh Yên nghe Đổng Trác Dương nói xong, nghiền ngẫm một lúc rồi lắc đầu:
- Không phải đâu. Bộ dáng của cậu ta như thế không giống với người có vấn đề về não. Ông cũng đừng hạ thấp con gái nhà chúng ta. Biết đâu nó có điểm gì đó khiến cậu ta chú ý.
- Là vậy sao?
Tuy có chút vướng mắt nhưng hai người họ không thì thầm to nhỏ nữa. Mẹ Đổng quay sang nói với Lăng Tư Duệ:
- Vậy phiền cậu đưa chúng tôi đến chỗ Ngạc Ngạc.
- Không phiền. Hiện tại bọn cháu đang sống cùng nhau. Ba mẹ của Ngạc Ngạc cũng như ba mẹ của cháu. Hai bác đừng ngại.
Lăng Tư Duệ cười nói. Nụ cười của hắn thật sự hiếm hoi. Để lấy lòng ba mẹ vợ, không thể bày ra bộ mặt lạnh lùng dọa người được.
- Sống cùng nhau luôn rồi sao?
Lại một lần nữa hai người kinh ngạc hô lên.
- Này, ông có thấy như vậy là quá nhanh không?
Lạc Thanh Yên lại quay sang thì thầm với Đổng Trác Dương.
- Có chút nhanh quá rồi. Ba mẹ hai bên còn chưa gặp mặt mà bọn nó đã dọn về sống chung với nhau.
Đổng Trác Dương cũng lắc đầu không tán thành.
Lăng Tư Duệ nhìn hai người họ, âm thầm thở dài. Nếu bọn họ biết Đổng Ngạc Ngạc vì không có tiền thuê nhà nên mới ở chỗ hắn, chắc thiện cảm của hắn trong mắt hai người họ sẽ tăng lên.
- Hai bác, chúng ta đi thôi.
Lăng Tư Duệ nói.
- À, ừ, được rồi.
Lăng Tư Duệ mở cửa xe cho hai người rồi mau chóng lái xe trở về biệt thự.
- -------------------
Biệt thự Lăng gia...
Lăng Tư Duệ đưa ba Đổng, mẹ Đổng đến, Trịnh Quang vội vàng chạy ra mở cửa.
Đổng Trác Dương và Lạc Thanh Yên nhìn thấy căn biệt thự to đùng trước mặt, không khỏi cảm thán. Quả thật là người nhà giàu, đến nơi ở cũng thật choáng ngợp.
- Mời hai vị vào nhà.
Trịnh Quang cúi đầu lịch sự nói.
Ba Đổng mẹ Đổng cũng gật đầu chào rồi đi vào.
Bên trong, Mã Gia Lệ đã chuẩn bị một bàn tràn ngập đồ ăn. Nhìn thấy hai người kia bước vào, bà không khỏi nở nụ cười.
- Chào anh chị. Tôi là Mã Gia Lệ, mẹ của Duệ Nhi.
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đón tiếp mình nồng hậu, Lạc Thanh Yên có chút không biết phản ứng ra sao. Bà gượng cười đáp lại:
- Chào chị.
- Ha, hai người đừng khách sáo. Cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Mã Gia Lệ cười cười mời ba Đổng mẹ Đổng ngồi xuống phòng khách, tay rót trà.
- Để con đi gọi Ngạc Ngạc.
Lăng Tư Duệ cúi đầu rồi bước lên phòng.
Lạc Thanh Yên và Đổng Trác Dương nhìn theo, có chút trầm tư.
Sau khi Lăng Tư Duệ rời đi, Mã Gia Lệ hào hứng nói chuyện cùng ba mẹ Ngạc Ngạc:
- Anh chị Đổng, về mối quan hệ của con trai tôi và Ngạc Ngạc chắc anh chị cũng biết rồi. Tôi rất vừa lòng về cô con dâu này, không biết ý của anh chị thế nào?
Lạc Thanh Yên nghe Mã Gia Lệ nói vậy, vẻ mặt có chút cứng ngắt:
- Chuyện này... chúng tôi... hình như có vẻ quá sớm...
- Không sớm. Không sớm. Tôi biết anh chị chưa biết tính cách của Duệ Nhi, cũng không biết nó đối xử với Ngạc Ngạc thế nào. Nhưng tôi đảm bảo, nó sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với con bé, sẽ không bao giờ làm tổn thương con bé.
Mã Gia Lệ gật đầu chắc chắn, ánh mắt kì vọng hướng đến hai người.
Đổng Trác Dương lúc này mới lên tiếng:
- Chị Mã... chúng tôi cần thời gian để suy nghĩ. Chuyện hôn nhân cũng không thể hấp tấp. Nếu con trai chị là thật lòng đối tốt với Ngạc Ngạc, chúng tôi quả thật là có phúc lớn khi có được chàng rể như vậy.
Chàng trai kia thật sự quá mức hoàn hảo, thứ ánh sáng mà cậu ta mang lại khiến người ta phải cúi đầu ngưỡng mộ. Nếu cậu ta là yêu thương con gái ông thật lòng thì chắc con bé tu tám kiếp mới có được may mắn như vậy.
Lạc Thanh Yên nghe Đổng Trác Dương nói vậy, cũng gật đầu đồng ý. Bà chỉ có một cô con gái, gả đi như thế cũng không đành lòng. Nếu có người thật lòng thật dạ yêu thương, che chở cho nó đến hết phần đời còn lại thì dù bà có chết cũng yên lòng.
Mã Gia Lệ cũng đồng ý với ba Đổng. Bà khẽ cười, chuyện này cũng không vội. Bà không tin con trai bà không lấy lòng được họ.
- ------------------
Thời gian của ba người
- Ngạc Ngạc, con khai thật cho mẹ, con quen cậu ta khi nào? Sao hai đứa lại sống chung với nhau? Tính tình cậu ta có tốt không?
Lạc Thanh Yên hấp tấp hỏi Đổng Ngạc Ngạc.
- Ơ... dạ... con....
Đổng Ngạc Ngạc bối rối, có chút khổ sở cầu cứu ba mình.
- Con nói rõ ra xem nào.
Ba Đổng lần này cũng nhất quyết không tha cho cô.
- Ba, mẹ. Hai người... hai người... bắt nạt con.
Đổng Ngạc Ngạc ủy khuất cắn cắn môi. Cô biết thế nào cũng vậy mà. Haizzz.