Mục lục
Hầu Môn Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu, quản gia liền chạy về, “Vương gia, An Bình hầu gia đã đến thỉnh tham kiến.”

Triệu Cảnh Trạch vừa nghe, tức giận liền lộ ra, nghĩ đến mọi người còn ở ngoài nhưng hắn cũng không có kiêng dè, mở của mặc kệ cho người chế giễu.

An Bình hầu gia bất an bước vào trong phòng, nhìn đến An Như Yên nằm trên mặt đất, Triệu Cảnh Trạch ức giận, trong lòng kêu to không tốt, “Hiền tế, đây là làm sao?”

Tuy rằng giật mình nhìn An Như Yên chật vật, quần áo rách nát, sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng hắn không có nghĩ đến việc nâng nàng ta dậy.

“Hừ hiền tế? Hảo một cái hiền tế! An Bình hầu gia ngươi còn hỏi bổn Vương chuyện gì đang xảy ra sao? Bổn vương hỏi ngươi mới đúng, ngươi nói xem bổn Vương rõ ràng muốn kết hôn cùng An Bình hầu gia Nhị Tiểu thư vì sao lại biến thành tiện nhân này?”

Triệu Cảnh Trạch trợn mắt nhìn, sắc bén chất vấn, vừa rồi ở trong phòng hắn cũng đã nghĩ, càng nghĩ càng khẳng định chuyện này nhất định cùng An Bình hầu gia có can hệ, hừ dám có tâm tư tính kế với hắn, hắn liền làm cho kẻ đó phải trả giá gấp bội.

An Bình hầu gia nhíu mày, “Hiền tế người muốn kết hon không phải Yên nhi sao? Từ đầu đến cuối đều là Yên Nhi a!”

Giả ngu, An Bình hầu gia lúc này chỉ có thể làm như vậy, ở thời điểm quản gia Ly vương phủ tìm ông ta, ông ta liền đoán, xem ra tình huống bây giờ Triệu Cảnh Trạch xem ra ngya từ đầu đã không thích Yên nhi, nay phải như thế nào cho phải? Sớm biết thế này, ngay từ đầu liền gả An Ninh cho hắn.

“Hừ! Thú nàng? Ngươi còn không biết tieengs xấu của nữ nhân này? Nay là một phế nhân nào có tư cách làm phi tử của bổn vương? Bổn vương dù chỉ liếc nhìn nàng ta một cái đều thấy ghê tởm, An Bình hầu gia ngươi chính là cố ý đưa nữ nhi không gả ra ngoài được cho bổn vương!” Triệu Cảnh Trạch gằn lên từng tiếng, nói xong trong lòng cũng nguôi giận như mỗi từ nói ra đều là đả kích trầm trọng với An Như Yên.

Có tiếng xấu? Phế nhân? Không có tư cách? Không thể gả ra ngoài?

An Như Yên nghe được mỗi một chữ, sắc mặt liền âm trầm vài phần, đến cuối cùng, hé ra mặt lại dữ tợn vặn vẹo , thân thể ẩn ẩn run run, thời gian nàng ở Hầu phủ dưỡng thương, trong lòng sớm dự đoán được bên ngoài nhất định sẽ có lưu truyền tin đồn về nàng, nàng cũng nghĩ tin đồn nhất định sẽ không dễ nghe, nhưng là, tự mình nghe được từ miệng Triệu Cảnh Trạch nam nhân vừa mới chiếm trong sạch của mình, chịu đả kích cơ hồ là thập bội phóng đại.

"Không, ta là An Bình hầu phủ đại tiểu thư, không là cái gì phế nhân!" An Như Yên rốt cục coi như không chịu nổi, bạo phát ra rồi, hung hăng trừng mắt Triệu Cảnh Trạch, nhưng vặn vẹo mặt, càng thêm làm cho Triệu Cảnh Trạch sinh ra ý ghét.

Khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, "An Bình hầu phủ đại tiểu thư? Ai không biết ai không hiểu? Ngươi thực làm ngươi là cái gì tiểu thư khuê các sao? Không phải phế nhân, vậy ngươi cấp bổn vương đứng lên nhìn xem!"

Khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, "An Bình hầu phủ đại tiểu thư? Ai không biết ai không hiểu? Ngươi thực làm ngươi là cái gì tiểu thư khuê các sao? Không phải phế nhân, vậy ngươi cấp bổn vương đứng lên nhìn xem!"

Miệng Triệu Cảnh Trạch không thể không độc, hắn không chút nể mặt làm tổn thương nữ nhân càng không có hạ thủ lưu tình, lời vừa nói ra không chỉ sắc mặt An Như Yên liền khó coi mà người đứng bên ngoài cũng ồ lên.

“Ly vương phi ngươi đứng lên chút nha! Vừa rồi Ly vương bồi mọi người uống rượu, tân nương cũng nên tỏ chút thành ya a!” Tô Cầm mở miệng, hắn không có sợ ánh mắt sắc bén của Triệu Cảnh Trạch với hắn mà nói Triêu Cảnh Trạch vẫn là không có chút uy hiếp.

“Cầm công tử ngươi như vậy không phải là ép buộc sa? Ly vương phi nếu có thể đứng lên sao vẫn nằm dưới đất thế kia?” Một quan khách mở lời, nhất thời mọi người vui sướng khi người gặp họa liền cười vang.

Triệu Cảnh Trạch đã sớm đen mặt còn An Như Yên tái nhợt giống như tờ giấy.

An Ninh lẳng lặng nhìn hết thảy, Triệu cảnh Trạch là người cực kì coi trọng mặt mũi, trải qua chuyện lần này nàng cơ hồ dự đoán được, quả nhiên Triệu Cảnh Trạch buông nắm tay ra cao giọng tuyên bố, “Ta muốn hưu nàng!”

Thanh âm cực lớn chỉ sợ người khác không nghe được, lời vừa nói ra làm tất cả mọi người giật mình, hưu nàng? Đêm nay là đêm tân hôn, Ly vương vừa mới thú phi liền muốn hưu, đêm tân hôn hưu thê? Chuyện này từ trước tới nay chưa từng có.

Nữ nhân bị hưu ở Đông Tần quốc sẽ không thể ngẩng đầu lên làm người, dù là công chúa quyền quý cũng bị kém đi vài bậc, đi đến đâu cũng bị phỉ nhổ chứ đừng nói tới chuyện tái giá.

An Như Yên cả người như bị sét đánh, “Không ngươi không thể!”

“Vương gia, chuyện này không thể nha!” An Bình hầu gia mở miệng nói, “Các người mới vừa thành thân, huống hồ Yên nhi đã là người của ngươi, ngươi hưu nàng vậy nửa đời sau của nàng phải như thế nào?”

“Hừ, kông thể? Như thế nào là không thể? Người của bổn vương? Cha con các người liên kết lại đưa cô ta lên giường của bổn vương đây là cô ta không biết liêm sỉ bổn vương chẳng can hệ gì cả?” Triệu Cảnh Trạch hừ lạnh, chiếm thân thể thì như thế nào? Thân thể trong sạch hay không với Án Như Yên có khác gì nhau?

“Ly vương điện hạ, từ xua tới nay hưu thê đều phải có lý do huống hồ Ly vương phi thân làm vương phi nếu vô duyên vô có bị hưu như vậy là không thể!” An Ninh liễm mi vừa rồi nhìn sắc mặt Triệu Cảnh Trạch cùng An Như Yên trong lòng vui sướng tột cùng, kiếp trước An Như Yên đắc ý cỡ nào khi trước mặt nàng khoe ra a! Nhưng kiếp này...

Nàng muốn tận mắt nhìn hai người đấu đá nhau!

“Đúng An Như Yên không có phạm thất ra chí điều, Vương gia không thể hưu Yên nhi!” An Như Yên kiên địn mở miệng, nàng vô luận như thế nào cũng không thể để bị hưu ở đêm tân hôn, nang như thế nào cũng phải băt lấy danh hiệu Ly vương phi, như thế nào cũng không thể để tuộ khỏi tay.

Triệu Cảnh Trạch nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng cười lạnh lùng, không biết từ chỗ nào cầm lên một con dao thẳng đến chỗ An Như Yên hận ý lộ ra làm người khác sợ hãi,An Như Yên nhìn Triệu Cánh Trạch cầm dao tiến đến trong lòng không khỏi sợ hãi, các quan khách đứng bên ngoài cũng không khỏi giật mình.

Ly vương điện hạ không có lý do hưu thê, chẳng lẽ thẹn quá hóa giận muốn giết nàng sao?

“Không, không nên...”An Như Yên liên tục lắc đầu vừa rồi trong mắt đầy uất hận đã biến thành sợ hãi, rõ ràng nàng biết nguy hiểm đang đến gần nhưng không cách nào lùi bước, tránh cũng không có chỗ nào tránh.

Triệu Cảnh Trạch khinh thường nhìn nàng ta một cái, ngồi xổm xuống ác ý dùng dao nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng ta, An Như Yên nhìn dao di chuyển trên mặt mình không dám động dù chỉ một chút, nàng biết nếu mình động hoặc Triệu Cảnh Trạch dùng lực một chút con dao nhỏ này liền hủy đi dung nhan của nàng.

Mọi người không nhìn ra Triệu Cảnh Trạch muốn làm gì, đúng lúc này Triệu Cảnh Trạch kéo đầu An Như Yên đem dao nhét vào tay nàng, nắm tay nàng đem con dao đến trên cánh tay mình.

“A..”An Như Yên kinh hô ra tiếng nàng không thế nào dự đoán được Triệu Cảnh Trạch sẽ làm bị thương chính hắn, nhìn máu tươi thấm qua chỗ xiêm y bị cắt, An Như Yên có chút hoảng loạn, “Vương gia, ngươi...”

Nàng còn chưa nói xong Triệu Cảnh Trạch đã buông tay nàng ra, đứng thẳng dậy, ánh mắt lại trở nên sắc bén, “Tiện nhân lớn mật dám đả thương bổn vương phải bị tội gì?”

Oanh một tiếng, An Như Yên trống rỗng giờ khắc này mọi người đều hiểu được vừa rồi hắn âm mưu chuyện gì, hóa ra đây là cái cớ để hắn hưu An Như Yên.

“Vương gia...” An Bình hầu gia thấy tình huống như vậy biết mọi chuyện đã không thể vãn hồi, Triệu Cảnh Trạch không tiếc làm mình bị thương cũng cương quyết hưu Yên nhi có thể thấy giờ đây hắn có bao nhiêu quyết tâm cùng kiên quyết, nhưng là, An Bình hầu gia nghĩ tới việc khác, nếu vì chuyện này mà Ly vương sinh ra hiềm khích với hắn, chuyện này như thế nào cho phải?

An Như Yên nghĩ An Bình hầu gia gọi Ly vương lại là muốn thay nàng cầu tình, nhưng những lời An Bình hầu gia nói ra làm nàng một lần nữa rơi vào địa ngục.

“Vương gia, ngươi bớt giận, Yên nhi đối ngươi thương tổn, ta nhất định bù lại... Hiện tại ta đem An Ninh tới đây gả cho ngươi làm vợ!” An Bình hầu gia lập tức cho hắn thấy tâm ý của mình, giờ đây chỉ có thể đem An Ninh đẩy ra mới có thể làm Ly vương bớt giận.

“Phụ thân,,,” An Như Yên bất khả tư nghị nhìn hắn thương tổn, nàng làm Ly vương thương tổn? Khóe miệng gợi lên chút châm chọc, buồn cười! Nàng cấp Ly vương thương tổn vậy bộ dạng hiện tại của nàng là gì?

An Ninh, phụ thân thế nhưng muốn đem An Ninh gả cho Ly vương làm vợ, rốt cuộc hắn đặt nữ nhi của hắn ở đâu?

“An Bình hầu gia.” Một thanh âm uy nghi vang lên mang theo vô vàn áp lực cho dù là An bình hầu gia cũng nao nao, theo bản năng nhìn về phía người mở miệng, thân thể run run, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Người mở miệng kia không ai khác chính là Thần vương Thương Địch, lúc này sắc mặt hắn không có gì thay đổi, mắt hơi híp lại, cả người phát ra hơi uy nghi, người ở đây đều biết ít nhiều Thần Vương điện hạ đối nhị tiểu thư có tình ý, nay An Bình hầu gia đề cập mang nhị tiểu thư đến Ly vương phủ, điều này sao có thể không làm Thần vương tức giận? Thần Vương chi nộ bọn họ đã được nghe qua, đó là nhiều năm trước vì chuyện mất trộm đồ của Chiêu Dương trưởng công chúa mà Thần vương phát ra một lần giận giữ, lần đó ngũ mã phanh thây, đầu người bộc phơi nắng, đủ để thấy hắn thô bạo và tàn nhẫn thế nào, cũng đủ làm cho mọi người lâm vào kinh hãi.

Năm đó hắn chỉ có mười tuổi đã có thể quả quyết sát phạt như vậy, hiện tại Thần vương sẽ không thể kém năm đó, cho nên, toàn bộ Đông Tần quốc biết chọc ai cũng không thể chọc Thần Vương, Thần Vương nổi giận không ai có thể thừa nhận được.

Trong lòng An Bình hầu gia có chút lộp bộp, âm thầm rủa rốt cục hắn vướng vào cái gì đây? Trong hoàn cảnh trước là sói sau là hổ tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, hắn lâm vào khó xử.

An Ninh luôn ở bên cạnh Thương Địch khóe miệng tự nhiên giơ lên, nhìn về phía An Bình hầu gia con ngươi đột nhiên căng thẳng, lộ ra vô vàn hàn ý, An Bình hầu gia muốn đẩy nàng đi, chuyện hôm nay nàng sẽ nhớ kĩ sau này tất cả sẽ đòi lại trên người hắn.

Triệu Cảnh Trạch không phải không bị lời đề nghị của An Bình hầu gia làm động tâm, nhưng giờ phút này hắn như thế nào cũng không thể mở miệng để An Bình hầu gia đem An Ninh gả cho hắn, tình huống hiện tại hắn rõ nhất, lúc trước hắn tính toán đầu tiên phải đem An Ninh chiếm về sau đó mới có thể làm việc khác nhưng hiện tại An Ninh không có ở trong tay hắn, Thương Địch lại biết người hắn muốn là An Ninh sao hắn ta có thể để Triệu Cảnh Trạch được như ý nguyện. Chỉ sợ cơ hội hắn ta cũng không cho.

“Người đâu, thay bổn vương chuẩn bị giấy mực!” Triệu Cảnh Trạch cao giọng phân phó coi như yên lặng tránh được đề nghĩ của An Bình hầu gia, hôm nay không chiếm được An Ninh như vậy An Như Yên cũng không cần để ý.

Triệu Cảnh Trạch phân phó ý tứ rất rõ ràng bất quá trong lòng An Bình hầu gia còn lo lắng bởi Thương Địch vừa rồi làm hắn sợ hãi, An Như Yên không giống ngày thường, nàng biết Triệu Cảnh Trạch cố tình làm mình bị thương để hưu nàng nhưng nàng sao có thể chuyện đó xảy ra, nàng không thể ngồi đó mà chờ chết, nhìn quản gia đem giấy bút tiến vào trong lòng An Như Yên nóng nảy, nghĩ đến cái gì đó, giờ phút này nàng bất chấp tất cả như bắt được cọc gỗ, cao giọng mở miệng, “Vương gia mới vừa rồi Yên nhi đã thành người của ngài, nói không chừng giờ phút này đã có cốt nhục của Vương gia trong bụng, Vương gia không thể nhẫn tâm như vậy, đem mẫu tử chúng ta vào tình trạng này.”

Dứt lời, quả nhiên Triệu Cảnh Trạch đang cầm bút cũng giật mình nhưng nhanh chóng hạ bút xuống không chút để ý lời An Như Yên nói, rất nhanh giấy đã viết xong sắc mặt An Như Yên tái nhợt, không nghĩ đến điểm này mà Triệu Cảnh Trạch cũng không cố kị, đây chính là huyết mạch hoàng thất a!

Bên ngoài mọi người đều nghĩ giống An Như Yên trong lòng nghĩ Triệu Cảnh Trạch thật ngoan độc a! Người này nếu có thành đế vương Đông Tần quốc thì với tất cả mọi người đều không phải chuyện tốt.

Sau khi viết xong hưu thư, hắn để hưu thư trên người An Như Yên ngạo nghễ nhìn nàng tràn đầy chán ghét cùng khinh thường, “Sau này nữ nhân này cùng Ly vương không có một điểm quan hệ, thất ra chi điều sao? Đừng nói An Như Yên ngươi làm bổn vương bị thương, việc ngươi không thể động thân cũng đã phạm vào thất rat rung “Bệnh hiểm nghèo”, bổn vương dung hai lý do này hưu ngươi, ngươi có gì oán hận?”

Triệu Cảnh Trạch nói ra điều này không chút cố kị, không chút tình cảm, An Ninh nhìn thấy càng thêm châm chọc, kiếp trước khi nàng khó sinh hắn ôm nữ nhân mới thú đi động phòng hoa chúc ngay cả bà mụ cũng không gọi cho nàng, mặc cho nàng tự sinh tự diệt, hôm nay so với một màn lãnh huyết đó chưa là gì cả.

“Vương gia, đứa nhỏ…” An Như Yên nhìn hai chữ hưu thư nàng biết đây chính là án tử hình với chính mình, hưu thư tới tay nàng chính là bị cả Đông Tần quốc chê cười, giờ phút này nàng cố gắng bắt lấy một tia hi vọng.

Nàng hi vọng trong bụng có đứa nhỏ nhưng không biết rằng Triệu Cảnh Trạch còn vô tình hơn so với tưởng tượng của nàng, hắn nhíu mày, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, “Quản gia, lấy một chén dược cấp cho nữ nhân này uống, mau một chút, bổn vương muốn đích thân xác nhận nang uống hết bát dược mới có thể cấp nàng đuổi ra khỏi vương phủ.”

Con nối dõi của Triệu Cảnh Trạch hắn sao có thể theo nữ nhân này lưu lạc ra ngoài.

Vạn nhất tai họa về sau cùng nữ nhân này dây dưa, hắn tự nhiên muốn đoạn tuyệt.

“A…Không…” mọi hi vọng của An Như Yên vào giờ phút này đều bị tiêu diệt, ngửa đầu nhìn nam nhân lãnh huyết ruột gan đứt từng khúc ruột, “Vương gia cầu người không cần đuổi Yên nhi đi, Yên nhi không làm vương phi, Yên nhi chỉ mong được ở lại vương phủ cho dù làm một cái sườn phi… không, một cái thì thiếp cũng đươc…. Nô tỳ cũng được a!”

An Như Yên từng bước thoái nhựng, kết cục gì cũng hơn việc bị đuổi ra khỏi Vương phủ, Triệu Cảnh Trạch làm sao có thể để nàng lưu lại, hưu thư cũng đã viết hừ lạnh một cái, “Ngươi quá đề cao chính mình, lưu ngươi ở lại Vương phủ chỉ tone làm bẩn Vương phủ của ta!”

An Như Yên thất kinh, xụi lơ nằm trên mặt đất, chật vật kia không thể dung từ gì để hình dung, nàng không cam lòng cùng thống khổ, không bao lâu quản gia bưng dược tới, Triệu Cảnh Trạch không chút do dự tự mình bưng chén thuốc lên, “Uống!”

An Như Yên không ngừng lắc đầu, nàng thực không có hi vọng sao? Một chút hi vọng cũng không có?

Sắc mặt Triệu Cảnh Trạch đã cho nàng câu trả lời, cắn trặt răng, trong lòng An Như Yên không cam tâm cùng thống khổ hóa thành hận ý, tiếp nhận chén thuốc ngửa đầu một ngụm uống xong đem bát đập mạnh xuống mặt đất, lên tiếng trả lời, ánh mắt ác độc nhìn Triệu Cảnh Trạch, hôm nay những gì nàng phải chịu nhất định sẽ hoàn trả lại trên người hắn.

Triệu Cảnh Trạch lại không mảy may để ý đến nàng, thấy nàng uống thuốc xong vừa lòng gật đầu, chán ghét nhíu mày, “Người đâu, đem nữ nhân này quăng ra khỏi vương phủ cho ta!”

Thanh âm Triệu Cảnh Trạch cực lớn, thậm chí âm thanh còn quanh quẩn trong màn đêm, hắn muốn nói cho tất cả mọi người cùng biết, hắn hưu nữ nhân này, sau này hắn cùng nữ nhân này không có nửa điểm quan hệ.

Hôm nay hắn mất mặt như vậy, hắn lại muốn chuyện hưu An Như Yên cho tất cả mọi người cùng biết, đêm tân hôn bị hưu sao với việc cưới phải AN Như Yên thì vẫn hơn, như vậy dân chúng càng có thêm chuyện để bàn tán.

Triệu Cảnh Trạch thậm chí còn không cho người mặc quần áo cho An Như Yên, trên giường lạc hồng cùng hỉ phục đỏ thẫm vô cùng nhức mắt, trên người An Như Yên chỉ có một cái yến và tiết khố bị hạ nhân dùng chăn bọc thân thể lại nâng ra ngoài Ly vương phủ.

An Như Yên làm Ly vương phi vỏn vẹn có vài canh giờ, trong đêm bản thân bị mất trong sạch liền bị hưu, hơn nữa lại bị dùng phương pháp nhục nhã quăng ra khỏi Ly vương phủ, Ly vương giận giữ đuổi hết quan sách sau đó sai người dỡ hết chữ hỉ xuống.

An Như Yên nằm ngoài Ly vương phủ khuất nhục dùng chăn che lại mặt chính mình, nhưng như vậy cũng vẫn nghe thấy tiếng chỉ trỏ của quan khách đi qua.

“ Sợ rằng đây chính là Vương phi làm ngắn nhất a!”

“Ai kêu nàng ta không có suy nghĩ, Ly vương tốt xấu gì cũng là một Vương gia, sao có thể cưới một phế nhân?”

“Nầy, cũng không biết nha! Nếu Vương gia thực sự yêu nữ nhân thì đó cũng không phải là nữ nhân tàn phế! Hắc hắc,.. các ngươi đều biết người trong lòng Vương gia căn bản không phải nữ nhân này!”

“Ly vương không phải muốn kết hôn với đại tiểu thư mà là nhị tiểu thư, khó trách? Ta từng gặp qua nhị tiểu thư, nếu so sánh nhị tiểu thư với đại tiểu thư thì đúng là khác biệt a!”

“Chớ có nói bậy, ngươi vừa rồi không thấy Thần vương điện hạ tức giận sao? An Bình hầu gia nói một câu như vậy cũng đủ làm Thần vương tức giận, nếu ai dám lấy nhị tiểu thư chẳng phải…”

Mỗi một câu không ngừng ở trong đầu An Như Yên vang lên, mỗi câu đều như dao đâm vào tim nàng, AN Ninh lại là An Ninh vì sao AN Ninh có người che chở mà nàng thì không?

Nàng thật hận!

Bóng đêm dần nồng đậm, thanh âm đàm luận ngày càng ít, An Bình hầu gia đi đến cạnh bọc chăn sắc mặt âm trầm kì cục.

“Lão gia, nô tỳ cầu xin lão gia cho người đưa tiểu thư về Hầu phủ đi!” Dĩnh Thu theo An Bình hầu gia đi ra, cầu xin nói, tiểu thư bị hưu bị đuổi ra khỏi Ly vương phủ, nàng là a hoàn của hồi môn tự nhiện cũng không thể ở lại Ly vương phủ, lúc trước nàng còn hi vọng vào một cái sườn phi, cùng lắm là lừa gạt chủ từ một chút nhưng nay hưu thư đã viết, tât cả hi vọng đều theo hưu thư rời xa!

Mang về Hầu phủ? An Bình hầu gia mi tâm nhăn lại càng nhanh, trước kia hắn còn có chút mong chờ ở An Như yên nhưng giờ phút này nàng đã bị chồng ruồng bỏ, ở Đông Tần quốc nàng đi đâu cũng bị người ta phỉ báng. Một nữ nhi như vậy nếu trở về Hầu phủ như vậy nỗi sỉ nhục này sẽ đi theo hắn cả đời muốn rửa cũng không sạch được.

“Ngươi tùy ý mua một cái gian nhà nhỏ đem an trí ở đó, sau này An Như Yên sẽ không phải người của Hầu phủ, mọi chuyện của nàng ta đều không liên quan đến Hầu phủ a!”

Thái độ An Bình hầu gia dứt khoát kiên quyết, đối với người đã không có giá trị lợi dụng lại còn mang đến cho hắn nỗi sỉ nhục như An Như Yên hắn không có nửa phần thương tiếc, kiên định quyết định giống Triệu Cảnh Trạch như vậy phải cắt đứt quan hệ.

An Như Yên nghe thấy thanh âm đó, trong lòng ngẩn ra xốc chăn lên, tựa đầu rò xét nhìn ra thấy vẻ măt sắc bén của An Bình hầu gia, vẻ mặt kinh hoàng nói: “Phụ thân,… Người vừa nói cái gì? Người vừa nói cái gì?”

Lời vừa rồi đả kích An Như Yên nhưng quyết định này làm An Như Yên nhận lấy họa vô đơn chí, trong nàng đau khổ không chịu nổi, nàng không nghe lầm? Không vẫn là phụ thân nói sai rồi?

Triệu Cảnh Tạch đuổi nàng ra khỏi Ly vương phủ, phụ thân cũng muốn giống hắn đuổi nàng ra khỏi Hầu phủ sao?

Không còn là người Hầu phủ nàng hiểu rất rõ là như thế nào!

“Nói cái gì? Ngươi nghe không hiểu sao? Ngươi làm người ta chê cười vào mặt ta còn chưa đủ sao?” An Bình hầu gia tức giận quát, lúc trước vì chuyện tứ quốc tế hắn đã bị chê cười, nay lại thêm chuyện này, đêm tân hôn bị hưu, hắn còn mặt mũi ở chỗ nào nữa?

“Không! Phụ thân người không thể làm như vậy, ta là nữ nhi của người! Nói thế nào nương cũng sẽ không đồng ý cho người làm vậy.” An Như Yên hoảng loạn, bị đuổi ra khỏi Vương phủ, đuổi ra khỏi Hầu phủ chẳng phải sau này nàng tự sinh tự diệt sao?

Huống hồ cơ thể nàng như thế này, sau này nàng biết sống như thế nào?

Không, nàng muốn tìm An Ninh tính sổ, nhất định là An Ninh mê hoặc Ly vương mới dẫn đến tình huống tình huống bi thảm hôm nay.

“Nương ngươi, ta còn muốn đi tìm nương ngươi tính sổ đây!” An Bình hầu gia hừ lạnh, không thèm để ý tới bộ dạng cầu xin của An Như Yên hiện tại hắn thấy liếc mắt nhìn An Như Yên một cái cũng dư thừa.

“Cha… Phụ thân..” Nhìn An Bình hầu gia lên xe ngựa, An Như Yên bất an lớn tiếng kêu nhưng tiếng kêu của nàng không có tác dụng, An Bình hầu gia như trước không có chút thương tiếc.

Rốt cục xe ngựa đã đi nơi này chỉ còn lại một mình Dĩnh Thu, Dĩnh Thu nhìn bộ dạng thảm hại của tiểu thư, haz… An Như Yên bây giờ đã bị mọi người xa lánh bản thân mình không lẽ vẫn phải ở bên cạnh hầu hạ?

Dĩnh Thu suy tư, một lúc sau con ngươi chuyển biến trở nên lạnh như băng cuối cùng nhìn thoáng qua An Như Yên rồi rời đi không có quay đầu lại, chủ từ như vậy nàng còn đi theo làm gì?

“Dĩnh Thu, Dĩnh Thu ngươi đi đâu vậy?” An Như Yên thấy nha hoàn cũng cách xa mình, An Như Yên đau đớn, bỗng chốc cười phá lên, “Ha ha… Được được lắm, một đám các người đều rời xa ta, tốt lắm a!”

“Đúng vậy, một đám bọn họ đều rời xa ngươi nhưng ngươi còn có ta!” An Ninh đem tất cả thu lại trong đáy mắt, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, ngồi trên mặt đất nhìn An Như Yên chật vật, mâu trung lóe quang làm cho ngươi khác không lạnh mà run.

“Ngươi… Ngươi là ai?” An Như Yên nhìn đến tuấn mĩ trước mặt mở miệng hỏi.

“Ta là ai? Đợi lát nữa sẽ cho ngươi biết!” Khóe miệng khẽ nhếch lên, nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta biết nàng là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK