Mục lục
Hầu Môn Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Địch nhắc tới việc này, An Ninh cũng nghĩ tới, nàng đã từng nhận lời với hắn, bất quá... Sâu sắc như An Ninh, giờ phút này cũng là đã nhận ra sự khác thường của Thương Địch, sực khác thường này là do độc điển sao?

An Ninh không nói thêm điều gì, từ trong một cái hộc nhỏ nằm trong tường lấy ra độc điển, đưa cho Thương Địch, từ đầu đến cuối, hai mắt của nàng đều không dời khỏi Thương Địch, nhưng khi Thương Địch nhìn thấy thứ trong tay nàng, con ngươi thâm thúy liền trở nên trầm, dù là người biết khống chế như hắn cũng không cách nào dấu đi sự đáng sợ bên trong đó.

Thương Địch cầm lấy quyển độc điển trong tay An Ninh, bàn tay ẩn ẩn run, tuy rằng hắn cực lực áp chế, nhưng trong dộng tác vẫn có thể nhìn thấy vài phần run run cùng dồn dập, hắn lật từng trang từng trang sách, cuối cùng Thương Địch dừng lại, đôi mắt mãnh liệt dừng lại ở trên một trang giấy, thật cẩn thận đảo qua mỗi chữ trên mặt giấy, giống như sợ để sót một chữ nào.

"Không có giải dược..." Rốt cục, cả người Thương Địch giống như bị vét sạch, thân thể cũng là có chút lay động, trong mắt trừ bỏ thống khổ, ẩn nhẫn, oán giận, nhiều hơn là thất vọng, trong miệng thì thào, "Không có giải dược."

"Thương Địch." An Ninh theo bản năng cầm tay hắn, Thương Địch trước mắt làm cho lòng nàng đau xót, nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hắn như vậy, mới vừa rồi hành động của hắn toàn bộ đều nằm ở trong mắt nàng, nàng càng thêm khẳng định sự khác thường bây giờ của Thương Địch chính là nguyên nhân dẫn đến sự khác thường ngày thường của hằn.

Không có giải dược? An Ninh nghe hắn nỉ non, ánh mắt dừng lại ở trên trang sách trong độc điển được Thương Địch mở ra, vài chữ rơi vào trong mắt nàng, trong lòng An Ninh cũng là ngẩn ra.

Thất tinh hải đường!

Tờ giấy này ghi lại toàn bộ mọi việc về thất tinh hải đường, đặc tính, công hiệu, cách làm, cùng với... Giải dược.

Bản độc điển này sớm đã bị An Ninh ghi tạc trong đầu, không có ai so với nàng biết về

giải dược của thất tinh hải đường hơn, loại độc này bị liệt vào mười đại kịch độc đứng đầu trong thiên hạ, không chỉ vì loại này độc bá đạo, còn bởi vì, nó khó giải!

Không có giải dược, trúng độc này , hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cảm nhận được hai bàn tay Thương Địch chảy ra mồ hôi, An Ninh nắm tay hắn thật chặt, nhớ tới chuyện Thương Địch từng yêu cầu xem độc điển, lúc đó là sau khi chứng kiến mình dùng thất tinh hải đường để dọa Vũ Dương công chúa , như vậy hắn yêu cầu xem độc điển là vì thất tinh hải đường? !

Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho Thương Địch bởi vì thất tinh hải đường mà sinh ra dao động lớn như thế ? Thương Địch ngày thường rất biết kiềm chế, nàng luôn biết vậy, rất khó để tưởng tượng một người nam nhân như vậy sẽ có bộ dáng như lúc này.

"Thương Địch..." An Ninh bất an kêu tên của hắn, thấy ánh mắt của hắn như trước lóe ra , sắc bén trên người bừng bừng phấn chấn , làm cho người ta cảm thấy áp lực, tựa hồ vẫn chưa giãy ra khỏi suy nghĩ trong đầu.

Nghe được thanh âm của An Ninh, Thương Địch giật mình trong lòng, ánh mắt dừng ở trên gương mặt lo lắng của An Ninh , ý thức được cái gì, Thương Địch hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, giống như đang khắc chế cái gì đó , rốt cục, đợi cho hắn mở mắt ra là lúc, đôi mắt thâm thúy kia đã không còn cảm xúc như mới vừa rồi , bình tĩnh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Ta không sao, đem thứ này cất đi." Thương Địch ôn nhu mở miệng, đem độc điển khép lại, trả lại cho An Ninh, trong lòng cũng ảo não, hắn vừa đối mặt với chuyện đó liền không thể chế trụ cảm xúc chính bản thân mình, Ninh Nhi thông minh như vậy,nhất định là đã nhìn ra cái gì, chính mình tựa hồ làm cho nàng lo lắng .

Đôi mi của An Ninh nhíu lại cũng không vì hắn khôi phục mà giãn ra, đem độc điển cất đi, An Ninh rất tự nhiên đem tay mình bỏ vào trong bàn tay hắn, tâm tư dừng lại ở chuyện mới xảy ra, trong đầu xoay quanh vô số nghi vấn cùng phỏng đoán, nhưng nàng vẫn không hỏi ra miệng.

Bởi vì nàng biết, giờ phút này Thương Địch đã khôi phục , nếu nàng lại nhắc lại, sẽ chỉ làm hắn lại thống khổ thôi!

Thương Địch cảm nhận được sự quan tâm của nàng, nụ cười trên mặt dần dần lộ ra, Ninh Nhi a Ninh Nhi, nếu là người khác, sợ đã sớm mở miệng hỏi hắn là chuyện gì xảy ra , nhưng nàng lại lựa chọn yên lặng bồi ở bên cạnh hắn, cho hắn sự động viên và ấm áp, nữ tử như vậy để cho hắn gặp được đúng là may mắn của hắn!

Nắm thật chặt tay của An Ninh, giống như là muốn vĩnh viễn đem nàng bắt lấy.

Bên ngoài lư dược, xuyên khe cửa , Quân Nhược nhìn hai người bên trong, không biết vì sao, trong lòng có chút mất mát, hắn đương nhiên biết nha đầu Ninh Nhi đối với độc điển xem như bảo bối như thế nào, từ sau khi nha đầu Ninh Nhi có được độc điển , liền không còn có lấy ra cho người ta xem qua nữa, nhưng nàng tựa hồ đối với vị Thần vương này không hế muốn giữ lại bất cứ cái gì, không chỉ có như thế, sự quan tâm của nha đầu Ninh Nhi đối với mình và Thần vương Thương Địch , tựa hồ có chút không giống nhau.

Khóe miệng tràn ra một tia chua sót, Quân Nhược thản nhiên nhắm mắt lại, không nhìn tới mười ngón tay đang giao thoa của hai người trong lư dược...

Đêm đó, An Bình hầu phủ tự nhiên náo loạn ,mộ của tứ phu nhân Dương Mộc Hoan bị đào lên , đại công tử An Lạc Phong trở về đại náo một hồi, muốn An Bình hầu gia tra rõ việc này, An Bình hầu gia liền quát lớn, mộ bị đào lên là vì đạo tặc coi trọng vật bồi táng, rõ ràng là không đáng để ý tới, Dương Mộc Hoan chết, vốn An Bình hầu gia cũng không thoát được can hệ, nay mộ bị đào lên, hắn đương nhiên cũng không có tâm tư đi quản chuyện này, cuối cùng An Lạc Phong thấy An Bình hầu gia thờ ơ, liền cũng chỉ có buông tha, phẫn hận rời khỏi Hầu phủ, hơn nữa bảo người làm đem những vật mà hoàng thượng ban cho hắn chuyển vào trong phủ đệ của hắn.

Quá mức tức giận nên hắn không có phát hiện muội muội Lan Hinh của hắn tựa hồ không thấy bóng dáng.

Trong Tuế lan hiên, trong một căn phòng tối, An Lan Hinh hơi thở suy yếu nằm trên mặt đất, phòng này, ngay cả giường cũng không có, An Lan Hinh bất quá chỉ mới vào có mấy ngày,mà cả người cũng đã tiều tụy một vòng, mỗi ngày cùng con chuột và bóng tối làm bạn nàng giống như đã qua giai đoạn bị kinh sợ(kình hoàng+ hoảng sợ), ngay cả con chuột ở bên cạnh nàng, cắn quần áo của nàng, nàng đều không có phản ứng.

Đột nhiên, cửa bị mở ra, một tia ánh sáng chiếu vào, An Lan Hinh nhìn thấy ánh sáng, ánh mắt vô thần dần dần mở ra, kéo thân thể suy yếu đứng lên, nhìn người tới, suy yếu đi qua bên nàng ta, cầu xin nhìn vào Phúc Nhi, muốn cầu nàng ta thả nàng đi ra ngoài, nhưng khi mở miệng ra ngay cả một thanh âm cũng không phát ra được "..."

"Hừ, tam tiểu thư, ngươi muốn cầu xin ta thả ngươi ra ngoài? Ai, Phúc Nhi bất quá là một nha hoàn, chuyện này ta không làm chủ được!" Phúc Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, giống như nhìn ra cầu xin trong mắt An Lan Hinh, bước vào trong phòng tối, nương theo một tia sáng nhìn bộ dáng An Lan Hinh giờ phút này, biểu cảm trên mặt thay đổi một chút

Trong lòng An Lan Hinh mất mát, liền nắm lấy vạt áo của Phúc Nhi, điềm đạm đáng yêu nhìn nàng ta, nàng không cần ở trong này, trong khoảng thời gian này một mình nàng trong căn phòng tối này đã chịu rất đủ rồi, cuộc sống không có ánh sáng đối với nàng là một sự tra tấn vô tận.

Nàng vốn là một thiên kim tiểu thư, bây giờ lại lưu lạc đến kết cục này.

"Được rồi được rồi." Phúc Nhi nhíu mày, đá văng tay đang lôi kéo vạt áo mình của nàng ta ra , đem một chén thuốc đặt ở trên bàn duy nhất trong phòng này , "Tam tiểu thư, nên ăn cơm ."

Ánh mắt An Lan Hinh dừng ở trên bát thuốc, mấy ngày nay, Tần di nương quả nhiên như nàng ta đã nói, mỗi ngày đưa cho nàng một chén thuốc, Phúc Nhi cũng không có quản nàng, bất quá Phúc Nhi cũng nói cho nàng biết, chỉ có uống thuốc, mới có cơm ăn, không uống thuốc thì nàng chỉ có thể bị bỏ đói.

Hai ngày đầu , nàng còn kiên trì , không có uống thuốc, nhưng khi cơn đói khát hành hạ nàng thì đến ngày thứ ba, Phúc Nhi vừa tiến đến, nàng liền chủ động tiến lên, đoạt lấy chén thuốc ngửa đầu uống, Cô Lỗ Cô Lỗ uống xong, một giọt cũng không còn, nàng biết, nếu nàng tiếp tục bị bỏ đói, thì mạng của nàng cũng không còn, so với thương tổn mà bát thuốc kia gây cho nàng thì mạng của nàng càng đáng quý hơn.

Nàng không thể chết được, nàng muốn sống , nàng nhất định phải còn sống, đại phu nhân hại mẫu thân, ngũ phu nhân lại đối với nàng như vậy, nàng muốn sống sót, chỉ có sống sót mới có thể thay chính mình báo thù, thay mẫu thân báo thù.

An Lan Hinh nhìn bát thuốc kia, đi đến bên bàn, bưng thuốc lên, như lúc trước đem bát thuốc một ngụm uống xong, lúc trước khi nàng thấy Tần di nương uống thuốc này, tuy rằng khổ, nhưng trên mặt nàng ta lại tràn đầy hy vọng, nhưng giờ phút này, nàng uống xong tất cả đều là đau xót cùng tuyệt vọng, muốn nói đến hy vọng duy nhất chính là sau khi uống xong thì nàng sẽ có cơm ăn.

"Thế này mới tốt, ngươi nghe lời, thì sẽ chịu ít tội đi rất nhiều,nhanh ăn đi! Cần phải ăn từ từ ăn, đây chính là phần của một ngày đó!" Phúc Nhi giống như đang bố thí cho ăn xin , cầm hai cái bánh bao trong tay đưa cho An Lan Hinh.

Trong lòng An Lan Hinh vui vẻ, mỗi ngày hai cái bánh bao, căn bản là không đủ cho nàng ăn, mỗi ngày đều là bị đói , giờ phút này, nàng lại đói bụng đã lâu , tuy rằng trước mắt là hai cái bánh bao, nhưng nàng vẫn cảm thấy nó chính là bảo bối, tiến lên đang muốn nhận lấy, nhưng tay nàng còn chưa có chạm vào bánh bao, tay Phúc Nhi liền buông lỏng ra, mắt thấy bánh bao rơi trên mặt đất, dính đầy tro bụi, vui mừng trong lòng An Lan Hinh nháy mắt bị tiêu diệt, trơ mắt nhìn bánh bao rơi trên mặt đất, dính đầy tro bụi.

"Ha ha... Tam tiểu thư, ngươi cần phải từ từ ăn, cũng đừng lãng phí nha!" Phúc Nhi vui sướng khi người gặp họa cười ra tiếng , nhìn bộ dáng vội vàng nhặt bánh bao của An Lan Hinh, lúc này nàng ta , làm sao còn có nửa phần bộ dáng tiểu thư , trong lòng hừ lạnh, ai kêu nàng ta có một mẫu thân ác độc như vậy đâu! Đã chết còn muốn hại người khác, xứng đáng nhận lấy báo ứng trên thân thể của nàng!

Nghĩ đến dặn dò của ngũ phu nhân, ánh mắt Phúc Nhi liền trầm xuống, tiếp tục mở miệng, "Tam tiểu thư, có chuyện ngươi còn không biết đi?"

Trong lòng An Lan Hinh rất hận , nhưng nàng vẫn như trước nghi hoặc nhìn Phúc Nhi, trực giác nói cho nàng biết, chuyện mà Phúc Nhi sắp nói chắc chắn không phải là chuyện tốt.

"Ha ha, xem ngươi là tam tiểu thư nên ta liền nói cho ngươi biết, hôm nay ta nghe nói mộ của tứ phu nhân bị đào ra , sợ là có đạo tặc nhớ thương vật bồi tang1`cua3 ngôi mộ kia nha! Còn có nga, ca ca của ngươi Lạc Phong thiếu gia, hôm nay cũng đã chuyển ra khỏi Hầu phủ, đi qua phụ đệ mà hoàng thượng ban cho hắn ở, đáng thương cho tam tiểu thư a, đúng là một người không ai muốn ." Phúc Nhi quan sát biểu tình của An Lan Hinh, chỉ thấy nàng ta cả người trong nháy mắt cứng lại, bánh bao trong tay rơi trên mặt đất, hai mắt nhanh chóng ướt át.

Mộ của nương bị đào lên ? Không, làm sao có thể? Trong mộ của mẫu thân căn bản là không có bồi táng vật gì, là nàng ta, nhất định là nàng ta, Tần di nương,nhất định là Tần di nương tìm người làm!

Trong mắt An Lan Hinh xuất hiện một tia điên cuồng, tiến lên bắt lấy vạt áo của Phúc Nhi, không biết lấy khí lực ở đâu, hung hăng đẩy nàng ta đụng vào trên cửa.

"Ôi..." Phúc Nhi đau thở ra tiếng, nàng cũng không dự đoán được An Lan Hinh lại kích động như thế, lửa giận trong lòng trào lên, một cước đem nàng đá văng ra, An Lan Hinh dù sao cũng là người suy yếu,một đá của Phúc Nhi, chắc hẳn phải dễ dàng đem nàng đá văng ra, ngã trên mặt đất, ánh mắt sắc bén ủa Phúc Nhi nhìn An Lan Hinh, "Ngươi điên rồi sao? Người điên như ngươi, xứng đáng bị đói chết!"

Nói xong, nhặt lên hai cái bánh bao dính đầy tro bụi , hung hăng quăng ra ngoài cửa, sau đó bước ra khỏi phòng tối, khó cửa lại, trong miệng không ngừng chửi rủa nói, "Cho ngươi nổi điên, nhìn ngươi không ăn phải làm sao, đói chết ngươi này tiểu tiện chân."

Âm thanh chửi rủa không ngừng vang lên, dần dần đi xa, An Lan Hinh nghe âm thanh chửi rủa kia, nước mắt ràn rụa như nước, cũng cưởi điên cuồng , không tiếng động cười, dị thường quỷ dị.

Hôm sau, An Ninh sớm rời giường, mấy ngày nay tâm tình của An Ninh vô cùng tốt, ngồi trước bàn trang điểm, An Ninh nhìn dung nhan trong kính của mình, khóe miệng khẽ nhếch.

"Di, tiểu thư, sao hôm người lại thoa son môi ?" Bích Châu vào phòng, kinh ngạc nói, ngày thường tiểu thư không hay dùng son, hôm nay thật đặc biệt, chớ không phải là có chuyện gì lớn chứ?

An Ninh đỏ mặt lên, sau khi thoa son , cả người lại mê người đến cực điểm, dù là Bích Châu nhìn, cũng nhịn không được ngốc lăng ở một chỗ, nhìn xem đến nhập thần, thầm nghĩ trong lòng, dù là một nữ tử như nàng, cũng nhịn không được vì tiểu thư mà mê muội, huống chi là nam tử đâu!

"Hôm nay theo ta đi xem Thần vương phủ." An Ninh thản nhiên nói, nhưng cũng vì sự lạnh nhạt này làm cho người khác cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

"Nga. . . Nguyên lai tiểu thư phải đi gặp Thần vương điện hạ nha!" Bích Châu kéo dài thanh âm, trong giọng nói tràn đầy bỡn cợt, quả nhiên nhìn thấy gương mặt An Ninh càng đỏ hơn, có thể đánh vỡ gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt của tiểu thư thật không dễ dàng đâu!

An Ninh khẽ nhíu mày, quét nhìn Bích Châu liếc mắt một cái, nha đầu kia tựa hồ là càng ngày càng không sợ nàng , nhíu mày, khóe miệng An Ninh cũng gợi lên một chút tà ác, "Đúng rồi, phải đi gặp Thần vương điện hạ, thuận đường đề thảo luận chuyện của ngươi và Đồng Tước."

Lời nói của An Ninh vừa dứt, lần này đổi lại là gương mặt Bích Châu cứng lại,nụ cười đùa giỡn lúc nãy cũng biến mất không thấy, vẻ mặt đau khổ, "Tiểu thư, nô tỳ cũng không dám nữa , ngươi nhưng đừng... Nô tỳ làm sao có thể xứng đôi với Đồng Tước công tử?"

Nhưng An Ninh nhưng không có khinh địch như vậy buông tha cho nàng ta, nhíu mày, "Ngươi không xứng với Đồng Tước, chẳng lẽ xứng đôi với Phi Phiên?"

Vừa nghe đến hai chữ Phi Phiên, Bích Châu giương mắt nhìn An Ninh, trên mặt lại không được tự nhiên lên, trong đầu hiện lên bóng dáng của Phi Phiên, thấp giọng lầu bầu một tiếng, "Phi Phiên như thế nào xứng đôi với ta?"

Nghĩ đến An Ninh không có nghe thấy lời nói lầu bầu của nàng, liền lấy cớ tránh đi, "Tiểu thư, kia nô tỳ đi thu thập một chút, rồi sẽ bồi tiểu thư đi Thần vương phủ."

Dứt lời, xoay người bỏ đi giống như đang bỏ trốn,khóe miệng An Ninh giơ lên, thầm nghĩ: rõ ràng là thích Phi Phiên, còn cố tình không thừa nhận, bất quá, nha đầu Bích Châu này chính là khắc tinh của Phi Phiên !

Phủ Thần vương.

Sáng sớm, hạ nhân trong Thần vương liền bận rộn lên, trong thư phòng của Phủ Thần vương, Thương Địch vừa xem xong tin tức từ bên Bắc Yến, thần sắc vi liễm, lập tức cầm tờ giấy trong tay chầm vào ngọn lửa, nhìn nó chậm rãi hóa thành tro tàn.

Tô Cầm đẩy cửa ra, nhìn thấy hình ảnh này, cũng không có chút giật mình hoặc là khác thường, tìm một cái ghế ngồi xuống, giơ ra quạt trong tay, xem bộ dáng kia, giống như có chút không vui.

"Là ai chọc Cầm công tử tức giận?" Thương Địch nhíu mày, vui đùa nói, cả người không còn bộ dáng nghiêm túc mới vừa rồi, thoải mái rất nhiều.

"Hừ, nói đến là tức giận, vị nhị công tử kia tự cho mình là rất cao sao? Ngươi không biết, hôm qua ta đi bát trân các, Ngân Diện công tử kia lại nói nhị công tử không có ở đó, hại ta ăn cái bế môn canh, sáng sớm hôm nay , ta lại đi, vẫn nói không ở đó, chẳng lẽ nhị công tử kia tự nhiên biến mất sao? Rõ ràng chính là không cho Tô Cầm ta mặt mũi!" Tô Cầm thầm oán nói, không chỉ có như thế, Ngân Diện công tử kia cũng là một bộ dáng xa cách, Tô Cầm hắn còn chưa chịu qua đãi ngộ như vậy đâu! Ngay cả hoàng thượng cũng đối với hắn với bộ mặt hòa nhã, nhị công tử kia thật đúng là biết cách làm hắn tức giận!

Ánh sáng trong mắt Thương Địch chợt lóe qua, "Nói không chừng chính là tự nhiên biến mất ."

Nghĩ đến An Ninh, gương mặt Thương Địch có vài phần ôn nhu, Ninh Nhi hôm nay sẽ đến , không biết bây giờ đã xuất môn chưa.

"Hừ, không nói hắn ta nữa , lần sau nếu nhìn thấy vị nhị công tử kia, ta định cũng sẽ cho hắn ăn bế môn canh, Tô Cầm ta đời này vẫn là lần đầu tiên bị sập cửa vào mặt." Tô Cầm gấp mạnh quạt lại, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, nhíu nhíu mày, "Thương Địch, ta thấy cách vách Phủ Thần vương xây dựng rầm rộ, phụ đệ kia cũng đã xây thành hình, xem ra cũng có thể so với Phủ Thần vương của ngươi nha, không biết phủ đệ kia là của ai? Lại có thể rầm rộ như vậy!"

Nhắc tới việc này, Thương Địch cũng khẽ nhíu mày, "Chuyện này ta cũng không biết."

"Ngay cả ngươi cũng không biết?Có người muốn làm hàng xóm của ngươi mà ngươi cũng không quan tâm." Tô Cầm lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ .

"Ta quan tâm chuyện này làm chi?" Thương Địch cười nhẹ, lập tức đứng dậy, "Muốn biết ai là chủ nhân, khi nào gặp đám người chuyển vào thì tự ngươi đi hỏi một chút không phải là được sao , đi thôi! Sợ rằng cậu ta cũng đã đến rồi."

Tô Cầm nhíu mày, thấy Thương Địch đứng dậy muốn ra cửa, liền lập tức đi theo, đứng ở ngoài thư phòng , liền có thể thấy lầu các cao ngất bên cách vách, cái sân kia thế nhưng cùng với thư phòng chỉ cách nhau một bức tường, không biết vì sao, Tô Cầm đối với chủ nhân của ngôi nhà này thập phần tò mò, xem lầu các kia giống như là chuẩn bị cho nữ tử ở, nếu thật sự là tiểu thư nhà nào ở tại trên lầu các kia, như vậy chỉ cần dứng nhìn là có thể trông thấy mọi động tĩnh của thư phòng trong Phủ Thần vương sao?

Nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Thương Địch, có lẽ đến lúc đó hắn cũng nên qua hỏi,chủ nhân của căn nhà cách vách là của ai!

Bên trong Phủ Thần vương, do hoàng đế ở Phủ Thần vương thay Thần vương làm tiệc sinh nhật, sáng sớm,ngự trù trong cung liền đến Phủ Thần vương, trong một buổi sáng, liền có tân khách lục tục kéo đến, Thần vương rất ít khi rầm rộ thế này, trong triều chỉ có quan viên từ nhất phẩm trở lên mới được mời,quan viên nhất phẩm thật vất vả mới có cơ hội tiến vào trong Phủ Thần vương , tự nhiên là sẽ chuẩn bị món quà thật lớn, hơn nữa còn mang theo khuê nữ nhà mình tiến vào dự tiệc.

Phủ Thần vương ở kinh thành sở hữu phủ đệ lớn nhất trong các vương gia , năm đó, khi Sùng Chính đế còn chưa kế vị, tiên đế đã ban cho Sùng Chính khi vẫn là một vương gia phủ đệ này, sau Sùng Chính đế lại đem phủ đệ này mở rộng tu sửa, ban cho Thần vương điện hạ ở lại, nay Phủ Thần vương chiếm một khoảng diện tích lớn gấp hai lần so với An Bình hầu phủ , càng không cần phải nói đến những thứ bên trong phủ , đường nét độc đáo, xa hoa có thể so với hoàng cung.

Quan viên nhất phẩm khi đưa nữ nhi của mình tới đây còn hưng phấn hơn khi vào hoàng cung, hoàng cung các nàng đã từng đi qua nhưng với phủ Thần vương thì đây là lần đầu tiên các nàng tới!

An Ninh còn chưa tới Phủ Thần vương, liền cố ý xốc mành xe bên cạnh lên, nhìn sang phủ đệ bên cạnh phủ Thần vương, khóe miệng giơ lên, đây là nhà của nàng về sau nha! Vân Cẩm biểu ca tiến độ cực nhanh, chỉ không đến ba tháng, cũng đã gần xong , không lâu sau, bọn họ có thể tùy thời chuyển vào sống ở trong phủ này!

Xe ngựa vừa dừng lại, âm thanh nào nhiệt liền truyền ra từ trong phủ Thần vương , An Ninh xuống xe ngựa, Đồng Tước liền đi lên đón , "Nhị tiểu thư, chủ tử phân phó Đồng Tước ở đây chờ đón nhị tiểu thư, nhị tiểu thư thỉnh cùng Đồng Tước vào phủ."

"Như thế liền cám ơn Đồng Tước công tử ." An Ninh gật đầu , đang muốn cùng Đồng Tước đi vào, Phi Phiên liền bước lại , cố ý che ở giữa Đồng Tước và Bích Châu, lại ra vẻ thân thiện nói, "Huynh đệ, Phủ Thần vương hôm nay bận rộn, ngươi đi làm việc của ngươi, về phần tiểu thư, có Phi Phiên chiếu cố là được."

"Nhưng là..." Đồng Tước nhíu mày, nhưng lại cảm giác Phi Phiên đang đề phòng mình cái gì đó, nghĩ đến lời dặn của chủ tử, chủ tử chính mồm dặn hắn, đợi nhị tiểu thư đến thì không được rời nửa bước , nhưng Phi Phiên đây là...

"Không có gì là nhưng , huynh đệ ngay cả ta ngươi còn không tin được sao? Đừng quên sứ mệnh của ta." Phi Phiên có chút không kiên nhẫn thúc giục, trong lòng thì hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để cho Đồng Tước tới gần tiểu thư... Bên cạnh Bích Châu!(anh PP này dễ thương thiệt kaka)

Nói xong, liền đem Đồng Tước đẩy ra, Đồng Tước tự nhiên là tin khả năng của Phi Phiên , nghĩ đến chủ tử, hôm nay Phủ Thần vương nhiều người, chính mình cũng cần phải đi theo bên người chủ tử, bảo hộ chủ tử an toàn, thấy Phi Phiên kiên trì như thế, liền cũng không lại từ chối.

Phi Phiên rốt cục cũng đuổi được Đồng Tước đi, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, An Ninh xem ở trong mắt, Phi Phiên này, ngày thường luôn đợi ở một nơi bí mật gần đó, có đôi khi, nàng cũng không cần hắn đi theo bên người, liền phân phó hắn một tiếng, hắn liền biến mất, nhưng hôm nay, vốn đến Phủ Thần vương dự tiệc nên cũng không có cái gì nguy hiểm, cho nên, An Ninh cũng không tính cho Phi Phiên đi theo, nhưng Phi Phiên này cũng đã sớm chuẩn bị xe ngựa, ngồi ở vị trí xa phu , chủ động xin đi giết giặc muốn đưa các nàng đến đây.

Thông minh như An Ninh tự nhiên là biết được dụng ý của hắn, Phi Phiên này là đề phòng nàng a! Xem hành động hắn đuổi Đồng Tước đi, An Ninh không khỏi mỉm cười, giống như vô nhìn thoáng qua Bích Châu bên cạnh, lại vừa vặn thấy Bích Châu hung hăng trừng mắt nhìn Phi Phiên liếc mắt một cái, mà Phi Phiên chẳng những không có tức giận, ngược lại là nở một nụ cười, cắm đầu đi sau An Ninh và Bích Châu.

An Ninh vào Phủ Thần vương, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Vân Cẩm, nhưng trong trường hợp này, chính mình đang trong thân phận An Ninh , tự nhiên là không thể tỏ ra quen biết với Vân Cẩm , hai người nhìn nhau, nhưng chỉ có tầm mắt giao nhau một cái, liền hiểu được ý định của đối phương, bất quá bên cạnh Vân Cẩm là Hải Táp, cũng làm cho An Ninh có chút kinh ngạc, nàng biết trong khoảng thời gian này Hải Táp đều đang đợi "Nhị công tử", lâu như vậy, nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, xem ra là không đợi được "Nhị công tử", Hải Táp sẽ không bỏ qua !

"A, này không phải là nhị tiểu thư An Bình hầu phủ sao?" Một thanh âm từ phía sau truyền đến,thân thể An Ninh giật mình, thanh âm này, nàng biết , quay người lại, quả nhiên nhìn thấy một bộ quần áo nữ tử , không phải Công chúa Minh Nguyệt thì là ai?

"An Ninh gặp qua công chúa Minh Nguyệt." An Ninh cúi đầu, nhưng cũng liếc mắt qua gương mặt của công chúa Minh Nguyệt, liền biết công chúa Minh Nguyệt này là đang muốn khiêu khích nàng.

Theo sau công chúa Minh Nguyệt là một nhóm nữ tử quý tộc, đi đến bên cạnh An Ninh, nhìn từ trên xuống dưới nàng, "Theo ta được biết, An Bình hầu gia tựa hồ không được mời đến dự tiệc, ngươi tới đây làm gì?"

An Bình hầu gia ở trong triều là quan nhị phẩm, hôm nay tự nhiên là không có tới, An Bình hầu gia không có tới, như vậy An Ninh tự nhiên cũng không có tư cách xuất hiện ở trong này, trừ phi... Trừ phi chính nàng có thiếp mời, chắc hẳn phải là vậy,nhưng công chúa Minh Nguyệt lại không tin rằng An Ninh sẽ có thiệp mời ,yến hội lần này tất cả đều do phụ hoàng lo liệu, ngay cả thiệp mời cũng do mẫu hậu một tay xử lý, người nào được mời , người nào không có được mời, công chúa Minh Nguyệt nàng tự nhiên là biết được , nàng thấy trên danh sách không hề có tên An Ninh.

"Đúng vậy, không được mời mà nhị tiểu thư lại tích cực như vậy." Có một nữ tử mở miệng nói, đối với vị nhị tiểu thư này, các là có bao nhiêu ghen tị , ngày thường các nàng cũng không dám làm khó dễ vị nhị tiểu thư này, đó là bởi vì nàn còn có một thân phận là nghĩa nữ của hoàng hậu nương nương, nhưng hôm nay lại không giống vậy,có công chúa Minh Nguyệt ở đây, công chúa Minh Nguyệt mới là nữ nhi thân sinh của hoàng hậu nương nương, xứng đáng cái tên kim chi ngọc diệp, An Ninh này chỉ là nghĩa nữ, tự nhiên là kém hơn so với công chúa Minh Nguyệt.

"Cũng không đúng,nếu như không tích cực thì làm sao có thể câu được con rẻ kim quy?" Một nữ tử khác phụ họa nói, trong mắt các nàng thì Thần vương điện hạ cùng Nam Cung tướng quân đều đối xử với vị nhị tiểu thư này rất đặc biệt, nghĩ vậy chắc vị nhị tiểu thư này cũng có chút thủ đoạn .

"Sinh nhật của Thần vương điện hạ , An Ninh tự nhiên đến chúc mừng." Đối mặt với áp lực do công chúa Minh Nguyệt cùng với nhóm nữ tử phía sau tạo ra, An Ninh vẫn trấn định như trước, mặt không đổi sắc, "Các tiểu thư cũng rất tích cực , chẳng lẽ cũng không phải vì muốn câu chàng rể kim quy?"

Nàng có thể xem mặt mũi của hoàng hậu nương nương mà cho công chúa Minh Nguyệt mặt mũi, nhưng đối với sự khiêu khích của nhóm nữ tử này, nàng cũng không có nhân từ như vậy, lời này vừa ra, quả nhiên liền nhìn thấy gương mặt của nhóm nữ tử trướng hồng.

"Ngươi... Ngươi..." Hai nữ tử chỉ vào An Ninh, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại có cái miệng lợi hại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tức giận đến nói không ra lời, đơn giản là vì những điều An Ninh nói đều là sự thật, phụ thân mang các nàng tới nơi này, tự nhiên đều có tâm tư , nếu thật sự có thể có mối quan hệ với Thần vương, cho dù là với các công tử khác đang dự tiệc, kia cũng là buôn bán có lời nhất, nhưng... Ý định lại bị nói ra trắng trợn như thế, nhất thời các nàng cảm thấy mặt giống như bị đánh một cái bạt tai.

An Ninh liễm mi, vẫn trấn định như lúc ban đầu, giống như cái gì cũng chưa có phát sinh qua.

"Công chúa, ngươi mới vừa nghe thấy, nàng nhưng lại nói như vậy, công chúa ngươi phải làm chủ cho chúng ta a." Hai ác nữ lên tiếng cáo trạng trước, phía sau là công chúa Minh Nguyệt, tự nhiên cho là đúng .

Ánh mắt của công chúa Minh Nguyệt từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi từ trên người An Ninh, trong lòng có một tia tức giận, nhưng cũng phải do sự cáo trạng của hai nữ tử, mà là vì trên mặt An Ninh vẫn rất lạnh nhạt tự nhiên, con ngươi híp lại , này An Ninh, giống như mỗi lần nàng gặp nàng ta đều thấy sự thay đổi khác biệt của nàng ta, nàng vẫn không rõ mẫu hậu vì sao muốn nhận nàng ta làm nghĩa nữ, ở trong mắt nàng, dù mẫu hậu có muốn nhận nghĩa nữ thì người đó chắc chắn không phải An Ninh, nhưng mẫu hậu chẳng những nhận nàng ta , nàng còn nghe mẫu hậu không chỉ một lần khen nàng ta, mẫu hậu xưa nay rất ít khi tán thưởng người khác, nhưng An Ninh này lại là ngoại lệ, mẫu hậu rất thích An Ninh, nữ nhi thân sinh như nàng làm sao có thể không ăn giấm?

Nếu không có thiệp mời thì mau đi ra ngoài cho ta, nơi này cũng không phải là nơi mà một người thấp kém như ngươi có thể tới!" Công chúa Minh Nguyệt lạnh giọng quát.

Thiệp mời? Cái này hình như An Ninh không có, mới vừa rồi lúc vào cửa , nàng quả thật thấy có thị vệ gác ở cửa , có thiệp mời mới có thể nhập phủ, nhưng nàng là được Đồng Tước đưa vào, Đồng Tước là thị vị bên người Thương Địch, đó là một cái thiệp mời sống, tự nhiên không ai dám làm khó xử.

"Cái gì mà là thấp kém ?" Phi Phiên tiến lên, che ở trước mặt An Ninh,trong tay cầm một thanh kiếm.

Nhóm nữ tử vẫn còn đang tập trung trên người An Ninh thì lại thấy một công tử tuấn tú bước ra, bộ dáng giống như đang hộ giá, không khỏi khẽ nhíu mày, "Ngươi từ đâu đến đây, dám nói chuyện với công chúa như vậy, từ đâu đến thì trở về đó đi!"

Phi Phiên thân là một trong bát tuấn, bát tuấn chỉ nghe theo lệnh của Thần vương Thương Địch, nay Phi Phiên lại nhận An Ninh làm chủ nhân, lại có một khắc tinh là Bích Châu, lời nói của ba người này trong mắt hằn chính là thánh chỉ, ngoại trừ ba người này những người khác, Phi Phiên hắn cũng không sợ!

Nhóm nữ tử kia vừa nói xong thì kiếm trong tay Phi Phiên liền rút ra khỏi vỏ, thân kiếm sắc bén làm cho người ta sợ, "Ngươi nói ta nên trở về là muốn ta về đâu a?"

Rõ ràng uy hiếp, làm cho nhóm nữ tử sợ tới mức thân thể cũng run run, tránh ở phía sau công chúa Minh Nguyệt , "Người đâu, hộ giá! Mau tới a... Có người muốn đả thương công chúa!"

Nhóm nữ tử kêu to ra tiếng, công chúa Minh Nguyệt cũng cảnh giác lên, nhưng không có ngăn cản hành động của nhóm nữ tử,thị vệ xung quanh nghe thấy động tĩnh, liền chạy tới vây quanh lại, rút đao kiếm ra, tùy thời đợi lệnh, sắc mặt Phi Phiên nhất thời đen sì, cũng nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt trở nên sắc bén.

Công chúa Minh Nguyệt thấy mọi việc diễn ra như vậy hình như cũng vượt qua mong muốn của nàng, nàng vốn là muốn gây khó dễ An Ninh, chứ cũng không muốn rút đao giằng co, nhưng giờ phút này nàng cũng không còn đường lui nữa, nàng đường đường là công chúa,làm sao có thể tha thứ cho người dám rút kiếm với nàng!

"Đem bọn họ đuổi ra khỏi Vương phủ!" Công chúa Minh Nguyệt mở miệng hạ lệnh, dứt lời, thị vệ liền lập tức tiến lên.

"Đang làm gì ở đây?" Chính lúc này, một thanh âm hùng hậu vang lên, giọng điệu kia rõ ràng ẩn chứa một tia tức giận.

Mọi người nhìn sang hướng người đang tới, Thương Địch với một bộ cẩm bào màu đen đang hướng tới nơi này, ánh mắt sắc bén, tỏ rõ hắn đang tức giận, ở trong mắt mọi người, Thương Địch càng đi tới gần, trong lòng Công chúa Minh Nguyệt trong lòng kêu to không tốt, biểu ca Thần vương không thích nhất là người khác trong địa bàn của hắn gây rối, huống chi đây lại là sinh nhật của hắn, khép hờ mi mắt,tiến đến đón, "Biểu ca, Minh Nguyệt phát hiện vài người lạ không được mời mà đến, nên muốn kêu người đuổi ra, sao biểu ca lại đến đây? Việc này cứ giao cho Minh Nguyệt là tốt rồi."

Công chúa Minh Nguyệt vẻ mặt tươi cười lấy lòng, phụ hoàng yêu thương Thần vương biểu ca còn hơn các hoàng tử, cũng hơn công chúa là nàng, dù nàng là một công chúa tự cho mình rất cao, lại có chút kiêu căng nhưng cũng sẽ không chủ động chọc Thần vương tức giận.

Công chúa Minh Nguyệt đi đến trước mặt Thần vương, Thần vương cũng không nhìn nàng một cái, đi qua bên người nàng ta, tiêu sái đứng bên cạnh An Ninh, rất tự nhiên nắm lấy tay An Ninh, ánh mắt tức giận, bây giờ cũng thoáng giãn ra, mọi người thấy hai người có hành động vô cùng thân thiết, đều giật mình, ngay cả Công chúa Minh Nguyệt trong lòng cũng là lộp bộp một chút, kêu to không tốt, nàng nghe nói Thần vương cùng An Ninh qua lại gần nhau, nhưng không dự đoán được, bọn họ lại thân cận như vậy!

Thần vương biểu ca xưa nay không gần nữ sắc, nhưng giờ phút này hắn lại không coi ai ra gì nắm tay An Ninh, này đại biểu cho cái gì, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được , nhóm nữ tử giật mình, lại càng thêm ghen tị, trông bộ dáng kia của Thần vương,giống như là cực kì che trở cho An Ninh.

"Biểu ca..." Công chúa Minh Nguyệt kéo kéo khóe miệng, phần cao ngạo lúc trước nay đã không còn chút nào.

Chà chà hum nay được nghỉ nên cho các bạn thêm 1c nữa vậy coi như là bù lại mấy ngay nay mình chậm trễ

"Minh Nguyệt , ngươi mới vừa nói có người lạ cần phải đuổi ra khỏi Vương phủ, vậy người lạ kia là ai?" Thương Địch trầm giọng mở miệng, không hề nhìn Công chúa Minh Nguyệt một cái, nhưng thanh âm này cũng lộ ra áp lực vô tận, khiến nhóm nữ tử bị ép không dám nói tiếng nào.

"Này... Này..." Ánh mắt Công chúa Minh Nguyệt lóe ra ,bây giờ nàng làm sao dám nói đem An Ninh đuổi ra?

"Thần vương điện hạ, tiểu thư không có thiệp mời, cho nên..." Bích Châu đứng ở một bên chợt mở miệng, vừa dứt lời liền đón lấy một ánh mắt trừng trừng của Công chúa Minh Nguyệt, nhưng Bích Châu một chút cũng không sợ hãi, chê cười, có Thần vương ở trong này, Công chúa Minh Nguyệt rõ ràng là e ngại Thần vương, có Thần vương ở đây, nàng còn lo lắng Công chúa Minh Nguyệt xử nàng thế nào được chứ?

Con ngươi Thương Địch trùng xuống, cũng không có nói gì, trực tiếp từ trong thắt lưng lấy ra một cái lệnh bài, tự mình cẩn thận cột lên bên hông của An Ninh, mọi người thấy lệnh bài kia, thần sắc trong mắt khác nhau, mọi người vẫn còn đang giật mình khi thấy Thần vương không coi ai ra gì nắm tay An Ninh, nhưng lệnh bài kia... Là lệnh bài tượng trưng cho Thần vương a!

Nó có ý nghĩa gì? Gặp lệnh bài như gặp Thần vương!

Đừng nói là nhóm nữ tử giật mình, ngay cả Sùng Chính đế và hoàng hậu nương nương vừa tới cũng hoảng sợ.

"Địch nhi, này sợ là không ổn." Sùng Chính đế tiến lên, cao giọng mở miệng, lệnh bài này có ý nghĩa rất lớn, đó là thứ luôn ở trên người Thần vương, Sùng Chính đế tuy rằng rất vui khi thấy Thương Địch và An Ninh thành chuyện tốt, nhưng Thương Địch đem lệnh bài này đưa cho An Ninh, chuyện này không khỏi cũng quá nghiêm trọng đi.

An Ninh tự nhiên biết lệnh bài này có ý nghĩa gì, thấy Thương Địch không chút do dự, trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng biết, Thương Địch là đang che chở cho nàng, hắn đang nói cho mọi người biết, An Ninh nàng dù không có thiệp mời, nhưng vẫn có thể tiến vào Vương phủ, hơn nữa là lúc nào cũng có thể! Không chỉ có như thế, nếu nàng muốn đuổi bất cứ người nào đi thì nàng đều có thể đuổi, thấy lệnh bài như thấy Thần vương, mệnh lệnh của nàng, là đại biểu cho mệnh lệnh của Thương Địch.

An Ninh nhìn lệnh bài kia, nhìn Thương Địch , trong lòng một dòng nước ấm chảy qua , nàng cảm giác được mình đang được che chở .

Đợi cho Thương Địch cột xong lệnh bài , cười vừa lòng, nắm lấy tay An Ninh, xoay người nhìn về phía Sùng Chính đế, "Chất nhi gặp qua cậu, mợ, chuyện này không có gì là không ổn, là chất nhi không có lo lắng chu toàn, làm cho Ninh Nhi chịu ủy khuất, như vậy lệnh bài này coi như là thiệp mời chất nhi đưa cho Ninh Nhi đi."

Ý tứ của Thương Địch rất rõ ràng bất quá, cái hắn gọi là “thiệp mời” cũng không giới hạn ở trong tiệc sinh nhật lần này a! Hắn là trước mặt những người này, mời An Ninh tùy thời có thể tiến vào Phủ Thần vương của hắn!

Sùng Chính híp mắt lại, có chút suy nghĩ nhìn An Ninh một hồi lâu, thần sắc cao thâm kia làm cho người ta đoán không ra, sau một lát, rốt cuộc Sùng Chính đế cũng phát ra một tiếng cười sang sảng, "Cũng tốt, nếu là tâm ý của Địch nhi, Ninh Nhi cũng không nên từ chối a!"

An Ninh giật mình,ý tứ của Sùng Chính đế, nàng tự nhiên là hiểu được , tuy rằng giọng điệu của hắn ôn hòa, nhưng uy hiếp trong lời nói không thoát được lỗ tai của An Ninh lỗ tai, khép hờ mắt, khóe miệng An Ninh giơ lên, nhưng cũng không nói câu nào.

Hoàng hậu theo sát hoàng thượng chạy tới cùng với Nam Cung Thiên Duệ cũng vừa đem hết một màn ở đây xem ở trong mắt, ánh mắt dừng lại ở trên người An Ninh, tay theo bản năng nắm chặt thành nắm đấm, nhíu chặt lông mày lại , Ninh Nhi... Thương Địch thích Ninh Nhi, mà Ninh Nhi thì sao? Lòng của nàng có phải hay không đã ở trên người Thương Địch?

Nhìn Ninh Nhi bị nắm tay Thương Địch , Ninh Nhi không phải là nữ tử tùy tiện, nàng có thể ngầm đồng ý Thương Địch đối với nàng làm ra hành động như vậy, nghĩ đến lòng của nàng...

Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Cung Thiên Duệ đau xót, nhắm mắt lại, xoay người không nhìn tới một màn khiến nội tâm hắn đau đớn , mà Nam Cung Ngạn bên cạnh hắn cũng khẽ nhíu mày, tâm tư của con mình, hắn làm sao có thể không rõ? Trong lòng Thiên Duệ vẫn luôn có một nữ tử, lúc trước ông cũng không biết người đó là ai, mặc dù trước kia nghe được một ít lời đồn,nhưng ông cũng không quá tin, nhưng xem ánh mắt đau xót của Thiên Duệ giờ phút này, Nam Cung Ngạn nếu còn nhìn không ra nàng kia là ai, thì ông cũng không thể làm gia chu của Nam Cung gia nữa.

Phát hiện này làm cho Nam Cung Ngạn theo bản năng nhìn An Ninh nhiều thêm một chút,nhị tiểu thư hầu phủ An Ninh tiểu thư sao?

Lập tức,ánh mắt ông dừng lại ở trên người Thương Địch, gượng mặt của hắn cùng với người kia có mười phần giống nhau, lại khơi dậy cơn sóng trong lòng ông, nghĩ đến cái gì, Nam Cung Ngạn liền hạ tầm mắt xuống, con ngươi lão luyện xẹt qua một chút âm trầm, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.

Nam Cung Ngạn thân là gia chủ Nam Cung gia,đứng thứ hai trong tứ đại thế gia, gần với Lâm gia, sự đa mưu túc trí của ông là không thể khinh thường , cũng chỉ có đối mặt với chuyện của trưởng công chúa Chiêu Dương , ông mới có thể không thể khống chế được như vậy, lúc ông tập trung suy ngẫm thì nghiễm nhiên là một lão hồ li.

Vỗ nhẹ lên vai Nam Cung Thiên Duệ, thấp giọng nói, "Thần vương điện hạ cùng hầu phủ nhị tiểu thư An Ninh đương nhiên rất xứng đôi, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, hôm nay như vậy, đến ngày mai, có lẽ sẽ khác , ngươi là một tướng quân, ở trên chiến trường ngươi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không người có thể địch, hôm nay hồi kinh, ngươi so với bất cứ ai ở bất cứ phương diện nào cũng không hề thua kém, nếu thích thì hãy dốc toàn lực đi tranh thủ, nếu ngươi ngay cả tranh thủ cũng không dám, như vậy liền chỉ có một kết cục là thất bại, không đánh mà thua, đây là tác phong của một tướng quân nên có sao?"

Năm đó, ông nghĩ rằng ông cùng với Chiêu Dương thành thân đã là chuyện rất chắc chắn,nhưng ai có thể đoán được sẽ xuất hiện một chuyện xấu như vậy , làm thay đổi cuộc đời của ông?

"Nhưng là..." Nam Cung Thiên Duệ giật mình, nhìn về phía phụ thân của mình, bản thân mình nhưng lại bị phụ thân xem thấu tâm tư, hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

"Không có nhưng nhị gì hết, bước ra một bước, ngươi liền thành công một nửa." Nam Cung ngạn đánh gãy lời nói của con trai, thanh âm đè thấp giọng một chút, tiếp tục nói,

"Chẳng lẽ con ta hy vọng nhìn người con gái con yêu, vì người khác sinh nhi dục nữ sao? Con xác định nỗi thống khổ đó con có thể chịu được?"

Ông là người từng trải, mấy năm nay ông làm sao có thể bước tiếp được, chỉ có bản thân ông mới biết được.

Con ngươi của Nam Cung Thiên Duệ híp lại, hắn có thể bước ra từng bước này sao? Nguyên bản hắn thầm nghĩ bảo vệ, canh giữ ở phía sau Ninh Nhi , chỉ cần lúc nàng cần hắn, hắn nhất định sẽ phấn đấu quên mình che ở trước mặt của nàng, nếu tranh thủ, hắn có năng lực tranh thủ được sao?

Nếu tranh thủ được , như vậy hắn sẽ không cần vĩnh viễn chỉ nhìn đến bóng dáng của nàng, sẽ giống như hai người yêu nhau, đứng ở bên cạnh nàng, giống Thương Địch đang nắm tay An Ninh giờ phút này!

Này quả thật là dụ hoặc không nhỏ !

Nam Cung ngạn ý vị thâm trường nhìn Nam Cung Thiên Duệ một cái, nhưng không có nói thêm cái gì, ông biết, lời nói của ông giống như quăng một cục đá vào trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ , khơi dậy gợn sóng, về phần có thể thành công hay không , như vậy phải xem sau này .

Phụ tử hai người nói chuyện chỉ có phụ tử hai người biết được, mà bên này, Thương Địch vẫn như trước nắm tay An Ninh , đột nhiên,trong ánh mắt hắn có một tia hàn ý, lạnh giọng mở miệng, "Minh Nguyệt , ngươi vội vã đi như vậy, là muốn đi đâu?"

Thương Địch vừa nói xong, tầm mắt của mọi người đều theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Công chúa Minh Nguyệt, lúc này Công chúa Minh Nguyệt cũng đã không còn đứng ở vị trí lúc nãy nữa, mọi người thật vất vả tìm được, lại phát hiện công chúa Minh Nguyệt thật cẩn thận bước từng bước, tựa hồ là sợ kinh động đến ai, nghe thấy Thương Địch đột nhiên gọi tên của nàng, trong lòng Minh Nguyệt lộp bộp một chút, âm thầm thấp rủa: giờ thì tốt lắm, ngay cả lén đi cũng không được!

Xoay người, Công chúa Minh Nguyệt xả ra một nụ cười, vẻ mặt lấy lòng, "Biểu ca... Cái kia... Người thì có ba cái gấp thôi..."

"Vội vã chạy trốn sao?" Thương Địch cũng không để ý đến nàng ta đang lấy lòng mình, Minh Nguyệt kiêu căng , nhưng chung quy vẫn là biểu muội của hắn, ngày thường nàng làm những việc này hắn cũng không để ý, nhưng hôm nay, nàng ở Phủ Thần vương khi dễ An Ninh , hắn tự nhiên sẽ không để nàng ta được tốt như vậy.

Sắc mặt Công chúa Minh Nguyệt cứng đờ, biểu ca nhưng lại không nể mặt nàng như vậy, nhìn về phía phụ hoàng mẫu hậu cầu cứu, lại chỉ thấy bọn họ nhắm mắt lại, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ trong lòng: hôm nay vận khí của nàng sao lại kém như vậy, phụ hoàng không giúp mình còn chưa tính, nhưng mẫu hậu cũng...

Hoàng hậu nương nương sở dĩ không nhúng tay, là vì bà biết, Thương Địch sẽ chỉ cho Minh Nguyệt một chút giáo huấn, sẽ không thương tổn đến con bé, dù sao cũng là người một nhà, huống hồ, cũng nên có ngưởi giáo huấn Minh Nguyệt một chút !

"Công chúa Minh Nguyệt nói muốn đuổi người không liên quan đi, chúng ta có phải hay không nên nhìn xem ai là người không liên quan không?" Mâu quang Thương Địch sắc bén, trên người phát ra uy nghiêm, thậm chí so với Sùng Chính đế còn muốn đặc hơn rất nhiều .

Sắc mặt Công chúa Minh Nguyệt khẽ biến, mới vừa rồi "Người không liên quan", lại biến thành chủ tử một cách nhanh chóng , nhìn nhìn An Ninh, chỉ thấy nàng như trước dịu dàng cười, đoán không ra ý định của nàng, Công chúa Minh Nguyệt tự biết mới vừa rồi đắc tội An Ninh, nên bây giờ phải cho biểu ca một lời giải thích , trong đầu rất nhanh chuyển động , nghĩ biện pháp thoát thân.

Đột nhiên, con ngươi của Công chúa Minh Nguyệt sáng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đi đến bên trong đám người, đối mặt mới nhóm nữ tử lúc nãy đi phía sau mình, lớn tiếng mở miệng, "Đem thiệp mời trong tay các ngươi lấy ra!"

Hành động này của Công chúa Minh Nguyệt, nhất thời làm cho nhóm nữ tử đằng sau choáng váng.

Thiệp mời của các nàng? Các nàng đều do phụ thân mang vào, làm sao có thiệp mời?

"Như thế nào?Không lấy ra được sao? Nếu không có, thì bản thân hãy tự bước ra khỏi phủ Thần vương , hay là để bản công chúa kêu người đưa các ngươi ra ngoài?" Công chúa Minh Nguyệt cất cao giọng, giọng điệu lại sắc bén.

Nhóm nữ tử bị Công chúa Minh Nguyệt dọa, nhất thời mất phương hướng, nhưng rất nhanh cũng hiểu được ý đồ của Công chúa Minh Nguyệt, nàng ta là muốn dùng các nàng để báo cáo công tác với Thần vương điện hạ!

Nhưng các nàng hiểu được thì như thế nào? Công chúa Minh Nguyệt đường đường là kim chi ngọc diệp, nếu là cãi lời của nàng, không chừng lại càng phải chịu thêm tội! Công chúa Minh Nguyệt này thủ đoạn trừng trị cung nữ trong cung các nàng đã nghe nói qua, ai muốn chọc tới sát tinh này? !

Nhóm nữ tử tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn không thể không phúc phúc thân, đi qua hướng cửa của Phủ Thần vương ...

"Biểu ca, người không liên quan, Minh Nguyệt đều đã giải quyết ." Công chúa Minh Nguyệt cao giọng mở miệng, mang theo vài phần đắc ý, như thế này biểu ca nên vừa lòng đi!

"Nga? Đều giải quyết ?" Thương Địch mâu quang vi liễm, góc độ của An Ninh vừa vặn nhìn thấy được tinh quang nơi đáy mắt của hắn , quả nhiên, nghe được giọng nói của Thương Địch "Minh Nguyệt công chúa, của ngươi đâu?"

Oanh một tiếng, đầu của Công chúa Minh Nguyệt nháy mắt trống rỗng, của nàng đâu? Đúng vậy, của nàng đâu? Nhưng có trời mới biết, nàng cũng là không có thiệp mời, nàng là biểu muội của Thần vương , lại đi theo phụ hoàng cùng mẫu hậu cùng đến, dù là không có thiệp mời,nhưng ai dám ngăn nàng? Nhưng là...

Mọi người thấy gương mặt nghẹn uất của Công chúa Minh Nguyệt, nhịn không được buồn cười, Công chúa Minh Nguyệt là không lấy ra được thiệp mời a!

"Như thế nào? Không lấy ra được sao? Nếu không có, thì bản thân hãy tự bước ra khỏi phủ Thần vương , hay là để bản vương kêu người đưa công chúa Minh nguyệt ra ngoài " Thương Địch nói lại lời nói mới vừa rồi Công chúa Minh Nguyệt dùng để đuổi nhóm nữ tử đi, từng chữ từng chữ trả lại cho nàng ta.

Lúc này sắc mặt của Công chúa Minh Nguyệt sớm đã là một trận xanh một trận trắng, nhìn nhìn hoàng thượng hoàng hậu, "Phụ hoàng, mẫu hậu..."

Biểu ca ngay cả nàng đều đuổi đi thật sao sao?

Hoàng hậu nương nương cũng không dự đoán được Thương Địch ngay cả Công chúa Minh Nguyệt cũng muốn đuổi ra , bất quá đối mặt với sự cầu cứu của Minh Nguyệt, nàng cũng không có mở miệng, ý tứ rõ ràng bất quá , nàng là từ ý tứ của Thương Địch mà ra.

Công chúa Minh Nguyệt thấy không có người giúp nàng, phẫn hận chà chà chân, dù là không muốn, nàng cũng chỉ có thể rời đi nơi này, lúc này mặt mũi của nàng đã mất hết! Nếu người khác dám đối với nàng như vậy, nàng sớm đã đem hắn chém đầu, nhưng trước mắt là Thần vương, dù là nàng cũng không thể trêu vào .(Như vậy mọi người cũng thỏa lòng nhá, anh Địch nhà ta là vô đối nha :mrgreen: )

An Ninh thấy bộ dáng Công chúa Minh Nguyệt tức giận mà không dám xả, trong lòng thấy vui sướng, Công chúa Minh Nguyệt này xưa nay kiêu căng, sợ cũng chỉ có Thương Địch mới có thể làm cho nàng kiêng kị như vậy đi!

"Địch nhi a, bao che khuyết điểm như vậy là không được a!" Sùng Chính đế cố ý mở miệng, nhìn thoáng qua An Ninh, ha ha cười ra tiếng, ngay cả mặt mũi của Công chúa Minh Nguyệt cũng không cho, sự để ý của Thương Địch đố với An Ninh , tựa hồ vượt qua dự tính của ông.

Khóe miệng Thương Địch khẽ nhếch, chắp tay làm một lễ với Sùng Chính đế, "Cậu, mợ, nơi này liền giao cho hai vị !"

Dứt lời, không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, liền nắm tay An Ninh , không chút kiêng dè mang theo nàng đi tới một hướng khác , phía sau trừ bỏ vài người thần sắc cứng ngắc, thì đều là vẻ mặt ái muội nhìn bóng dáng hai người.

An Ninh cảm nhận được những ánh mắt này, cùng với những tiếng bàn tán ái muội phía sau, gương mặt đỏ lên, tim đập càng nhanh, Thương Địch... Nắm tay nàng rời đi như vậy, người khác nhìn thấy lại thêm hiểu lầm.

Nhưng giờ phút này, nàng cũng chỉ có thể mặc cho Thương Địch lôi kéo, thẳng đến khi đi được hồi lâu, khi An Ninh vẫn chưa hồi phục lại tinh thần .

"Ninh Nhi..." thanh âm của Thương Địch chợt vang lên trên đỉnh đầu, vì nhịp tim đang đập rối loạn nên An Nhinh không có nhận thấy trong thanh âm kia lộ ra một tia khác thường, An Ninh ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng lại, thì gương mặt tuấn mỹ vô trù kia liền ở trước mắt chậm rãi phóng đại, hai mắt tràn ngập linh khí của nàng nháy mắt liền trừng lớn lên.

Một tay Thương Địch nhẹ nhàng ấn cái ót của An Ninh , một tay đem thân thể mềm mại của nàng kéo vào lòng mình, sau đó, thật cẩn thận hôn môi của nàng...

Hết chương 93

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK