Mục lục
Hầu Môn Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão gia…” Trong lòng Tần Song Ngọc lộp bộp một chút, nhất thời cảm thấy thất sách, hôm nay một mình nàng chuẩn bị bữa tiệc này, tất cả các qúa trình nàng đều tự thân giám sát chính là hi vọng không có chút sai lầm nào làm lão gia hưng phấn mà khen ngơi nàng, phải biết rằng đây chính là cơ hội tốt của nàng a, sao có thể…. “ Người đâu mau chuẩn bị một bàn tiệc khác đưa đến phòng ta” An Bình hầu gia đánh gãy lời nói của Tần Song Ngọc, nhìn đám hạ nhân trong đại sảnh mà phân phó,sau đó liền ôm Tam phu nhân rời đi, các ngươi tranh giành thì tranh giành đi ta đi nơi khác vui vẻ.

Lời phân phó đối với mọi người nghe thì giống nhau nhưng làm Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc đen mặt, phòng bọn họ, bữa tiệc này sao lại biến thành của riêng hai người họ?

Ghen tuông bốc lên, hai người không cam long nhưng cũng không dám nói cái gì, trơ mắt nhìn nam nhân của mình ôn nhu nắm tay Tam phu nhân rơi khỏi đại sảnh, Niêm nhi đứng ở cửa đại sảnh liền làm mặt quỷ hướng hai người bọn họ.

Cố ý để An Bình hầu gia cùng Tam phu nhân đi xa liền nói to, “Các ngươi đừng mơ tưởng đem cha ta cướp đi!”

“Ngươi…”

“Hừ!”

Trong lòng Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc lại tức giận, Niệm nhi lại không để ý chút nào tới hai người, xoay người hướng An Bình Hầu gia cùng Tam phu nhân đuổi theo.

Đợi ba người bọn họ rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại mấy người các nàng cùng một đống hỗn độn, Tần Song Ngọc lạnh lung nhìn Đại phu nhân, “Hiện tại ngươi đã vừa lòng chưa?”

“Vừa lòng? Đây không phải là ngươi muốn sao?” Đại phu nhân liếc Tần Song Ngọc một cái hai người khong ai nhường ai.

Tần Song Ngọc nghĩ đến cái gì, khóe miệng hiện lên chút tơi cười, “Đại tỷ không mau quay về Cẩm Tú các của người đi, hôm nay có yến tiệc nên lão gia mới cho người đi ra ngoài, hiện tại yến tiệc không còn ngươi nên quay về nhà giam của mình đi, lão gia chưa có hủy bỏ trừng phạt với người đâu!”

“Ngươi….” Đại phu nhân nắm tay thành quyền, Tần Song Ngọc chính là cố ý trèo đầu cưỡi cổ nàng đây, bất quá Đại phu nhân quét mắt một cái, trên mắt sắc khi liền tiêu tan, vẻ mặt nghiền ngẫm cùng khinh thường, “Ngũ muội, ta nói ánh mắt ngươi sao lại đẹp đến vậy làm tỷ tỷ hâm mộ thật lâu, vừa rồi ta phát hiện ra, nguyên lại ánh mắt của ngươi cùng tam phu nhân kia chính là có điểm giống nhau, nữa điểm cũng không khác nhau nha!”

Đại phu nhân chính là người sáng suốt, khi nhìn thấy Tam phu nhân liền thấy có điểm gì đó khong thích hợp, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, Tần Song Ngọc cùng nàng ở Hầu phủ nhiều năm diện mạo không thể không rõ, nàng nói cái gì không thích hợp hóa ra chính là ánh mắt hai người tương tụ nhau.

“Ngươi….” Lần này đến Tần Song Ngọc không nói được lời nào, hang ngày nàng đều soi gương sao có thể không biết mắt mình như thế nào? Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh lão gia cực kỳ yêu thích đôi mắt này, khi ở trên giường không dưới một lần khen ngợi đôi mắt này, thật không ngờ, hắn nhìn đôi mắt này mà nhớ tới một nữ nhân khác a! nàng hận!!!

Đại phu nhân vừa lòng nhin Tần Song Ngọc giận giữ, đắc ý cười, “Ngũ muội, làm tỷ tỷ ta nên nhắc nhở ngươi một chút, tuy hôm nay ngươi đường đường nắm quyền chủ mẫu nhưng ai biết được một ngày nào đó quyền chủ mẫu này sẽ nằm trên tay ai? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cái thế than, nay chủ nhân chính thức đã trở lại muội muội a ngươi nhớ nên cẩn thận!”

“Không cần ngươi lo lắng!” Đại phu nhân nói vậy sắc mặt Tần Song Ngọc càng trở nên khó coi, nhắm mắt kìm nén tức giận trong lòng.

Đại phu nhân nhíu mày, “Thật uổng quá, thật uổng quá, tâm tư này đặt trên muội thực uống phí.”

Đại phu nhân có chút vui sướng nhìn người gặp họa là Tần Song Ngọc, liếc mắt một cái rồi xoay người hướng đại sảnh đi ra ngoài, bước được mấy bước liền dừng lại một chút, “Ngũ muội, nếu có cái gì luẩn quẩn trong lòng, cửa lớn Cẩm Tú các luôn rộng mở, muốn nói cái gì tỷ tỷ như ta sẽ hết sức lắng nghe.”

“Ngươi cút, tiện nhân!” Tần Song Ngọc tùy tiện cầm một cái bát hướng Đại phu nhân ném tới nhưng nàng không có ngắm chỉ ném tùy tiện lên vách tường, Đâị phu nhân không quay đầu lại cứ vậy rời khỏi đại sảnh, Tần Song Ngọc vô cùng giận giữ như muốn giết người.

An Ninh nhìn qua một màn này, nghe đại phu nhân nói đôi mắt Tần Song Ngọc giống Tam phu nhân cũng là lúc tâm tình tỉnh ngộ, khó trách lần đầu tiên ở Thiên linh tự nhìn thấy Tam phu nhân cảm thấy ánh mắt kia thật quen thuộc.

Đáng thương nhất vẫn là Tần Song Ngọc vừa rồi bị Đại phu nhân công kích, tâm tình chắc sẽ không được tốt nha!

An Ninh liếc mắt nhìn một cái rồi bước ra ngoài, Bích Châu cùng Lục phu nhân Tuyết nhi cũng theo sát ngay sau, ba người đi ra trở về Thính Vũ hiên, tiến vào Thính Vũ hiên Bích Châu không nhịn được, “Tiểu thư, người nói xem Tam phu nhân sau này sẽ ở lại trong Hầu phủ sao?”

An Ninh liễm mi, “Người hy vọng Tam phu nhân ở lại hay không muốn Tam phu nhân ở lại?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK