A Sơ không chịu nổi , phủ thêm ngoại bào, mang giày đi tìm Mục Thanh lại thấy hắn chuyên chú nghiên cứu kiếm phổ, nhìn thấy người đến cũng chỉ đưa mắt nhìn một cái, rồi lại cúi đầu xem sách, thản nhiên hỏi “đỡ hơn rồi sao?”
A Sơ thở hổn hển ngồi đối diện hắn, rút cuốn sách đi “ngươi thực quan tâm ta sao? sao lúc ta bị Lục La kiềm chế, ngươi không để ý chút nào mà chỉ có sát ý? Vì sao ta hôn mê lâu như vậ, ngươi cũng không đến thăm ta một chút, còn có tâm tư ở đây xem kiếm phổ?”
Lục La? Mục Thanh nghĩ một lát mới có phản ứng “nữ nhân kia không thể không trừ, hơn nữa không phải ngươi đã nói ta đừng lo cho ngươi sao? ngươi hôn mê, cần tĩnh dưỡng, ta cũng không tiện quấy rầy.Ta xem kiếm phổ là muốn gia tăng năng lực của mình để phòng ngừa sau này trong chúng ta lại có người bị bắt đi. Nếu ngươi thực sự hi sinh trong hành động trừ yêu lần này, ta sẽ an táng, cầu kinh siêu độ cho ngươi”
Hắn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ giống như khắc từng vết dao lên người A Sơ, câu cuối cùng lại như sát muối vào. Nếu nàng chết đi, hắn không chút thương tâm mà chỉ có an táng và siêu độ.
A Sơ hít sâu một hơi, khí lạnh thoảng qua yết hầu, thanh âm có chút khó khăn “lúc trước Lục La không chịu thả ta ra, ngươi nghĩ thế nào? Thực sự không để ý sinh tử của ta mà chỉ muốn giết Lục La thôi sao?”
Mục Thanh không chút do dự “Nàng là yêu ma. Không trừ không được. Nếu có một ngày nàng lại thấy ánh mặt trời, giết hại dân chúng, ta chết một trăm lần cũng không đủ đền tội. Cho dù hi sinh ngươi hay cả bản thân ta, ta cũng cam nguyện”
A Sơ cười cười, rủ mắt che giấu thương tâm “ngươi tâm địa thật cứng rắn, cho nên ngươi tổn thương sư muội của mình lại hồn nhiên không biết”
Tâm địa cứng rắn? Mục Thanh không cho là đúng, phản bác “ta tự hỏi vẫn chưa có gì thẹn với nàng. Nàng đọc sách không hiểu, ta giảng giải. Nàng học kiếm khó khăn, ta dạy. Cái gì ta có thể làm, có thể giúp đều đã làm, vô cùng thật lòng, không chút giả dối. Tuy ta không biết nguyên nhân thực sự nàng ấy rời đi nhưng không cho rằng vì mình có tâm địa cứng rắn, lý do của ngươi rất gượng ép”
A Sơ lại hỏi “nếu người bị Lục La kiềm chế là sư muội ngươi, ngươi cũng như thế sao?”
Mục Thanh tràn đầy kiên quyết, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng A Sơ “tu đạo vốn là chuẩn bị hi sinh bất cứ lúc nào. Ta là người tu đạo, chỉ lấy đại cục làm trọng, không màng sinh tử, cho nên ta tin, nếu là sư muội cũng không phản đối ta làm như vậy”
Biết hắn lạnh lùng vô tình, nói thêm càng vô nghĩa,A Sơ cắm môi, dậm chân lao ra khỏi phòng, niệm quyết quay về Thiên giới.
A Sơ thẳng tiến tới Đâu Dẫn cung, ở ngoài cửa vòng tới vòng lui, nghĩ nên tìm cớ gì để hỏi rồi lại thấy vòng vo chi bằng hỏi thẳng. Vì thế vội đi vào, lập tức hỏi “Lão quân, ngươi có biết Lục La?”
Thái Thượng Lão Quân đang phân phối dược liệu luyện đan, nghe vậy vội ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi “ngươi cũng biết nàng?”
Lục La, thật sự có người này. A Sơ vốn định giấu diếm nhưng nàng vô duyên vô cớ hỏi như vậy, không tìm được lý do che giấu, thở dài nói “nàng đã chết”
Thái Thượng Lão Quân thản nhiên nói “đúng vậy, nàng đã chết hơn mười vạn năm trước”, vuốt vuốt chòm râu bạc, nhớ lại “nhớ ngày đó, Lục La là đệ nhất mỹ nữ Ma giới, phong tư xinh đẹp, giai nhân tuyệt sắc. Nàng giả làm phàm nữ gặp gỡ sư phụ của Mộ Khanh, suýt chút nữa khiến hắn phạm vào thanh quy cũng may cuối cùng bọn họ vẫn tách ra, sau đó không nghe tin tức của Lục La nữa, đến khi nghe tin thì đã chết vài vạn năm trước”
Thì ra Lão Quân cũng không biết Lục La bị giam ở địa động “nàng có hài tử không?”
Thái Thượng Lão Quân lắc đầu “chưa từng nghe nói, Lục La đến chết vẫn chưa thành thân, sao có đứa nhỏ được”
“Như vậy, từng có tình cảm với Lục La, ngoại trừ sư phụ Mộ Khanh còn có ai khác không?”
Thái Thượng Lão Quân lại lắc đầu “không biết, Lục La bộ dáng đẹp, ánh mắt lại rất cao, có thể được nàng xem trọng, không có mấy người ah. Mà sao ngươi lại có hứng thú với chuyện cũ người xưa như vậy? sao ngươi biết được Lục La?”
A Sơ cười cười “trong lúc vô tình nghe được chúng tiên thảo luận về mỹ nhân trong thiên hạ, bọn họ có nhắc tới Lục La, ta hiếu kỳ nên hỏi thôi”
Thái Thượng Lão Quân giật mình, quan tâm hỏi “ngươi ở dưới đó cùng Mộ Khanh thế nào?”
A Sơ thở dài “không phải hắn, bây giờ hắn là Mục Thanh, lạnh lùng vô tình, ta có chút không quen. Đúng rồi, ta còn thấy Ma chủ Hoặc Quân, không phải hắn hội phi yên diệt sao? sao hắn cũng chuyển thế?”
Nhắc tới Hoặc Quân, Thái Thượng Lão Quân nhăn mi, vẻ mặt than thở. A Sơ thầm nghĩ chuyện này có cổ quái, tiếp tục truy vấn. Lão Quân đành phải nói thật “Mộ Khanh giúp hắn thu thập hồn phách nhưng lại phong tỏa trí nhớ kiếp trước của hắn. Hoặc Quân vì hận mà nhập ma, nếu không còn hận, sẽ không lại nhập vào ma đạo, thực ra tâm địa của hắn cũng không xấu”
Mộ Khanh vẫn nghĩ tình đồng môn mà quan tâm tới sư đệ. Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định lời của Lục La là thật hay giả mà nàng đã chết, nàng có khả năng thắng Mục Thanh nhưng lại lựa chọn bị hắ?Trong đầu rất nhiều cảm xúc phức tạp, vô cùng khó chịu, A Sơ cười cười “A Sơ đã rõ, đa tạ Lão Quân”
Lão Quân liếc mắt đánh giá nàng, không nói gì. A Sơ từ biệt Thái Thượng Lão Quân, rời khỏi Đâu Dẫn cung.
A Sơ đem chuyện Mộ Khanh uống tiên huyết xong không sử dụng nội lực được cho Thương Thuật biết, Thương Thuật nói đây là hiện tượng bình thường, chờ tiên huyết hoàn toàn dung nhập vào cơ thể sẽ khôi phục như bình thường. Thương Thuật còn nhắc nhở, hiện giờ Mộ Khanh là phàm nhân, không thể dùng tiên huyết nhiều lần, nếu không thân thể không dung nạp được, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma hoặc do không khống chế đượct tiên lực bên trong mà chết.
Nghe vậy, A Sơ nổi da gà, lập tức quyết định nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không lại dùng tiên huyết
Khi A Sơ quay lại khách điếm, Hoắc Quân đang ở trong phòng tìm nàng. A Sơ dừng lại ở một góc, sửa sang lại xiêm y rồi chậm rãi xuất hiện trước mặt Hoắc Quân, ra vẻ kinh ngạc hỏi “Hoắc Quân, sao ngươi lại ở đây?”
Vừa hỏi, A Sơ đã hận không thể vả miệng mình. Quả nhiên Hoắc Quân đã xem thường đáp trả “ta không ở đây thì ở đâu? Còn ngươi, sao đột nhiên không thấy bóngdáng, sư huynh nói ngươi ầm ỹ với hắn một trận, ta còn tưởng ngươi bỏ đi rồi”
A Sơ cười cười đáp “tâm tình không tốt, cho nên đi lại một chút, bây giờ thì ổn hơn nhiều rồi”
Hai người đi tới phòng khách, Hoắc Quân đi vào phòng Mục Thanh, A Sơ đi vào phòng mình. Đêm đã khuya nhưng A Sơ vẫn không ngủ, tắt nến, ngồi trong bóng tối chờ chung quanh yên tĩnh hẳn, gọi mây đi đến địa động.
Khu rừng này ít người lui tới, bây giờ lại tối đen, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng sói tru. A Sơ tạo ra một ngọn lửa, rốt cuộc cũng tìm được hòn đá trước cửa động, nhưng làm cách nào cũng không thể mở được. Nghĩ đến tình cảnh khi cùng Hoắc Quân rơi xuống, hai người cùng đụng trúng tảng đá, có thể đã chạm vào cơ quan. Lẽ ra nàng nên dò hỏi Hoắc Quân xem hắn và Mục Thanh dùng cách gì để mở hòn đá ra.
Ngồi trên tảng đá nghiên cứu hồi lâu vẫn không tìm được cơ quan hay dấu hiệu gì, A Sơ nghĩ nghĩ, đang tính tái hiện lại tình cảnh lúc trước rơi xuống. Nàng và Hoắc Quân cùng rơi xuống, chạm vào hòn đá hai lần. Quả nhiên sau khi chạm mạnh hai lần, hòn đá lập tức mở ra. A Sơ đi vào, hòn đá cũng khép lại.
A Sơ nghĩ người tạo nên cơ quan này ý muốn có đôi có cặp, sống cùng sống, chết cùng chết.
A Sơ đứng trước bức tranh trên thạch bích, nhìn nữ nhân và hai hài tử của nàng trong bức họa đến xuất thần. Nữ tử này chính là Lục La, bộ dáng của nàng từng rất xinh đẹp, không hề nhìn ra là một ma nữ mà giống một thê tử, một mẫu thân hạnh phúc. Nhớ lại bộ dáng của nàng trong ao thiết, ánh mắt sáng ngời hữu thần trở nên trắng bệch vô thần, khuôn mặt tuyệt thế nhăn nheo, dữ tợn, hai chân lại bị chôn sâu trong ao thiết.
Trong lòng cảm thấy rất đau, A Sơ thở dài, đi vào bên trong. Đèn chong vẫn sáng ngời như trước, những mảng đá bong ra từ thạch bích vẫn nguyên vị trí cũ. Cũng ở vị trí đó, Lục La đã nói những lời khó tin, cũng ở vị trí đó, Mục Thanh đã giết chết Lục La.
Đứng trong ao thiết, A Sơ mới phát giác không còn nghe tiếng gió nữa. Có lẽ lúc trước là do Lục La tạo ra, nàng còn thì gió có, không có nàng, chung quanh trở nên tĩnh mịch hẳn.
Địa động này nhìn từ mặt ngoài là do một vòng tròn tạo thành nhưng trực giác nói cho A Sơ biết bên trong không chỉ có vậy. Đi dọc theo dãy đèn chong, A Sơ cẩn thận tìm kiếm cơ quan hay cái nút gì đó, nhưng lần tìm gần bốn trăm cái đèn chong cũng không có manh mối gì, chẳng lẽ là trực giác sai lầm.
Có lẽ là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, địa động này đại khái chỉ là lao tù. A Sơ rất thất vọng, thở dài, hơi thở làm cho ngọn đèn chong trước mặt run rẩy rồi tắt hẳn. Cùng lúc đó mấy trăm đèn chong khác cũng lần lượt tắt theo, ao thiết lâm vào hắc ám.
A Sơ sợ tới mức muốn thét chói tai thì dưới chân bắt đầu lay động kịch liệt, thạch bích chỗ ngọn đèn chong thứ nhất bị tắt lộ ra vết nứt, ánh sáng màu trắng cũng từ đó tản ra.