A Sơ ngạc nhiên cũng không tin, không phải là đối với Mộ Khanh mà đối với người tặng rượu “rượu hoa đào là Thái Thượng Lão Quân cho ta, hắn sẽ không hại chúng ta đâu”
Mộ Khanh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt ngưng lãnh: “không phải là Thái Thượng Lão Quân. Rượu nhất định bị người ta động tay động chân sau đó, hắn biết chúng ta sẽ không có sự phòng bị,quan trọng nhất là ta cũng không dự đoán được cho nên mới trúng kế’
Nếu có cừu oán thì tính kế rồi nhân cơ hội mà giết hai người bọn họ là được rồi, vì sao phải nhốt ở nơi lạnh cóng này?đưa mắt nhìn chung quanh, A Sơ thấy bọn họ bị nhốt ở một nơi hình trình tròn rất lớn, mặt và vách tường đều do một khối băng lớn tạo thành, hàn khí tỏa ra ngùn ngụt, cao đến mấy trăm thước…
“Đây là đâu?’ A Sơ hỏi
“Nơi này là… Băng tháp.” Mộ Khanh do dự một chút.
A Sơ ngạc nhiên, thì ra nơi này là Băng tháp mà Mộ Khanh và Yêu Hoa đã từng nhắc tới.
Bên trong Băng tháp yên tĩnh tới cực điểm, có thể nghe rõ nhịp tim đập. Đột nhiên một âm than sâu kí truyền đến, khi thì bén nhọn lúc thì trầm thấp, quanh quẩn trong không gian trống trải của Băng tháp. A Sơ vốn thấy lạnh, nghe được toàn thân nổi da gà, run rẩy, Mộ Khanh vỗ vỗ tay nàng “đừng sợ, khụ…khụ, đây là tiếng gió thổi vọng lại”
Trấn tĩnh lại, A Sơ phát hiện thực sự là tiếng gió, nàng kinh hỉ hỏi “có gió, vậy là có cửa ra?”
Mộ Khanh lại lắc đầu: “Băng tháp chỉ có một chỗ ra, gió này bị nhốt trong Băng tháp”
Gió bị phong trong tháp? A Sơ khó hiểu. Lúc này nàng ngửi được một mùi hương rất dễ chịu “trong gió có mùi hương thản nhiên…hương của hoa hạn, đúng là hương hoa hạnh”
Mộ Khanh cố hết sức gật đầu, ngồi dậy, giải thích “gió này mới tiến vào không lâu, cho nên mới mang theo mùi hương hoa hạnh”
Gió mới lọt vào Băng tháp không lâu?A Sơ nhớ lại chuyện ở Tụ tiên hội liền hỏi ‘lúc trước nghe ngươi và Yêu Hoa nói kết giới Băng tháp bị vỡ là thế nào?ta cảm giác uy lực của Băng tháp vẫn rất lớn, có thể hút ta và ngươi vào, hiện nay còn kín không kẽ hở”
Ánh mắt Mộ Khanh vẫn hướng về một chỗ trong Băng tháp, không yên tâm giải thích “Băng tháp vỡ tan. Lúc đó ta cực lực đuổi tới nơi này, nhưng không thể…không thể ngăn cản kết giới Bắng tháp vỡ vụn. Vì để tìm ra nguyên nhân kết giới bị phá vỡ, ta đã phong tỏa nơi này, cũng phong tỏa luôn làn gió mang theo hương hoa hạnh tiến vào Băng tháp khi đó”
“Vậy ngươi có tìm ra nguyên nhân không?’
Mộ Khanh lắc đầu, vẻ mặt thất vọng “đã tới hai lần, manh mối rất kít. Những thứ bên trong Băng tháp đã đến thế gian, hơn nữa lại có người vụng trộm sửa sổ sinh tử, điều này làm ta rất khó xử”
Thì ra hắn liên tục đến thế gian là để tìm về những vật bị lấy trộm trong Băng tháp, nhưng đó là vật gì mà quan trọng đến mức Mộ Khanh phải tự mình hạ phàm tìm kiếm, cũng không xin chỉ thị của Thiên đế, cũng không cho các thần tiên khác hỗ trợ. Nếu nhờ Thái Thượng Lão Quân hoặc Thiên Lý Nhãn, có thể sẽ giúp hắn tìm được vị trí của vật kia ở thế gian mà, sao hắn lại không nhờ? Chẳng lẽ…là vì người đã sửa sổ sinh tử sao? vừa rồi ở bên ngoài, nàng chủ động muốn thay hắn hoàn thành chuyện ở thế gian nhưng bị hắn cự tuyệt, mà như lời Mộ Khanh nói, nếu có người có thể thay hắn hoàn thành, hắn đã không mặt cau mày có như vậy. Điều này có nghĩa, toàn bộ Thiên giới, bao gồm cả Thiên đế không muốn hoặc không thể nhúng tay vào việc này.
“Ngươi nói người trộm sinh tử mệnh có phải là Ma chủ Hoặc Quân không?” A Sơ suy nghĩ. Bởi vì Ma giới đã hành động mà Thiên giới vẫn đang chuẩn bị đối phó, có thể thấy là Thiên giới bị động. Hơn nữa Băng tháp bị trộm là trước khi diễn ra Tụ tiên hội, sau Tụ tiên hội, Thiên giới liên tiếp thương nghị chuyện quan trọng, tiếp theo đó là tin Ma chủ Hoặc Quân muốn tấn công Thiên giới.
Nhưng giả thuyết của nàng lập tức bị Mộ Khanh bác bỏ “sẽ không. Hoặc Quân còn chưa ra khỏi Ma giới, đến nay chúng ta cũng không phát hiện có người của Ma giới, cho nên người hủy kết giới, sửa lại sinh tử không phải là người Ma giới”
“Thế thì chắc chắn là có nội gian. Hắn hủy kết giới, sửa sinh tử, đem bảo bối đưa đến thế gian là chờ Hoặc Quân rời khỏi Ma giới để đưa cho hắn” A Sơ lại đưa ra giả thuyết khác. Rất nhiều tiểu thuyết viết về nội gián nha.
“Bảo bối?” Mộ Khanh thì thào lập lại một lần, cười khổ, “cái kia đúng là một bảo bối tốt”
Đây là lại bác bỏ suy đoán của nàng sao?A Sơ mặc kệ Mộ Khanh, tự mình đi về phía trước khám phá chung quanh. Theo tiếng gió, nàng đi về phía bên phải Băng tháp, kinh ngạc kêu lên ‘thượng tiên, nơi này có một cái hố”
Mộ Khanh biến sắc “đừng đi”
A Sơ không hiểu, quay đầu nhìn hắn một cái rồi lại cẩn thận bước tiếp về phía trước. Cái hố hình vuông thì ra là một cái ám thê, mỗi một tầng đều từ khối băng chế thành, hàn khí màu trắng lượn lờ bao quanh, tạo nên cảm giác lạnh thấu xương. Ám thê có mười tầng, cầu thang cũng là một khối băng thật lớn, trong bên trong hàn khí tỏa ra ngùn ngụt như bốc khói, ngoại trừ như vậy thì cũng không có gì khác thường nữa.
Mộ Khanh ngồi ở xa xa, gắt gao nhìn thân hình nhỏ bé của A Sơ. Vì hàn khí quá dày nên nàng ôm cánh tay, thân hình lạnh run, hai mắt mở to cố nhìn vào bên trong như muốn phát hiện gì đó. Mộ Khanh gọi lớn tiếng, A Sơ liền chạy tới nói “chúng ta xuống đó xem thử, nói không chừng có phát hiện gì đó”
Mộ Khanh nắm lấy tay nàng “ta đã đi qua, bên trong không có gì cả”
A Sơ ỷ mình lúc này khí lực lớn, vội tránh ra, không phục nói “ta không tin. Nếu không có gì thì sao vừa rồi ngươi không cho ta đi. Nếu có gì nguy hiểm, vậy sao giờ ngươi lại không chịu nói ra. Ngươi nói chuyện trước sau không giống nhau, ta không tin”
Không ngờ A Sơ lại có lúc thông minh như vậy, Mộ Khanh cũng không cản nàng nữa “cẳn nhẳng cằn nhằng, ngươi…tự ngươi đi vào đi”
Nếu Mộ Khanh đã nói vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì, A Sơ quyết định thỏa mãn sự tò mò của mình, hưng trí bừng bừng đi vào ám giai. Mộ Khanh ngồi xếp bằng, cố tĩnh tâm nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh dưới ám giai cho đến khi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, hắn mới thả lỏng tâm tình, giả bộ híp mắt