Mộ Khanh sắc mặt phi thường khó coi, gắt gao cau mày, ánh mắt thâm u nhìn bạch ngọc khấu trên tay Hoặc Quân, hắn đột nhiên thu tay lại, nói “ngươi sợ? vậy để ta”
Dứt lời, ngón trỏ bắn ra, tung ngọc khấu lên rồi vỗ tay tiếp lấy.
A Sơ không nhìn thấy đáp án trong tay Hoặc Quân, nhìn hắn xòe lòng bàn tay cho Mộ Khanh xem, thấy Mộ Khanh ánh mắt ngưng trong rồi đột nhiên Hoặc Quân phóng ra một đạo hồng quang. Mộ Khanh không chút do dự mà đánh về phía Trầm Thê, giống như đó là bảo bối quý giá nhất đời này của hắn. Hắn ngăn cả hồng chưởng của Hoặc Quân, dòng khí cường đại làm nham thạch rơi ra, một khối nham thạch to thình lình ập xuống đầu A Sơ, nàng lập tức hôn mê.
Mộ Khanh ôm Trầm Thê sợ đến khóc thất thanh, hoàn toàn không chú ý tới tình cảnh phía sau. Hoặc Quân vung hai tay áo lên, tạo ra một trận tà phong ý định cuốn tất cả mọi người trên vách núi rơi xuống dưới. Phía chân trời hiện lên một đạo thanh quang, Đại A Chiết tay cầm thanh hồ, bấm ngón tay niệm chú ngữ, thanh hồ nhanh chóng biến hóa, tạo thành mười lão giả tay cầm chương mộc. Lão giả hai mắt trợn trừng, bỗng nhiên hóa thành làn khói trắng chui vào chương mộc, mười cây chương mộc vo tròn lại, cấp tốc bắn về phía Hoặc Quân.
Hoặc Quân phi thân nhảy lên, vung chưởng đánh nát chương mộc trận, mười viên chương mộc lập tức tản ra các phương hướng rồi nhanh chóng ào trở lại. Hoặc Quân vung tay áo tạo nên một trần tà phong khác, phóng chưởng đánh ra một đạo quang đao, đánh nát mấy mộc chương. Nhưng mộc trượng là do thanh hồ biến ảo, có tác dụng mê hoặc ánh mắt đối thủ, nếu bị đánh trúng thì cũng như bị kiến cắn mà thôi, không có nguy hiểm gì. Hoặc Quân đang đánh nhau thì Mộ Khanh đã mang Trầm Thê đến chỗ an toàn. Hoặc Quân tức giận, đỏ mắt hét lớn một tiếng, chặt đứt vách núi thành hai đoạn.
Đại A Chiết khiến cho Hoặc Quân chuyển mắt liền lập tức đi tới bên cạnh A Sơ, dưới chân đột nhiên chấn động, vách núi đã bị gãy đứt. Dưới chân hụt hẫng, hắn và A Sơ đang rơi xuống. A Sơ vẫn đang hôn mê mà hắn lại không có pháp thuật, ngã từ trên cao xuống như vậy, hai người chết chắc. Đại A Chiết khẩn cấp gọi thanh hồ. Thanh hồ phi xuống, hình thể to lớn, vững vàng tiếp được chủ nhân. Đại A Chiết vô cùng kinh ngạc, thanh hồ nghe theo hắn, lại không đủ linh tính, chỉ tiếp một mình hắn, còn A Sơ đã rơi vào biển mây, chẳng biết sống chết thế nào.
Lúc này, một đạo bạch quang nhanh chóng nhảy vào trong biển mây, không lâu sau có một bóng dáng phi lên không trung. Hắn ôm A Sơ đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt còn trắng hơn cả y bào trên người, tóc tai hỗn loạn, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ. Hắ nhẹ nhàng đặt A Sơ lên thanh hồ ‘ngươi gọi thanh hồ cũng đồng thời gọi Thái Thượng Lão Quân. Ngươi muốn gặp hắn thì đi lên không thì cứ đi trước, nhưng làm phiền ngươi đưa A Sơ đến chỗ Thương Thuật, để nàng ở đó chờ ta, ta đi bắt một người khác trước đã”
“Chuyện gì so với cứu A Sơ còn quan trọng hơn?” Đại A Chiết lạnh lùng cười, trào phúng nhìn hắn, đặt A Sơ an ổn trên thanh hồ rồi rời đi.
Mộ Khanh nhìn theo bóng dáng bọn họ, nhìn làn váy phiêu động trong gió rồi xoay người bay về hướng ngược lại.
Trên vách núi, Thái Thượng Lão Quân đang đứng một mìn, bên cạnh không có ai. Thiên giới vẫn cho rằng Hoặc Quân đã chết, lúc này đối mặt với hắn, Thái Thượng Lão Quân kinh hãi vô cùng. Hoặc Quân khinh thường liếc hắn một cái, bĩu môi nói “Lão nhân, cho mấy viên kẹo, hahaha”
Nghe vậy, Thái Thượng Lão Quân tính tình bùng nổ, vểnh râu mắng “sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi lại nói tiên đan lão phu luyện là đường. Tiểu tử ngươi vô duyên có được tiên đan, không hưởng qua, không có kiến thức. Dù lão phu có luyện ra đường thì Ma tộc như ngươi cũng không xứng để ăn
Hoặc Quân khoanh tay, nheo mắt nói “ta nể tình ngươi cùng tuổi với sư phụ ta nên không làm khó dễ ngươi, ngươi lại cứ thích so đo với vãn bối, thật là làm nhục cái tên Lão Quân, vẫn nên cút về Đâu Dẫn cung để tên đồ nhi không chịu thua kém của ngươi tiếp nhận chức vụ, tiếp tục làm đường đi”
Thái Thượng Lão Quân trừng mắt “ngươi..ngươi, trước đây miệng ngươi còn rất ngọt, sao giờ lại ác độc như vậy”
Một đạo bạch quang hạ xuống, Mộ Khanh đứng đối diện, dưới chân có thêm hồng hồ.
Hoặc Quân vẻ mặt bình tĩnh “người ác độc đâu chỉ có mình ta. Ba trăm sáu mươi lăm cây đinh đoạt hồn, trọn đời không thể luân hồi. Một người là sư huynh ta, một người là bạn tốt của sư phụ ta, lại đuổi cùng giết tận ta bảo sao trái tim ta không băng giá”
Mộ Khanh mặt không đổi sắc “đạo bất đồng bất tương vi mưu”
Nhìn hắn thong dong, trong mắt Hoặc Quân hiện lên sự âm ngoan, trầm giọng nói “ngày mai là ngày giỗ của vong sư, ta không sát giới, hai tháng sau ta sẽ tấn công Cửu trọng thiên, khiến cho tất cả thần tiên phải thần phục ta”. Đảo mắt nhìn chung quanh, lại nói tiếp “hôm nay ngoại trừ nói với ngươi lời này, ta còn giúp Dao Liên tiên tử đánh cược, cược xem ngươi chọn ai. Kết quả, ngay từ đầu ngươi đã thua. Đại A Chiết nhanh hơn ngươi, chỉ sợ tâm của Dao Liên tiên tử đã hướng về hắn. Lần này, bọn họ chắc chắn sẽ thâm ý thiết, ta khuyên sư huynh đừng làm chuyện xấu nữa, kẻo tiền mất tật mang”
Mộ Khanh nhăn mi, mím môi không trả lời. Hoặc Quân cười lớn rồi hóa thành một làn khói đen bay đi.
Thấy Hoặc Quân đã đi xa mà Mộ Khanh không có hành động nào, Thái Thượng Lão Quân kinh ngạc “ngươi…ngươi để cho hắn đi sao?hắn là Ma chủ mà Thiên giới vẫn truy nã ah, lúc trước hắn giả chết, bây giờ lại xuất hiện, tội không thể tha”
Mộ Khanh không hé răng.
Nhìn sắc mặt âm nghiêm của hắn, Thái Thượng Lão Quân không đề cập nữa, tính quay về Thiên giới bàn bạc cùng Thiên đế. Hắn chỉ tay vào hồng đoàn bên dưới nói “ngươi vừa bắt hồ ly?”
Mộ Khanh đáp “Thanh Khâu nhị công tử, Yêu Mi.”
Trầm Thê đang cuộn mình trong góc mặt biến sắc đi tới, thống khổ hỏi “Mi ca ca, làm sao vậy?’
Mộ Khanh thản nhiên nói “hắn đang hôn mê, các ngươi trộm băng quan của Cửu Cẩm tiên tử cũng nên đến lúc chấm dứt rồi”
Sau khi về Thiên giới, Mộ Khanh cởi bỏ khổn tiên thằng trên người hồ ly, hồ ly lập tức hóa thành hình người. Yêu Hoa nhận được lệnh triệu hồi của Thiên đế vội vàng chạy tới, Yêu Mi thấy hắn thì hừ lạnh, làm cho Yêu Hoa rất phẫn nộ. Mộ Khanh sau khi quay về Thiên giới, nghe nói còn xử đại án, rất nhiều tiên nhân đến xem nhưng chỉ có vài người có liên quan được vào Lăng Tiêu điện, những người khác đều phải đứng bên ngoài. Ngọc Cẩm đã sớm hoài nghi Trầm Thê, tính thay A Sơ đi nghe ngóng xem nữ nhân này đã làm gì.
Mộ Khanh thuật lại mọi chuyện. Ngày đó tiên ma đại chiến, gặp được Trầm Thê đã thấy nghi ngơ nhưng khi đó đang đại chiến nên không thể điều tra rõ, sau bị Hoặc Quân tính kế mà bị thương rơi xuống nhân gian, Trầm Thê cứu giúp cũng thuận lý thành chương mà cùng về Thiên giới chính là muốn tiện cho việc điều tra Trầm Thê và người cấu kết cùng nàng trộm tiên thân.
Nói đến đây, Yêu Mi khinh miệt cười “sao ngươi biết nàng không phải là Cửu Cẩm chuyển thế, nói không chừng việc mất tiên thân chính là ngoài ý muốn”
Mộ Khanh ảm đạm nói “Cửu Cẩm không có chuyển thế, nàng căn bản nhập không được luân hồi.”
Chung quanh trở nên yên lặng, tiên nhân sống hơn năm vạn năm đều biết, lúc trước Cửu Cẩm tiên tử vì bảo vệ Dao Trì mà hội phi yên diệt. Đây là sự thật, nàng đúng là không thể luân hồi. Mà Yêu Mi, có lẽ chỉ biết Cửu Cẩm đã chết nhưng lại không biết rõ ràng mọi chuyện.
Yêu Hoa ở bên cạnh không khách khí tát cho Yêu Mi một cái “lấy trộm tiên thân, nhiễu loạn luân hồi, ngươi còn chưa biết sai?”
Một bên Yêu Hoa khí không đánh một chỗ, trước mặt mọi người cấp yêu mi quăng cái bàn tay: “Đào trộm tiên thân, nhiễu loạn luân hồi, ngươi cũng biết sai!”
Vốn chưa có đủ chứng cớ nhưng những lời này khác nào khẳng định hắn thực sự trộm tiên thân. Yêu Hoa cười lạnh, trong mắt lại lấp lánh lệ quang “ích kỷ, bậy bạ, thiên đạo luân hồi há có thể để cho ngươi làm loạn”
Yêu Mi không biết nên khóc hay cười “ca ca không quên được Cửu Cẩm tiên tử cho nên mới tức giận như vậy? nhìn thấy thân thể Cửu Cẩm tiên tử yêu ta, trong lòng ngươi chắc không thoải mái lắm, phải không? Mộ Khanh, ngươi còn chen chân vào, rõ ràng người đầu tiên Cửu Cẩm gặp là ta, vì sao ta và nàng không thể cùng nhau?”
Mộ Khanh và Yêu Hoa đều khiếp sợ. Năm đó bọn họ gặp được Cửu Cẩm, Yêu Mi vẫn còn là một tiểu hồ li. Lúc này hắn lấy trộm tiên thân của Cửu Cẩm, cho vào đó một nguyên thần khác, làm cho thân thể này sống lại. Trầm Thê chẳng qua chỉ là công cụ để tiên thân sống lại mà thôi.
Trầm Thê sắc mặt trắng bệch, toàn thân suy sụp, vừa mới bị đả kích, trên mặt vẫn còn thần sắc ảm đạm, tiến lên nắm tay Yêu Mi “Mi ca ca, ngươi..ngươi nói bậy bạ gì vậy? ngươi…là thích ta hay là…”
Yêu Hoa vừa sợ vừa tức, vung ống tay áo, thanh âm lạnh lùng “ta đối với Cửu Cẩm đã không còn ảo tưởng, lúc ta lên đây, Tân Dược còn lo lắng cho an nguy của ngươi, ngươi nói như vậy thật có lỗi với tẩu tử của mình, có lỗi với nữ nhân bên cạnh ngươi. Ngươi gian ngoan mất linh, chết cũng chưa hết tội”
Trầm Thê ánh mắt trống rỗng, lảo đảo đứng dậy, đờ đẫn nói “hết thảy sai lầm đều do ta gánh vác. Nếu không phải lúc trước ta không muốn chuyển thế, cầu xin Mi ca ca, hắn sẽ không nghĩ ra biện pháp như vậy để giúp ta”
Ngọc Cẩm cầm tư bạc mệnh của Tư Mệnh Tinh Quân trên tay, thì ra phàm nhân Trầm Thê dương thọ đã hết nhưng quyến luyến nhân gian không chịu chuyển thế, cũng sợ hãi sinh mệnh ngắn ngủi. Trong lúc trốn tránh Hắc Bạch Vô Thường đã gặp được Yêu Mi, thấy hắn pháp thuật cao minh liền thỉnh cầu hắn giúp nàng ở lại nhân gian. Yêu Mi mới đầu từ chối, sau lại đột nhiên quay lại giúp Trầm Thê tránh khỏi Hắc Bạch Vô Thường, hai người kia tìm Trầm Thê suốt mấy tháng không có tin tức, liền báo cho âm ty lập hồ sơ. Sau đó, Yêu Mi phá băng tháp lấy trộm tiên thân, vọng tưởng dùng thân thể của Cửu Cẩm giúp Trầm Thê trường sinh. Nhưng Cửu Cẩm là tiên thân, đối với nguyên thần phàm nhân của Trầm Thê giống như nước với lửa. Tiên thân bị tách khỏi nguyên thần nguyên bản, lại bị một nguyên thần khác xâm nhập, nếu nguyên thần bản mạng còn chắc chắn sẽ cảm ứng được, mà như vậy nguyên thần xâm nhập sẽ không khỏe được. Ngọc Cẩm muốn xem tới lúc sau khi Cửu Cẩm được đưa vào băng tháp thì sách đã bị thu hồi, còn bị Tư Mệnh Tinh Quân trừng mắt nhìn nàng.