A Sơ nhướng mi “đừng nói bậy, thượng tiên sẽ không chết”
Ở chung mấy năm nay, Ngọc Cẩm hiểu rất rõ “Mộ quân sư mang mỹ nhân đến Thương Nhiên Niên cảnh ẩn cư, ngươi không tức giận sao?không ủy khuất sao? nếu là ta, ta sẽ mặc kệ sống chết của hắn”
A Sơ nói “ít nhất cũng phải báo ơn bốn vạn năm qua”
Ngọc Cẩm chỉ nghĩ nàng nói chơi, không nghĩ nhiều.
Mộ Khanh và nàng là quan hệ bằng hữu, cho dù đã từng nắm tay, bá cổ, thậm chí đã nhìn thấy thân mình nhưng chung quy vẫn chưa xác định tâm ý của mình. Có lẽ nàng đã từng rất quan trọng nhưng từ sau khi Trầm Thê xuất hiện, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã hơn hẳn cảm tình tích lũy suốt bốn vạn năm, chứng tỏ Trầm Thê quan trọng hơn nhiều. Cũng có thể quan trọng hay không là do tự A Sơ suy nghĩ mà thôi, hắn muốn thì nàng sẽ thành toàn, không cần thì thôi, bốn vạn năm qua bất quá chỉ là tiêu khiển.
Cho dù Thương Thuật và Ngọc Cẩm giấu diếm, nàng không phải cái gì cũng không biết. Trước kia, Mộ Khanh luôn ép nàng đọc sách về tứ hải bát hoang, khi đó nàng còn cảm thấy phiền, vẫn bị hắn ép buộc mà nhớ được chút ít nội dung. Nàng nhớ rõ trong Bát hoang kinh có ghi lại một loại thần phong tạo ra mật băng, vô cùng tinh thuần, không nhiễm tiên phàm sở trần, tinh lọc vạn vật. Nhưng mật băng sinh trưởng nơi phía bắc, khí hậu lạnh vô cùng, so với huyền vũ nhai và tuyết phong còn lạnh hơn, sinh vật bên ngoài một khi tiến vào lập tức sẽ bị đông lạnh thành băng, lâu dần hóa thành huyền vũ nhai. Cho nên rất ít người dám đến huyền vũ nhai lấy mật băng, nếu may mắn gắp được người ở nơi đó, thần lực thâm hậu thì lại khác., nhưng hắn là ai, còn hay không, A Sơ không rõ lắm. Có lẽ đó là người quyền cao chức trọng, cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu.
Thương Thuật nhất thời không có cách nào giải loại ma độc này, chứng tỏ loại độc Hoặc Quân gây cho Mộ Khanh không phải bình thường. Nay Hoặc Quân đã chết, Mộ Khanh lại bị độc phát, mọi người không đoán được đó là loại độc gì. Bây giờ Mộ Khanh ẩn cư ở Thương Nhiên Thiên cảnh, có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào. Hắn tự mình hạ kết giới ở Thương Nhiên Thiên cảnh cũng không biết sau này hắn có thể giải hay không.
Tri ân báo đáp, ân tình bốn vạn năm qua vẫn còn đó.
A Sơ mặc vân ti bách vũ nguyệt hoa sam, lúc trước nàng thích xiêm y này vì cảm thấy mặc vào rất đẹp, bây giờ lại có tác dụng khác. Vân ti bách vũ có thể điều tiết theo nhiệt độ, giữ ấm hoặc làm mát, A Sơ càng đến gần huyền vũ nhai, vân sam trên người càng ấm.
Gió lạnh ào ào, bắc phong gào thét, tuyết bay trắng trời như lông ngỗng, khắp nơi là một màu trắng xóa. Đối diện khí hậu rét lạnh quá mức này, vân sam trên người càng phát huy tác dụng, sờ vào tay thì thấy ấm, buông ra liền cảm giác lạnh thấu xương.
A Sơ ôm chặt vân sam trên người đến gần huyền vũ nhai, tuyết trắng xóa làm mắt đau nhức, khí lạnh thấm vào xương cốt, bắc phong gào thét bên tai. Nàng đưa hai tay che lỗ tai đỏ bừng, cảm giác từng trận đau đớn lạnh buốt truyền đến.
Rét lạnh làm cho người cảm thấy mình như không tồn tại trong băng thiên tuyết địa.
Xuyên thấu qua tuyết bay đầy trời, ánh mắt nhìn cây đại thụ héo lạnh trong giá tuyết trên vách đá huyền vũ. Bát hoang kinh có ghi lại, thần phong trời sinh tính tình tiêu sái, lấy bát hoang làm nhà. Ngàn năm dưỡng mật, thả ra băng hàn yêu thích, đợi khi thu thập đủ phấn hoa cũng là lúc nhưỡng mật, lúc đó sẽ đến cây đại thụ ở huyền vũ nhai sản xuất mậ băng, hoàn thành xong lại tiếp tục rong chơi trong bát hoang.
A Sơ run rẩy tiến lên đỉnh huyền vũ, chân lạnh cóng đến không thể di chuyển, thử hồi lâu mới có thể chậm rãi từ trên mây bước xuống dưới. Huyền vũ nhai cao vạn trượng, bên vách đá có thể nhìn thấy nhánh cây đọng băng trắng xóa. A Sơ nằm úp sấp trên vách đá, run run tiến đến gần nhánh cây. Gió cuốn theo tuyết trắng xóa đánh tới, tiến vào cổ áo và tóc, A Sơ lạnh đến run người, suýt chút nữa ngã xuống vách đá.
Đại thụ không có lá, chỉ có băng đóng trên nhánh cây, trình tự không đồng đều kéo dài xuống dưới. Nhìn xuyên thấu qua các nhánh cây có thể thấy một ánh hoàng quang lóe ra từ một nhánh cây.
Chắc hẳn đó là mật băng.
A Sơ suy nghĩ nên đi xuống dưới thế nào thì phát hiện trên tuyết có gì đó như là cỏ khô. A Sơ gạt tuyết ra, thấy đó đúng là cỏ khô. Có thần phong gần đây đến huyền vũ nhai nhưỡng mật, thuận tiện mang theo cỏ khô để qua đêm. A Sơ theo dấu vết cỏ khô mà phủi bông tuyết phủ bên trên, kinh ngạc phát hiện cỏ khô gần như bao trùm hết đỉnh núi Huyền vũ. Thầm cảm tạ thần phong, A Sơ dùng cỏ khô bện thành một sợi dây dài, cảm thấy chiều dài đã đủ, nàng liền cột chặt một đầu vài vách đá, đầu còn lại cột vào eo của mình.
Cẩn thận nhìn xuống dưới vách đá, A Sơ chậm rãi phóng dây thừng, đầu tiên là phóng đến chỗ chạc cây, gần chỗ mật băng. Huyền vũ nhai lạnh đến tậng cùng, mật băng bị đông lạnh đến cứng ngắc. A Sơ thử vài lần vẫn không thể lấy được mật băng, sau một hồi cố gắng hết sức, nàng mới có thể lấy được mật băng ra khỏi chạc cây.
Lấy được rồi!
A Sơ vui sướng vạn phần, một tay mang theo mật băng, một tay nắm lấy dây thừng. Bên dưới nhai gió tuyết rất lớn, A Sơ bị lạnh đến cổ họng đau nhức,ngón tay cũng cứng đờ đến không thể nhúc nhích. Nàng cố gắng rồi lại cố gắng nhưng ngón tay đã cứng ngắc, mất đi ý thức, không thể hoạt động. Dần dần tuyết trắng bám lên mu bàn tay rồi bao trùm cả cánh tay nàng, rét lạnh khiến thân thể run run. A Sơ nháy mắt mấy cái, cố gắng bảo trì thanh tỉnh nhưng bây giờ nàng mở miệng cũng rất khó khăn, cảm thấy mình bị đông lạnh ở nơi này là cái chắc rồi.
A Sơ đến đây không nói cho bất kỳ ai biết, nàng âm thầm thở dài, nghĩ rằng mình sẽ bị đóng băng vĩnh viễn ở đây mà không ai hay.
Thời gian cứ thế trôi qua, A Sơ chỉ có thể dựa vào kiên trì của mình mà gắt gao nắm lấy dây thừng, cố gắng leo lên nhưng nàng ở trong trời giá rét đông lạnh quá lâu, toàn thân đã mất đi tri giác, dây thừng tuột khỏi tay, chỉ nhờ đầu dây quấn quanh hông chống đỡ, dưới chân là cột băng vạn năm, ngã xuống không chết cũng tàn phế.
Toàn thân đóng băng cứng ngắc, đừng nói là dùng lực. Gió thổi vào tay áo nàng, nàng cũng không biết mật băng trong tay có còn hay không. Nàng nhìn tuyết phủ trên người mình dày như lông ngỗng, mái tóc đen cũng đóng băng trắng toát, mấy lần suýt ngất xỉu nhưng vẫn cố gắng giữ chút ý thức, đột nhiên có gì đó trong cổ chớp lên trong gió.
A Sơ mở to mắt, tiểu hồ lô giấu trong cổ áo lắc lư trong gió. Đây là hồ lô chứa thanh hành tuyền mà Mộ Khanh đã đưa cho nàng, sau khi rời khỏi lồng sắt nàng vẫn mang theo bên người. Bốn vạn năm qua, mỗi khi nàng có nguy hiểm hoặc gặp rắc rối, Mộ Khanh luôn xuất hiện trước tiên nhưng lúc này hắn vẫn còn ở trong Thương Nhiên Thiên cảnh.
Trước mắt một bóng đen lóe lên, nháy mắt đã rơi vào một cái ôm rắn chắc, quanh thân truyền đến cảm giác ấm áp. A Sơ trong lòng nóng lên, ôm mật băng gắt gao kề sát nơi ấm áp này.
Khi A Sơ tỉnh lại, lập tức hỏi “mật băng đâu”
Bên giường là một bóng dáng màu đỏ đen, trên đầu gối đặ một hộp ngọc lưu ly màu lam nhạt, mở ra hàn khí bức người “ngươi cứu hắn không thành, suýt nữa còn mất luôn mạng của mình”
Nhìn thấy mật băng, A Sơ thở phào, khi tinh thần đã hoàn toàn tỉnh táo liền hỏi Đại A Chiết “là ngươi đưa ta về?”
Đại A Chiết đương nhiên hiểu nàng muốn hỏi cái gì “dù hắn có muốn cứu ngươi thì thân đang ở trong Thương Nhiên Thiên cảnh lại chưa giải độc xong, cũng không có cách nào”
Sau khi A Sơ mất tích, Đại A Chiết đã đến Ngọc Cẩm điện. Ngọc Cẩm cũng không biết nàng đi đến huyền vũ nhai, Đại A Chiết liền nghĩ tới những nơi nàng có thể đi. Khi hắn đến huyền vũ nhai quả nhiên thấy A Sơ đang hấp hối vì bị đông lạnh. Hắn cực kỳ sợ hãi, phi thân ôm nàng vào lòng. Thân thể lạnh như băng gắt gao dựa vào hắn, muốn cảm nhận sự ấm áp nhiều hơn, sau khi ra khỏi huyền vũ nhai, Đại A Chiết đã lấy áo khoác phủ lên người nàng, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái vì lạnh, cười khổ thầm oán “nếu ngươi muốn đến huyền vũ nhai, có thể tìm ta thương lượng. Ta mạng hỏa nóng lại giúp sư phụ dùng tam muội chân hỏa luyện đan mấy vạn năm, sớm không sợ lạnh”
A Sơ nhìn Đại A Chiết khẽ cười, ánh mắt lẳng lặng rơi trên hộp ngọc lưu ly chứa mật băng “ngươi giúp ta đem mật băng giao cho Thương Thuật, nói là ngươi lấy về. Đã nhiều ngày im lặng, cũng không muốn Thương Thuật và Ngọc Cẩm biết tình huống của ta. Ta muốn nghỉ ngơi một thời gian, rời giường tản bộ, tản bộ xong lại ngủ, thế thôi. Lấy được mật băng, ngươi cũng có một nửa công lao, nói vậy cũng không sai”
Đại A Chiết cầm lấy hộp ngọc lưu ly hỏi “sau khi hắn giải độc xong, ngươi tính thế nào?”
A Sơ nằm vật ra tháp như là mất hết khí lực “làm gì bây giờ? Còn có thể làm gì? Giải độc xong, ta cũng đã báo đáp xong ân tình của hắn, từ nay về sau không cần lui tới”
Đại A Chiết chăm chú nhìn nàng, nắm chặt hộp ngọc trong tay “được”
Khi Đại A Chiết đưa mật băng đến chỗ Thương Thuật, hắn chấn động vô cùng, vỗ vai hỏi “đúng là Mộ Khanh không nhìn lầm người, đáng mặt nam nhân”
Đại A Chiết mỉm cười ôn hòa “được Mộ thượng tiên đề bạt mới có ta hôm nay” sau đó lại nói với Ngọc Cẩm “A Sơ đã trở về, không biết lại chạy tới chỗ nào chơi, nói muốn ngủ vài ngày”
Ngọc Cẩm cũng an tâm hơn “lúc trước ngươi nói nàng mất tích, còn tưởng nàng đến Thương Nhiên Thiên cảnh, uổng công ta lo lắng, hôm nay còn tìm Thương Thuật thương lượng xem ta có nên đến đó khuyên nhủ A Sơ không, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi”
Thương Thuật cầm lấy hộp ngọc lưu ly bĩu môi “ngươi và A Sơ quan hệ tốt đến vậy sao?” dứt lời vội lấy mật băng ra rồi trả lại hộp cho Đại A Chiết, sợ hắn đổi ý.
Đại A Chiết nhìn hộp ngọc lưu ly sửng sốt một lát rồi cười nói “A Sơ vẫn luôn chiếu cố ta, ta nên cảm tạ nàng”
Thương Thuật nhìn hắn vài lần, không nói gì, vùi đầu nghiên cứu mật băng.
Ngọc Cẩm đưa Đại A Chiết ra ngoài, nhìn hắn đằng vân đi xa, phía sau vang lên thanh âm của Thương Thuật “tiểu tử này chắc là coi trọng A Sơ”
Ngọc Cẩm quay vào trong “ta thấy Đại A Chiết rất tốt, so với Mộ thượng tiên thì kiên định hơn nhiều. Hôm nay hắn mang mật băng đến chứng tỏ hắn tri ân báo đáp, khoan dung rộng lượng. Nghĩ ơn Mộ thượng tiên đề bạt lại bao dung cho chuyện tình cảm của Mộ thượng tiên và A Sơ, nam nhân tốt như vậy biết đi đâu mà tìm”