“Lam Oanh, ngươi dựa như vậy làm ta mỏi quá đi” Mộ Khanh hất bả vai, nói với nữ tử áo lam “nếu muốn ngủ thì vào dưới tàng câu nghỉ tạm đi”
Lam Oanh lưu luyến không rời ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng “vậy ngươi cũng đừng bỏ ta lại nha, nếu về thì phải nói cho ta biết”
Mộ Khanh mỉm cười gật đầu, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng, tươi cười tràn đầy sủng nịch nhìn theo nàng đi vào ngồi dưới tàng cây, tình chàng ý thiếp thêm một hồi nữa
A Sơ nghiến răng, một phi trùng bay đến đậu trên vành tai khéo léo của nàng, cảm giác ngứa ngáy làm A Sơ đưa tay phủi một cái, phi trùng hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi bay đi. A Sơ vì âm thanh đột ngột ở gần mình mà giật mình, từ trên cây té xuống.
Khoảng cách giữa mặt đất với tàng cây khoảng chừng mười mét, ngã xuống không gãy xương cũng bị nội thương, A Sơ cũng chỉ đành nhắm mắt nhận mệnh, tiếp xúc với đất mẹ thân yêu, mà Mộ Khanh đang cầm cần câu mặt không thay đổi nhìn nàng chằm chằm
A Sơ đau đến nhe răng trợn mắt đứng lên, cảm giác trên người cũng không đau lắm sờ sờ lại thấy mềm mại, dưới mông còn có tiếng rên rỉ, A Sơ giật mình nhảy dựng lên thì thấy Lam Oanh đang nằm úp sấp trên mặt đất
Lam Oanh khóc nức nở, gian nan ngồi dậy, cái trán còn bị chảy mau
Lam Oanh liếc A Sơ một cái rồi hướng vẻ mặt vô tội về phía Mộ Khanh kêu lớn “Mộ ca ca, toàn thân ta đau quá, nhất là chân, có thể là miệng vết thương nứt ra rồi”
Mộ Khanh đầu tiên là vẫy tay với A Sơ, giao cần câu cho nàng, thuận tiện trừng nàng một cái
“Mộ ca ca, chúng ta trở về đi. Miệng vết thương có chút khó chịu, thật mất hứng” thừa dịp Mộ Khanh cúi người kiểm tra vết thương ở chân, Lam Oanh liền ôm cổ hắn, ý muốn hắn ôm nàng về Đông Lăng điện
Trên chân Lam Oanh đúng là bị thương đến chảy máu, Mộ Khanh thở dài, ôm lấy thắt lưng Lam Oanh, nói với A Sơ “ngươi, mang theo mấy thứ đó về đi” dứt lời ôm Lam Oanh bước lên mây đi về phía Đông Lăng điện
A Sơ nhìn dây câu dài thườn thượt, thầm hận trong lòng: đang êm đẹp, tự nhiên phóng dây câu dài vậy làm gì
Chờ khi A Sơ thu hồi dây câu xong trở về Đông Lăng điện, Lam Oanh đã ở trong phòng của Mộ Khanh. A Sơ tâm tình ảm não hạ mây nhìn Mộ Khanh đang đứng trước Đông Lăng điện, tươi cười vẫy tay với nàng.
Thời tiết hôm nay thật tốt, những cánh hoa bay theo gió phiêu tán khắp nơi, có mấy cánh hoa chạm nhẹ vào xiêm y trắng như mây của hắn rồi nhẹ nhàng rơi xuống giày thêu hoa văn hình mây của hắn. Không khí mang theo hương hoa nhè nhẹ làm người ta muốn pha một ly trà rồi ngồi xuống dưới tán cây nói chuyện phiếm hoặc là nói chuyện yêu đương.
A Sơ ngơ ngác nhìn Mộ Khanh đứng dưới những cánh hoa bay, tim đập từng đợt, không thể bước lên phía trước. Mộ Khanh buông tay, đi từng bước về phía nàng, bàn tay to lớn vuốt lên khuôn mặt tinh mỹ của nàng
“Đưa cần câu cho ta” bàn tay to lướt qua mặt nàng, đến chỗ cần câu phía sau lưng
“Ngươi rất bé, cho nên không nên để cần câu dài như vậy trên lưng, lần sau phải nhớ kỹ” Mộ Khanh cầm cần cau, đau lòng sờ tới sờ lui, dùng tay áo lau bùn đất không dít trên đó, sau đó ôm cần câu xoay người đi vào trong.
A Sơ đứng ngây người, hai tay nắm chặt thành quyền
Mộ Khanh chết tiệt
A Sơ cầm một bình trà sâm ra sân, mượn trà giải sầu
Ngoài cửa viện xuất hiện một bóng dáng, vừa liếc mắt nhìn thấy, A Sơ đã tức giận bưng ly trà uống ừng ực. Mộ Khanh cười tủm tỉm đi vào, ngồi bên cạnh nàng “còn tức giận sao? ngươi xem ta vừa rồi học bộ dáng nhìn lén của ngươi có giống không?”
A Sơ quả nhiên liếc hắn một cái rồi lại nghiêm mặt quay đi, Mộ Khanh chọt chọt vai nàng “ngươi hỏi chuyện tiên điện với Thiên đế sao? ngươi phải đi à?’
A Sơ không vui nói “đúng vậy, Thiên đế nói vài ngày nữa sẽ giải quyết cho ta, ta vẫn ở chỗ ngươi, thân phận không hợp cho lắm”
Mộ Khanh vuốt ve một lọn tóc của nàng “có phải vài ngày không để ngươi hầu hạ, ngươi đã quên thân phận của mình rồi? tiểu tiên tỳ của Đông Lăng điện?’
A Sơ càng mặt lạnh, Mộ Khanh càng thích trêu chọc nàng. Hắn và Lam Oanh đi ra ngoài câu cá, nàng lại trốn trên cây nhìn lén, trong lòng hắn rất cao hứng với hành vi này của nàng. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng, hắn càng thêm cao hứng.
A Sơ bình tĩnh thu hồi mái tóc của mình, đứng dậy nói “chỉ cần Thiên đế giải quyết xong việc di dời, điện của ta sẽ hoàn thành, ta sẽ rời khỏi nơi này”
Mộ Khanh bắt chéo chân nói “ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng giao ra vậy sao?”
Nghe vậy, A Sơ ngây người. Nàng rất muốn muốn biết nhưng tức giận đến mức chỉ có thể chỉ vào Mộ Khanh nói “ngươi!ngươi!ngươi!ngươi!ngươi”
Nói đến đó yết hầu đột nhiên khô khan, tứ chi cứng ngắc, ngực thở không thông, nàng mở to miệng muốn hô hấp nhưng cả người lại cứng ngắc đến mau huyết không thể lưu thông, lập tức ngã xuống
Mộ Khanh không ngờ sự tình lại như vậy, vội vàng ôm nàng dậy
“A Sơ, A Sơ?”
Cảm giác có người lay nàng, A Sơ cố gắng mở mắt nhưng chỉ trước mắt chỉ mơ hồ bóng dáng như là của Mộ Khanh. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói ‘thì ra, thì ra…ngươi chính là cái hộ mặt dày không chịu di dờ kia”
Nói xong nàng không thể thở được, ngực đau nhói, thân thể cứng ngắc, sau đó lại mất đi tri giác
Khi tỉnh lại, A Sơ thấy toàn thân rất lạnh, đưa tay dụi mắt, phát hiện tay cũng rất ẩm ướt
“A Sơ?”
Đang ngạc nhiên thì bên ngoài vang lên tiếng người gọi, A Sơ quay đầu thì thấy Mộ Khanh đang nhìn nàng, ánh mắt đen tối đã có chút ánh sáng. A Sơ nhíu mày quay mặt đi, lại cảm giác ánh mắt kia vẫn nhìn mình, như muốn chọc thủng cái ót của nàng
Mộ Khanh ái muội cười hỏi: “Ta với Lam Oanh đi câu cá, ngươi tức giận đến vậy sao? nhìn lén không được, lại bị té từ trên cây xuống, sau này phải luyện thêm kỹ thuật ngồi trên cây, sau này nhìn lén ta cũng dễ hơn”
A Sơ tức giận “ta không phải là chim, ta không ngồi trên cây. Ta đã yếu như vậy rồi, ngươi còn muốn cười nhạo ta”. Nàng đứng lên, căm tức nhìn nam nhân trước mắt, cảm giác trê người hơi lạnh, vừa cúi đầu đã hét lên thất thanh “lưu manh”
Nàng… Nàng, nàng, nàng đang ở trong nước, lại còn trần như nhộng ở trong nước nữa. Mộ Khanh sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà lột sạch nàng đem quăng trong bồn nước, lại còn ở bên cạnh xem cảnh xuân chứ. Cái này, quả thật…rất kích thích nha
Mộ Khanh đưa tay sờ đầu nàng, rồi khoay tay trước ngực nói “rõ ràng là rất khỏe mạnh mà”
A Sơ bơi ra chỗ khác, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, Mộ Khanh nhe răng cười, hào phóng giang hai tay nhìn nàng
Người đâu, có ai không? Người này, mau cút ra ngoài cho ta, mau