Mộ Khanh bị thương không nhẹ, Thương Thuật ở bên cạnh trị liệu cho hắn cả đêm. Sáng sớm, A Sơ và Nguyễn Nguyễn ở trong phòng bếp, vừa nhóm lò, Nguyễn Nguyễn vừa hòi nàng chuyện Mộ Khanh bị thương, A Sơ liền đem mọi chuyện kể lại, nghe xong, Nguyễn Nguyện ngạc nhiên hỏi “Mộ quân sư lợi hại như vậy, không phát hiện ra rượu khác thường sao?”
A Sơ có chút khẩn trương lại có chút chột dạ “không, có lẽ là do nhất thời sơ sót”
Nguyễn Nguyễn thở dài “quân sư luôn cẩn thận cảnh giác, lần này lại sao lại sơ ý như vậy”
Dược cũng đã nấu xong, tỏa khói nghi ngút, Nguyễn Nguyễn đưa chén thuốc cho A Sơ, dặn dò “cổ họng của ngươi bị lạnh, lại dầm mưa la to rất lâu, cho nên mấy ngày nay đừng nên nói lớn tiếng. Y tiên nói uống bảy ngày thì cổ họng sẽ tốt lại thôi”
A Sơ vốn không cảm thấy gì, nhưng khi Nguyễn Nguyễn nói mới có cảm giác đau đớn, nàng liền ngoan ngoãn uống hết chén thuốc rồi đến bên bếp nhìn nhì.
Mộ Khanh sau khi trở lại Đông Lăng điện vẫn hôn mê cả đêm, hôm sau tỉnh lại nói miệng rất lạt, muốn uống cái gì đó chua chua một chút. Thương Thuật đành phải sai người đi nấu canh ô mai, Mộ Khanh lại chỉ vào A Sơ, ý muốn nàng đi. Lần này sau khi từ băng tháp trở về, A Sơ cảm thấy mình đối với Mộ Khanh có sự thay đổi, nhưng không nó rõ được đó là cảm giác gì. Khi hắn bảo nàng đi nấu canh, nàng chẳng chút suy nghĩ mà làm theo.
A Sơ lần đầu tiên nấu canh nên vô cùng cẩn thận, cũng may có Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh nhắc nhở nếu không đã không biết nên làm thế nào. Hương ô mai lan tỏa, A Sơ nếm thử một ngụm, cảm thấy vị chua nhẹ nhàng khoan khoái mới đem đến cho Mộ Khanh
Mộ Khanh nhấp nhấp miệng, lắc đầu nói: “chua quá, ê hết cả răng.”
Tỉ mỉ nấu như thế vẫn bị người ta không chút do dự mà ghét bỏ, A Sơ không phục “là do răng của ngươi không tốt nha, đại thúc”
Mộ Khanh liếc nàng một cái, bĩu môi nói “gọi ta là ca ca”
Tự kỷ. Thương Thuật và A Sơ không hẹn mà cùng liếc hắn một cái.
Bệnh nhân là lớn nhất, A Sơ liền chuyển đề tài “lão nhân gia ngài xin đừng nhúc nhích, nếu không hợp khẩu vị, tiểu tiên lại đi nấu chén khác”
Mộ Khanh cũng không khách khí “vậy là phiền”
A Sơ: “…”
Nấu thêm một canh giờ mang đến cho Mộ Khanh, hắn cẩn thận uống một ngụm, cảm thấy hợp miệng mới tiếp tục uống. Nhìn Mộ Khanh uống xong nước ô mai, A Sơ hỏi “đầu lưỡi ngươi có khỏe không?’
Mộ Khanh đưa chén cho nàng “lần này có thể nếm ra hương vị, có cần cho ngươi xem không?’ nói xong còn thè lưỡi ra, A Sơ vội che miệng hắn lại “trước đó ngươi không nếm ra rượu hoa đào có khác lạ sao?”
Mộ Khanh nhân cơ hội mà nhéo tay nàng “ta nếm ra, sao ngươi lại không nếm ra?”
“Ngươi…” A Sơ không biết nói như thế nào “vậy sao ngươi không nói sớm, còn để ta và ngươi cùng rơi xuống”
“Một người rơi xuống rất mất mặt”
A Sơ cười gượng, oán hận nói “cũng phải nha, cả hai chúng ta cùng đi vào rất vui nha, thiếu chút nữa dùng cả mạng của ngươi để chơi, suýt chút nữa là cả hai cùng chết ở bên trong nha”
Còn đang muốn truy vấn Mộ Khanh thì Nguyễn Nguyễn từ ngoài vào, bẩm báo với Mộ Khanh “thượng tiên, Thái Thượng Lão Quân và Lý Thiên Vương đến chơi”
Mộ Khanh sửa sang lại vạt áo, gật đầu: “Mời vào đi.”
“Quân sư!” Thái Thượng Lão Quân rưng rưng gọi, vội vã bước vào, nghẹn ngào nói “nghe nói ngươi bị thương, ta và Lý Thiên Vương vô cùng lo lắng, cố ý đến thăm ngươi”
Lý Thiên Vương đi theo sau, nhìn thấy A Sơ, hừ một tiếng, liếc mắt xem thường
Mộ Khanh nhìn Thái Thượng Lão Quân đáp “ta…làm cho Lão Quân và Thiên Vương lo lắng rồi”
Thái Thượng Lão Quân lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ “Thiên đế bảo chúng ta nhắn lời với ngươi, hi vọng quân sư mau khỏe lại, chở xử lý Ma chủ xong sẽ tổ chức một hôn lễ kinh thiên động địa cho quân sư”
“Kinh thiên động địa…” Mộ Khanh ngơ ngác, Thái Thượng Lão Quân khóc lóc như vậy thật làm người ta thương tâm.
Mộ Khanh liếc mắt nhìn A Sơ như muốn cảnh cáo nàng: sau này không được suy nghĩ miên man, nói lung tung, suy diễn bậy ba. Sau đó nói với Thái Thượng Lão Quân “ta nghĩ Thiên đế hiểu lầm, ta còn chưa có ý định thành thân”
Thái Thượng Lão Quân liếc mắt, Lý Thiên Vương liền hỏi “ah? Lúc trước Dao Liên tiên tử đã nói với Thiên đế”
Mộ Khanh: “Tất cả đều là vô căn cứ!”
Thái Thượng Lão Quân: “Nhưng Vũ Thần đã báo với Thiên đế rằng ngươi rất cảm động, rất vui”
Mộ Khanh xoay mặt hỏi Thương Thuật: “Vì sao không giữ giữ tên ngốc kia lại!”
Thương Thuật xấu hổ, quyệt miệng: “nói gì vậy, muốn trách người ta sao? là ngươi trước khi ngất xỉu đã muốn Vũ Thần đi nói nha”
Mộ Khanh tay nắm thành quyền: thật muốn đánh người
Thái Thượng Lão Quân và Lý Thiên Vương đưa mắt nhìn nhau, xem ra chuyện này là hiểu lầm. Nghĩ tối đầu sỏ gây chuyện, Thái Thượng Lão Quân chặc lưỡi “ngươi khi quân ah”
Lý Thiên Vương phụ họa “đúng, ngươi khi quân”
A Sơ nhìn sắc mặt thâm trầm của Mộ Khanh, nhỏ giọng phân trần “lúc trước là do ta hiểu lầm, lại vì chuyện trong điện nên không cẩn thận nói ra ngoài”
A Lý Thiên Vương đắc ý : “Hừ hừ, miệng ngươi ghê gớm thật!”
A Sơ: “…”
Mộ Khanh cảm thán “việc này ta sẽ giải thích với Thiên đế”
Thái Thượng Lão Quân và Lý Thiên Vương cùng liếc A Sơ một cái; một người thì lắc đầu, người kia lại cười mỉa. Lý Thiên Vương thấy A Sơ tay cầm cái chén, ngửi được mùi thuốc trong không khí, vì thế liền hỏi “ngươi uống cái gì? Có vị chua”
Mộ Khanh trả lời: “canh ô mai, tỉnh dậy đầu lưỡi cảm thấy hơi nhạt, nên muốn uống cái gì đó có vị chua”
Thương Thuật bổ sung “bị thương cần phải ăn nhạt, lại không có cách nào với ngươi, cho nên ngươi uống ít thôi”
Thái Thượng Lão Quân cũng đi tới xem thử “thích vị chua? Nhớ rõ từ nhỏ đến lớn ngươi đều ít khi ăn chua” sắc mặt liền thay đổi “có thể có bệnh nào khác chăng?”
Mộ Khanh lắc đầu.
Thái Thượng Lão Quân lại hỏi: “Nghe nói quân sư tắm rửa, không cho người bên cạnh hầu hạ”
Mộ Khanh cười khổ “Lão Quân, sao ngươi lại hỏi thăm những chuyện riêng tư như vậy?’
“Tiên tỳ trong Đông Lăng điện của ngươi đều nói vậy, rất nhiều tiên tỳ trên Thiên giới cũng biết, ta chỉ là tò mò, ngươi nói có đúng không?”
“Đúng” Mộ Khanh thành thật gật đầu
“Ai nha nha, ai nha nha!” Thái Thượng Lão Quân thét chói tai rồi lập tức kéo tay Lý Thiên Vương chạy ra ngoài “ta và Lý Thiên Vương còn chút việc, chúng ta đi trước, quân sư hãy nghỉ ngơi cho khỏe”
Mộ Khanh âm nghiêm mặt: “đưa bọn họ trở lại cho ta!”