• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi nói hết những suy nghĩ trong lòng, Hàn Phỉ thở ra một hơi, đỏ mặt, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên.

Đúng! Nàng chính là để ý muốn chết! Vậy thì chi bằng thẳng thắn nói ra là được! Nàng đúng là muốn biết hắn có chạm qua nữ nhân khác hay không? Có cùng người khác tiếp xúc da thịt không? Có..

nhiễm phải hương vị của người khác không?
Trong lòng Hàn Phỉ cười cay đắng.

Trước khi gặp Tần Triệt, Hàn Phỉ vẫn không biết, thì ra nàng cũng là một người mắc bệnh sạch sẽ, thậm chí còn là bệnh nặng nữa, nàng không cách nào không để ý người trong lòng nàng mang chút dấu vết của kẻ khác.

Rõ ràng lí trí của nàng biết điều này quá khó khăn, ở thời đại này lại càng là nói mơ giữa ban ngày, nhưng nàng không thể nàng đè nén cảm giác khó chịu này xuống.

Đúng là đáng chết! Cái thứ để ý phát rồ gì vậy chứ!
"Thì ra, ngươi để ý như vậy." Hắn nhẹ nhàng nói ra một câu.
Sắc mặt Hàn Phỉ phát hồng, không dám nhìn thẳng mắt hắn, dũng khí vừa rồi cũng cũng bay đi đâu mất, chỉ nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ta rất để ý."
Một bàn tay lớn đặt lên đầu Hàn Phỉ, nhè nhẹ vỗ về, nói: "Không có!"
Hàn Phỉ sững sờ, kinh hỉ vô cùng chen chúc mà tới, nàng đột nhiên nắm lấy bàn tay đặt trên đầu mình, kích động hỏi: "Không phải là do ngài không làm được chuyện đó đúng không?"

Đáy mắt Tần Triệt tối sầm lại, khàn khàn mở miệng: "Ngươi có muốn thử xem không?"
Hàn Phỉ mặt đỏ lên, nhưng vẫn nỗ lực duy trì trấn định nói: "Vương gia, ta là đại phu, ngài nhất định phải thành thật trả lời câu hỏi của ta!"
Tần Triệt câu lên khóe môi, ý vị sâu dài nói: "Nếu vậy, ngươi có thể tự mình thử xem."
Ánh mắt Hàn Phỉ lại không tự chủ được nhìn về phía vị trí nào đó gần ngay trước mắt, nhưng nàng còn không kịp nhìn rõ ràng, đã bị một lực đạo nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó sững sờ đặt mông ngồi dưới đất.
"Phi lễ chớ nhìn, Hàn Phỉ, điểm này A Mã Cung không dạy ngươi sao?"
Hàn Phỉ cũng biết hành vi vừa rồi của mình là tương đối bất kính, nhưng nàng không nhịn được a!
Ngay lúc Hàn Phỉ muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, Tần Triệt giành trước nói: "Chuyện trong nhà đã ổn thỏa chưa?"
Đề tài chuyển quá nhanh, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ủ rũ nói: "Hừm, Tiểu Văn Thư không có chuyện gì, đã thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ đang chậm rãi khôi phục."
Vừa nói, Hàn Phỉ vẫn không nhịn được hướng về nơi nào nào đó của nam thần mà liếc.
"Móc con mắt của ngươi xuống đi!" Hắn nhàn nhạt nói.
Hàn Phỉ giật mình một cái, vội vã từ dưới đất bò dậy, một mực cung kính nói: "Ta xin thề sẽ không tiếp tục nhìn loạn nữa!"
"Ừm."
Thu lại tâm tư không nên có, Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như bắt đầu tiến vào đề tài chính, đem những chuyện phát sinh mấy ngày nay nàng xuất cung đơn giản nói một lần, nhưng tỉnh lược những chuyện liên quan đến Hàn Yên, chỉ đại khái nói rõ.
Tần Triệt nghe xong, hơi kinh ngạc, nói: "Ngươi bái Hạc Minh làm sư phụ?"
Hàn Phỉ gật đầu, vô cùng nhiệt tình nói: "Hắn là một người rất lợi hại! Ta đi theo hắn có thể học được rất nhiều!"
Tần Triệt đối với lời này của Hàn Phỉ có chút im lặng.

Hạc Minh có lợi hại hay không hắn sao có thể không biết.

Nhưng làm cho hắn kinh ngạc là, vận may của Hàn Phỉ đúng là nghịch thiên, bái Hạc Minh làm sư phụ, chuyện này mà thả ra phong thanh, chắc chắn phần lớn thế gia đại tộc sẽ tìm đến nịnh bợ, trình độ y dược của Hạc Minh không thể nghi ngờ chút nào, đã được cả thiên hạ công nhận.
Thân là Đại Y Sư của Ngự Y Phòng Hàn Linh quốc, truyền kì về Hạc Minh dường như hơn nửa hoàng thất cũng đều biết rõ, hầu như mỗi người trong hoàng thất đều được Hạc Minh trị liệu qua ít nhất một lần, càng khiến người ta e sợ cùng than thở không chỉ là y thuật, mà là nhân mạch của hắn.

Hạc Minh là người chính trực, thủ hạ, học sinh vô số, có nhiều, rất nhiều kỳ tài, thậm chí trong đó không chỉ là đại phu, mà có thể nói là tồn tại nhất hô bá ứng, người như Hàn Phỉ mà được trở thành quan môn đệ tử của hắn quả thực là nói mơ giữa ban ngày.
"Đúng! Sư phụ vẫn nói với ta, có thời cơ phải đem ngài ra ngoài cung, người sẽ kiểm tra cho ngài một chút!"
Nói đến đây đôi mắt Hàn Phỉ như phát sáng, thậm chí còn có suy nghĩ muốn lập tức đem nam thần mang đi.

Nhưng Tần Triệt lại lắc đầu, nói: "Ta không thể bước ra khỏi nơi này."
Hàn Phỉ vô thức nói: "Tại sao?"
Bàn tay Tần Triệt đặt ở trên ghế nắm chặt, trầm giọng nói: "Không thể!"

Chỉ hai chữ không thể, ngay cả giải thích cũng không có.
Hàn Phỉ có chút bi thương, nói: "Nhưng sư phụ thật sự rất lợi hại, trình độ của ta không đủ, nhưng sư phụ nhất định có thể nghĩ phương pháp cứu ngài! Thân thể ngài như vậy.."
Tần Triệt ngữ khí từ từ lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không để cho người thứ hai điều tra thân thể ta."
"Tần Triệt!"
Nàng không nhịn được gọi thẳng tên hắn, còn có một tia tức giận.

Ở trong mắt Hàn Phỉ, hành vi này của Tần Triệt bị xem như bệnh cáu kỉnh của tiểu hài tử!
"Ngươi nên trở về, Hàn Phỉ." Trong giọng nói của hắn có ý trục xuất.
Hàn Phỉ tức giận đến ngực phập phồng, nói: "Ngài đến cùng có hiểu tình huống của bản thân không? Rõ ràng có cơ hội trị bệnh, ngài tại sao lại phải chống cự?"
Tần Triệt nhắm mắt lại, giống như muốn trốn tránh nói: "Ta mệt."
Hàn Phỉ trở nên trầm mặc, nhìn hắn, thấy hắn thực sự ngay cả mí mắt cũng không muốn nhấc lên, giống như không muốn nhìn thấy nàng.
Trong lòng Hàn Phỉ có chút lạnh giá, nàng ở bên ngoài liều mạng như thế, ngay cả nhiệm vụ đều toàn lực ứng phó, chính là vì có thể đổi lấy dược tài tốt hơn chữa bệnh cho hắn, thật vất vả mới có một tia hi vọng, nhưng lại dễ dàng bị hắn chà đạp, ngay cả một lý do cũng không muốn cho nàng.
Nàng luôn nghĩ cho hắn, vừa bôn ba trở về liền không thể chờ đợi được mà chạy đến thăm hắn, tràn đầy phấn khởi nói tất cả cho hắn nghe, cẩn thận từng li từng tí đến gần hắn, mỗi lần cho rằng đã có thể tới gần hơn một chút, người này lại ngay lập tức đẩy nàng ra xa.

Cảm giác này quá tệ! Nàng giống như một con chó bên chân hắn, gọi là đến đuổi liền đi sao?
Nàng xưa nay chưa từng yêu thích qua một ai, cho tới bây giờ, Hàn Phỉ rốt cục cũng hiểu rõ.

Yêu một người cũng không phải lúc nào cũng ngọt ngào, còn xen cả đắng cay, tất cả quấn lấy làm tâm can nàng vô cùng đau đớn.
Hỗn đản a! Càng khó chịu là, nàng lại không thể giận hắn! Nàng càng giận chính mình hơn!
"Ngài đưa tay cho ta!" Hàn Phỉ hung tợn nói.
Tần Triệt bất động.


Hàn Phỉ liền tự mình bắt lấy bàn tay hắn đặt trên ghế, ngón tay nhấn một cái, kiểm tra mạch đập của hắn.

Dù cho tức giận như vậy, khó chịu như vậy, nhưng nàng lại không thể tùy hứng bỏ đi, chờ sau khi dò xét mạch đập ổn định, Hàn Phỉ buông tay, xoay người nói: "Nếu Vương gia đã mệt, như vậy Hàn Phỉ trước hết xin cáo lui, thân thể Vương gia không cần vất vả là được."
Lưu lại câu nói này, Hàn Phỉ liền tức giận đẩy cửa đi ra.

Thậm chí ngay cả tâm tình cùng Tật Phong, Vận Đào nói lời từ biệt cũng không có, trực tiếp để Linh Tam cùng Linh Tứ dẫn nàng bay trở về.
Tật Phong cùng Vận Đào đều có chút nghi hoặc, làm sao tâm tình Hàn cô nương lại không tốt rồi? Rõ ràng lúc đi vào ánh mắt kích động đến phát sáng, làm sao khi ra ngoài con mắt cũng hồng thế.

Chẳng lẽ là Vương gia bắt nạt người ta?
Tật Phong cùng Vận Đào hai mặt nhìn nhau, nhưng không có một người dám đi vào dò hỏi Vương gia.
Trong phòng, Tần Triệt một thân một mình cuối cùng thở dài một hơi, thanh âm trầm khàn, lẩm bẩm nói.

"Thân thể dơ bẩn, hà tất phải tốt lên."
Thật lâu sau, âm thanh thở dài vẫn chưa tiêu tán..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK