Đêm đó, Hàn Phỉ theo lời hẹn một thân một mình đi tới trước cửa phòng Cô Ma Ma, còn chưa chờ nàng gõ, cửa gỗ đã mở ra, Cô Ma Ma mặc một thân lễ phục xuất hiện trước mặt Hàn Phỉ.
Nhìn dáng dấp, giống như là đã sớm chuẩn bị kỹ càng chờ nàng xuất hiện.
Hàn Phỉ cẩn thận từng li từng tí nói: "Vấn an Cô Ma Ma."
Cô Ma Ma đi ra khỏi phòng, cài cửa lại, nói thẳng: "Đi theo ta." Bà không giải thích liền quay người đi trước dẫn đường, Hàn Phỉ đầy bụng nghi vấn nhưng không thể làm gì khác hơn là nghe lời đi theo sau lưng.
Cô Ma Ma bước chân rất nhanh, Hàn Phỉ phải đi gần như chạy mới theo kịp.
"Ta dạy cho ngươi cách đi đã nhanh quên rồi sao?"
Hàn Phỉ giật mình một cái, hai chân vô thức đi thẳng tắp, sau đó nàng sửng sốt phát hiện thân thể mập mạp như vậy mà có thể mơ hồ lộ ra một tia tốc độ phiêu dật.
Cô Ma Ma thu tầm mắt, nhưng vẫn thả chậm bước chân làm cho Hàn Phỉ có thể theo kịp.
Hai người xuyên qua nửa cái sân, vòng vòng quanh quanh, đi được một lúc lâu mới dừng lại, lúc này, Hàn Phỉ phát hiện các nàng lại đi tới phía trước hòn giả sơn quen thuộc kia.
Đây chính là hòn giả sơn lúc trước nàng từng đi qua khi chấp hành nhiệm vụ của hệ thống!
Cô Ma Ma sau khi dừng lại, nhàn nhạt hỏi "Có người nào biết ngươi đi ra không?"
Hàn Phỉ vội nói: "Không có."
Cô Ma Ma a một tiếng, nói: "Ta muốn ngươi lập xuống lời thề, đêm nay bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể tiết lộ cho ai nửa chữ, bằng không vạn tiễn xuyên tâm, chết không được tử tế."
Hàn Phỉ cả kinh, len lén liếc Cô Ma Ma một chút, đã nghĩ từ bỏ mà quay trở về.
Lời thề độc như vậy, nàng không muốn hạ xuống cũng không được sao!
Cô Ma Ma như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhàn nhạt nói: "Tự ý sử dụng phương thuốc là đại tội."
Hàn Phỉ ngay lập tức thẳng tắp sống lưng, trong miệng tung ra: "Ta xin thề, đêm nay bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ không tiết lộ nửa chữ, nếu trái lời thề vạn tiễn xuyên tâm, chết không được tử tế."
Cô Ma Ma thỏa mãn, gật đầu nói: "Đi theo ta."
Dứt lời, liền dẫn Hàn Phỉ hướng về phía núi giả đi tới, Hàn Phỉ trong lòng suy đoán, quả thật là không sai, Cô Ma Ma cũng biết rõ trong núi giả có một thông đạo, trước khi tiến vào thông đạo nàng còn liếc nhìn bụng của Hàn Phỉ.
Dưới tầm mắt quá ép người của Cô Ma Ma, Hàn Phỉ cảm thấy bụng nàng có chút nóng rực, không tự chủ được bắt đầu hóp bụng, thu, thu, thu..
Cô Ma Ma thỏa mãn, nói: "Cứ giữ như thế, chúng ta đi qua."
Hàn Phỉ ở đáy lòng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể tận lực đem vòng bụng của mình thu nhỏ lại, sau đó gian nan xuyên qua thông đạo của núi giả.
Hấp thụ giáo huấn lần trước, Hàn Phỉ cũng không dám xem thường, một hơi này chỉ cần nghẹn đến khi ra ngoài cửa động mới dám nhả ra.
Sau khi Hàn Phỉ xuất hiện vô ý thức nhìn về phía chòi nghỉ mát, thế nhưng lập tức thất lạc, đêm nay nam nhân thần bí đeo mặt nạ không ở đây, chòi nghỉ mát trống rỗng ngược lại thêm mấy phần tịch mịch.
"Nhìn cái gì? Cùng ta đi mau."
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần, vội vã đi theo Cô Ma Ma, dưới sự dẫn dắt của nàng, rẽ trái rẽ phải, nơi này và A Mã Cung không giống nhau, vô cùng hoang vu, cỏ dại cao bằng cả nửa người, khắp nơi lộ ra một cỗ hoang lạnh, hiu hắt, còn có chút âm u.
Hoàng cung to lớn, xa hoa thế tại sao lại có địa phương hoang vu nhường này? Giống như một cái Quỷ Ốc vậy.
Mà tại sao Cô Ma Ma lại dẫn nàng đến nơi này?
Rất nhanh, Hàn Phỉ liền có được đáp án, các nàng đi tới trước một phòng nhỏ yên tĩnh, sau khung cửa gỗ đang đóng truyền đến từng trận, từng trận tiếng vang, giống như âm thanh ho khan.
Cô Ma Ma rốt cục không còn giữ được bộ mặt bình thản, mà lại hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy, đứng trước cửa hô một tiếng: "Vương gia, nô tỳ đã đến rồi."
Hàn Phỉ cả kinh cứng đờ.
Bên trong truyền đến một thanh âm lãnh đạm: "Vào đi."
Cửa cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra, Cô Ma Ma rón rén đi vào, trong phòng là một vùng tăm tối, cũng không có thắp đèn đóm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hàn Phỉ theo sau cũng đi vào, thế nhưng suýt nữa vấp chân vào ngưỡng cửa mà ngã sấp mặt, thật vất vả mới ổn định thân hình, lại không cẩn thận làm đổ một cái ghế bên cạnh.
Một tiếng tiếng vang cực lớn phá tan sự yên tĩnh của căn phòng.
Hàn Phỉ như một đứa bé làm sai chuyện, lúng túng đứng tại chỗ, trầm thấp nói: "Thật xin lỗi.."
Cô Ma Ma giờ khắc này trong lòng ý nghĩ muốn bóp chết Hàn Phỉ cũng đều có, vội vàng nói: "Vương gia tha tội, đứa nhỏ này sốt sắng thái quá, không thấy rõ."
Nửa ngày, trong bóng tối truyền đến tiếng nói nhàn nhạt: "Không sao."
Lập tức lại là một trận ho khan, sắp đem phổi cũng ho ra rồi.
Cô Ma Ma càng khẩn trương, quen cửa quen nẻo từ trong ngăn kéo lấy ra ngọn đèn, chuẩn bị đốt đèn, mà Hàn Phỉ dần quen với bóng tối, ở chỗ gần cửa sổ phía trước, dựa vào ánh trăng nhàn nhạt nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Áo dài đơn bạc, giống như một hòn đá ngồi yên ở nơi đó, ánh trăng đem bóng người bao phủ lên một tầng vẻ đẹp ʍôиɠ lung.
Hàn Phỉ không thể di chuyển tâm mắt, đến phát ngốc, mãi đến khi ánh lửa sáng lên, xua đi bóng tối, nàng rốt cục nhìn thấy nam nhân kia.
Một thân áo trắng lỏng lẻo thắt ở trêи thân, mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng một dây lụa màu xanh nhạt buộc lên, trêи mặt đeo một chiếc mặt nạ che một phần ba gương mặt, lộ ra cái cằm trắng nõn gần như trong suốt.
Người này..
nàng đã gặp qua..
Con mắt dưới tấm mặt nạ với đồng tử màu đen đến đáng sợ, như là thâm uyên đem linh hồn người khác hút vào, nhưng..
Lạnh, rất lạnh, trong đôi mắt kia không có bất kỳ cảm tình nào.
Chậm rãi, môi mỏng câu lên, như nở một nụ cười quỷ dị khiến Hàn Phỉ kinh diễm tại chỗ thật lâu không thoát ra được.
"Đem mắt móc ra cho ta."
Lời nói từng câu từng chữ lạnh như băng đem Hàn Phỉ từ trong kinh ngạc thức tỉnh, nàng căng thảng, hai chân mềm nhũn, phù phù một tiếng quỳ trêи mặt đất.
Làm hệ thống trong bóng tối nhìn thấy tất cả liền cảm thán một tiếng, quả nhiên không hổ là kí chủ chân chó.
Cô Ma Ma liền vội vàng tiến lên, nói: "Vương gia tha tội, đứa nhỏ này không hiểu chuyện đắc tội Vương gia, Hàn Phỉ, còn không mau nhận sai!"
Trán Hàn Phỉ đổ mồ hôi lạnh, lúc này nàng rốt cục ý thức được hai chữ Vương gia này đến tột cùng ý vị như thế nào, mình vừa rồi cứ như vậy mà nhìn trừng trừng chính là đại bất kính.
"Đúng, thật xin lỗi, ta, ta không phải cố ý..
Ta chỉ là, ta chỉ là.."
Ngay trong chớp mắt, trong đầu Hàn Phỉ tìm ra một cái cớ, nghĩ cũng không kịp nghĩ liền trực tiếp mở miệng, "Ta chỉ là nhìn thấy ấn đường của Vương gia biến thành màu đen, e là sắp có họa sát thân!"
Cô Ma Ma: "..."
Ôi! Nàng sợ là đã mang một kẻ ngu đến đây rồi!
Mặt nạ này che mất gần một nửa gương mặt, ngươi làm thế nào mà nhìn thấy ấn đường của người ta! Lại còn ấn đường biến thành màu đen nữa!
Hàn Phỉ cả người cũng cứng đờ, sau khi thốt ra câu nói kia hận không thể đem chính mình bóp chết, "Không phải, ta là nói, ta.."
"A.
Họa sát thân sao.."
Người kia chậm rãi cúi đầu, bàn tay đặt trêи đùi chậm rãi nắm chặt, lập tức nói: "Nếu có họa sát thân, vậy ngươi có thể làm gì?"
"Keng -- nam thần chủ động phát sinh yêu cầu, kí chủ mau đáp ứng! Kí chủ mau đáp ứng a! Tình huống khẩn cấp, kí chủ mau đáp ứng!"
Hàn Phỉ giật mình một cái, hô to: "Nô tỳ Hàn Phỉ nhất định sẽ dốc toàn lực, bất kể phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vì Vương gia cúc cung tận tụy, chết không chối từ.".
Danh Sách Chương: