Xuân Hồng ngây ngốc nhìn khuôn mặt to tướng vừa xuất hiện, thân ảnh 10 phần tin cậy, nàng lập tức bò lên, bay nhào qua, hé miệng hô to: "Tiểu thư!"
Bên trong một tiếng tiểu thư này hàm chứa bao nhiêu oan ức!
Hàn Phỉ có chút đau đầu tiếp được Xuân Hồng đang nhào tới, cũng bởi vì bước chân của chính mình bất ổn, suýt chút nữa không đỡ được, phía sau lưng nàng đổ mồ hôi lạnh, xem ra dạo này tiêu hao quá nhiều thể lực a.
Hàn Phỉ một bên đỡ Xuân Hồng, một bên lạnh lùng nhìn đám nha hoàn cả người cứng ngắc.
Thời khắc này, khuôn mặt tròn tròn bụ bẫm chọc người ta muốn cười kia đầy tức giận, lệ khí nồng đậm, cả khuôn mặt giống như Dạ Xoa, có thể dọa khóc tiểu hài tử.
Thật sự không trách được sắc mặt Hàn Phỉ sao lại kinh khủng như thế, vừa mới trải qua 5 ngày dằn vặt không phải cho con người, nàng mới có thể tranh thủ thời gian trống để nghỉ ngơi, mới vừa đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy cảnh này, khiến bao nhiêu cáu giận nàng tích trữ trong suốt 5 ngày một kϊƈɦ đâm thủng.
Đã đành, bị các tú nữ bắt nạt nàng có thể không để ý, dù sao nàng da dày thịt béo, đối với những ánh mắt chê cười lén lút mờ ám kia, nàng coi như không thấy, thế nhưng Xuân Hồng chỉ là một tiểu cô nương, nhu nhu nhược nhược, đụng vào sẽ khóc, còn liều mạng muốn bảo vệ nàng, đối với Hàn Phỉ mà nói, Xuân Hồng đã sớm thành người trọng yếu nhất của nàng ở thế giới này:
"Đừng khóc, Xuân Hồng."
Xuân Hồng lập tức ý thức được bản thân thất thố, liền vội vàng buông tay ra, khép nép đứng thẳng, cố nén không khóc, nhưng dáng vẻ này càng khiến Hàn Phỉ thêm đau lòng.
Hàn Phỉ càng đau lòng, sắc mặt nàng lại càng hung tàn, khiến bọn nha hoàn kia sợ nhũn cả chân.
Nhất là khi nhìn thấy Hàn Phỉ mới vừa ra một tát đã đem kẻ kia ngã lăn quay ra đất, mặt mũi sưng vù, hiện tại còn ngồi dưới đất nửa ngày chưa hoàn hồn lại.
"Nhặt lên."
Hàn Phỉ từng chữ từng chữ nói.
Đám nha hoàn thân thể đồng loạt run lên, thế nhưng không có ai động đậy.
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, chầm chậm vươn tay ra, mọi người vừa nhìn bàn tay vừa to vừa dày như cái quạt kia, đã thấy khuôn mặt một hồi bỏng rát.
Một nha hoàn gan có chút lớn tiến lên, run rẩy nói: "Chờ chút! Ngươi, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta, tiểu thư nhà ta chính là con gái quan Thượng Thư, ta.."
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Đúng, tiểu thư nhà ngươi là con gái quan Thượng Thư, vậy ngươi là cái thứ gì?"
Nha hoàn kia bị nghẹn một trận, nhất thời càng thêm hoảng loạn, lập tức hối hận vì sao mình nhất định phải đến gần nơi ở của mụ béo này tìm Xuân Hồng gây phiền phức, các nàng nếu kiếm chuyện ở xa một chút cũng không cần chính diện đụng phải nàng ta a! Một cái tát kia cũng không phải là đùa giỡn!
Nha hoàn ngã trêи mặt đất kia cuối cùng cũng phản ứng lại, mang theo tiếng khóc nức nở, hướng về phía Hàn Phỉ gào thét: "Ta, tiểu thư nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nhưng bởi vì nàng ta bị tát sưng vù một bên mặt, nói xong một câu liền đau đến không chịu nổi.
Hàn Phỉ khóe miệng cười gằn càng sâu, mặt không cảm xúc quay về phía sau Xuân Hồng nói: "Xuân Hồng."
"Vâng, vâng, tiểu thư!"
"Nhìn cho rõ."
Lúc Xuân Hồng còn chưa kịp phản ứng, Hàn Phỉ đã lật tay vung thêm một cái tát.
Nha hoàn kia một bên mặt sưng sẽ không sễ nhìn, phải bồi thêm một phát tát cho cân xứng.
Lần này, mọi người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, trợn mắt há mồm, Hàn Phỉ này, thật lớn mật!
Thời khắc này, bàn tay cuồng ma của Hàn Phỉ đã ăn sâu vào lòng chúng nha hoàn.
Không người nào dám mở miệng, chỉ sợ người kế tiếp phải tiếp xúc thân mật với bàn tay của Hàn Phỉ là mình.
"Ngươi, sao ngươi dám làm như vậy?"
Hàn Phỉ nở nụ cười: "Ta đánh ngươi đấy, ngươi làm gì được ta!"
Đúng lúc này, một thanh âm nghiêm khắc truyền đến: "Xảy ra chuyện gì."
Trêи mặt mọi người lộ ra vui vẻ, dồn dập nhìn sang, chỉ thấy Cô Ma Ma mang theo Quế ma ma cùng với hai ma ma khác đi tới.
Bọn nha hoàn sắc mặt rốt cục thanh tĩnh lại, thậm chí còn có mấy phần cười trêи sự đau khổ của người khác, ma ma đến, hành động lần này của Hàn Phỉ định là chạy không thoát!
Nào biết, các nàng cũng há hốc mồm, Hàn Phỉ trêи mặt không có nửa phần kinh hoảng, bình tĩnh đến đáng kinh ngạc, rõ ràng nha hoàn Xuân Hồng của nàng cũng trắng bệch cả mặt vì sợ.
Cô Ma Ma nhìn nha hoàn trêи mặt đất ý thức đã không còn tỉnh táo, lại nhìn Hàn Phỉ, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Nha hoàn vừa mở miệng kia liền không thể chờ đợi được nữa nói: "Cô Ma Ma, ngài đến thật đúng lúc.."
Cô Ma Ma sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nói: "Ta hỏi ngươi à?"
Nha hoàn nhất thời cứng họng, hoang mang muốn giải thích, nhưng lại không dám nói lời nào, sắc mặt kinh hoảng.
Hàn Phỉ tiến lên một bước, hạ thấp người, bình tĩnh nói: "Ma ma mạnh khỏe."
Thái độ cùng động tác vấn an của nàng lại như không có chuyện gì xảy ra.
Cô Ma Ma gật đầu, nói: "Hò hét loạn lên như vậy, còn ra thể thống gì, Hàn cô nương, ngươi đây là đang làm gì?"
Hàn Phỉ đúng mực nói: "Hàn Phỉ chỉ làm hơi quá mức quy củ của A Mã Cung, động tĩnh quá lớn, quấy nhiễu ma ma, là Hàn Phỉ không đúng."
Ánh mắt Cô Ma Ma nhìn từng người một, rơi vào trêи phần bánh ngọt nằm đầy trêи đất, cau mày nói: "Nha hoàn không có quy củ như thế này, là của ai?"
Nha hoàn kia sắc mặt dồn dập thay đổi, hô to gay go! Cô Ma Ma này rõ ràng đang thiên vị Hàn Phỉ!
Lúc này, Quế ma ma mở miệng: "Cô Ma Ma, hay là trong chuyện này có gì hiểu nhầm?"
Nha hoàn kia trêи mặt vui vẻ, trong lòng nổi lên hi vọng, cũng không quản có bị trách tội hay không, vội vã quỳ xuống nói: "Ma ma, ma ma hãy vì Mạn Hà muội muội làm chủ a! Mặt nàng cũng sưng thành như vậy, e là khó giữ được tính mạng a!"
Hàn Phỉ lông mày nhíu lại, cũng không nói chen vào, mà lẳng lặng nhìn xem nàng muốn nói cái gì, nếu như các ma ma đừng lại đây, nàng còn cần lo lắng làm sao để giảng hòa, thế nhưng lúc nhìn thấy Cô Ma Ma đi ra, nàng liền tâm an.
Bất luận lần này nàng làm cái gì, cũng sẽ không cần phải lo, bởi vì, Cô Ma Ma cần nàng.
Không, phải là người kia cần nàng.
Hàn Phỉ không biết lo lắng, chăm sóc của Cô Ma Ma đối với Vương gia là đến từ đâu, nhưng điều này, lại là thứ duy nhất ở A Mã Cung nàng có thể dựa vào, nguy hiểm và may mắn cũng đều từ đó mà ra.
Hàn Phỉ biết rõ, dựa vào mấy câu nói kia cùng hành động của nàng, bất luận nàng có nguyện ý hay không, cũng đã cùng người kia cột chung một chỗ, nàng và bọn họ đã ngồi cùng trêи một chiếc thuyền, vì lẽ đó Cô Ma Ma chắc chắn sẽ giúp nàng, vừa vặn, nàng cũng muốn xác minh chuyện này.
Kết quả..
đúng như nàng mong muốn.
Cô Ma Ma nói: "Ở A Mã Cung, quy củ là tất cả."
Câu này mang đầy thâm ý khiến bọn nha hoàn cũng không hiểu rõ.
"Cô Ma Ma, ngài, ngài không làm chủ cho Mạn Hà sao?"
Vẻ mặt Cô Ma Ma vô cùng nghiêm khắc, vẫy tay nói: "Mang nàng ta đi."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị dọa cho kinh sợ.
Quế ma ma cảm thấy không thích hợp, vừa định lên tiếng liền nghe Cô Ma Ma nói tiếp: "Ở A Mã Cung, mỗi tú nữ, người nào cũng đều có khả năng trở thành vợ của người trong hoàng thất, thân phận địa vị tôn quý, nô tài không thể xâm phạm, bất kỳ kẻ nào dám xúc phạm các tú nữ, đều nghiêm khắc xử phạt giống nhau, cái này, chính là quy củ."
Mọi người không ai dám lên tiếng, sắc mặt tĩnh mịch.
Phái dưới, có nha hoàn bị áp bách quên mất quy củ, lòng tràn đầy không phục, nhìn dáng dấp của Hàn Phỉ, đầu óc nóng lên, liền nói: "Nàng căn bản không thể trở thành vợ của người trong hoàng thất!".
Danh Sách Chương: