• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong thư viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh soạt soạt viết chữ, từng tú nữ cúi đầu cần mẫn, chăm chú điều khiển cánh tay, cố gắng hoàn thành tốt nhất tác phẩm của mình.

Chỉ có một mình Hàn Phỉ thả hồn trêи mây, bút lông trong tay đã dừng lại rất lâu cũng chưa hề nhúc nhích, bởi vì vị trí của nàng ở trong góc xa xôi nhất, trong lúc nhất thời cũng không có ai chú ý tới nàng đang mất tập trung.

Từ tối hôm qua sau khi bị hệ thống mạnh mẽ hút ra khỏi giấc mộng của Tần Triệt, trạng thái tinh thần của nàng trở nên không quá tốt, thường thường đờ người, không tập trung làm được việc gì.

Giống như giờ khắc này, Hàn Phỉ làm sao cũng không quên được, người nàng đã nhìn thấy trong mơ.

Rõ ràng với Vương gia con ma ốm kia có ngoại hình giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, người ở trong mơ kia luôn cười, nhưng nụ cười nơi khóe miệng kia càng nhìn càng thấy nguy hiểm.

Hàn Phỉ siết chặt cây bút trong tay, trêи mặt đột nhiên đỏ ửng, nàng không cách nào khống chế nghĩ đến tư thế xấu hổ khi bị hắn đè dưới thân, cảm thấy thẹn quá hóa giận!
"Lạch cạch.

"
Bút lông trong tay lập tức bị Hàn Phỉ bóp gãy.

Hàn Phỉ giật mình phản ứng lại, tựa hồ là do chưa khống chế tốt man lực của bản thân, lúc nàng đem bút bẻ gãy, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy tú nữ gần nhất đang liếc nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Hàn Phỉ: "! "
Nàng thật không phải cố ý đáng sợ như thế!
"Hàn Phỉ, ngươi đang làm gì thế?"
Ma ma chủ giảng trêи đài lưu ý đến tình huống bên này, cau mày, đi tới, nói: "Đã viết xong chưa?"
Hàn Phỉ vội vàng đứng lên, đem bút bị gãy giấu kỹ, gật đầu nói: "Vâng, ma ma.


"
Ma ma nghi ngờ đến gần, nắm lên trang giấy của Hàn Phỉ, nhìn thật kỹ, con mắt hơi trợn to, có chút chần chờ nói: "Chữ viết.

.

có biến hóa.

"
Hàn Phỉ lập tức nói: "Hôm qua Hàn Phỉ chưa chuẩn bị sẵn sàng, tự nhiên có chút sai biệt.

"
Ma ma ngược lại là tin mấy phần, dù sao hôm qua nhìn thấy chỉ là một chữ Hàn mà thôi, hôm nay là một bài từ phú đã hoàn thành, tự nhiên sẽ có chút khác biệt.

Chỉ là, sau khi ma ma nhìn rõ cả bài từ phú, cả người tràn đầy vẻ khϊế͙p͙ sợ.

Hàn Phỉ vốn dĩ tràn đầy tự tin nhưng nhìn thái độ của ma ma cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, thư pháp của nàng đã xuất hiện sơ hở gì sao? Nói công bằng thì, hệ thống kia tuy quá đáng, nhưng đưa ra khen thưởng cũng không phải là giả, mà nàng cũng đã xem qua, không kém hơn hơn qua bao nhiêu, chí ít dưới cái nhìn của nàng là không tệ.

"Đây, là ngươi viết?"
Ma ma chần chờ một hồi liền hỏi, trong thần sắc tựa như ẩn giấu đi cái gì.

Hàn Phỉ thấy bà muốn xác nhận cái này, liền gật gù, 10 phần khiêm tốn nói: "Hàn Phỉ bất tài, thế nhưng tác phẩm này thật là do Hàn Phỉ viết.

"
Sắc mặt Ma ma phức tạp nhìn Hàn Phỉ, phát hiện Hàn Phỉ có chút sợ hãi, càng ngày càng lo sợ bất an, ánh mắt ma ma giống như đột nhiên phát hiện ra bảo tàng, lại hoài nghi kho báu này là giả.

"Như nước chảy mây bay, vô cùng mạnh mẽ, phóng khoáng, đúng là Thư Pháp Đại Gia.

"
Ma ma từng chữ từng câu vô cùng tán thưởng, trong lúc nhất thời, ánh mắt chúng tú nữ cũng nhìn chăm chú.

"Chữ đẹp như thế này, tài năng của Hàn cô nương khiến nô tỳ vô cùng bội phục, nô tỳ bất tài, vô pháp chỉ dạy Hàn cô nương.

"
Đây là lần đầu tiên, ma ma cao cao tại thượng lộ ra biểu hiện vô cùng phục tùng, cũng tự xưng chính mình là nô tỳ.

Hàn Phỉ rốt cục hiểu rõ vì sao ma ma lại lộ ra vẻ mặt như vậy, trong chớp mắt, nàng đột nhiên ý thức được, nàng có hay không quá mức nổi bật?
Vạn nhất.

.

Có người từng thấy chữ của nam thần chẳng phải là sẽ đại loạn sao.

Hàn Phỉ trong lòng căng thẳng, vốn là muốn phủ định, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ma ma hai mắt sáng lên, cái gì cũng đều không nói ra khỏi miệng được.


"Tài năng của Hàn cô nương đáng giá được tán thưởng, là ta ngu dốt, không nên trông mặt mà bắt hình dong.

"
Vừa dứt lời, chỉ nghe bên cạnh truyền đến tiếng vang.

"Soạt!"
Thanh âm trang giấy bị xé rách phá tan sư tĩnh lặng của nơi này.

Hàn Phỉ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy muội muội Hàn Yên của nàng đang cầm trong tay một tờ giấy bị xé nát.

Thấy ma ma nhìn sang, Hàn Yên thần sắc ảm đạm nói: "Tài năng của tỷ tỷ khiến Hàn Yên vui lòng bái phục, tác phẩm của Hàn Yên không đủ để lấy ra so sánh, ma ma, lần tỷ thí này, là Hàn Yên thua.

"
Hàn Phỉ thầm than thật ác độc, quả đúng là không sai, tán thưởng của ma ma đối với nàng vì sự việc này mà bị đoạt đi trong nháy mắt.

So với một bà mập thiên tài Hữu danh vô thực, Ngoài ý muốn như nàng, Hàn Yên lại dũng cảm thừa nhận thực lực của mình không đủ, cùng khiêm tốn tán thưởng nữ tử khác, càng lấy được sự yêu thích của ma ma.

Hàn Phỉ không dấu vết thu tầm mắt lại, không nói chen vào, thật ra bị Hàn Yên cướp đi danh tiếng như vậy đói với nàng cũng không tệ, có thể hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của nàng, Hàn Phỉ vui mừng còn không kịp.

Một người quá nổi bật, sớm muộn sẽ bị kẻ khác xem là cái đinh trong mắt.

Được ma ma miễn học thư pháp, Hàn Phỉ còn chưa kịp thở ra một hơi, đã nhìn thấy Cô Ma Ma ít khi có mặt nay lại xuất hiện trước mắt mọi người.

Cô Ma Ma nhìn một lượt các tú nữ bên dưới, sau đó quay về phía ma ma dạy thư pháp thì thầm một phen, ngay lập tức vị ma ma này yêu cầu mọi người dừng tay, tụ tập lại, giống như Cô Ma Ma có lời muốn nói.

"Hôm nay, A Mã Cung nhận được nhiệm vụ.

Một nhiệm vụ cực kì trọng đại.


"
Chúng tú nữ thân thể đều run lên, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.

Cô Ma Ma rất hài lòng, ánh mắt không để lại dấu vết quét qua Hàn Phỉ, khiến nàng lập tức đứng thẳng eo, mới chậm rãi nói: "Sau mười ngày nữa chính là ngày sinh nhật của Hoàng Hậu nương nương, đến lúc đó A Mã Cung sẽ cử hành một buổi lễ, từng tú nữ đều phải biểu diễn một tiết mục, dùng làm quà để dâng lên chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, nói vậy các ngươi cũng đều hiểu điều này là có ý vị gì.

"
Đám đông phía dưới đồng loạt phát ra từng tiếng hít khí lạnh.

Cô Ma Ma giống như thấy tin tức không đủ trọng đại, nói tiếp: "Chương trình học của A Mã Cung toàn bộ đình chỉ 10 ngày, 10 ngày này các ngươi có thể sử dụng tất cả công trình trong A Mã Cung, mỗi người đều chuẩn bị một tiết mục, nhớ kỹ, các ngươi chỉ có 10 ngày thời gian, đồng thời, lần này thịnh yến không chỉ là lễ mừng cá nhân của Hoàng Hậu nương nương, tới tham gia sẽ còn có sứ giả của các quốc gia, vì vậy Hoàng Thượng đối với lần thịnh yến này vô cùng khen ngợi cùng chờ mong.

"
Lại là một trận thanh âm hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngay cả Hàn Phỉ cũng cảm thấy tin tức này đủ kinh hãi, đúng, chính là kinh hãi, không có chút nào kinh hỉ được không!
Một thịnh yến có mục đích chúc mừng, nhưng lại bắt một đám tú nữ chưa Tốt nghiệp chống đỡ, cái này căn bản không phải là một niềm vinh hạnh, chỉ cần hơi không cẩn thận, hậu quả sẽ là rơi đầu!
Còn nữa, Hoàng hậu nương nương kia đến tột cùng là đang có ý đồ gì.

Cô Ma Ma đem lời nói còn dư lại bổ sung: "Thái tử điện hạ cùng với chư vị hoàng tử vương gia cũng sẽ cùng tham gia, cái này sẽ là thời cơ của các ngươi, cũng là thời cơ của A Mã Cung.

Còn thời cơ này có thể do ai nắm lấy, vậy thì phải dựa vào bản lãnh của các ngươi! Vinh dự của A Mã Cung cũng dựa vào các ngươi!"
Buông xong một loạt bom nổ, Cô Ma Ma cứ như vậy nhẹ nhàng rời đi, lưu lại một đống tú nữ đang bị oanh tạc chưa thể hồi tỉnh, sau đó ngay lập tức liền bạo phát tiếng thảo luận kịch liệt.

Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nàng có thể bỏ qua cái nhìn ý vị thâm trường của Cô Ma Ma trước khi rời đi kia không a?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK