• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đây là..

nước mắt.

Rõ ràng gương mặt nàng béo tròn không có chút nào xinh đẹp, thậm chí còn có mấy phần buồn cười, đáng lẽ không thể nào làm cho người ta sinh ra thương tiếc.

Rõ ràng nếu ai đó liếc mắt nhìn dung mạo màng, sẽ không muốn nhìn đến lần thứ hai.

Đúng ra nên là như vậy.
Vậy nhưng, đôi mắt vì khóc mà bị nước mắt làm cho ʍôиɠ lung kia, lại làm hắn không thể dời tầm mắt.

Nước mắt long lanh ngưng tụ ở trong hốc mắt, theo độ cong gương mặt, một giọt một giọt tuôn rơi không dứt, tựa như đem trái tim băng giá từ lâu của hắn dần dần hòa tan.
Nước mắt kia, nhất định rất nóng, nếu không phải vậy thì tại sao hắn lại cảm thấy rất nóng.

Nghĩ đến nàng vì hắn đội mưa chạy tới, Tần Triệt xưa nay không biết, hắn lại có một loại tâm tình tên là kinh hỉ.


Nàng liều lĩnh mặc kệ mưa gió mà đến, nàng lo lắng không chút kiêng dè kiểm tra cho hắn, nàng vì hắn mà cảm thấy đau lòng, một chút, một chút ngưng tụ thành dòng nước ấm trước nay chưa từng có, dần dần tràn đầy.

Hắn cứ lẳng lặng nhìn nữ hài trước mặt luống cuống tay chân lau nước mắt, nhưng càng lau càng mãnh liệt, không làm sao ngừng được, trêи gương mặt vẻ lo lắng còn chưa tiêu tan lại thêm thất kinh, bối rối.

Người này, đang quan tâm hắn.
"Triệt nhi, sau này con sẽ gặp một người con gái vì con mà khóc, vì con mà cười, vì con mà đau, dù cho con có lạnh lùng, tàn nhẫn, cũng vẫn sẽ dành hết tình cảm cho con.

Nếu một ngày gặp phải một người như thế, Triệt nhi nhất định phải cố gắng nắm giữ, giữ nàng thật chặt, bởi vì, trêи đời này, người tốt với con vốn đã không nhiều, tuyệt đối không thể buông tay, biết không? Dù có chết, cũng không được buông tay."
Đôi mắt hắn dần dần trở nên thâm trầm, một loại cảm xúc hắc ám vặn vẹo đang sinh sôi.
Mà Hàn Phỉ vẫn còn đang lau nước mắt căn bản không hề biết chút nào, trong lòng lại tức giận mắng thầm hệ thống: "Đủ rồi! Cái nước mắt quỷ gì thế này! Làm sao lại không ngừng được?"
"Kí chủ, đây chính là thôi tình nước mắt a! Nhất định phải chảy đủ, mới có thể sinh ra sự cảm thông, thương xót a!"
Hàn Phỉ tức giận, con mắt cũng lau cũng phát hồng, nhìn rất đáng thương: "Nhưng hiện tại Cô Ma Ma không có ở đây! Ta khóc cho ai xem hả? Ta mới không cần ở trước mặt hắn khóc a! Xấu chết!"
Hàn Phỉ chỉ cần nghĩ đến lúc này mặt nàng vốn đã có bao nhiêu xấu, lại thêm nước mắt rơi đầy mặt, nhất định là vô cùng thê thảm! Mà nhất định lại bày ra trước mắt người đàn ông này.

Thật là vô cùng mất mặt a! Cái bộ dạng khóc lóc thảm thương này, hắn nhất định trong lòng ghét bỏ nàng chết đi! Hàn Phỉ thật sự khóc không ra nước mắt, đã có bao nhiêu bài học, nàng đáng lẽ không nên tin tưởng lời nói của cái hệ thống thối tha kia nhanh như vậy!

"Thật xin lỗi, ta có lỗi với Vương gia, ta, hức, ta vốn không muốn khóc, hức.." Khóc đến vô cùng lợi hại, Hàn Phỉ không tự chủ được phát ra tiếng nấc, trêи mặt nhất thời cũng hồng, liều mạng che miệng lại, vẫn không dừng được cơn nấc.
Điên rồi! Nàng sắp điên rồi! Còn người nào xui xẻo hơn nàng hay không a?
Ngay tại lúc chân tay Hàn Phỉ luống cuống, tay nàng đột nhiên bị nắm lại, một lực đạo nhẹ nhàng kéo một cái, bước chân nàng lảo đảo vài bước, ghé sát vào hắn, tấm mặt nạ màu bạc kia gần trong gang tấc, trong nháy mắt, hô hấp nàng cũng dừng lại.

Vào thời khắc này, gò má truyền đến cảm giác mát mẻ, như là có đồ vật gì, chạm vào mặt nàng.

Hàn Phỉ bất tri bất giác phản ứng lại, đó là tay hắn, đầu ngón tay rét lạnh của hắn đưa lên lông mi của nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Động tác này, tương đối dọa người, cũng tương đối kinh sợ.

Hàn Phỉ cơ hồ là trợn mắt lên nhìn hắn, phối hợp với đôi mắ nàng vốn đã không nhỏ, cái trợn mắt này, dưới khoảng cách gần như vậy, thật giống như mắt bò.
"Hức!" Lại là một tiếng nấc cụt không đúng lúc vang lên.

Tần Triệt nhịn không được, cười ra tiếng.

Hàn Phỉ đáy lòng hoảng hốt, vội vã đẩy hắn ra, quy quy củ củ quỳ xuống, nói: "Thật xin lỗi."

Tần Triệt đưa tay ra, chống hàm dưới, vẻ mặt có chút thả lỏng nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi có lỗi gì với ta?"
Giờ khắc này, nước mắt đã ngừng, Hàn Phỉ vui mừng không ngớt, mu bàn tay mạnh mẽ lau đi nước mắt, thấp giọng nói: "Hàn Phỉ quấy nhiễu Vương gia."
Tần Triệt nhẹ nhàng thở dài, nói: "Đúng là như vậy!"
Hàn Phỉ đáy lòng hơi hồi hộp một chút, âm thầm tức giận, nhất định là vừa rồi mình khóc quá xấu, đem hắn dọa cho phát sợ! Cái hệ thống này chính là tên thối tha không đáng tin! Còn cái thôi tình nước mắt quỷ kia! Nước mắt đòi mạng thì có!
"Vương gia tha thứ cho Hàn Phỉ! Ta, ta lần sau không dám nữa.."
Tần Triệt gật gù, nói: "Nếu có lần sau, sẽ giết chết ngươi."
Hàn Phỉ khóe miệng co giật: "..."
Tần Triệt câu câu khóe môi, lại mang theo một tia ý lạnh, nói: "Sau này, không cho phép ngươi vì bất cứ ai mà rơi nước mắt nữa."
Hàn Phỉ kinh ngạc: "Hả?"
Tần Triệt thản nhiên nói: "Đứng lên đi."
Hàn Phỉ mất công mất sức bò lên, cẩn thận từng li từng tí tới gần một chút, nói: "Vương gia, ta châm cứu cho ngài một chút đi, ngài, bây giờ ngài hẳn là rất đau.."
Hàn Phỉ chỉ nghĩ đến cảm giác đau đớn của hắn là đã thấy lo lắng, thế nhưng vị Vương gia này lại có vẻ bình tĩnh quá mức, nếu như không phải một bàn tay khác đang gắt gao nắm chặt, Hàn Phỉ đã nghĩ người này không có dây thần kinh cảm giác đau!
Tần Triệt a một tiếng, liền nhắm mắt lại.

Hàn Phỉ quen cửa quen nẻo lấy ra dây lụa lần trước buộc lên mắt mình, cái dây lụa này gần như đã là của Hàn Phỉ, vừa rồi nàng đã nhìn thấy, trêи đầu Vương gia đã có một sợi mới tinh, cùng với dây của nàng giống nhau như đúc.
Thế nhưng, nhắc tới cũng kỳ quái, Hàn Phỉ mỗi lần nhìn thấy hắn đều là tùy ý buộc tóc phía sau, vẫn không cột quan, điều này ở trong cung không phải là đại bất kính sao? Nhưng một Vương gia suốt ngày ở địa phương lạnh lẽo như lãnh cung thế này vốn đã đủ kỳ quái, hiện tại những thứ khác cũng không tính là gì, hay là không nên quản việc không đâu mới tốt.
Thu hồi tâm tư, Hàn Phỉ hết sức chuyên chú bắt đầu tiến hành trị liệu cho Tần Triệt, trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.


Ngoài cửa, Cô Ma Ma theo sau Hàn Phỉ mà tới, đã sớm bị ngăn cản, mà người ngăn cản nàng, chính là Tật Phong.
"Vương gia hạ lệnh không cho ai quấy rầy, ma ma xin đợi 1 chút."
Đối với Cô Ma Ma luôn một lòng vì Vương gia, thái độ của Tật Phong 10 phần cung kính, trêи mặt cũng nhiều hơn mấy phần tình cảm.

Cô Ma Ma nghe lời này, cũng không dám xông vào, không thể làm gì khác hơn là quy quy củ củ đợi ở bên ngoài.

Dù vậy vẫn sốt ruột nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt bên trong, nàng một đường theo Hàn Phỉ chạy tới, thế nhưng bởi vì thân thể đã già, đi đứng cũng không tiện, chớp mắt một cái liền đuổi không kịp.

Cô Ma Ma buồn bực, Hàn Phỉ này nhìn béo như vậy, bình thường bước đi cũng chậm rãi, làm sao vừa rồi lại giống như viên bóng chạy thật nhanh!
Chờ một lúc, trong phòng không thấy có động tĩnh gì, Cô Ma Ma thật sự không yên lòng, nói: "Vương gia ở bên trong sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tật Phong chần chờ một hồi, nói: "Không biết."
"Chuyện này..

Hàn Phỉ ở bên trong làm cái gì? Đứa bé kia là thật tâm với Vương gia nhưng làm sao đến giờ vẫn chưa ra?"
"Ma ma không cần lo lắng, quyết định của Vương gia không phải là điều chúng ta có thể nghi ngờ."
"Nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, bọn họ ở bên trong.."
Lời nói của Cô Ma Ma còn chưa hết, đã thấy trong phòng truyền đến một tiếng nam nhân kêu rêи khe khẽ, cùng với một tiếng nữ tử yêu kiều, kèm theo là tiếng va chạm, một tiếng la vang lên cắt ngang sự yên tĩnh: "Ôi, Vương gia ngài nhẹ chút!" Ngoài cửa, sắc mặt hai người nhất thời xanh biếc..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK