"Phỉ tỷ tỷ, vì sao tỷ lại muốn gả cho Tần Vương? Tình cảnh của Tần Vương..
tuyệt đối không phải một phu quân tốt."
Hàn Phỉ cho rằng Lý Tương Quân đang lo lắng cho nàng, cũng đúng, ở trong mắt người ngoài sự lựa chọn này của nàng quả thật là không thể tưởng tượng nổi đi, Tần Triệt như vậy tự thân khó bảo toàn không nói, còn tuyệt đối sẽ không mang đến nửa phần vinh hoa phú quý cho nàng.
"Nào có lý do ví đại gì, ngươi cũng biết, cha ta không yêu thích ta, cô em gái Hàn Yên kia của ta mới là hài tử mà cha ta thích nhất, Hàn Yên có thể tăng thể diện cho ông ấy, còn ta đây, chăng qua chỉ là một tiểu thư không được sủng ái, muốn gả cho Đại Hoàng Tử đó là si tâm vọng tưởng, dù cho Hoàng Thượng tuân thủ lời hứa, thực sự đem ta Tứ Hôn cho Đại Hoàng Tử, nhưng ngươi cũng nhìn thấy, bộ dạng này của ta, chỉ sợ sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đi!"
Hàn Phỉ ngẫm lại, lý do này xem như có thể tiếp thu.
Lý Tương Quân ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Hàn Phỉ, nói: "Phỉ tỷ tỷ không có chút nào kém cỏi."
Hàn Phỉ ung dung nở nụ cười, nói: "Tương Quân muội muội nói chuyện luôn phi thường được lòng người~"
"Vì thế, vì thế..
Vì thế Phỉ tỷ tỷ có thể lựa chọn gả cho Đại Hoàng Tử!"
Hàn Phỉ quái dị cực kì, nói: "Chuyện này cùng ta muốn hay không muốn gả cho Đại Hoàng Tử có quan hệ gì sao? Ta không muốn nhúng tay vào phân tranh của Hoàng gia, nếu như có thể, ta kỳ thực cũng không hy vọng ngươi gả vào Hoàng gia, nhất là Đại Hoàng Tử, nhìn phong quang, nhưng nhất định phải gánh chịu rất nhiều, ngươi không thích hợp đấu tranh nơi hậu viện như vậy đâu."
Lý Tương Quân cầm lấy y phục của mình, run giọng nói: "Phỉ tỷ tỷ, ta sẽ không gả cho Đại Hoàng Tử, Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý."
Hàn Phỉ an tâm, sờ sờ đầu nàng, nói: "Vậy được, ngươi nha, sau này ra ngoài, rời khỏi A Mã Cung, chắc chắn sẽ được các công tử thế gia lựa chọn, Tương Quân muội muội của chúng ta ưu tú như vậy, lại biết đánh đàn, lớn lên trong veo xinh xắn, thật tốt đây."
Hàn Phỉ cười híp mắt, ngữ khí hoàn toàn là một bộ dỗ hài tử, căn bản đã quên mất bộ thân thể này cũng chỉ mới 16 tuổi thôi.
"Phỉ tỷ tỷ, tại sao tỷ lại chọn Tần Vương?"
Lý Tương Quân bướng bỉnh muốn một cái đáp án.
Hàn Phỉ có chút buồn rầu, không thể nghĩ đến cô bé này lại cố chấp như vậy, không thể làm gì khác hơn là lừa gạt nói nói: "Tần Vương không phải là hai chân có tật sao? Vừa vặn, một bà béo với một người què, tuyệt phối, rất tốt, cũng không lo bị người ta cười, thế gian sẽ chỉ cảm thán chúng ta rất xứng đôi đi, hơn nữa nhìn tình hình của Tần Vương, chắc chắn là sẽ không cưới vợ bé, thân thể hắn không được, muốn nạp cũng nạp không nổi, toàn bộ hậu viện cũng chỉ có một người, bớt lo bớt việc."
Lúc Hàn Phỉ nói đến câu nói này, ánh mắt lộ ra hung quang, căn bản không phải vấn đề nam thần nạp không cưới vợ bé, nàng nếu thật sự gả cho nam thần, vậy thì hắn dám nạp một tiểu thiếp, nàng liền dám giết một kẻ! Nạp hai kẻ, nàng liền giết một đôi! Dù sao đôi tay này cũng đã không sạch sẽ!
Lý Tương Quân nghe xong trầm mặc rất lâu, Hàn Phỉ không chú ý tới biểu hiện tràn ngập giãy dụa của nàng, chỉ cho là nàng còn là một cô bé, chưa có lý giải đi, liền vỗ vỗ y phục, nói: "Đi thôi, chúng ta cũng mau ra ngoài."
Nói rồi, Hàn Phỉ liền định giơ tay cầm lấy quyền trượng, chuẩn bị đứng dậy, Lý Tương Quân đột nhiên nói: "Phỉ tỷ tỷ, tỷ có khát không, chỗ ta có nước, tỷ có muốn uống một hớp hay không, còn có chút lương khô, ta không nhìn thấy hành trang của Phỉ tỷ tỷ, chắc là lúc chạy trốn đã ném đi mất rồi."
Lý Tương Quân không nói, Hàn Phỉ còn chưa cảm thấy đói bụng, hiện tại một lời nhắc nhở như vậy thật sự khiến nàng cảm thấy bụng trống rỗng, hành trang nàng mang theo vào sớm cũng không biết đã ném ở cái xó nào, tinh thần vẫn luôn căng thẳng cũng không cảm thấy khát hay đói bụng.
Lý Tương Quân lấy ra từ trong hành trang của nàng lương khô cùng túi nước, đưa cho Hàn Phỉ, nói: "Phỉ Phỉ ăn trước chút đi, e là tỷ đói bụng rồi."
Nói rồi, Lý Tương Quân lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Hàn Phỉ chú ý tới nụ cười của nàng có chút gượng ép, trong lòng thấy hơi quái dị, nhưng vẫn tiếp nhận đồ ăn nàng đưa tới.
Lương khô là bánh ngọt, tương đối ngon miệng, cũng no bụng, chỉ mỗi tội có chút khô.
Hàn Phỉ tháo nắp túi nước, lúc chuẩn bị uống vào, chóp mũi lại nhạy bén ngửi thấy được một mùi hương nhàn nhạt, trong lòng nàng có cảm giác nặng nề, mí mắt nhấc lên, nhìn thấy ngón tay Lý Tương Quân xoắn xuýt một chỗ, đôi mắt nàng sâu thẳm.
Hàn Phỉ giống như tùy ý hỏi một câu: "Tương Quân muội muội, nếu như là ngươi bắt được quyền trượng, ngươi sẽ lựa chọn người nào?"
Lý Tương Quân sửng sốt, vẻ mặt hoang mang.
Hàn Phỉ tiếp tục nói: "Ngươi biết không, ta vẫn luôn hi vọng ngươi có thể hạnh phúc."
Sau khi nói một câu không hiểu ra sao kia, Hàn Phỉ liền ngửa đầu uống một hớp, lau lau miệng, sau đó vặn túi nước, trả lại Lý Tương Quân.
Lý Tương Quân tiếp nhận, hai tay khắc chế không được run rẩy, viền mắt đột nhiên phiếm hồng, run lập cập, mở miệng mấy lần, nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Hàn Phỉ nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Làm sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Lý Tương Quân lập tức khóc lên, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, nói: "Thật xin lỗi, Phỉ tỷ tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi..
Ta không muốn..
Ta không muốn đâu..
Thật xin lỗi.."
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn cái quyền trượng kia, nói: "Ngươi muốn nó đúng không?"
Lý Tương Quân choáng váng, không nói gì.
Hàn Phỉ thu tầm mắt lại, nói: "Ta vẫn coi ngươi như muội muội, thậm chí so với Hàn Yên càng giống muội muội của ta hơn."
"Phỉ tỷ tỷ.."
"Lúc ta nhận ra có sát thủ, điều đầu tiên ta nghĩ đến là ngươi có xảy ra chuyện gì hay không, vội vội vàng vàng đi tìm ngươi, cố gắng hết sức cứu ngươi ra ngoài."
"Phỉ tỷ tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi.."
"Ngươi biết không, vừa rồi ta một mực chờ ngươi ngăn cản ta."
Khuôn mặt Lý Tương Quân trong nháy mắt trắng nhợt, trợn mắt lên nhìn Hàn Phỉ, nói lắp nói: "Tỷ, tỷ..
tỷ biết.."
Hàn Phỉ đứng lên, phất phất tay áo, Lý Tương Quân lúc này mới nhìn thấy trên tay áo nàng có một đám bị ướt, chắc là vừa rồi nàng mượn cơ hội nhổ ra, nàng căn bản không uống xuống.
Trong nháy mắt, lòng Lý Tương Quân như tro nguội, bụm mặt khóc lớn.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Phỉ tỷ tỷ, thật xin lỗi.."
Lý Tương Quân vẫn lặp lại lời xin lỗi, nhưng lại không thể giải thích.
Hàn Phỉ thở dài, có chút đau lòng, lúc ngửi thấy mùi thuốc trong nước, nàng từng nghĩ có phải là Lý Tương Quân cũng không biết nước này bị bỏ thuốc hay không, hoặc nếu như vừa rồi biểu hiện của nàng ta trấn định thêm một ít, nàng sẽ nguyện ý tin tưởng Lý Tương Quân cũng không biết chuyện, nhưng vẻ run rẩy cùng sợ sệt kia đã bán đứng nàng.
Cuối cùng là quá mức non nớt, dù muốn hãm hại nàng, cũng có chút ấu trĩ.
Hàn Phỉ nhìn nàng khóc đến hoa lê đái vũ, nếu là ngày trước nhất định sẽ cảm thấy đau lòng oa nhi này, nhưng giờ khắc này, nàng vững tâm đến đáng sợ, vừa rồi nàng đã cho nàng ta thời cơ, nàng đã chờ đợi nàng ta mở miệng ngăn cản nàng, dù cho chỉ là tỏ thái độ cũng được, nhưng chung quy, nàng đã thất vọng.
Hàn Phỉ có cảm giác chân tâm bị vứt cho chó ăn, thanh âm mang theo ý lạnh, nói: "Tại sao?"
Lý Tương Quân khóc như mưa, cũng không giải thích bất cứ điều gì.
Hàn Phỉ nhìn về phía cây quyền trượng kia, nói: "Vinh hoa phú quý, thật sự trọng yếu như vậy sao?".
Danh Sách Chương: